Ngục Y

“Làm nhân viên kinh doanh à”. Vừa nghe thấy lời này, nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Thu Vân nhanh chóng biến mất không giấu vết.

Nhân viên kinh doanh của một công ty nhỏ thì có tiền đồ gì được? Cậu ta có thể đem lại hạnh phúc cho con gái mình không? “Ai da, chị à, thực ra cũng không có gì cả, ngành kinh doanh là ngành có thể rèn giữa tính người nhất, mặc dù xuất thân không tốt nhưng nếu chăm chỉ chịu khó thì sẽ có ngày nở mày nở mặt”.

Trái ngược lại với phản ứng của Ngô Thu Vân, trên mặt của Hà Phân lại xuất hiện nụ cười, cố ý than ngắn thở dài nói: “ Long Hải nhà tôi lại không được gì, tuy rằng làm trong nhà nước, một tháng tiền lương chỉ có ba bốn nghìn tệ mà thôi, trừ những khoản tiền cần chỉ tiêu ra thì còn giữ được mấy đồng đâu, nhưng mà nếu được tổng quản Vương để mắt đến thì con đường thăng quan tiến chức sau này sẽ dễ dàng hơn”.

“Đúng đúng đúng, đãi ngộ của công chức nhà nước như chúng tôi không thể so được với nhân viên kinh doanh, nhân viên kinh doanh ba năm không bán được hàng, bán được hàng thì ăn cả ba năm”.

Trương Long Hải cũng bắt đầu hùa theo nói.

Ban nãy anh ta cũng hơi sợ, sợ Trần An Bình thổi gió bên tai Vương Tá, vừa mới nghe nói là một nhân viên kinh doanh đồng thời là một tên bác sĩ giẻ rách không có chứng chỉ hành nghề y, anh ta còn sợ cái chó gì!

Tội phạm cải tạo chính là tội phạm cải tạo!

Từ khi anh ta nghe thấy cái tên Trần An Bình quen tai là do khi trước đã từng giúp lãnh đạo điều tra qua người này.

Nếu như Trần An Bình thật sự có chỗ dựa lớn đăng sau, thật sự quen biết những nhân vật tầm cỡ thì người ta còn phải đi điều tra anh ta sao?


Sự khách sáo vừa rồi của Khương Thượng Khôn có lẽ đơn giản chỉ là sự hỏi thăm thông thường mà thôi, thật ra có rất nhiều nhân vật tầm cỡ cũng không hề cao ngạo gì cả.

“Ba năm không bán được hàng, vậy chị họ mà đi theo anh ta không phải là sẽ chết đói sao?”

Ngô Mỹ Linh ngồi cười trộm ở bên cạnh. “Yên tâm, không chết đói được đâu, tôi có sự tự tin tuyệt đối có thể để cho Mộ Tuyết sống một cuộc sống hạnh phúc”.

Ánh mắt của Trân An Bình sâu thảm, tràn đầy sự kiên định.

Chỉ là anh chưa tìm được nơi phát huy toàn bộ năng lực của bản thân mà thôi, chuyện kiếm tiền đối với anh mà nói không hề khó.

Nói rồi, Trần An Bình quay đầu lại trong mắt ánh lên sự dịu dàng vô hạn.

“Thanh niên này, đừng có chỉ nói mà không làm!”

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Khuôn mặt của Ngô Thu Vân lạnh xuống, giọng trầm xuống trách móc: “Tình yêu là phải hành động, không phải chỉ nói mồm, tôi hy vọng nhìn thấy hành động thực tế và năng lực làm cho con gái tôi hạnh phúc của cậu, nếu không, có cho là cậu quen biết với chủ tịch của liên hợp công thương nghiệp thì cũng không được!”

Ngô Thu Vân cũng mặc định những lời mà Hà Phân nói là đúng, lại tỏ thái độ hoài nghỉ với Trần An Bình lần nữa.

“Mẹ, chúng ta chỉ ăn cơm thôi không được sao?”

Tô Mộ Tuyết nhăn mày, đột nhiên không còn khẩu vị nữa.


Hôn nhân của cô nhất định phải bị ràng buộc với lợi ích sao?

“Chị họ, thực ra bác nói đúng đấy, tình yêu không phải chỉ nói là được, giống như em với Long Hải vậy, này, chị xem đi, đây là chiếc nhẫn kim cương mà anh ấy cầu hôn em...”.

Ngô Mỹ Linh giơ tay ra khoe khoang nói: “Phụ nữ chúng ta ấy à, phải tin tưởng vào tình yêu, cũng phải nhìn cho rõ hiện thực, nói không dễ nghe đâu...”

“Lời nói không dễ nghe thì im mồm lại”.

Tô Mộ Tuyết đập mạnh đôi đũa lên mặt bàn: “An Bình, hay là anh đi sang chỗ chủ tịch Khương bên kia đi, lần sau chúng ta hẹn sau”.

“Được rồi”.

Trần An Bình có hơi buồn bực, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của anh với Tô Mộ Tuyết, cứ như vậy mà bị phá hỏng luôn rồi.

“Em chờ anh vài phút để anh đi sang xem chủ tịch Khương tìm anh có chuyện gì, sau đó anh sẽ nhanh chóng quay lại tìm em”. Trần An Bình cũng buông đũa xuống, đi đến gõ cửa phòng bao của Khương Thượng Khôn.

“Long Hải con cũng đi theo đi, đây là cơ hội tốt có thể được uống rượu với tổng quản Vương, đi nhanh đi, đi đặt một bình rượu mao đài phi thiên, không đủ tiền thì nói lại với mẹ”.

Trần An Bình chân trước mới vừa rời khỏi, Hà Phân đã gắng gượng nhét mấy nghìn tệ vào tay đứa con rể tương lai Trương Long Hải, tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội nịnh nọt cấp trên.


“Ồ, vâng, cảm ơn mẹ”.

Trong lòng Trương Long Hải vui vẻ đi hỏi nhân viên phục vụ lấy một bình rượu mao đài phi thiên rồi nhanh chóng đi theo bước chân của Trần An Bình.

“Chào Tổng quản Vương, chủ tịch Khương, làm phiền hai vị

“Đã biết là mình đang làm phiền đến người khác rồi vậy thì cậu đi ra ngoài trước đi, chúng tôi còn chuyện quan trọng cần bàn”. Khương Thượng Khôn lật mặt, trực tiếp đuổi Trương Long Hải ra ngoài.

“A... cái này..."

Nụ cười nịnh nọt như gió mùa xuân trên khuôn mặt Trương Long Hải đông cứng lại ngay tức khắc.

Xấu hổ thật! “Cái này cái gì nữa? Đi ral”

Khuôn mày kiếm của Vương Tá chau lại chưa giận mà đã có uy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận