Ting! Ting! Ting!
Thông báo điện thoại vang lên, Thế Anh vừa đi rửa tay về liền nghe thấy tiếng chuông. Cô cầm điện thoại lên, mở ra xem thông báo là tin nhắn của Mạt Khoa.
- Em yêu à, em tan làm chưa?
- Về muộn hay sớm?
- Có cần anh qua đón không?
Thế Anh đọc xong cảm thấy bản thân có lỗi khi ban nãy đã nghĩ ngợi lung tung. Chắc do dạo này xem phim nhiều quá nên có chút bị ảo tưởng quá đà. Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, hai ngón tay bấm bấm liên hồi vào màn hình, tin nhắn mau chóng được gửi đi.
- Tối nay em tăng ca, chắc chiều mai mới về, anh nhớ nghỉ ngơi sớm.
- Tăng ca nhớ để ý chuyện ăn uống, đừng nhịn ăn em nhé."
- Vâng, em biết rồi.
- Yêu em!
- Yêu anh.
Thế Anh tắt máy đặt xuống dưới bàn, giờ cũng đã hơn mười giờ rồi, chỉ còn hai tiếng nữa sẽ tới thời khắc săn lùng. Cảm giác bây giờ hệt như chuẩn bị qua năm mới vậy.
Nhắc tới năm mới, cũng chỉ còn hai tháng nữa là qua năm mới. Không biết năm sau có được cùng Mạt Khoa đón giao thừa không nữa.
Đầu năm cô có rủ anh đi đón giao thừa nhưng lúc ấy anh lại từ chối, anh bảo anh được nghỉ sớm nên đã về nhà với bố mẹ. Nhà anh chỉ có duy nhất anh là con trai nên mỗi năm đều muốn dành thời gian cho cha mẹ, Thế Anh thấy anh có lòng như vậy nên cũng không trách móc câu nào. Tuy có chút thất vọng nhưng biết sao giờ, đâu thể làm gì được.
...----------------...
Chung cư Lạc Hòa, tầng ba mươi lăm, nhà số mười bảy.
Đây là căn nhà mà cô tích góp mãi mới thuê được, cô đi làm từ năm mười sáu tuổi, tính tới nay đã được hai năm, khi vào được truyền thông Thanh Nhã, tiền lương của cô cũng tăng vụt theo. Không còn cảnh khốn khổ sống trong nhà trọ dột nát, giờ đây cô có thể ngủ một đêm yên bình mà không sợ trời mưa trần sẽ bị dột.
Từ khi cô thuê nhà ở đây, Mạt Khoa đã liền ngỏ ý muốn được ở chung cùng cô. Thế Anh ban đầu từ chối, song cô nghĩ lại, dù sao cũng đã hẹn hò hai năm sắp tới lại còn tính tới chuyện hôn nhân, chuyện ở chung, ngủ chung đều là chuyện sớm muộn. Nên là cô cũng không từ chối mà gật đầu đồng ý cho anh chuyển vào.
"Đến đi."
Mạt Khoa nằm ung dung trên chiếc ghế sofa, bàn chân không ngừng lắc qua lắc lại như thể đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu ấy không có nhà sao?"
"Chiều mai mới về, yên tâm."
Mạt Khoa vui vẻ nói chuyện với đầu dây bên kia, nửa tiếng sau tiếng chuông cửa vang lên, hắn chạy ra ngó vào mắt mèo trên cửa, khi đã thấy bóng dáng hắn muốn thấy, liền tươi cười mở cửa cho người kia bước vào.
Lạc Lạc yểu điệu, trên người mặc bộ váy cúp ngực bó sát vào cơ thể khoe đường cong mượt mà không chút mỡ thừa, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, trông có vẻ chẳng phải là hàng hiệu gì. Trên tay cầm túi sách Gucci phiên bản mua ở cửa hàng trong đợt sale xả kho. Mái tóc xõa rũ rượi, phần đuôi hơi cong do máy làm tóc uốn hơn một tiếng đồng hồ để có được.
Mạt Khoa thấy người vừa bước vào, mau chóng đóng cửa, vươn tay ôm chầm lấy cô nàng bé bỏng của hắn. Hắn đẩy Lạc Lạc áp sát vào tường, đầu cúi xuống bả vai hôn lấy hôn để, Lạc Lạc như chìm vào sự sung sướng, đôi mắt nhắm lại tận hưởng, túi sách đắt đỏ mà cô ả vay tiền Thế Anh mua mà vẫn chưa trả tiền rơi xuống đất, cánh tay đưa lên ôm lấy đầu hắn ta, bàn tay liên tục xoa đều mái tóc rũ rượi của hắn.
Đôi môi hắn ta rời khỏi bả vai, vươn lên tìm tới vị trí của đôi môi hồng hào, hắn đè xuống hôn ngấu nghiến như thế chưa từng được hôn.
Đúng là chưa từng được hôn thật, hai năm bên nhau, Thế Anh chưa một lần để hắn ta chạm vào người, ngay cả cái nắm tay cũng không có. Mang tiếng dọn vào nhà ở chung mà đêm xuống mỗi người một phòng, hai năm liên tiếp như vậy khiến hắn chán cơm thèm bít tết. Đúng lúc, miếng bít tết dần được nướng chín, dâng lên tận miệng khiến hắn không thể cưỡng lại. Một lần vụng trộm, cả đời sung sướng, có lần một thì sẽ có lần hai, vậy cho hỏi tra nam và tiện nữ đây trong hai năm qua đã cùng nhau lăn lội giang hồ bao nhiêu lần rồi?
Mạt Khoa ngấu nghiến thưởng thức bờ môi nóng bỏng của Lạc Lạc, bàn tay hư đốn sờ soạng khắp cả cơ thể, đưa đến sau lưng sờ tới khóa kéo của chiếc váy. Hắn ta vui vẻ từ từ chậm rãi mà kéo chiếc khóa bé nhỏ kia xuống dưới, dần lộ ra một bên bầu sữa ú na ú nụ.
"Vào, vào phòng đi anh."
"Được."
Mạt Khoa cúi người bế Lạc Lạc lên trên tay, mau chóng di chuyển vào phòng ngủ của hắn. Màn đêm bao chùm lấy cả gian nhà, chính là bắt đầu câu chuyện của đêm nay bọn họ sẽ cùng nhau kể chuyện.
Người ta gọi đó là Cưỡi ngựa xem hoa.
Mạt Khoa ném Lạc Lạc xuống chiếc giường êm ái, hắn đóng cửa lại, mau chóng đưa tay cởi chiếc áo vướng víu trên người mình ra sau đó đến quần đùi, trên người chỉ sót duy nhất chiếc quần lót màu đen, ở giữa đang nhô lên con thú dữ bé nhỏ chuẩn bị xuất kích.
Lạc Lạc nằm trên giường thoải mái, dạng chân ra hai bên sẵn sàng bắt đầu quá trình giảng dạy buổi học.
Mạt Khoa đi tới, vươn tay cầm lấy chân cô ả, kéo mạnh về phía mình khiến cô ta có chút giật mình, hắn vươn người cúi đầu ngậm lấy đôi môi chúm chím mà hắn đã ngậm trong suốt hai năm qua. Bàn tay đưa xuống bóp lấy một bên bầu ngực, thoa thoa rồi lại bóp chặt khiến cho chủ nhân của nó sung sướng không kìm lại được.
Chiếc váy cúp ngực màu đỏ chót mau chóng bị lột ra không thương tiếc gì mà vứt xuống nền nhà, miệng dán ngực của ả cũng được hắn giật phăng ra ném đi đâu không biết, chiếc quần lót ren màu đỏ thêu họa tiết bông hoa được hắn vô cùng cưng chiều, liên tục ôm ấp vuốt ve chỗ nụ hoa bé xinh làm cô ả bấu chặt lấy chiếc chăn phía dưới làm nó nhăn nhúm lại, gương mặt của sự thỏa mãn hiện rõ.
Cuộc dạo chơi kết thúc, thầy giáo tra nam bắt đầu cởi chốt xích cho thú bé chồi ra ngoài, sẵn sàng giảng bài cho học sinh tiện nữ. Cặp đôi tra nam tiện nữ tận hưởng giây phút của sự hoan lạc trong chính căn nhà của bạn gái và bạn thân mình. Cả đêm hai người họ thay phiên nhau soạn giáo án a ú ớ, nhưng thấy chứ a là được dạy nhiều hơn cho thấy chất lượng giáo viên phải gọi là vô cùng kém.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...