Sau nhiều nỗ lực đàm phán, cuối cùng Xích Quỷ cũng cho phép nhóm công chúa đến dãy Hoành Sơn. Họ yêu cầu nhóm công chúa chỉ được mang theo một thành viên Thổ Hành. Thuyền trưởng Nhất Long nghĩ ngay tới Thú – kẻ chưa bao giờ xuất hiện tại trung đội. Ngài thuyền trưởng khẳng định nhiệm vụ lần này dành cho gã, không phải ai khác. Bất quá Thú vẫn chưa về vì bận nhiệm vụ bên ngoài, nghe tin ấy, ngài thuyền trưởng rít lên:
-Tại sao những lúc cần, hắn luôn vắng mặt? Vạn Thế hỡi, hắn bận cái gì mà ba năm rồi chẳng thấy mặt hắn đâu cả?
Đáp lại lời cằn nhằn của ngài, Hắc Hùng đề cử Tàn Thi đi thay. Hoành Sơn hiểm trở, thương thế khó tránh khỏi. Có thành phần hỗ trợ y tế là một lựa chọn không tồi. Dù vậy, ngài thuyền trưởng vẫn mong ngóng Thú như nàng tiểu thư đợi chờ hoàng tử bạch mã.
Nhận được tin tức khả quan, nhóm công chúa lập tức khởi hành. Lần này, đi với họ còn có một thành viên mà không được trông đợi: Mai Hoa. Đây là đề nghị của Trần Độ và công chúa đã chấp thuận. Các hộ vệ kịch liệt phản đối song có vẻ Lục Châu chẳng muốn mếch lòng ai, kể cả lão già pháp quan đáng sợ kia. Ngồi trên phi thuyền cùng Mai Hoa, mọi người đều chung cảm giác bị săm soi. Gã nâng cặp kính nhìn công chúa một tí, ngó tên tóc đỏ một tí, thi thoảng lúi húi ghi ghi chép chép. Không rõ Mai Hoa làm cái gì, nhưng hành động của gã dễ khiến người khác phát điên. Hỏa Nghi nhắm mắt định thần tựa bậc hiền triết nghĩ điều sâu xa, kỳ thực là cố dằn lòng để khỏi đấm vỡ mặt thằng bốn mắt nọ.
Sau vài tiếng vượt biển, chiếc phi thuyền chở nhóm công chúa tiến vào địa phận Xích Quỷ. Vô Phong chống cằm, ánh mắt trôi đâu đó ở biển mây vô vị. Nhìn mây chán, hắn len lén ngó Tiểu Hồ ngồi hàng ghế trên. Cô gái không còn vui tươi như trước nữa, mắt thâm quầng và đỏ ngầu. Công chúa thăm hỏi thì Tiểu Hồ trả lời mình bị cảm cúm. Nghe tới đó, Vô Phong vội quay đi nhự trốn tránh trách nhiệm. Xét cho cùng, chính hắn đã làm tổn thương Tiểu Hồ. Đàn ông không cần phô bày nỗi phiền muộn trước mặt phụ nữ, cái này có thể đúng. Nhưng hắn đã đem nỗi khổ của mình mà trút bực dọc lên người khác, cái này sai lè lè. Hắn nên xin lỗi. Xin lỗi… hừm, sao có mỗi thế, cô ta cũng khóc lóc? – Hắn nghĩ. Mấy kiểu rắc rối vớ vẩn này làm Vô Phong điên đầu. Hắn bèn mở cuốn “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” rồi chăm chú đọc thư mục về Xích Quỷ. Và hắn thấy sách vở bỗng dưng hay ho một cách kỳ lạ.
Được khoảng hai tiếng, phi thuyền hạ dần độ cao. Hừng đông của ngày mới rọi xuống Thiên Kỷ thành – thủ đô nước Xích Quỷ. Không có những tòa tháp chọc trời như Phi Thiên thành, cũng chẳng rực rỡ ánh đèn như Cửu Long, đó là một nơi có hệ thống đường sá chằng chịt những con phố đan xen đại lộ, khu dân cư chi chít nhà cao nhà thấp. Thật khó để phân biệt đâu là chốn vui chơi, đâu là nơi làm việc. Phi thuyền hạ độ cao, cảnh tượng Thiên Kỷ thành rõ ràng hơn trong mắt Vô Phong. Hắn thấy những đại lộ rợp cây xanh, những con phố nhỏ vắng bước chân người. Lặng lẽ nhưng không cô tịch, Thiên Kỷ thành tồn tại một cách lặng lẽ và đôi chút thu mình như người nội tâm. So với Cửu Long, nó hoàn toàn khác biệt.
