Trần An Bình cười khổ không thôi, anh cũng muốn mát xa giúp, giảm bớt khó chịu, nhưng...
“Chị Phỉ, châm đã đâm vào rồi, mát xa thế nào? Bây giờ chỉ có thể nhịn”.
Liễu Phỉ Phỉ không lên tiếng nữa, cắn răng kiên trì chịu đựng.
Trần An Bình đi ra khỏi phòng ngủ, thở hắt ra một hơi thật dài, chữa bệnh cho phụ nữ đúng là thử thách sự chịu đựng, nhất là kiểu phụ nữ xinh đẹp như Liễu Phỉ Phỉ này.
Tô Mộ Tuyết đột nhiên gửi tin nhắn đến khiến cho Trần An Bình tỉnh táo không ít, anh sao có thể làm ra chuyện có lỗi với nữ thần yêu mình bảy năm, đợi mình bảy năm, tỏ tình với mình vào khoảng thời gian mình cô đơn nhất chứ?
“Anh về đến nhà rồi, vừa mới có chút chuyện cho nên không có kịp thời trả lời. Cũng khuya quá, em nghỉ ngơi sớm một chút, tối mai hai ta cùng nhau ăn cơm'.
Trần An Bình quyết tâm sẽ đưa Tô Mộ Tuyết về nhà gặp phụ huynh sớm một chút, mau chóng bàn chuyện kết hôn.
Đúng, anh muốn cho Tô Mộ Tuyết một hôn lễ long trọng hơn cả Lưu Đan Cao Dương. Để cho con ả khốn kiếp kia thấy rõ, là cô ta không xứng với mình!
“Ừ, ngủ ngon”. Tô Mộ Tuyết nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Nhìn hai chữ “Ngủ ngon”, nghĩ về cuộc sống tương lai tốt đẹp, trên mặt Trần An Bình lộ ra nụ cười.
Anh chưa từng giống như bây giờ, muốn nhanh chóng cho người phụ nữ một gia đình, cho người phụ nữ được hạnh phúc.
“Vẫn chưa được mười phút sao?” Lúc này, trong phòng truyền ra giọng nói có chút yếu ớt của Liễu Phỉ Phi. “Chờ một chút, sắp rồi”.
Trần An Bình uống một ngụm nước đá lớn để lấy lại sự bình tĩnh và sự tỉnh táo, lúc này mới trở về phòng ngủ lần nữa.
Trên giường, Tô Mộ Tuyết thở dốc từng hơi, khuôn mặt vốn dĩ có hơi hồng hào, giờ phút này lại có hơi tái nhợt, hai tay nắm chặt ga lấy giường, trông cực kì đau đớn.
“Chị Phi, chị chịu đựng một chút, tôi phải rút châm rồi”. Trần An Bình hít sâu một hơi, tiến lên năm đuôi kim châm, chậm rãi rút ra. “Shhhl”
Cơ thể mềm mại của Liễu Phỉ Phỉ rõ ràng đang run rẩy, đôi mày nhíu chặt đã giãn ra.
Sau khi Trần An Bình rút kim châm, kéo chăn đắp lên cho Liễu Phỉ Phỉ trước. “Chị Phỉ, bây giờ chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Trần An Bình bẻ chiếc châm vài cái, lại biến nó thành chiếc nhãn, đeo lên ngón tay, không ai nhìn ra đó là kim châm.
“Đã để cho cậu nhìn thấy hết rồi, bây giờ đắp chăn lên cho tôi có ích gì? Nhóc con, tối nay cậu đúng là có phúc, nhìn no mắt rồi đúng không?”
Liễu Phỉ Phỉ cố gắng chống đỡ ngồi dậy, nói thì nói như vậy, nhưng vẫn kéo chăn qua người, che lấy ngực, người giống như bị hạ đường huyết.
Nhưng mà, toàn thân toát ra được mồ hôi, rất thoải mái.
“Chị Phỉ, phải châm cứu thì tôi cũng không còn cách nào khác, tôi cũng không thể nhắm mắt châm bừa được đúng không?”, Trần An Bình bất lực cười khổ.
“Được rồi, đừng giải thích, tôi không trách cậu”.
Liễu Phỉ Phỉ khoát tay, từ từ, tự mình xoa xoa ngực: “Cậu đúng là có vài phần bản lĩnh, lúc châm tuy đau, nhưng sau khi rút kim ra thì rất thoải mái, có cảm giác nong nóng đang dâng tràn lên vậy”.
“Đây là đương nhiên, kinh mạch thông suốt thì chắc chắn sẽ phát triển lần nữa, cảm giác giống như chị ở trong tuổi dậy thì ấy, mặt khác, bình thường có thể dùng khăn mặt sạch chườm nóng lên chỗ đó, hiệu quả càng tốt”.
Trần An Bình gật gật đầu, thuận tiện cho Liễu Phỉ Phỉ một kiến thức và một mẹo nhỏ.
“Nếu chị Phỉ không có việc gì nữa thì tôi về nhà trước, ngày mai còn phải đi làm”.
“Cứ vậy mà đi rồi? Cậu, cậu không xoa bóp cho tôi, không phải, không mát xa cho tôi sao?”
Liễu Phỉ Phỉ nhớ hình như còn có một công đoạn - - mát xa. “Chị Phi, chị tự ấn đi, tôi.....” “Sao vậy? Ngại à?”
Liễu Phỉ Phỉ nhướng mày nhìn Trần An Bình: “Tôi là phụ nữ mà còn không sợ, cậu sợ cái gì?”
“Không phải sợ, là không có thời gian, hơn nữa mát xa chỉ là phụ thôi”. Mát xa? Quên đi, Trần An Bình sợ mình không chịu nổi.
“Có hời mà không, xem ra cậu vẫn rất chính trực đấy”.
Trong ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ nhìn Trần An Bình tràn đầy ý cười.
Rất ít người đàn ông có thể đứng vững trước sức quyến rũ của cô ấy, mà điều này cũng đủ để chứng minh nhân phẩm của Trần An Bình.
“Chị Phi, tôi về trước đây, lát nữa chị có thể tắm nước nóng, nghỉ ngơi cho. tốt".
Trần An Bình chào hỏi một tiếng, rời đi như thể chạy trốn.
“Là sức quyến rũ của mình không đủ à?”
Chân trước Trần An Bình vừa đi, một giây sau Liễu Phỉ Phỉ xốc chăn lên, nhìn dáng người của mình một chút, lại nhéo nhéo khuôn mặt, đôi mày thanh tú nhíu lại, nảy sinh sự hoài nghi đối với chính bản thân.
“Là khuôn mặt không đủ xinh đẹp? Hay là dáng người không đủ thu hút?”
“Lạ thật, chẳng lẽ An Bình yếu sinh lý?”
Liễu Phỉ Phỉ nghĩ tới một loại khả năng: “Đúng, chắc chắn là cậu ta yếu rồi, nếu không làm sao có thể không rung động với mình?”
Liễu Phỉ Phỉ lầm bầm đi vào phòng tắm......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...