Ngục


Anh muốn cô quỳ xuống dưới chân anh, cầu xin anh. Cô bị ném vào trong gian phòng, Tô Diệu đứng tại cửa phòng, sau đó cởi áo khoác, đi đến quầy bar rót một ly rượu hồng, ngửa cổ uống cạn, nhấp môi nói: “Anh nhớ em có nói “Tâm lí của anh rất biến thái”.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Lương Dĩ lắc đầu nói: “Em không nhớ rõ”.
Anh lại rót một ly: “Sau này cứ một mình ngồi nghĩ lại, không biết có phải hay không, kì thật…” - Anh xoay chiếc ly trong tay - “Em nói không sai, anh chính là có tâm lí biến thái”. Anh buông chiếc ly, vọt tới trước mặt cô, không nói một lời sau đó cởi áo khoác, rồi áo lông của cô ra.
Áo khoác Chanel rơi trên mặt đất, cô hất tay anh ra: “Anh điên rồi.”
“Đúng, anh điên rồi” – Anh cởi áo lông của cô, xoay người đi đến ngay tủ lấy ra một cái kéo, “răng rắc” một tiếng liền cắt áo lông của cô.
Cô cầm áo lông lên khóc: “Anh có bệnh.”
Anh làm sao có thể quan tâm, thả mạnh áo lông xuống, ôm ngang thắt lưng của cô khiêng lên, ba bước đi tới bên giường, ném cô lên giường, đem thân mình áp lên người cô. Cô sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tóc dài xõa ra trên giường. Anh tùy tiện vuốt ve, đặt tay lên chóp mũi ngửi, nhắm mắt lại nói: “ Rất thơm”.
Cô ghét cái ánh mắt như ruồi bọ này.
Anh giữ cái cổ của cô nói: “Không được nhìn anh như vậy”.
Cô vẫn như cũ nhìn anh như vậy.
Anh không nhịn được cười nói: “Em cứ nhìn anh như vậy, có biết là sẽ càng làm anh muốn tra tấn em hay không?” – nhìn thấy trong mắt cô có nét e lệ, anh tự vừa lòng cười khanh khách: “ Em không phải có ý muốn giúp Nguyễn Phong sao? Có muốn biết anh ta bây giờ như thế nào không?”

Cô khẽ cau mày nói: “Anh đã làm gì?”
“Đừng có gán chuyện không tốt cho anh có được không, như vậy anh sẽ đau lòng. Anh đau lòng vì em, chả nhẽ em lại không, không phải sao?”
Cô trầm ngâm một chút: “Này, anh ta hiện tại ra sao?”
“Haha, không được tốt lắm. Chính phủ Bồ Đào Nha kiên trì muốn khởi tố Viện Hi, làm sao có thể cùng anh ta giải hòa được.”
“Việc này…” Cô cắn cắn môi: “Anh có cách gì không?”.
“Thật ra là có. Trước đây chính phủ Bồ Đào Nha có vay ngân hàng một khoản tiền, còn thiếu anh một món nợ nhân tình, cứu hai người ra không thành vấn đề.” Anh giống như mèo vờn chuột nói: “Nhưng anh chưa nghĩ ra nên dùng cái ân tình này như thế nào.”
“Em dựa vào cái gì để tin anh?”.
“Em đương nhiên có thể không tin anh. Vậy em tự chính mình vào nhà giam nhìn Nguyễn Phong đi. A, anh nói sai rồi, anh sẽ không để cho em ra nước ngoài đâu. Vậy em vĩnh viễn không thể gặp mặt hắn ta.”
“Tô Diệu.”
“Ừ?” - Anh duy trì tư thế chặn cô như thế này, lui người tiến lên cọ cọ ma sát vào hai chân cô.
“Em cảm thấy chúng ta có hiểu lầm.”
Miệng anh bất giác nở nụ cười nồng đậm: “Phải không?”
“Em chưa bao giờ vì anh phá sản mà khinh thường anh, cũng chưa bao giờ có ý đùa giỡn tình cảm của anh, em ghét anh, chia tay với anh là vì anh không tôn trọng em, anh chỉ muốn quản cái này cái kia, chúng ta là vì tính cách không hợp mà chia tay. Cho nên, anh không nên hận em”.
“Phốc” – Tô Diệu ngẩng đầu cười to, không thể không cười, một lúc lâu sau mới quệt nước mắt chảy ra ở khóe mắt vì cười nói: “Không biết nên nói em khờ dại hay là em không biết gì, chuyện đã cũ như vậy, ai muốn nhắc lại chứ. Anh chỉ muốn em hiểu được…” Anh khống chế cổ cô, vẻ mặt trở nên hung tợn nói: “Anh hận em, chỉ nói vài ba câu, anh cũng không thể thay đổi. Em tốt nhất là nên thông minh một chút, nghĩ cách làm cho anh vui vẻ, làm cho anh tình nguyện đem cái ân tình kia đi giúp nhân tình của em.”
Lương Dĩ nhíu mày: “Em sẽ không lấy lòng anh”.
“Em muốn làm gì cũng được.” – Anh xoay người xuống giường, cầm lấy áo khoác, lôi ra tấm chi phiếu, xé nát vứt vào thùng rác, mắt liếc cô một cái: “Nếu anh lại phát hiện em lấy tiền của anh đi nuôi tình nhân, anh sẽ không khách khí. Hãy tin anh, cho tới bây giờ, những việc anh làm với em vẫn còn nằm trong vòng lí trí.”
Cô vẫn trầm mặc quay đầu đi, không thèm nhìn anh.
Anh từ toilet đi ra, thấy cô bọc chăn nằm trên giường, quay đầu lại thấy quần áo của mình đều đặt trên giường thì đi qua tự lấy mặc vào, nghe thấy cô nói: “Tối nay về nhà ăn cơm đi.”
“Ừ”.
“Em làm.”
“Em biết làm sao?” - Anh hỏi.

“Một chút, ăn vào cũng không chết người.”
“Ừ” – Anh suy nghĩ: “Nếu tối làm không xong thì ra ngoài ăn”.
Nghe thấy cô hừ một tiếng, anh cười đắc ý: “Anh đi đây”.
Buổi tối Tô Diệu trở lại khách sạn đã là tám giờ tối. Thật ra, mới năm giờ rưỡi anh đã làm xong công việc, cũng không biết bận việc gì mà tới tám rưỡi mới đứng trước cửa phòng. Khi mở cửa thì trong lòng kêu loạn, trong phòng không bật đèn, chính giữa phòng là ánh sáng của hai ngọn nến hồng.
Anh nhìn chằm chằm.
Không nhìn lầm đi, chính là bữa ăn dưới ánh nến sao?
Cũng không phải chỉ có nến, còn có hoa tươi, có dao nĩa, có đĩa… có cô. Cô ngồi đối diện ánh nến, mắt nhắm lại.
Lòng bàn tay của anh đổ mồ hôi: “ Em ăn chưa?”.
Cô lắc đầu, nhìn về phía anh như con chó nhỏ bị bỏ quên.
“Không phải đang chờ anh chứ?”
“Anh đã ăn chưa?”
“Anh chưa, mải làm công việc nên quên.” – Anh cũng lắc đầu.
“Rất vừa vặn. Em đem đồ ăn lên, chúng ta cùng ăn”.
Anh ngồi ở ghế, ánh mắt gắn trên thân ảnh đang bận rộn kia, mùi rượu vang bít tết theo không khí tiến vào phòng, mùi rượu vang làm anh như đang đặt mình trong một thế giới khác, bao nhiêu phiền muộn tan biến. Cuối cùng cô đem đĩa salat trộn đặt trước mặt anh: “Không có cà rốt, em nhớ anh không thích ăn.”
Tay anh giật giật muốn nắm lấy cổ tay cô, đến khi cô rời đi đến ngồi chỗ đối diện anh vẫn chưa có chút hành động nào.

Hai người lẳng lặng ăn xong bữa tối, cô buông dĩa thở hắt ra, thương lượng nói: “Chuyện dọn dẹp bát đĩa này, để mai người phục vụ dọn, anh có ý kiến gì không?”
Anh lắc đầu.
“Vậy à, tốt rồi, em chỉ sợ anh nhìn thấy mấy thứ lộn xộn nay cả đêm lại không thích.” Cô dừng một chút: “Khăn tắm cùng khăn mặt đã chuẩn bị, anh hãy đi tắm trước đi.”
Anh bị cô kéo đến đẩy mạnh phòng tắm, vẫn mơ hồ, nhìn thấy bồn tắm lớn bên cạnh khăn tắm sạch sẽ, trong lòng nóng lên đẩy cửa ra, liền đem người ở ngoài cửa kéo vào: “Nếu muốn tắm, cùng nhau tắm đi.”
Cô có chút kháng cự, nhưng rất nhanh biến mất, nghe lời cúi đầu cởi quần áo.
Anh cởi quần áo tiến vào bồn tắm lớn, tựa đầu vào bên cạnh, thoải mái mà nhắm mắt lại. Một lát sau, thấy mặt nước gợn nhẹ, mực nước dâng cao, một thân thể mềm mại ấm áp tựa vào người anh, ở trên khuỷu tay anh nhẹ nhàng ma sát.
Anh mở mắt ra: “Đây chính là em dụ dỗ anh”. Anh nhấc cô lên đặt ở trên háng của mình, trong làn nước nổi lên những bọt nước, mọi chuyện làm rất dễ dàng. Anh không biết đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết chính mình trong trạng thái kiệt sức, nhìn đến người trong lòng, cô yên lặng đến một chút âm thanh cũng phát không ra, ánh mắt khép hờ. Đôi mắt trong sáng như hổ phách của cô bây giờ không một chút thần thái.
Anh có chút ảo não: “Làm đau em sao?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh đem cô đến ôm trong lòng, bọt nước vì cử động của anh mà di chuyển. “Lần sau anh sẽ chú ý, lần này, lần này không nhịn được, thực xin lỗi.”
Trong ấn tượng đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói xin lỗi, cô không nhịn được nhìn anh một cái, chỉ thấy anh có bộ dáng ăn năn, hé miệng muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, vẫn là nên im lặng ngoan ngoãn để anh đặt trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận