Ngục Thánh

Một giờ chiều, ngày 21 tháng 5 năm 7518...

Lục Châu trở về Phi Thiên thành sau nhiều ngày tranh cử. Nàng nhớ thành phố này. Nói cho cùng, nàng không yêu nổi một Đả Thải thành bốc mùi chua lè từ cơn mưa a-xít, những con phố phành phạch tiếng nổ bô của bọn đua xe rồi đám cử tri luôn chằm chằm dò xét nàng. Về nhà vẫn là sướng nhất. Hơn hết thảy, Lục Châu yêu giường của mình. Cái tuyệt nhất khi làm công chúa là sở hữu một chiếc giường luôn sạch sẽ, êm mềm, thơm tho, chỉ việc đổ mình xuống như ngã lên bụng một con gấu béo bự rồi ngủ không vẫy tai. Làm công chúa sướng ở chỗ đó.

Rời phi trường bên trong hoàng cung, Lục Châu chạy một mạch về phòng rồi nhảy lên giường trong tư thế bơi sải. Lúc này, chẳng cuộc họp hay cuộc gặp nào quan trọng bằng việc ngủ. Nàng sẽ làm một giấc ễnh mắt, tỉnh dậy lúc bảy giờ tối, ăn uống, tắm táp với nước nóng rồi lên giường ngủ tiếp, sau đó... Lục Châu chẳng thể nghĩ tiếp những thứ sau đó nữa vì mắt nàng đã ríu lại, bàn tay vô thức tóm gối ôm. Gối ôm mềm mềm – đầu óc lơ mơ của công chúa chỉ nghĩ được thế.

Nhưng người nghĩ nhiều lại khó ngủ. Công chúa thì hay nghĩ. Cái gối ôm làm nàng nhớ chuyện cũ, hồi mà Tiểu Hồ còn hay ra vào hoàng cung và ngủ chung với nàng, khi ấy gối ôm bị tống khứ không thương tiếc để nhường chỗ cho Tiểu Hồ. Họ không ngủ ngay mà tám đủ thứ chuyện, thường thường là mấy cô gái quyến rũ mà họ bắt gặp trong ngày – tất nhiên chủ đề luôn tập trung vào mông và ngực, rồi chuyện ăn uống – nhất là quà vặt, rồi mấy bộ cánh đẹp mới xuất xưởng – kèm theo kế hoạch đi thử đồ sớm nhất có thể, rồi mấy thứ tâm sự linh tinh kiểu như làm cách nào để ngực to hơn – Tiểu Hồ bàn luận vấn đề này rất hăng say. Thi thoảng, thi thoảng lắm, họ mới đề cập tới sinh vật kém hấp dẫn nhất thế giới mang tên “đàn ông”. Rồi một trong hai người say giấc trước, thở thiu thiu kéo người kia ngủ theo. Đêm của hai cô gái bình yên như thế, như bao người bạn ngủ chung giường khác.

Giờ thì không còn nữa.

Lục Châu ngồi dậy. Cơn buồn ngủ vẫn nặng trĩu đầu óc nhưng nàng không sao chợp mắt được nữa. Bên ngoài, ánh nắng tháng 5 lợt lạt trên bờ cửa sổ chẳng rọi rõ cái gì, chỉ thấy trong quầng sáng quẩn lên những hạt bụi li ti hỗn loạn hoặc là riêng Lục Châu thấy thế. Ngoài kia đang trào lên những đợt sóng triều và ầm ì dưới lòng đất từng cơn chấn động, còn căn phòng của nàng vẫn thanh nhàn và an bình như nằm ở vùng rìa nào đó xa xôi và cách biệt.

Tiểu Hồ đang đâu đó ngoài kia.

Công chúa cắn môi, ngón tay xoắn đôi hoa tai làm chiếc lông vũ đỏ cuộn lại như cục lửa nhỏ. Giờ nàng không thể tìm Tiểu Hồ nhưng nàng có thể lo những thứ liên quan đến Tiểu Hồ. Nghĩ tới đó, Lục Châu nhổm dậy rời phòng. Đang kỳ tranh cử, an toàn của ứng cử viên là số một nhưng Lục Châu không mang theo vệ sĩ. Giờ nàng muốn riêng tư tuyệt đối.

Trong bộ thường phục cùng khăn che kín mặt, công chúa một mình đến tiệm bánh “Con Cáo Nhỏ”. Nàng gọi đồ, tìm một góc khuất và nhìn ngắm nơi này. Tiệm vẫn tấp nập đông vui, khách hàng thưởng thức những món bánh ngon, nhân viên chăm chỉ với công việc và dăm ba anh chàng mang hoa với hy vọng gặp được cô nàng chủ tiệm. Hai năm trước cũng thế, một năm trước cũng thế, giờ cũng thế. Mọi thứ hoàn toàn bình thường sau khi Tiểu Hồ mất tích nhưng kéo dài bao lâu thì Lục Châu không dám chắc. Trước ngày ra đi, Tiểu Hồ không hề tính chuyện sang nhượng cửa hàng bởi cô gái đã nghĩ có thể trở về như bao lần khác.. Công chúa thoáng nghe thấy nhân viên tiệm xì xào rằng Tiểu Hồ vắng mặt quá lâu và mọi người đang nhớ nàng. Họ sẽ biết thôi! – Lục Châu nghĩ. Sớm hay muộn thì tiệm “Con Cáo Nhỏ” phải đóng cửa. Mất tích là chìm vào quên lãng, nhưng sự mất tích của Tiểu Hồ là cục đá tảng ném vào lòng hồ yên ả. Rồi hết thảy mọi người sẽ biết, kể cả Liệt Trúc.

Công chúa có nghe chuyện Liệt Trúc. Con bé đã nghỉ học và chuyển vào sống trong Tháp Thánh Sứ, trường lớp giờ quá nguy hiểm với nó trong khi bọn Xích Tuyết lảng vảng khắp nơi. Con bé bị chấn động tâm lý, Mộng Dụ dường như là mức chịu đựng cuối cùng và nó cự tuyệt bất cứ người chăm nom nào sau Mộng Dụ. Đó không phải là dấu hiệu tốt ở một con bé đang tuổi ẩm ương. Công chúa biết cách giải quyết vấn đề với Liệt Trúc, khốn nỗi không thể đáp ứng. Đáp ứng làm sao? – Lục Châu đau đầu. Đại thánh sứ Tây Minh đã chết, tên tóc đỏ biến mất, Tiểu Hồ mất tích, giải quyết thế nào? – Lục Châu đau đầu lần hai. Sự thật là nàng có thể dỗ dành hàng vạn cử tri Đả Thải thành bặm trợn nhưng chẳng thể an ủi Liệt Trúc.

Cái sự bất lực ấy ngăn công chúa tới thăm Liệt Trúc dù nàng đã trù tính từ trước. Trong mắt con bé, nàng là công chúa chứ không phải thánh sứ biết cảm thông với nỗi đau của nó. Để nó yên thân là tốt nhất – nàng nghĩ đoạn rời khỏi tiệm “Con Cáo Nhỏ”, chiếc bánh trên bàn còn nguyên, hoàn toàn chưa đụng thìa.

Ăn một mình chẳng bao giờ vui.

Lục Châu lên tàu điện sang quận Trăng Khuyết. Lâu lắm nàng mới hưởng lại cảm giác chạy vun vút trên sông Vành Đai Xanh, ngửi mùi gió mằn mặn và trông thấy một nửa Phi Thiên thành bên màu xanh sóng sánh của biển. Như một sự sắp xếp cân bằng kết cấu khung cảnh, những chuyến tàu điện vắng vẻ ở thủ đô thường đưa người ta vào miền sâu ký ức, gợi lại nhiều chuyện cũ tưởng chừng vô thưởng vô phạt mà hóa ra lại quan trọng hơn họ tưởng.

“Lễ năm mới, em dọn qua đây ở một tuần nhé, công chúa?”

Lần đầu tiên ngủ chung, Tiểu Hồ hỏi nàng như thế. Công chúa cũng muốn vậy nhưng không dè Tiểu Hồ hỏi trước. Hồi đó Tiểu Hồ thấp hơn bây giờ, da đen hơn, mái tóc vàng ruộm nhiều mảng cháy nắng màu nâu xỉn, chỉ duy đôi mắt màu nâu đỏ ánh lên niềm khao khát gần gũi gia đình. Rồi Tiểu Hồ lớn lên, làn da chuyển màu trắng hồng đầy sức sống, mái tóc vàng rực rỡ tựa nắng mới, xinh đẹp gấp bội, chỉ duy niềm khao khát trong đôi mắt chẳng hề đổi khác.

“Được thôi! Em dọn qua đây luôn cũng được! Sao, em thích hoàng cung rồi hả?” – Lục Châu hỏi.

“Không, tại vì ở nhà có nhện. Ở đây thì không.” – Tiểu Hồ trả lời.

Rồi Tiểu Hồ bắt đầu kể tại sao mình ghét nhện. Lục Châu vẫn nhớ đại thể về một hành lang tối om có con nhện cái bỏ rơi những đứa con của nó. Câu chuyện khó hiểu, công chúa khi ấy không thực sự để tâm. Nhưng giờ ngẫm lại, nàng lờ mờ cảm thấy một sợi tơ mong manh giữa câu chuyện năm nào với tình cảnh hiện tại của Tiểu Hồ. Sau rốt Tiểu Hồ chẳng hề thay đổi.

Chuyến tàu đưa Lục Châu tới bệnh viện quận Trăng Khuyết. Đó là một tòa nhà hình tam giác nằm tại hướng tây, cách Tháp Thánh Sứ hai con đường, chỉ tiếp nhận bệnh nhân là thánh sứ hoặc chiến binh cao cấp. Lục Châu từng “nghỉ dưỡng” ở đây vài lần nên không lạ lẫm gì. Nàng gặp lại những phòng bệnh lớn gấp ba lần bình thường, bên trong gắn đầy máy móc tối tân cùng bùa chú phép thuật, chúng giúp người bệnh hồi phục nhanh hơn nhưng cũng tiêu tốn hàng đống tiền của, thậm chí là quang tố. Lục Châu đã trải qua hầu hết ngóc ngách bệnh viện này, trừ phòng Tái Tạo Tích Cực – nơi mà nàng đang hướng đến, nằm ở cuối hành lang tầng ba đồng thời chiếm diện tích lớn nhất. Riêng căn phòng đó đã ngốn hai tầng tòa nhà chưa kể phòng hỗ trợ đi kèm.

Bước vào phòng Tái Tạo Tích Cực, công chúa trông thấy một bể chứa dung dịch màu xanh dương nằm chính giữa, xung quanh bể cắm chi chít ống dẫn cùng dây truyền dịch. Các ống dẫn lẫn dây truyền cuộn thành bó trên mặt đất hoặc dựng lên thành mạng lưới dòng lên không trung, sau chụm đầu vào những cỗ máy gắn khắp phòng từ nóc xuống sàn. Những cỗ máy mang nhiều hình dáng kỳ lạ, dăm chiếc trông giống bộ động cơ với tuốc-bin xoay liên tục, vài chiếc khác thì gồm nhiều ống thủy tinh đựng chất lỏng màu tím đỏ, chưa kể vô số cánh tay thò ra từ mọi ngóc ngách giúp vận hành hệ thống. Tất cả đều tự động, không bóng dáng con người. Căn phòng nom giống công xưởng hơn là bệnh viện, Lục Châu thậm chí không nghĩ máy móc ở đây có chức năng y tế.

Công chúa chưa từng điều trị ở phòng này và nàng cảm thấy may mắn vì điều đó. Trước mặt nàng, Mộng Dụ đang trôi nổi giữa bể dung dịch xanh dương, lõa thể, quanh thắt lưng gắn ống truyền cùng dây dẫn. Bất chợt một cánh tay máy trong bể vươn lên, chọc kim tiêm nhọn hoắt vào cánh tay Mộng Dụ. Cô gái thánh sứ rướn người, đôi mắt căng ra, cổ họng thở phì phò làm mờ mặt nạ dưỡng khí và gồ lên thanh quản lẫn xương quai xanh. Sau mũi tiêm, Mộng Dụ đờ đẫn rồi trôi nổi tự do, ống truyền cùng dây dẫn liên tục bơm chất lỏng đỏ tím đồng thời thải ra máu lẫn cặn bẩn. Lục Châu biết một chút về hệ thống này. Chất lỏng xanh dương trong bể là hợp chất dinh dưỡng thẩm thấu qua da, giúp người bệnh tồn tại mà không cần ăn uống; còn thứ đỏ tím kia là hợp chất hóa học cùng quang tố giúp tái tạo phần cơ thể bị tổn thương. Sau cuộc chiến ở căn hộ, dạ dày của Mộng Dụ đã dập nát do vô số mảnh kim loại cắm vào – một tác phẩm của gã khủng bố Ngũ Diệu. Phi Thiên quốc buộc phải sử dụng phòng Tái Tạo Tích Cực để cứu Mộng Dụ, khôi phục nguyên trạng dạ dày. Trên thế giới chỉ riêng mình Phi Thiên quốc sở hữu cỗ máy tái tạo này, nó là vô giá.


Lục Châu kiên nhẫn chờ đợi. Được ít phút, Mộng Dụ tỉnh dậy. Thấy công chúa, cô nàng liền vẫy tay. Lục Châu đeo thiết bị hỗ trợ liên lạc đoạn lên tiếng:

- Ngày lành, Mộng Dụ. Em ổn chứ?

Mộng Dụ nheo mắt cười, miệng mấy máp làm mờ đục mặt nạ dưỡng khí:

- Gần xong rồi, công chúa. Chiều nay em sẽ lành lặn. Lần đầu tiên em yêu đất nước này, thật đấy! Làm thánh sứ khổ cực bao năm giờ mới được đãi ngộ tốt. Dù sao em cũng không thích gắn mấy thứ cơ sinh học lên người tí nào. Thấy em sao, công chúa? Rõ ràng là em “ngon” hơn công chúa nhiều, đúng không?

Mộng Dụ không ngần ngại phô bày cơ thể khỏe khoắn màu rám nắng kèm theo nụ cười ranh mãnh. Thân hình của cô nàng là mơ ước của bao cô gái Phi Thiên quốc kể cả Lục Châu, công chúa thừa nhận mình rất muốn nắn bóp bờ mông tròn lẳn kia cho sướng tay và Tiểu Hồ sẽ nhiệt liệt ủng hộ nàng, nếu Tiểu Hồ ở đây. Nhưng công chúa nhanh chóng gạt đi mấy suy nghĩ nhảm nhí:

- Đứng đắn chút coi! Em là thánh sứ, là tiểu thư dòng họ Cao Đáo đấy, Mộng Dụ. Có việc cho em đây, ta cần em ra ngoài và làm công tác con thoi. Một vị trí cho nhiều nhiệm vụ khác nhau, em hiểu chứ?

- Chuyện Tiểu Hồ sao rồi? – Mộng Dụ hỏi.

Công chúa lắc đầu. Nhìn nét đăm chiêu của nàng, Mộng Dụ đã hiểu vấn đề:

- Chuyện tồi tệ lúc nào cũng xảy ra theo hướng tồi tệ nhất, nhỉ? Đừng nói cho Liệt Trúc vội, con bé vừa ở đây hồi sáng. Ít nhất nó cũng coi em là một bảo mẫu tốt. Nhưng nó chẳng muốn bảo mẫu nào nữa đâu, công chúa. Liệt Trúc nhạy cảm lắm! Những dòng năng lượng trong người nó đang ngày một rời xa Vạn Thế, em sợ nó không thể trở thành thánh sứ.

- Năng lượng xấu? – Lục Châu nhíu mày.

- Không xấu nhưng cũng không tốt. “Chông chênh” là một từ mô tả hợp lý. Con bé chông chênh giữa hai mặt đó. – Mộng Dụ đáp – Thầy Tây Minh từng cố gắng hướng Liệt Trúc theo mặt tích cực, nhưng từ lúc thầy mất, ngày càng nhiều chuyện tiêu cực ập tới con bé. Cưỡng ép Liệt Trúc thành thánh sứ không phải ý hay đâu, công chúa. Cha của nó... chị hiểu chứ?

Lục Châu bóp trán. Bộ não của nàng vốn chật ních suy nghĩ nay lại bị nhồi thêm vấn đề mới. Càng nghĩ càng tắc óc, công chúa đổi chủ đề:

- Ta sẽ lo chuyện Liệt Trúc. Về nhiệm vụ của em, trước mắt hãy hỗ trợ Chiến Tử tìm kiếm Tiểu Hồ. Em cần một nhóm làm việc lâu dài. Các hộ vệ của em rảnh chứ? Nếu không ta có thể giới thiệu...

- Một người là đủ. – Mộng Dụ đáp – Em sẽ gọi cho gã Hạch Ma ở Đả Thải thành, tên Thập Kiếm đó chắc chắn nhận lời. Hắn còn hợp đồng với em, không thoái thác được.

- Vậy thì tốt. – Lục Châu gật đầu – Ba ngày nữa...

Công chúa chưa dứt lời, cửa phòng điều trị bỗng bật mở cùng chuông báo có người vào. Lục Châu ngoảnh lại và bắt gặp một cô gái Đông Thổ khoác áo choàng thánh sứ trắng diềm vàng kim, vóc dáng trung bình, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ngạo nghễ. Công chúa dễ dàng nhìn thấy vô số mũi gai vô hình nhọn hoắt chĩa ra từ người cô ta và ngăn chặn bất cứ ai có ý định thu hẹp khoảng cách, bản thân cô ta cũng thoải mái với trạng thái này. Lục Châu cất lời:

- Cung Bàn Thủ? Ngày lành, chào mừng cô đến Phi Thiên quốc.

Công chúa cúi đầu, Cung Bàn Thủ chỉ chào trả. Mộng Dụ thì chẳng nặn ra tí nghiêm trang nào, bèn nhắm mắt vờ say ngủ, coi như không biết sự xuất hiện của Tổng Lãnh Thánh Sứ. Kỳ Thi Tổng Lãnh đã qua lâu nhưng những bất đồng quanh kết quả cuộc thi vẫn âm ỉ, Mộng Dụ là một mồi lửa âm ỉ như thế. Hồi công bố tên vị Tổng Lãnh, công chúa nhớ rằng Mộng Dụ chửi thề rõ to giữa thánh đường linh thiêng. Giờ Lục Châu chỉ mong cô nàng vờ vịt càng lâu càng tốt.

- Cô nên gọi tôi là Tổng Lãnh. – Cung Bàn Thủ đằng hắng – Tôi nghe Mộng Dụ gặp tai nạn nên tới thăm. Cô ấy đây sao? Vạn Thế ban phước cho cô, Mộng Dụ, mong cô sớm khỏe.

Nói rồi cô ta làm dấu ba ngón tay lên thành bể dung dịch. Mộng Dụ không phản ứng, nhưng công chúa biết nếu bể không có vách ngăn thì cô nàng sẽ đớp tay của Bàn Thủ. Hỏi thăm xong, Bàn Thủ nói:


- Tôi định gặp cô, công chúa, nhưng may sao cô cũng ở đây. Tôi muốn bàn chút việc...

Vị Tổng Lãnh ghếch đầu ý muốn ra ngoài trò chuyện. Lục Châu đáp:

- Mộng Dụ đang ngấm thuốc mê, cô cứ nói, không sao hết.

Cô nàng Tổng Lãnh nhăn trán sau quay sang soi mói Mộng Dụ, ánh mắt hơi khó chịu khi thấy bộ ngực săn căng mềm mại. Phụ nữ bì tị phụ nữ đẹp, phụ nữ đẹp thì ghét nhau. Săm soi chán, Cung Bàn Thủ tiếp lời:

- Hôm qua, Vinh Môn quốc gửi một đoạn ghi hình. Vì nó mà tôi phải gặp cô trực tiếp, ngay lập tức, không chậm trễ. Cô nên tự xem...

Cung Bàn Thủ mở đoạn phim bằng máy chiếu ba chiều cá nhân, đôi mắt vẫn không ngừng giám sát Mộng Dụ. Đoạn phim phát lại từ máy quay an ninh cho thấy một cuộc chiến dữ dội xảy ra trong Tòa Trắng tại Vinh Môn quốc. Các thánh sứ Vinh Môn bị khủng bố tấn công, giữa cuộc chiến hỗn loạn, một tên khủng bố vượt lên rồi giết hại vị nữ đại thánh sứ cai quản tòa tháp. Lục Châu biết tên vị đại thánh sứ, nàng đã gặp bà ta vài lần. Trớ trêu thay, nàng cũng biết tên kẻ khủng bố đâm chết bà ta bởi nàng lớn lên và ngủ chung giường cùng người đó. Công chúa ấp úng:

- Cái này... cái này...

- Cô nhìn rõ mà, công chúa?! – Cung Bàn Thủ nói – Đó là Tiểu Hồ, hộ vệ của cô. Cô ta hơi thay đổi một chút nhưng đường nét khuôn mặt vẫn vậy. Máy tính đã so sánh chân dung rồi, nếu cần, tôi sẽ gửi đoạn phim cho Phi Thiên quốc xác nhận. Cô phải quyết định nhanh, công chúa.

- Quyết định gì? – Lục Châu ngẩng đầu.

- Hoặc bào chữa và lún vào tranh cãi với hội đồng Thánh Vực, hoặc xóa bỏ đặc quyền hộ vệ của Tiểu Hồ. – Cung Bàn Thủ trả lời.

- Nếu xóa bỏ...

- Phải, nếu cô xóa bỏ, Tiểu Hồ sẽ do Thánh Vực toàn quyền xử trí. Đội hành pháp từ Thánh Vực sẽ truy bắt Tiểu Hồ, thậm chí là thanh trừng nếu cần thiết. Quyết định nhanh đi, công chúa, không còn nhiều thời gian đâu.

Lục Châu bóp trán. Lần này thì nàng thực sự đau đầu, cơn đau từ gáy vòng lên thái dương như cỗ xe lửa leo đồi giáng tiếng sắt thép dồn dập. Công chúa hối tiếc vì không ngủ. Ít ra nàng có thể chợp mắt vài phút...

...

Khi Lục Châu vừa trở về Phi Thiên thành thì ở địa đầu Hoa Thổ, giữa lòng Vinh Môn quốc, Chiến Tử đang tử chiến. Y dần thấy điểm kết trong gia ngôn họ Chiến. “Cống hiến, phục vụ và cái chết” – gia ngôn ghi như thế, Chiến Tử đã sống được hai phần ba, một phần ba còn lại hiển hiện trước mắt y bằng hai thanh kiếm rực lửa bỏng rãy. Chúng cùng vung xuống chém ra một đường lửa nóng hực xẻ tung đất. Chiến Tử đổ người tránh đòn, vừa chồm dậy đã thấy song kiếm nọ lao đi trên đôi chân nhanh thoăn thoắt, sẵn sàng cho hai cú đâm chí mạng. Y biết cú đâm này sẽ đến, biết rõ chúng không đâm trực diện mà một trên đâm xuống, một dưới đâm lên, như hai chiếc nanh bổ phập vào miếng thịt nóng. Y biết rất rõ. Bởi lẽ y từng dạy Tiểu Hồ.

Nhiều năm trước, đại thánh sứ Tây Minh, người vốn chẳng bao giờ nói chuyện hay liên đới bỗng dưng xuất hiện trước mặt y, mang theo một con bé đen nhẻm gầy gò. Một cách bất ngờ, đại thánh sứ đề nghị Chiến Tử dạy kiếm thuật cho con bé. Lục Châu cần hộ vệ thánh sứ, con bé đen nhẻm kia là ứng cử viên, vậy nên y sẽ dạy nó. Chiến Tử không lường trước chuyện này nhưng đồng ý. Y làm tất cả vì công việc.

Đôi kiếm bổ xuống, Chiến Tử dựng đao chắn một cú đâm, lại vươn tay thộp lấy cú đâm thứ hai. Tiếng sắt thép va chạm vang rền, tiếng băng nứt ken két. Thanh đao đen oằn xuống vì cú đâm thứ nhất còn bàn tay bọc băng của Chiến Tử không ngăn nổi cú đâm thứ hai. Lưỡi kiếm lửa đã xuyên tay y, đâm thủng cả lớp giáp băng bọc bụng và xuyên qua da. Cú đâm nông nhưng thế là quá đủ với Hỏa niệm. Lửa từ thanh kiếm tràn vào, thiêu đốt nội tạng Chiến Tử như có than cháy bỏ vào ruột. Y gục ngã. Y nhận ra Tiểu Hồ mạnh hơn trước, mạnh gấp nhiều lần, tàn bạo cũng gấp nhiều lần.

“Chào anh, em là Tiểu Hồ!” – Con bé gầy gò đen nhẻm ngước nhìn Chiến Tử. Nó không lễ phép nhưng cũng không láo lếu. Chiến Tử ngó xuống nhìn nó. Y không thích cũng không ghét con bé. Y làm vì công việc. Y dạy nó cách dùng kiếm, cách di chuyển, cách chống đỡ, dạy cả “tiết tấu kiếm” thứ mà chẳng nhiều kiếm sĩ ngày nay chú tâm. Đổi lại con bé làm cho y một chiếc bánh ngọt vào mỗi Ngày Nguyện. Nó không biết Chiến Tử ghét đồ ngọt. Nhưng y vẫn ăn bánh, không phàn nàn.

Hỏa niệm đốt cháy nội thể nhưng Chiến Tử không kêu than. Y lôi Tiểu Hồ trở lại đoạn tung cùi chỏ giữa mặt. Cô gái đổ sụm nhưng ngay lập tức chống chân, ngẩng đầu, gương mặt không biểu cảm dù máu phun ra từ đuôi mắt, ống bơm dung dịch vàng sau cổ sôi ùng ục. Chiến Tử nhận ra nàng không biết đau. Tiểu Hồ đá tạt chân phải, ống chân kim loại bổ bắp đùi Chiến Tử một cú rạn xương. Chiến Tử sụm bà chè, chưa kịp định thần thì lãnh nguyên một đấm từ tay trái Tiểu Hồ, bàn tay sắt thép bổ tung mặt. Y trượt dài, lưng cào đất. Đau, choáng, hộc máu nhưng y kịp nhìn ra các bộ phận cơ sinh học trên người Tiểu Hồ được gia cố bộ phận khí động học giúp nhanh hơn, mạnh hơn. Khi trước Tiểu Hồ không đấm đau thế này.

“Anh mạnh thế, sao em đánh lại chứ? Chơi xấu!” – Tiểu Hồ hét toáng lên. Chiến Tử không trả lời. Con bé mồm to nhưng không phải thùng rỗng. Y không thấy con bé có ý bỏ cuộc dù nó còn khuya mới đụng vào được y. Nhưng y cảm giác một ngày kia sẽ chẳng còn ai trên thế giới này đủ sức đánh tay đôi với nó. Nó giống y, đều không gia đình. Kẻ không gia đình mạnh mẽ hơn hết thảy. Nhưng Tiểu Hồ khác, nó mạnh hơn y. Có một lý do nào đấy mà con bé mạnh hơn y.


Chiến Tử trở dậy, bàn tay vẫn nắm chặt Thiết Giáp Hạm. Có thứ gì đó nhá lên, y giương đao theo bản năng, tức thì nhận lấy một cú đâm xoáy như con vụ. Đứa em gái thất lạc Chiến Ca của y đã tới nhưng không phải con bé tóc dài buộc ruy băng trắng năm nào. Đứa em gái giờ là Quạ Đen. Nó nồng nhiệt chào đón y bằng cú đâm, kế đến là dây xích bó chặt Thiết Giáp Hạm. Dây xích lôi tuột thanh đao làm Chiến Tử lộ sơ hở, Quạ Đen vận lực, thanh muỗi vằn vừa văng ra liền quay đầu đâm xoáy trúng vai phải của Chiến Tử. Chiến Tử tóm lưỡi kiếm, ngăn nó xoáy sâu hơn. Quạ Đen tóm cán kiếm, đôi mắt vằn tia máu chòng chọc vào anh trai mình, vừa đâm vừa đẩy mạnh. Kẻ tiến người lùi, máu đổ ròng ròng theo bước chân. Chiến Tử bị dồn vào tường, nửa thân trái bị lộ. Ấy cũng là lúc y nhận ra Tiểu Hồ từ đằng xa đang giương cung. Nhờ bộ phận trên cánh tay máy, đôi Cáo Lửa vốn chỉ lắp ghép tạo đoản cung nay vươn sải cánh thành trường cung. Tiểu Hồ căng dây, mũi tên nhằm vào Chiến Tử. Dây cung buông, tên bay vun vút.

“Em nghĩ chúng ta nên hợp tác!” – Tiểu Hồ nói với Chiến Tử. Con bé muốn kết hợp Hỏa niệm với Băng kỹ của y. Chiến Tử chợt nhớ về người em gái thất lạc Chiến Ca. Y và Chiến Ca đã từng là bộ đôi kiếm sĩ, dự định trở thành hộ vệ cho con gái hoàng đế. Nay chỉ còn y bước tiếp con đường đó. Y nghĩ ngợi rồi nhận lời Tiểu Hồ. Tất cả vì công việc.