Theo “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản”, hoàng gia nắm giữ toàn bộ Xích Quỷ quốc, riêng Cửu Long được điều hành bởi nhiều hiệp hội. Hiệp hội thực chất là các đảng phái song Xích Quỷ chưa bao giờ thừa nhận thể chế trên, dù nó vẫn đang tồn tại.
Con tàu đáp xuống phi trường. Cửa mở, mọi người lục tục đi ra, mùi ẩm và hơi lạnh của sương sớm bao vây lấy họ. Phía dưới bậc thang phi thuyền, người đại diện của Xích Quỷ đã chờ sẵn. Người đó tiến đến bắt tay công chúa, đoạn cất giọng – một thứ giọng rền rĩ như tiếng kim loại cọ xát:
-Công chúa Lục Châu? Chào cô, thật hân hạnh cho tôi! Xin tự giới thiệu, tôi là Nguyễn Lữ, đại thánh sứ của Xích Quỷ.
Lục Châu nhận ra đó một người đàn ông trung tuổi, gương mặt gầy gò, da vàng bủng, bàn tay khô ráp bắt tay nàng nhiệt tình. Nghe ông ta xưng danh tính, nàng ngờ ngợ:
-Nguyễn Lữ? Hình như… ngài ở tòa án…
-Đúng , tôi là phụ thẩm thứ hai. Hôm ấy tôi hơi ít nói, thật may là cô vẫn nhớ tôi!
Công chúa nhớ rằng Nguyễn Lữ chưa từng hé môi lời nào ở tòa án, chứ không phải “ít nói”. Nàng nói:
-Sao ngài lại về đây? Không lẽ tòa án đã có kết quả?
-Tôi đã chuyển công việc cho người khác. Nói chung kết quả có lợi cho Phi Thiên các vị, đừng lo lắng! Tôi được lệnh quay về nước để đưa các vị gặp tộc Lạc Việt.
Đám người Phi Thiên nhìn nhau. Tộc Lạc Việt có thật. Trước lúc đi, ai nấy lo lắng rằng bộ tộc đã lụi tàn từ lâu. Lục Châu vui mừng:
-Chúng ta sẽ gặp người Lạc Việt ngay chứ, thưa ngài?
-Không, tôi sẽ đưa các vị gặp hoàng đế của chúng tôi trước. Xin công chúa thông cảm, đây chỉ là chút thành ý ngoại giao thôi!
Nhóm công chúa không đến Hoành Sơn ngay mà phải diện kiến hoàng đế nước sở tại. Bọn họ nóng ruột bao nhiêu, thủ tục của Xích Quỷ rườm rà bấy nhiêu. Nghĩ cảnh gặp một mớ quan chức ngâm nga, công chúa phát nản. Nhưng người ta đã nói là thành ý ngoại giao, lẽ nào nàng chối từ? Cực chẳng đã, Lục Châu và mọi người đành lên phi thuyền về hoàng cung Xích Quỷ.
Chuyến đi lần này rất đặc biệt với Vô Phong. Nếu gặp được Kinh Dương Vương, mọi vấn đề về chiếc đĩa vàng sẽ sáng tỏ. Cũng phải nói số phận khéo sắp đặt cho tên tóc đỏ. Ngồi trên phi thuyền, hắn hỏi Nguyễn Lữ:
-Thưa ngài, chúng tôi sẽ gặp Kinh Dương Vương, phải không?
Nguyễn Lữ ngạc nhiên quá đỗi, cặp mắt ốc nhồi của ông ta tưởng chừng đang xoay mòng mòng:
-Cậu biết Kinh Dương Vương?
-Ông ấy là một trong ba vị thủ lĩnh thế giới cùng Hrdaya người Đà Ma và K’jun người Thanh Thủy. Ông ấy còn sống và đã hơn ba nghìn tuổi, đúng không?
Vô Phong thao thao bất tuyệt như kẻ rành rẽ thế sự, mọi người (trừ Hỏa Nghi) tròn xoe mắt không hiểu tên này đào đâu ra chuyện ly kỳ như thế. Lục Châu hơi đỏ mặt vì nàng vốn chăm chỉ đọc sách cũng chưa từng nghe nói tới Kinh Dương Vương. Và khi tất cả bắt đầu nghĩ hắn xạo ke thì Nguyễn Lữ phấn khởi vỗ tay đen đét, gương mặt vàng bủng bỗng tràn đầy khí huyết:
-Thực hiếm thấy! Không ngờ người ngoại bang lại biết ông tổ của chúng ta!
Như chạm đúng nọc, Nguyễn Lữ bắt đầu kể những câu chuyện bắt đầu bằng một trạng ngữ quen thuộc “ngày xửa ngày xưa”. Ông ta nói chính Kinh Dương Vương lãnh đạo tộc Lạc Việt khai lập nước Xích Quỷ, làm hoàng đế một thời gian ngắn rồi từ bỏ ngai vị. Trong tiềm thức dân chúng Xích Quỷ, Kinh Dương Vương được kính trọng và đứng ngang hàng Vạn Thế. Nhưng khi công chúa hỏi tại sao không có bất cứ tài liệu nào đề cập vị hoàng đế này, Nguyễn Lữ trả lời dông dài thiếu nhất quán. Sự thật là Nguyễn Lữ chưa bao giờ diện kiến Kinh Dương Vương, song ông ta quả quyết ông tổ nước mình có thật, không phải nhân vật truyền miệng.
Chừng dăm phút sau, phi thuyền dừng lại trước một hoàng cung tráng lệ nằm trên ngọn đồi phía nam thành phố. Nhìn từ trên cao, hoàng cung gồm những tòa nhà lớn với mái cong vút xếp thành tám lớp bao quanh tòa đại điện nằm chính giữa. Ngăn cách mỗi lớp là một tường thành, tường sau cao hơn tường trước. Thời xưa, nơi đây là pháo đài bất khả xâm phạm, chặn đứng vô số cuộc ngoại xâm. Bước vào thời kỳ chiến tranh hiện đại, nó mang tính biểu tượng chính trị hơn là sức mạnh quân sự. Nguyễn Lữ nói rằng xung quanh hoàng cung còn nhiều hệ thống phép thuật cổ do người Lạc Việt để lại. Ông ta ưỡn ngực đầy tự hào, trọng lượng cơ thể chắc tăng thêm vài ký:
-Những năm cuối thời đại phi cơ giới, tổ tiên chúng tôi đã xây dựng thành trì này. Những cuộc tấn công của phương bắc chưa bao giờ hạ gục được nó! À không, tôi hơi thậm xưng thôi, tòa thành thúc thủ vài lần, nhưng không đáng kể.
Dường như Nguyễn Lữ hơi sa đà vào vai trò hướng dẫn viên du lịch. Nghe lịch sử Xích Quỷ cũng thú vị, nhưng lúc này thực không thích hợp. Hỏa Nghi buột mồm thở dài:
-Sao họ lại bỏ cung điện nhỉ? Sống trong rừng rú hay ho hơn à?
Lời nói vô thưởng vô phạt chẳng may lọt tai Nguyễn Lữ. Ông ta lập tức thanh minh thuyết giảng:
-Rất thú vị! Tôi từng hỏi các bậc tổ tiên, họ chỉ trả lời đi theo lời kêu gọi của Kinh Dương Vương. Tôi nghĩ họ muốn hòa mình với cuộc sống thiên nhiên. Xích Quỷ phát triển khá nhanh, anh biết đấy, người thế hệ cũ quen những giá trị cũ hơn cuộc sống hiện đại…
Bài giảng lê thê rườm rà như chính thủ tục ngoại giao của người Xích Quỷ. Hỏa Nghi cúi đầu thừa nhận bản thân ngu ngốc đột xuất.
Bài diễn thuyết theo đoàn người trên con đường lát đá xuyên ngang hoàng cung. Nó chỉ dừng khi họ đến cổng tường thành thứ bảy. Tại đấy, đích thân hoàng đế Xích Quỷ đón tiếp, theo sau là hàng chục quan chức chính phủ. Nhìn đám người, Vô Phong nheo mắt phải mở to mắt trái bởi sự tương phản quá lớn. Hoàng đế chưa tới năm mươi mà người quắt queo như cây khô nước; còn hầu hết các vị quan chức tướng tá đạo mạo, đầu hói bụng bự, da dẻ hồng hào, trông chẳng giống người làm chính trị, đáng ngạc nhiên là họ đều đã hơn sáu, bảy mươi tuổi. Nói ra sợ mạo phạm nhưng trong cái nhìn của Vô Phong, hoàng đế như que củi mỏng manh treo cả giàn thịt lợn sữa.
Vị hoàng đế hồ hởi bắt tay công chúa, đưa ánh mắt thân thiện chào hỏi những người phía sau nàng rồi tự giới thiệu: (.)com
-Thật hân hạnh! Ta là Lê Chiêu, cháu năm đời của hoàng đế Lê Khải. Chào mừng các vị ghé thăm hoàng cung!
Giống nhiều nước khác, ngôi vua Xích Quỷ theo chế độ cha truyền con nối. Nhưng tại Xích Quỷ nói riêng và lục địa Đông Thổ nói chung, mỗi đời vua có tên gọi, danh hiệu riêng chứ không dùng từ “đệ” chỉ thứ tự như dòng họ Bạch Dương. Người Xích Quỷ khá mê tín, họ tin rằng danh hiệu của hoàng đế sẽ ảnh hưởng vận mệnh quốc gia. Thế nên Lê Chiêu có tới năm danh hiệu, vài năm lại thay đổi một lần.
Theo chân hoàng đế, kiến trúc hoàng cung dần lộ diện. Từng khối nhà đồ sộ bằng gỗ trải ra trước mắt, các cột trụ chống nhà đỏ au phảng phất những mùi vị cổ xưa, bất quá được trang trí bằng nhiều họa tiết rườm rà quá mức. Mái ngói cong như cánh cung, thanh thoát nhẹ nhàng tựa cơn gió mỏng manh, gạch ngói nằm đè nhau tựa vảy cá, song mỗi viên gạch lại dát vàng. Nếu thuyền trưởng Nhất Long ở đây, hẳn ngài sẽ phải ganh tỵ vì mớ huân chương trên ngực chẳng chói lọi bằng một viên gạch lát mái nhà. Ai đó đã cố tình phụ họa hoàng cung cho thêm lộng lẫy, cá nhân Vô Phong cảm giác nơi đây như con quái vật diêm dúa chực nuốt trọn người khác. So với sự tĩnh lặng của Thiên Kỷ thành, quang cảnh này không phù hợp. Một chút cũng không.
Như hoàng cung Phi Thiên, hoàng cung Xích Quỷ mở cửa cho du khách tham quan hai ngày trong tuần. Đến vòng tường thành thứ sáu, Vô Phong trông thấy đoàn khách du lịch đang nối đuôi nhau bước vào một lăng mộ cỡ lớn. Bên ngoài lăng, binh lính canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Tên tóc đỏ chưa kịp thắc mắc đại điện là chốn nào, Hỏa Nghi đã giải thích giùm hắn:
-Lăng mộ của hoàng đế Lê Khải. Ông ấy được ướp xác.
Lê Khải là hoàng đế duy nhất được ướp xác, lịch sử Xích Quỷ chưa từng có tiền lệ như vậy. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Hai thế kỷ trước, Lê Khải đã vực dậy đất nước kiệt quệ vì chiến tranh. Xích Quỷ lúc đó bị nhiều nước xâm lược, bằng nhiều biện pháp, ông ta từng bước thành lập chính phủ, sau đó đẩy ngoại bang ra khỏi bờ cõi. Có thể cậu không tin, nhưng cuộc đời ông ta trải qua hơn hai mươi cuộc chiến tranh liên tiếp. Chúng chưa phải là những cuộc chiến tranh toàn diện, nhưng xét theo cục bộ, chúng rất lớn và hao tổn nguyên khí quốc gia cực độ.
Ngay cả Bạch Dương đệ nhất, người sống trong thời kỳ đen tối nhất của Phi Thiên mới kinh qua mười cuộc chiến tranh lớn nhỏ. Con số hai mươi kể trên thực quá thậm xưng. Nhưng “Tâm Mộng thế giới – kiến thức căn bản” xác nhận lời Hỏa Nghi là sự thật. Tất nhiên, Lê Khải không phải lúc nào cũng chiến thắng nhưng nhờ ông, Xích Quỷ hưởng nền hòa bình lâu dài hơn một trăm năm.
Đi từ lớp tường thành thứ tám đến tòa đại điện nằm tại trung tâm hoàng cung hết cả thảy hai mươi phút. Đại điện là một tòa kiến trúc đồ sộ, bốn góc mái mềm mại bị che khuất bởi một con thú đá có hình dạng hết sức buồn cười: lưỡi bè miệng rộng, mắt to như hai trái cà chua, thân thể loằng ngoằng tự dưng mọc thêm tứ chi một cách vô duyên, chưa kể trên trán còn gắn một cặp sừng hươu to cộ. Người ta gọi nó là con “rồng”, một sinh vật tưởng tượng đại diện cho quyền lực trong tiềm thức người Xích Quỷ. Vô Phong không rõ con rồng quyền lực chỗ nào, chỉ thấy nó như diễn viên tấu hài. Bước vào tòa nhà, hắn nhìn khắp nơi nhan nhản con thú lai tạp này, từ xà ngang đỡ dầm gỗ cho tới cửa lớn.Tượng rồng nhe nanh múa vuốt sau ngai vàng càng khiến không khí nhạt hơn nước lã. Thứ duy nhất khiến Vô Phong ấn tượng là mặt sàn mát lạnh màu trắng đục như tảng băng nguyên khối trải dài khắp điện.
Yến tiệc dọn sẵn trên một chiếc bàn tròn cỡ lớn dành cho hai, ba mươi người. Vô Phong ngó nghiêng những chiếc đĩa được đậy kín, lòng hy vọng có món thịt chó. Nhưng hắn chưa được phép mở ra vì nghe hoàng đế đang mở lời khai tiệc. Nội dung diễn văn đại khái là tăng cường quan hệ giữa Xích Quỷ và Phi Thiên. Thế nhưng nó dài lê thê bởi chất giọng ngâm nga ru ngủ của hoàng đế. Ông ta liên tục “nhờ tiền nhân Lê Khải” rồi lại “bởi tiền nhân Lê Khải”, lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi vị hoàng đế được ướp xác kia như sắp bật dậy chạy tới đây dự tiệc. Tên tóc đỏ nhớ tay phó đô đốc Đỗ Thọ khi phát biểu cũng xướng tên Lê Khải cả chục lần (*).
Bài phát biểu kết thúc, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, tên tóc đỏ vỗ to nhất. Tiệc chính thức bắt đầu. Người phục vụ mở nắp đậy, mùi thơm của sơn hào hải vị lập tức ngào ngạt cánh mũi. Nhìn ngang ngó dọc bàn tiệc hồi lâu, Vô Phong quay sang hỏi người phục vụ:
-Xin lỗi, có thịt chó không?
Anh chàng phục vụ nín cười, sau đáp:
-Thưa, tiệc lớn không bao giờ có thịt chó.
Vô Phong ngẩn mặt:
-À… ra thế, cảm ơn. Vậy tôi có thể tìm món ấy ở đâu?
-Thiên Kỷ thành có rất nhiều! – Anh chàng phục vụ cười.
Tiệc ngoại giao không phải để ăn. Chẳng ai động đến dù thức ăn ê hề, họ mải bàn chuyện chính sự với Lục Châu. Vô Phong lâu lâu mới dám gắp một miếng rồi nhai vội, thậm thà thậm thụt như phường chôm chỉa. Ăn uống kiểu này chẳng khác nào biệt kích xâm nhập doanh trại địch. Phía bên kia, công chúa bị hàng tá câu hỏi bủa vây không kịp trả lời, coi như khỏi ăn. Có vẻ như Lê Chiêu muốn gây ấn tượng tốt với công chúa. Tuy không biết ông ta có động cơ gì nhưng Vô Phong đoán hoàng đế Xích Quỷ muốn xóa bỏ hiềm khích tại phiên tòa Đại Hội Đồng.
