“Tiến hành rất tốt!” Tô Diệu buông ảnh chụp ra. Lương Dĩ vừa thấy liền đen mặt: “Anh theo dõi em.”
Tô Diệu nhún vai.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện. Lương Dĩ uống một ngụm trà: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Hắn lắc đầu: “Muốn nhìn xem em đã yêu hắn chưa?”
“A, dưới tình huống này em có thể yêu thương người khác sao?”
“Loại phụ nữ như em có gì là không thể.”
Cô khiêu khích nhìn anh: “Anh thường xuyên nói “Loại phụ nữ này”, “loại phụ nữ kia”, vậy đến tột cùng em là loại phụ nữ thế nào?”
Đôi mắt tối tăm của anh liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đi đến trước người cô, thuận thế ấn cô trên sofa. Chiếc ghế sofa rộng rãi co giãn rất tốt, chịu sức nặng của hai người nhưng chỉ lún một chút: “Em thấy thế nào?” Cái miệng của anh hơi gợi lên nụ cười tà ác, đôi tay làm càn đi vào áo của cô.
Cô hít sâu một hơi: “Tô Diệu, anh không thể có ngoại lệ một lần sao?”
Anh chui đầu vào cần cổ của cô, nghe vậy thì ngẩng lên, hô hấp nặng nề phun bên tai cô: “Sao?”
“Mỗi lần đến đều là chuyện này, anh không thể có chuyện khác sao? Em thật hoài nghi anh là bất mãn về dục vọng với em không.” Hô hấp của anh ngừng một chút, bày tay trên lưng cô nhéo một cái, cô hừ ra tiếng.
Đôi mắt đen của anh đều là sự khinh thường: “Em nghĩ rằng tôi thật sự yêu thích em sao? Chỉ là ngoài việc làm người tiết dục cho anh, em thật sự không còn khả năng sử dụng nào khác.”
Vẻ mặt cô ảm đạm, không tự giác cắn môi dưới, lại bị anh hôn.
Anh hôn xong thì lại đặt ngón cái lên xoa môi cô: “Loại phụ nữ tư lợi như em, anh làm sao có thể thích? Đừng nằm mơ!”
Váy lụa mỏng manh được vận chuyển từ Paris đến bằng máy bay cứ như vậy anh mạnh tay xé đi, mãnh liệt, thô bạo vứt ra xa. Cô vô lực nhìn theo cái váy, tầm mắt chấn động, mơ hồ có gì đó lạnh lẽo chảy ra từ khóe mắt.
Anh xoay người cô lại, xem ra là không muốn nhìn mặt cô. Khi làm từ phía sau thì cô cảm thấy có chút đau, rên lên một tiếng. Anh lại như được cổ vũ, càng thêm dùng sức, cô đau không nhịn được mà gọi tên anh: “Tô Diệu!”
Âm thanh kìm nén âm thầm vừa bật ra, đầu đã bị kéo lại, môi bị hai phiến môi nóng bỏng bao vậy, tiếng nói nam tính hùng hậu vang lên bên tai: “Anh thích nghe em gọi tên anh, tiếp tục a!”
Có là quỷ mới kêu tiếp!
Sau đó cô liền cắn môi, cho dù là đau đớn thế nào, cho dù anh tra tấn cô thế nào, cô chỉ cắn chặt răng, không phát ra âm thanh nào.
Sau khi xong cô đứng dậy rửa mặt chải đầu, dọc theo cái giường đến cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ đã lên đèn rực rỡ, màn đêm chậm rãi bao phủ. Anh nằm trên sofa, khởi động cơ thể đốt một điếu thuốc.
Cô nhíu mày: “Bắt đầu hút khi nào vậy?”
“Gần đây.” Anh nhìn cô một cái, ấn tắt tàn thuốc: “Có tình huống gì mới thì nói với anh.” Anh chỉ vào ảnh chụp trên bàn: “Nhưng mà đừng có đi quá giới hạn, thân thể của em chỉ anh mới có thể chạm vào.”
Cô thở dài: “Em cảm thấy mình hiện tại bẩn vô cùng, còn có tâm tình nào làm với người khác, chỉ sợ làm ô nhiễm ánh mắt của người ta thôi.”
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sắc bén như loài báo, trong bóng đêm phát ra tia sáng thật lạnh, bỗng dưng nở nụ cười: “Em cứ chọc tức anh như vậy thì có lợi ích gì?”
“Em lấy lòng anh thì có lợi ích gì?”
Anh nghĩ: “Bây giờ, lấy lòng anh hay chọc tức anh thì kết quả đều giống nhau, đương nhiên em sẽ muốn chọc tức anh, nhưng mà…” Anh đột nhiên bật quẹt lửa, ngọn lửa hình giọt nước chợt lóe sáng: “Nếu như giết người không phạm pháp, em có thể trực tiếp giết anh hay không?”
Cô lắc đầu, vốn tưởng sẽ nghe câu trả lời phủ định của cô, nhưng cô lại nói: “Giết người làm sao có thể không phạm pháp. Vấn đề mà giả thiết không thành lập thế này, em từ chối trả lời.”
“Ha ha ha.” Anh ngửa đầu cười to, xoay người mặc quần áo vào: “Anh nói em có tội thì em có tội, anh nói em không có tội em sẽ không có tội. Hôm nào đó chúng ta lại đánh cược một phen, nếu giết anh mà không cần chịu trách nhiệm, em có thể ra tay hay không?”
“...”
Anh mang giày vào rồi đi. Khi cửa mở ra ánh sáng chiếu từ bên ngoài vào, một mảnh ánh sáng nhạt màu cam, anh quay đầu nhìn cô, đứng tại chỗ hồi lâu cuối cùng cũng đi ra ngoài. Cửa rắc một tiếng đóng lại.
Triển lãm châu báu tiến hành ở đại sảnh khách sạn Đế Đô. Tại trung tâm đặt một viên ngọc trai đen nổi tiếng thế giới, nghe nói nó được vớt dưới đáy biển từ thế kỷ mười tám, tổng cộng có ba viên, nhưng hai viên còn lại đã không biết tung tích. Một viên còn lại này được chính phủ Bồ Đào Nha trưng bày trong bảo tàng chính phủ, là vật báu vô giá.
Không biết Viện Hi dùng thủ đoạn gì có thể có được bảo vật thế này.
Hôm nay Viện Hi ăn mặc rất cao quý thanh nhã, chiếc váy dài thêu con chim công màu xanh, mái tóc quăn màu rượu đỏ được búi sau đầu, nhiệt tình chiêu đãi các vị khách quý có mặt ở đây.
“Lương Dĩ?” Viện Hi nhiệt tình ôm cô, lại ở bên tai nhỏ giọng nói: “Mình không mời cậu.”
Duy trì tư thế ôm cùng tươi cười, Lương Dĩ cũng nhỏ giọng nói: “Phải không? Vậy Nguyễn Phong kia không có ý tưởng giống cậu rồi.” Tươi cười ngọt ngào khoát tay Nguyễn Phong, cô đứng thẳng nhìn Viện Hi đang nhíu mày: “Nguyễn Phong thật sự rất biết săn sóc, đặc biệt đến nhà đón mình.”
Khuôn mặt trắng nõn tức giận đến không còn một giọt máu, Viện Hi trừng mắt nhìn Nguyễn Phong: “Em có lời muốn nói với anh.”
Nguyễn Phong nắm lấy tay Lương Dĩ đang kéo hắn: “Lương Dĩ không phải người ngoài, có chuyện gì thì nói đi.”
Viện Hi kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn Lương Dĩ, tức giận vung làn váy bỏ đi.
Nguyễn Phong sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Vừa định mở miệng gọi Viện Hi, Lương Dĩ lắc cánh tay hắn: “Anh không thấy là cô ấy đang ghen tị sao?”
“Cái gì?”
“Cô ấy thích anh, ăn giấm chua của anh nha.”
Nguyễn Phong liếm môi: “Điều đó không có khả năng. Tôi quen biết với cô ấy ở Đức, cũng được ba năm rồi, làm sao cô ấy có thể đột nhiên thích tôi.”
Lương Dĩ suy nghĩ rồi nói: “Lòng dạ của phụ nữ như kim đáy biển, một khắc trước chê anh, một khắc sau đã yêu anh, sao lại không có khả năng?”
Hắn đang lung túng không thể nói thì nghe phía sau có người gọi: “Nguyễn thiếu.” Quay đầu lại thấy một người đàn ông cao lớn, làn da hơi đen, dáng người cường tráng, là người có vẻ đẹp nam tính hiếm thấy, hắn không khỏi sinh vài phần hâm mộ: “Anh là?”
“Tôi họ Tô, tên chỉ có một chữ Diệu.”
“Thì ra là Tô thiếu.” Hắn vươn tay: “Tên anh rất nổi tiếng, tôi ngưỡng mộ đã lâu.”
Hai người nắm tay, Tô Diệu nói: “Triển lãm châu báu thật đẹp. Tôi thật tò mò vì sao các anh có thể mượn được viên ngọc trai đen đó.”
Nguyễn Phong cúi đầu cười cười: “Không dối gạt Tô thiếu, cuộc triển lãm là do một tay Viện Hi xử lý, tôi chỉ cung cấp bản thiết kế của mình, những chuyện còn lại quả thật không biết gì.”
“Nha.” Tô Diệu lấy ly rượu mà phục vụ mới bưng qua: “Viện Hi quả thật rất lợi hại.”
“Cô ấy quả thật tài giỏi không thua kém đàn ông.”
“Anh rất quen thuộc với cô ấy sao?”
“Cũng...” Nguyễn Phong bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lương Dĩ ở bên cạnh nói: “Cô làm sao vậy, tay lại lạnh như thế?”
Lương Dĩ cắn răng lắc đầu: “Tôi không sao. Tôi nghĩ muốn ngồi xuống chốc lát, anh cứ tiếp tục tán gẫu đi.” Vừa định rút tay khỏi đã bị kéo trở về, Nguyễn Phong nhìn Tô Diệu xin lỗi: “Thật ngại quá, lần sau chúng ta lại nói chuyện, được chứ?”
Tô Diệu nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, thong thả gật đầu.
Lương Dĩ được mang đến ngồi xuống ở một cái sofa, ở phía sau có một đôi mắt sáng quắc không thể bỏ qua, cô làm bộ như vô tình xoay người, quả nhiên là thấy Tô Diệu đang nhìn chằm chằm bên này, thân hình ngay ngắn nghiêm nghị khiến người ta hít thở không thông.
“Lương Dĩ?”
Cô quay đầu: “A?”
“Cô nhìn cô xem, đầu đầy mồ hôi lạnh. Có phải bị bệnh hay không?” Nói xong rút khăn tay thay cô lau mồ hôi.
Cô lại tránh về sau, tươi cười có chút gượng ép: “Tôi không sao. Khi nãy không phải Viện Hi có chuyện muốn nói với anh sao? Không bằng anh đi xem một chút, tôi ngồi một lát thì tốt rồi.”
“Nhưng cô...”
“Tôi không sao, anh đi đi.”
Cô nói như vậy hắn chỉ có thể rời đi, vừa đi vừa lo lắng quay đầu nhìn. Chỉ thấy cô đang vẫy cái tay, khuôn mặt tươi cười ý bảo với hắn đi đi. Còn chưa hiểu là cô xảy ra chuyện gì thì đã có người ở phía sau gọi hắn: “Sao lại rời khỏi cô ấy rồi?”
Hắn quay đầu lại, đúng là Viện Hi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...