Ngục Y

Một tội phạm lao động cải tạo không xứng đáng với đứa con gái quý báu của mình.

Chỉ là một chiếc Mercedes Benz G Class thôi, nhà họ không mua nổi sao?

“Mộ Tuyết, mẹ không muốn nói nhiều nữa, chỉ với thân phận là tội phạm lao động cải tạo là cậu ta đã không xứng với con rồi, đi theo tôi!”

Ngô Thu Vân vừa nói vừa bước tới định kéo Tô Mộ Tuyết.

“Mẹ, con không đi, mẹ có thể tôn trọng quyết định cá nhân của con được không? Con thích anh ấy, con chỉ muốn ở bên cạnh An Bình”.

Tô Mộ Tuyết vùng vẫy chống cự, lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt.

“Dì ơi, dì có thể nghe cháu nói một câu được không?”

Trần An Bình cau mày, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh như cũ.


“Nghe lời cậu nói? Hừ, nghe xem cậu móc nối với con gái tôi để dụ nó bỏ trốn như thế nào sao? Cậu là tội phạm lao động cải tạo, cậu không biết rõ mình đang đứng ở đâu sao?”

“Sao không coi lại bản thân mình đi, cậu có tư cách gì ở bên con gái tôi?”

Ngô Thu Vân càng nói càng tức giận: “Cậu mau cút khỏi đây ngay cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cậu”.

“Dì ơi, cháu có ngồi tù hay không cũng không quan trọng. Thứ nhất, cho dù cháu có ngồi tù thì ngay cả luật pháp quốc gia cũng có thể tha thứ cho cháu, tại sao dì không thể cho cháu một cơ hội?”

“Thứ hai, ba năm trước đúng là cháu có đánh người, nhưng thật sự không có vào tù, chỉ

Để tránh cho Tô Mộc Tuyết bị kẹp ở giữa cảm thấy khó chịu, Trần An Bình cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng, đồng thời anh còn đang suy nghĩ tại sao Trương Long Hải lại biết tin tức của mình!

Thông tin của anh đã bị sư tôn xóa từ lâu.

Trừ khi có thân phận là chiến tướng chín sao trở lên, nếu không thì hoàn toàn không có quyền kiểm tra thông tin chỉ tiết của anh.

Trương Long Hải chỉ là một cảnh sát nhỏ của Lục Phiến Môn, anh ta có tư cách kiểm tra thông tin của chính mình không?

“Quốc gia có thể tha thứ cho cậu, nhưng tôi không thể, tôi nhỏ mọn, cậu mau cút khỏi đây cho tôi, nếu cậu còn dám quấy rối con gái tôi, cậu có tin tôi sẽ báo

cảnh sát không?”

Đôi mắt của Ngô Thu Vân trừng to, có vài phần uy hiếp.

Tô Mộ Tuyết sắp khóc thành tiếng, nhưng Ngô Thu Vân vẫn không hề dao động.

Về phần mợ Hà Phân, và em họ Ngô Mỹ Linh thì đứng bên cạnh để xem trò hay.


“Tổng quản Vương, thật trùng hợp, ngài cũng tới đây ăn cơm à?” Lúc này, Trương Long Hải đưa mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt sáng ngời.

Lúc này anh ta không kịp chào bạn gái và những người khác, vội vàng chạy. tới. truyện tiên hiệp hay

Hai người đàn ông trung niên bước vào cửa, nhìn phong thái khí chất và cách ăn mặc của họ đều không phải là người bình thường.

“Long Hải, đây là ai?”

Hà Phân và Ngô Mỹ Linh vội vàng đến gần, hai mẹ con này biết rằng người mà ngay cả Trương Long Hải cũng phải thận trọng và tươi cười lấy lòng, chắc chắn là một nhân vật lớn.

“Này, cậu, cậu là...”

Vương Tá khẽ cau mày, ông ta không quen biết với Trương Long Hải trước mặt.

Lục Phiến Môn của thành phố Thiên Hải tổng cộng có hơn một vạn người, thân là Tổng quản của Lục Phiến Môn, ông ta không thể nào biết rõ từng nhân vật nhỏ bên dưới.

“Tổng quản Vương, tôi là Tiểu Trương, Trương Long Hải, là binh lính của Đội trưởng Trần, đội Đốc sát”. Trương Long Hải không hề tức giận, càng không dám phẫn nộ, vẫn cười ha ha cúi người cười làm lành.


“ð",

Vương Tá kéo dài giọng, nghĩ thầm trong lòng 'cậu nói nãy giờ, nhưng tôi vẫn không biết cậu là ai, Tiểu Trương? Tiểu Trương nào?'

Tuy nhiên, vì là binh lính dưới quyền của ông ta, nên Vương Tá cũng không làm căng, mỉm cười nói: “Cậu cũng đến đây ăn cơm à, đúng là trùng hợp”.

“Đúng là rất trùng hợp”.

Trương Long Hải cười vui vẻ, kéo Ngô Mỹ Linh lại và nói: “Tổng quản Vương, đây là bạn gái của tôi, Ngô Mỹ Linh, còn đây là mẹ vợ tương lai của tôi, Hà Phân”.

Hai mẹ con nghe thấy lời này, đều nghĩ ôi, đây chính là thủ lĩnh của Lục Phiến Môn ở Thiên Hải'.

Vậy phải có quyền uy cỡ nào? Chẳng phải còn có mặt mũi hơn việc lái một chiếc Mercedes-Benz G - Class sao?

“Chào Tổng quản Vương”. “Sau này mong ngài chăm sóc cho Long Hải nhà chúng tôi”. *Ồ, được được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận