"Dạ bác, là con Trâm Anh đây."
Cổ họng nàng nghẹn ứ, từ hồi học cấp ba, người bác này không chỉ là mẹ của Thục Khuê mà còn là người mẹ thứ hai của nàng, bác ấy cũng yêu thương Trâm Anh như con ruột của mình.
Vậy mà sự cố không ai mong muốn nhất lại xảy ra, hồi ấy bố Thục Khuê là kẻ nghiện rượu chè, bài bạc suốt ngày, hại cả gia đình Thục Khuê nợ nần chồng chất, mẹ cô ấy phải đi làm nai lưng ra để trả nợ.
Ấy thế mà bị bóc lột sức lao động, trở về nhà còn bị chồng đánh đập hành hạ suốt 5 năm trời.
Chịu không nổi cảnh ngộ ấy, càng không muốn Thục Khuê bị liên lụy đánh đập, vì thương con, bà đã sát hại chồng mình, phanh thây xẻ thịt rồi vứt xác xuống sông cho cá ăn.
Những ngày sau đó vì lẩn trốn cảnh sát, bà để Thục Khuê lại nhờ bố mẹ Trâm Anh nuôi dưỡng, bản thân trốn chui trốn nhủi, ăn cắp ăn trộm nuôi sống bản thân qua ngày.
Cho tới khi bị bắt, bà chịu hình phạt kết tội tù chung thân.
Từ đó cho tới giờ đã là 10 năm.
"Bác ở đây, sống có tốt không? Có ăn no mặc ấm không?"
"Con không cần lo, biểu hiện của bác rất tốt nên đã được giảm án.
Bác chỉ lo cho con và Thục Khuê...hức..."
Nói tới đây Như Nguyệt kìm nén không được mà bật khóc.
Trâm Anh thấy vậy, những giọt nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống, nàng biết người đàn bà trước mặt thương con nhớ con tới mức nào.
Chỉ tiếc là Thục Khuê không thể tới đây thăm được.
Nàng cố lấy lại bình tĩnh trấn an Như Nguyệt:
"Bác đừng lo, nó sống rất tốt, ngày ăn ba bữa, quần áo bốn mùa đầy đủ, lại còn có cả bạn trai rồi."
"Nó có bạn trai...vậy nó có còn nhớ tới bác hay không? Trâm Anh à, bác không cần nó tới thăm, chỉ muốn đời này nó sống một đời bình yên.
Cuộc sống này đã nợ nó biết bao nhiêu thứ...con biết mà phải không?"
"Bác đừng nói vậy, con sẽ nghĩ cách đưa Thục Khuê tới gặp bác.
Dù sao hai người cũng là mẹ con với nhau, không thể vĩnh viễn không hội ngộ."
__________
Cuộc hội thoại kết thúc, nàng lại theo chân quản ngục rời khỏi khu giam giữ tù nhân này.
Ở đây cũng thật rộng, đi đi đi lại có 2 lần mà chân như sắp gãy đến nơi.
Bóng dáng của nàng lướt qua buồng giam nào, người ở phòng đó đều đưa mắt nhìn theo.
Có những người xăm hình kín mít trên mặt, tới nỗi chẳng thể nhận dạng được khuôn mặt của họ trông như thế nào, đẹp hay xấu, sạch hay bẩn.
Chợt trong lòng loé lên một tia hy vọng khó hiểu, liệu rằng người đó có ở đây không? Liệu nàng có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa hay không? Người con gái nhỏ hơn nàng 9 tuổi với bờ môi khô nứt.
Phòng giam số 53, phòng giam số 52, phòng giam số 51, phòng giam số 50...số...49, là cô ấy!
Nàng đứng khựng lại, ánh mắt mở to nhìn chăm chú vào con người đang ngồi ở tầng 1 của chiếc giường hai tầng.
Tiếng giày cao gót của nàng đã khiến Tố Đoan chú ý, nhưng chỉ được vài giây, ánh mắt lãnh đạm liền nhìn sang hướng khác, giống như mọi thứ chẳng có gì thú vị, không gì có thể lấy được sự chú ý của cô ta.
Người đàn bà khoảng chừng 40 tuổi cùng buồng với Tố Đoan thì lại trái ngược hoàn toàn, cô ta leo từ giường tầng hai xuống, hai tay nắm vào song sắt, nhìn vào mặt Trâm Anh với ánh mắt bệnh hoạn điên dại.
Nàng còn chẳng thèm chú ý tới mụ ta, người duy nhất mà Trâm Anh nàng đang chú ý là Tố Đoan, với đôi môi nứt nẻ rướm máu.
Nàng thò tay vào túi áo khoác lấy ra một thỏi son dưỡng môi.
Đôi chân yêu kiều bước lại gần song sắt trước mặt:
"Em lại đây."
Thấy người kia gọi mình, ánh mắt Tố Đoan có chút giao động nhẹ, cô chưa từng thấy người phụ nữ này bao giờ, khí chất quyến rũ trưởng thành, 3 vòng đường cong sắc sảo, giọng nói như câu hồn người khác.
Dĩ nhiên là câu được cô nhưng chỉ suýt mà thôi.
Nữ trưởng quản ngục đứng ngay bên cạnh Trâm Anh, mãi không thấy Tố Đoan lại gần theo lời nàng yêu cầu, cô ta liền cầm cái baton dùng lực gõ vào song sắt rồi hét lớn, nhân tiện nói rõ cho các tù nhân phòng khác có thể nghe thấy:
"Đây là thứ trưởng bộ công an, từ hôm nay trở đi cô ấy sẽ tiếp quản trại giam này, mấy người tốt nhất là nên biết điều chút đi."
Tới đây Tố Đoan biết bản thân không thể chống lại được người đang đứng ngoài kia, cô điềm nhiên đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần trước mặt nàng.
Một mùi hương đặc biệt thoang thoảng của hoa lavender, hoa cam và trà trắng, cảm giác thật khiến người ta ngất ngây.
Nàng mở nắp thỏi son dưỡng, trên đầu thỏi có chút mòn nhẹ, dấu hiệu của việc đã được sử dụng trước đó.
Nàng thò tay qua khe hở, bám lấy vạt áo của Tố Đoan rồi kéo cô lại gần hơn, những ngón tay linh hoạt nhanh chóng đưa lên rồi giữ lấy cái cổ trắng ngần của cô để cố định vị trí.
Tay còn lại chậm rãi thoa miết thỏi son dưỡng lên cánh môi Tố Đoan.
Là hương dâu tằm.
Cô bất động, mặc cho nàng làm gì thì làm.
"Tôi là Trâm Anh, Hoàng Thùy Trâm Anh.
Còn em?"
"Tố Đoan."
Trước sự lạnh nhạt của cô, nàng chỉ biết cười trừ cho qua.
Trước nay chỉ có cô mới dám có thái độ này với nàng.
Mà cũng phải thôi, một người con gái chỉ vừa mới 20 lại ngồi trong tù thế này, chẳng còn gì để phải cảm thấy sợ sệt được nữa.
"Em rất đẹp, nhưng đôi môi của em thì không đẹp, lại còn có chút thô lỗ.
Với cách hành xử như vậy, em không muốn được giảm án rồi ra khỏi nơi bần hàn này à?"
"Tôi đã giết người đó, không phải là một mà là năm người.
Chẳng phải xã hội luôn muốn triệt tiêu những loại như tôi ra khỏi thế giới của họ sao?"
"Cái xã hội mà em nói mới chỉ là mặt trái mà thôi, còn mặt phải cho tới khi nào em ra được khỏi nơi này rồi em sẽ thấy nó tốt đẹp đến nhường nào."
Dứt lời, nàng buông tay trở lại vị trí ban đầu.
Còn chưa kịp đậy nắp thỏi son dưỡng lại, người kia đã nhanh chóng quệt tay lên môi lau sạch lớp son mà nàng vừa thoa.
Đôi môi ấy vốn dĩ ban đầu khô khốc tới rướm máu, giờ bị tác động mạnh khiến máu được đà mà bật ra nhiều hơn.
Trước sự phản kháng ương bướng này của cô, nàng một mực cảm thấy vô cùng muốn chinh phục.
Muốn dạy cho cô biết thế là nào ngoan ngoãn nghe lời.
Trong lòng dâng lên ngọn lửa sôi ùng ục sắp phun trào.
Chẳng đợi nàng lên tiếng, Tố Đoan lấy tay áo quệt lau vết máu trên môi đi.
Ánh mắt sắc lẹm quay ngoắt đi vào bên trong rồi ngồi xuống vị trí ban đầu, như chưa hề có cuộc chia ly.
Chính cái khoảnh khắc này, chính cái sự việc này đã đẩy cuộc đời của cô sang một ngã rẽ khác.
Trâm Anh nàng nhoẻn miệng cười thoáng qua, một nụ cười quyến rũ đầy ẩn ý.
"Quản ngục trưởng, chúng ta đi thôi."
__________
Trở lại đất liền, nàng lái xe tới nhà Thục Khuê.
Câu chuyện mà nàng kể lại, hình dáng hiện tại, cuộc sống cũng như bao tâm tư của mẹ Thục Khuê.
Tất cả đều làm cô ấy khóc, chỉ tiếc là nghe được chứ không thể nhìn thấy được.
"Từ giờ mày là chủ ở đó, mày phải đối xử thật tốt với mẹ tao.
Mẹ tao mà có mệnh hệ gì chắc tao không thể sống nổi."
"Tao biết rồi, biết rồi mà.
Có tao ở đây mày không cần lo."
Nàng ôm Thục Khuê vào lòng vỗ về an ủi.
Người bạn thân này của nàng đã phải chịu khổ nhiều rồi, hiện tại nàng phải thay bác gái chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
__________
Một tuần sau đó là chuỗi những ngày mệt mỏi và căng thẳng.
Hàng ngày, Trâm Anh phải xem qua cả đống giấy tờ về đủ mọi loại tệ nạn xã hội.
Nàng thật chán ghét cái công việc này, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút liền sẽ có sức lực trở lại.
Buổi sáng hôm nay là chủ nhật, tuy có chút công việc giấy tờ nhưng đã hoàn thành xong tất cả.
Nàng uể oải tựa lưng vào ghế rồi nhắm nghiền đôi mắt lại, tay thò vào trong túi áo để sưởi ấm dưới cái tiết trời lạnh giá này.
"Hửm?"
Lần trước cho chiếc áo này vào máy giặt liền quên mất lấy cái thỏi son dưỡng môi trong túi áo ra, giờ sờ vào mới nhớ.
Nàng lấy thỏi son đưa ra trước mặt, nhìn ngắm mân mê nó như một thú vui tao nhã.
Mở nắp thấy bên trong may mắn là cho vào máy giặt vẫn không bị ảnh hưởng gì.
Làm nàng nhớ tới người ấy.
Người ấy là ai? Người ấy tất nhiên là Tố Đoan.
Chần chừ một lúc, nàng lấy điện thoại bấm vào mục danh bạ rồi gọi tới số của nữ trưởng quản ngục.
"Alo? Thứ trưởng gọi có chuyện gì cần sai bảo sao?"
"Không có...ùm...tôi muốn nhờ cô một chút chuyện."
"Là chuyện gì cô cứ nói đi."
"Ùm...chả là cô bé Tố Đoan đó, gửi giúp tôi hồ sơ phạm nhân của cô ấy có được không?"
"Được chứ! Cô đợi một chút tôi sẽ nhờ cấp dưới gửi cho cô ngay."
*Ting ting
Nàng đọc tuần tự từng chữ cái từng con số có trong hồ sơ, không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào, kể cả những thông tin nàng đã biết trước về Tố Đoan.
Rồi nàng chợt dừng lại ở cuộc hội thoại thẩm vấn của cô sau khi bị bắt và tra khảo:
Điều tra viên: Sao cô lại giết bọn họ?
Tố Đoan: Bố dượng bán tôi vào ổ đĩ, có một đoàn khách gồm 5 thằng đặt phòng, chúng nó thông đồng với nhau định cưỡng hiếp tôi tập thể.
Điều tra viên: Vậy chúng đã làm gì tổn hại đến cô chưa?
Tố Đoan: Chưa.
Điều tra viên: Khám nghiệm tử thi nạn nhân cho thấy dương v*t của cả 5 người đều bị cắt đứt.
Nhưng để chắc chắn đây là hành động mang tính tự vệ, yêu cầu cô tường thuật lại quá trình gây án.
Tố Đoan: Tôi nghe mấy con cave làm ở chỗ tôi bị bán vào, chúng nó nói bị mấy thằng đó hiếp thì chỉ có chết thôi.
Không chết thì liệt.
Tôi chẳng cần biết chết hay liệt, tôi chỉ biết nếu tôi bị chúng hiếp, tôi sẽ mất đi sự trong trắng, mất đi danh dự.
Cả đời này sống cũng chỉ có một cái mạng.
Tôi chẳng sợ gì cả, lúc bị chúng chuốc thuốc, tôi thủ sẵn cái liềm cắt cỏ dưới gối.
Lúc chúng tụt quần ra, tôi chém từng thằng một.
Chúng nó đau quá nằm vật vã ra đất.
Tôi hận.
Hận lắm.
Tôi cầm liềm chém thêm cho mỗi thằng vài nhát.
Tôi biết giết người là sai.
Nhưng những thằng bẩn thỉu ô uế như chúng nó thì tốt nhất là chết đi cho đỡ chật đất, nếu không phải là tôi thì sau này biết bao nhiêu cô gái nhà lành sẽ rơi vào tay chúng.
Còn thằng bố dượng của tôi, tôi chưa giết nó là may.
Chắc giờ nó đang chui rúc ở cái xó nào đó ngoài đường rồi.
Tốt nhất là nên chết đi.
Điều tra viên: Hết rồi sao?
Tố Đoan: Chỉ có nhiêu đó thôi.
Điều tra viên: Cảm ơn vì đã chịu hợp tác, vì cô đã chấp nhận ra đầu thú nên chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp cô được giảm án..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...