Ngục Y

“Lưu Đan là người đề nghị? Được thôi, đúng lúc tôi cũng muốn gặp cô ta xem saol”

Sau đó Tô Mộ Tuyết còn nói thêm gì nữa nhưng Trần An Bình căn bản nghe không lọt tai, bây giờ anh chỉ muốn hỏi Lưu Đan một chút, tại sao lại phản bội mình?

“An Bình, anh đừng hành động theo cảm tính, tuyệt đối không được xúc động, xúc động thì phải trả giá rất đắt đấy”.

Tô Mộ Tuyết giữ chặt Trần An Bình lại, trong đôi mắt sáng tràn đầy sự lo lắng.

Cô có thể hiểu được sự tức giận của Trần An Bình nhưng người trưởng thành phải phụ trách với tính cách nóng nảy của mình.

Ít nhất, vào tù vì Lưu Đan thì không hề đáng.

“Anh còn muốn chú dì lo lắng cho anh sao?”

Quả nhiên, sự thù hận trong đôi mắt của Trần An Bình trong đã nhanh chóng. tiêu tán bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, gân xanh trên trán cũng không thấy đâu nữa.


“Yên tâm, tôi sẽ không làm xằng làm bậy, nhưng có vài lời nhất định phải gặp mặt nói cho rõ ràng”.

Trần An Bình hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tâm trạng của bản thân. “Cô dẫn tôi đi vào đi, tôi cam đoan sẽ không hành động theo cảm tính”.

“Được rồi”.

Tô Mộ Tuyết vẫn không yên tâm, nhưng cân nhắc đến việc mình đứng ở bên cạnh thì chắc là không có chuyện gì lớn bèn dẫn Trần An Bình vào khách sạn.

Buổi tối hôm nay, Lưu Đan dốc hết vốn liếng, đặt một phòng bao riêng là phòng Hoa Cúc, căn phòng có sức chứa lên đến hơn hai mươi người cùng nhau ăn cơm, trong phòng còn có dàn Karaoke và bàn bi-a.

“Chào các bạn”.

Tô Mộ Tuyết cẩn thận đẩy cửa phòng ra, chào hỏi mọi người.

“Ai da, người đẹp Tô, mời vào mời vào!”

“Mộ Tuyết, cậu tới rồi”.

Tuy rằng ngày xưa đi học Tô Mộ Tuyết vẫn rất khiêm tốn, nhưng khiêm tốn cũng không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau khi đi làm, cả người nhìn qua càng toả sáng hơn, lại không mất đi sự trưởng thành.

“Lưu Đan, đã lâu không gặp rồi!”

Lưu Đan vừa muốn đi lên ôm Tô Mộ Tuyết một cái thật chặt, lại bị người phía sau Tô Mộ Tuyết cắt ngang.

Nghe thấy giọng nói đó, nụ cười trên mặt Lưu Đan cứng lại, kinh ngạc nhìn Tô Mộ Tuyết, tựa hồ đang hỏi Tô Mộ Tuyết, tại sao lại dẫn Trần An Bình đến đây?

“Sao vậy? Mới ba năm mà thôi, cô đã không nhận ra tôi rồi?”


Trần An Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Đan, một tia rét lạnh rít ra từ trong kế răng.

Lưu Đan xinh đẹp hơn so với ba năm trước, mặc một bộ quần áo màu vàng bằng tơ tằm, bao lấy dáng người thướt tha nhẹ nhàng, mái tóc xoăn màu vàng nhạt được uốn sóng lớn rủ xuống hai bên vai, rơi vào bên trong nơi rãnh sâu dưới

cổ áo màu trắng.

Dáng người không tính là cao gầy, nhưng lại cực kì yêu mị, thuộc loại hơi mập. điển hình.

Chính là cái loại “béo” mà đàn ông thích nhất! “Trần An Bình, hoá ra là anh!

Lưu Đan chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh đã trấn định lại, cánh tay ngọc khoanh trước ngực, điên cuồng đè ép một mảng da thịt trắng nốn đầy đặn kia.

“Anh không phải bị phán năm năm sao? Nhanh như vậy đã được ra ngoài, anh trốn tù à?”

“Tôi có trốn tù hay không không quan trọng, nhưng tại sao tôi phải vào tù, cô không biết sao?”

Trần An Bình hơi híp mắt, con ngươi màu nâu bắn ra một tia lạnh lẽo, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.


Cô ta thật đúng là bình tĩnh! Cũng thật sự không có lương tâm! “Đương nhiên tôi rất rõ”.

Lưu Đan cười ha ha: “Ba năm trước, anh và tôi đúng là bên nhau một khoảng thời gian, nhưng mà sau khi ra trường thì đã chia tay, anh căn bản không xứng với tôi”.

“Nhưng anh thì sao, cứ bám dính lấy tôi, không chấp nhận được sự thật là đánh mất tôi, lại giận cá chém thớt rồi ra tay đánh chồng chưa cưới Cao Dương của tôi không phải sao? Sao nào? Anh còn muốn tìm tôi để tái hợp à?”

Lưu Đan cười lạnh nhún nhún vai: “Nể mặt là bạn học cũ, tôi cũng không so. đo với anh nữa, muốn tái hợp với tôi nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi và Cao Dương sắp kết hôn rồi, tôi hi vọng anh có thể chấp nhận hiện thực”.

“Chấp nhận hiện thực?”

“Tìm cô tái hợp?”

Trần An Bình không giận mà cười, ba năm không gặp, da mặt Lưu Đan đúng là càng ngày càng dày.

Chỉ là, cô ta thật sự coi mình dễ làm nhục đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận