Phần mì ý mà nhà bếp làm, cô đoán chắc bọn họ sợ anh đói nên mạnh tay lấy nguyên một hộp cho vào. Nhiều muốn bật ngửa, cô vừa nhìn thấy đĩa mì, mí mắt giật giật liên hồi.
Vừa nhìn đã biết trước tương lai, Thế Anh vốn dĩ gầy cả người bé nhỏ được bao bọc có chút thịt, mấy tháng trước cô vừa tăng cân, chạm mốc bốn mươi lăm kí.
Không thể chấp nổi thực tại, ngay ngày hôm sau, cô lập tức đâm đầu vào giảm cân. Đến hiện tại số cân nặng của cô đã chạm mốc bốn mươi hai.
Bấy giờ cô mới chấp nhận được mà dừng lại chuyện giảm cân, do giảm cân cũng khá lâu nên khẩu phần ăn lớn như này khiến cô có chút không dám đụng tới.
Khó khăn lắm mới giảm được vài kí, sợ buông thả nhiều chút khiến cho cân nặng đi lên.
Nói cô đặt nặng vấn đề số cân cũng được, tại nó đâu có sai. Thế Anh lúc còn nhỏ từng là một cô bé sở hữu gương mặt và thân hình bầu bĩnh. Đến khi lên cấp ba, cô mới nhận ra vấn đề về cơ thể trầm trọng như nào.
Cô theo học một ngôi trường bình dân, đám học sinh ở đó có thói quen bắt nạt, thấy cô mập mạp lại hiền lành chúng được nước làm tới.
Lạc Lạc tuy học chung với cô, nhưng lại bị chia khác lớp. Lúc ấy cô đang học thể dục, giờ tự tập luyện, chúng lôi cô ra bãi đỗ xe sau trường.
Khoảng lặng vắng tanh không một bóng người, một lũ bọn chúng tổng cộng tám người bao quanh cô.
Liên tục buông lời chế giễu cô lẫn cơ thể của cô, đánh có, tát có, đe dọa cũng có. Bọn chúng nghĩ ra cái gì sẽ làm ngay cái đó, cười đùa vui vẻ với nhau, chế giễu liên tục.
Học đến hết năm lớp mười, cô quyết định nghỉ học đi làm từ sớm. Tuy bị phải đốn kịch liệt, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn nghỉ.
Quá khứ từng bị bắt nạt chỉ vì ngoại hình có chút mũm mĩm khiến cô ghi nhớ mãi mãi, sau khi quyết liệt giảm cân, cô cuối cùng cũng thành công.
Một phần quá khứ in sâu vào tâm trí, thôi thúc cô mỗi ngày, bảo cô đừng để bản thân quay về thời kì kinh hoàng đó thêm lần nào.
Lãnh Hàn ngồi bên trên im lặng xem tivi, thấy cô ngồi bên dưới mà chẳng thấy động lấy một sợi mì nào, anh bất giác cau mày khó hiểu.
Là do đồ ăn không hợp khẩu vị, hay là do anh ngồi đây nên cô không dám đụng lấy một sợi?
“Không hợp khẩu vị sao?”
Giọng nói sau lưng phát lên làm cô quay về thực tại, Thế Anh thẳng lưng, ban nãy tập trung uy nghĩ nhiều quá khiến cô cứ đờ đẫn tay không động đậy.
“Không… không có.”
“Tại sao không ăn?”
“…”
“Do tôi ngồi đây sao.”
Câu nói của anh bất giác làm cô hoảng hốt, Thế Anh mau chóng ngoảnh đầu nhìn anh.
Gương mặt anh lạnh nhạt vô cùng, nếu như là vì anh mà cô không động vào đồ ăn, chắc chắn anh sẽ bực bội đứng dậy rời đi để cô thoải mái.
Chỉ cần cô gật đầu hoặc chỉ cần im lặng, anh sẽ tự hiểu. Anh cũng sẽ không bắt ép điều gì khiến cô khó chịu trong lòng.
Lãnh Hàn cảm nhận bản thân đã thay đổi rất nhiều, từ sau đêm ở khách sạn, gần như tâm trí anh đã bị cô trói chặt lại hình bóng nhỏ nhắn.
Đây là điều ngoại lệ lần đầu tiên xảy ra, mấy năm qua biết bao nhiêu cô gái đã leo lên giường cùng anh trải qua một đêm nồng nhiệt, nhưng anh chưa từng để bọn họ vào trong mắt lấy một lần.
Đối với anh, dạo chơi chính là dạo chơi, không có khái niệm gìn giữ lâu dài.
Nhưng đến cô thì lại khác, không biết lý do gì khiến anh say đắm cô như vậy? Lần đầu gặp cô, anh đã mau chóng nghĩ tới lần gặp tiếp theo.
Ngoài xã hội, anh là người máu mặt nhẫn tâm. Sẽ không quan tâm tới bất cứ ai, tiếp cận là vì lợi ích, trừ khử cũng là vì hết giá trị lợi dụng.
Giữ lại bên cạnh có nghĩa vẫn còn có thể sử dụng hoặc tái sự dụng thêm lần nữa.
Đối với cô mà nói, anh muốn giữ lại bên cạnh, có thể là mãi mãi và vĩnh viễn không rời xa.
Đây được gọi là yêu ư? Yêu từ cái nhìn đầu tiên! Người ta nói, nếu như lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác yêu, có nghĩa kiếp trước họ từng yêu nhau nhưng do duyên phận ngắn ngủi khiến hai người chia rời. Hai người hẹn ước, nếu có kiếp sau, sẽ tiếp tục mối tình dang dở này.
Lãnh Hàn không phải có khái niệm theo đạo, càng không tin vào mấy chuyện tâm linh.
Mỗi năm nhà họ Lãnh đều tổ chức đi lên chùa cầu phúc, nhưng anh đều từ chối viện cớ công việc suốt bao nhiêu năm qua.
Khái niệm của anh rõ ràng, mọi việc đều do chính tay mình hoàn thành, đều có mình quyết định mà nên, thành công hay không cũng do bản thân làm tốt hay không.
Thế Anh im lặng, mặt hơi cúi xuống. Anh dường như cảm nhận được câu trả lời, tuy khó chịu nhưng vẫn ưu tiên sự thoái mái với cô.
Anh đưa tay lên tắt tivi, ném xuống ghế rồi mau chóng đứng dậy xoay người đi về hướng cánh cửa.
Thế Anh thấy Lãnh Hàn đứng dậy, cô mau chóng hoảng hốt, ban nãy im lặng là do cô không biết nên giải thích như nào. Hình như sự im lặng của cô, làm cho anh nghĩ đó chính là câu trả lời.
Cô sự anh tức giận, mau chóng quay người về phía anh, nhanh chóng cất giọng ngăn anh lại.
“Không phải.”
“Là do phần mì ý nhiều quá, tôi… sợ không ăn hết được…”
Thế Anh ngập ngùng, giương đôi mắt long lanh nhìn về phía anh.
Lãnh Hàn bị giọng nói ban nãy làm xoa dịu sự bực bội bên trong, động tác anh dừng lại, bóng lưng to lớn dần di chuyển, anh mắt có chút hờn giận quay lại nhìn cô.
Thế Anh vẫn ngồi đó, đôi mắt to tròn long lanh hệt mặt hồ phản chiếu bóng hình anh bên trong.
Lãnh Hàn biết anh không thể chống lại được dáng vẻ này, càng lúc lòng anh càng mềm nhũn.
Chỉ hận không mau chóng đi tới chiếm lấy trái tim cô, đem về trói chặt bên trong cơ thể anh.
Bảo anh vội vã vì thấy được tình yêu, anh cũng nhận, anh vội thật, vô cùng vội vàng.
Gần nửa đêm rồi mà kích thích quá. Anh sợ, bản thân không tự chủ được mà đè cô xuống giường mất. Kích thích chết người, không dám cưỡng lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...