-Mong công chúa hãy nói lại với ngài đệ thập như vậy, chúng tôi rất cảm ơn. Mời cô dùng! – Lê Chiêu nói.
Lục Châu nhấm chút rượu lấy lệ, sau đáp:
-Vâng, tôi sẽ nói với cha. Tiện đây, xin ngài hãy giúp đỡ chúng tôi gặp bộ tộc Lạc Việt.
Nghe hai người đối thoại, một vị quan chức buột miệng:
-Lạc “Việc” là bộ tộc thiểu số nào vậy?
Lê Chiêu túm chặt khăn trải bàn, từng ngón tay như muốn bấu đứt đường chỉ, mắt vằn từng tia đỏ quạch đằng đằng sát khí, tựa như có thể giết người ngay lập tức. Lúc này khí chất đáng sợ của một ông vua mới xuất hiện, trái ngược hẳn vẻ hiền hòa thường nhật. Không gian câm bặt. Đám quan chức Xích Quỷ Quốc kinh sợ, vội vã cúi đầu. Nhóm người công chúa dựng ngược tóc gáy, ngay cả tên cú vọ Mai Hoa cũng nín thở. Nguyễn Lữ từng nói Kinh Dương Vương có vị trí lớn trong tiềm thức người Xích Quỷ, nhưng họ thậm chí chẳng nhớ tên Lạc Việt, nói gì Kinh Dương Vương? Tên tóc đỏ nhìn sang và thấy Nguyễn Lữ gãi gãi mớ tóc rối, mặt lộ vẻ ngao ngán cùng cực.
Lục Châu lầm tưởng mình có lỗi bền vội vàng nói:
-Xin lỗi, ý tôi là…
Vị hoàng đế nén giận, đôi mắt khát máu biến mất, khuôn mặt trở về dáng vẻ của một vị vua gầy gò:
-Tất nhiên rồi, công chúa. Ông Nguyễn Lữ sẽ dẫn mọi người đi. Tuy nhiên, đến sáng mai, các vị mới có thể khởi hành.
-Tại sao vậy, thưa ngài? Chúng tôi cần tìm Quỷ Vương ngay lập tức!
Rõ ràng công chúa đã mất bình tĩnh. Song Lê Chiêu bình thản trả lời:
-Hiện giờ là đầu tháng bảy theo cách tính mùa trăng của người Xích Quỷ. Tháng cô hồn, thưa công chúa, khởi hành vào ngày này không may mắn chút nào! Ngày mai đẹp hơn rất nhiều! Xin cô hãy tin tưởng chúng tôi.
Ý niệm tâm linh thì khắp nơi đều có, nhưng ngày tốt ngày xấu để làm việc, công chúa và mọi người mới nghe lần đầu. Không thể thuyết phục vị hoàng đế Xích Quỷ, Lục Châu đành nghe theo sự sắp đặt của ông ta. Một tiếng đồng hồ trôi đi, bữa tiệc chán ngắt kết thúc. Theo lịch trình, rạng sáng mai Nguyễn Lữ sẽ đưa nhóm công chúa tới gặp tộc Lạc Việt. Nhân viên phục vụ dẫn họ về phòng nghỉ ngơi, riêng Vô Phong xin phép công chúa ra ngoài thăm dò tin tức. Công chúa nghĩ đi nghĩ lại rồi trả lời:
-Đừng gây chú ý nhiều, Phong à. Chúng ta phải giữ bí mật. Về sớm nhé!
Hắn vâng vâng dạ dạ, sau tót đi ngay. Một là hắn không thể chịu đựng thêm hoàng cung chói lòa này, hai là trốn tránh ánh mắt hình viên đạn của Tiểu Hồ. Hỏa Nghi nhân thể đi cùng hắn luôn, tên này cười:
-Thăm dò tin tức hả? Chăm chỉ quá!
-Tôi sẽ phát điên nếu ở lại đây mất!
-Tôi đồng tình! – Hỏa Nghi gật gù – Mà chúng ta đi đâu thế?
-Tìm thịt chó!
Rốt cục chuyến thăm dò tin tức lại là cuộc săn tìm thịt chó. Vô Phong và Hỏa Nghi háo hức khôn tả. Tiếc rằng hai gã háu ăn chẳng hề biết ngày đầu tháng, Thiên Kỷ thành không bán thịt chó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...