Chiến Tử nhớ vài chuyện cũ thoáng qua đoạn nhìn xuống. Mũi tên bốc lửa đã xuyên thủng ngực trái của y,. Tiểu Hồ thu cung, bước chân dồn dập chạy tới. Quạ Đen rút kiếm, hạ thân cho cú đâm chí mạng. Chiến Tử đau đớn buông thõng tay, Hỏa niệm ngấm khắp người y, phá hủy dòng nội lực cùng cơ bắp xương thịt. Muỗi Vằn cùng Cáo Lửa bổ tới, ba mũi kiếm thay phiên nhau cắm lủng người Chiến Tử. Máu chảy ròng thành vũng dưới mặt đất lởm chởm gạch đá. Quạ Đen thở dốc:

- Hết rồi sao, anh trai?

Quạ Đen chợt thấy Tiểu Hồ thở khói, bản thân ả cũng thế. Ả rùng mình vì lạnh, sau thấy không gian xung quanh ngưng tụ nhiều mảnh băng. Cả hai đều rơi vào vùng tác động của Băng kỹ, cơ thể bất động vì quá lạnh. Khí hậu Vinh Môn khô hanh, ít ẩm, Chiến Tử phải đợi lúc này mới phát huy được sức mạnh Băng kỹ. Quạ Đen cười mếu:

- Nhẹ nhàng với em thôi, anh trai...

Chiến Tử vươn tay bóp cổ Quạ Đen và Tiểu Hồ, sau nhấc bổng cả hai khỏi mặt đất. Y dộng đầu Quạ Đen vào tường khiến ả choáng váng, sau quật Tiểu Hồ xuống rồi đấm một cú thấu ruột. Nền đất rung lên. Tiểu Hồ ho bục máu nhưng vẫn không biểu cảm, khuôn mặt cứ trơ trơ. Chiến Tử nghiến răng bẻ nát cánh tay máy của Tiểu Hồ đoạn quật cô gái thêm lần nữa làm xương sống rạn nứt, ống dung dịch trên cổ vỡ tan. Lần này Tiểu Hồ không cử động, chỉ đôi mắt mở trừng trừng.

“Ngày mốt em mở cửa hàng, anh qua nhé?!” – Tiểu Hồ cười. Con bé đen nhẻm ngày nào giờ đã lớn, phổng phao và xinh đẹp. Chiến Tử không đáp lại. Y không thích đồ ngọt, chúng quá nhiều đường, không tốt cho cơ bắp, không tốt cho công việc. Cũng chẳng hay ho gì khi y vác mặt đến vào ngày khai trương, y tự biết nếu mình ở đó, tiệm của Tiểu Hồ có nguy cơ đóng cửa.

Chiến Tử rút kiếm rút tên khỏi người, dùng Băng kỹ ngăn máu chảy rồi dùng tóc bạc của phụ nữ Vinh Môn lấp vết thương. Nhiệm vụ còn đó, những cỗ máy đang ở đâu đấy trên tầng. Y vác thanh đao bước tiếp. Chợt y nghe tiếng động cơ nhát gừng phía sau, bèn ngoảnh đầu. Trước mắt y, Tiểu Hồ lết tới bằng chân máy, tay kéo lên thanh Cáo Lửa. Không còn dung dịch bơm trên cổ, những cơn đau tích tụ suốt cuộc chiến phát tác khắp người Tiểu Hồ, chảy thành những dòng nước mắt dài. Đau đớn là có. Nhưng gương mặt nàng vẫn trơ ra như băng đá, không cách nào biến nước mắt thành tiếng khóc. Mảnh kim loại dưới mắt Tiểu Hồ nhấp nháy liên hồi như báo hiệu cỗ máy đang cạn năng lượng, mà nàng vẫn bước tới như bị điều khiển và phải tuân lệnh tuyệt đối. Chiến Tử thấy chẳng còn chút hy vọng nào cho Tiểu Hồ, bọn Xích Tuyết đã biến đổi nàng hoàn toàn. Y hiểu rằng bằng cách này hay cách khác Tiểu Hồ sẽ trở thành hiểm họa cho công chúa. Y vận lực, không gian buốt giá tụ tập quanh Tiểu Hồ, băng tuyết bám chặt cô gái. Chỉ cần Chiến Tử bóp tay, Độ Không Tuyệt Đối sẽ băm vụn Tiểu Hồ thành trăm mảnh.

Ngày tiệm Con Cáo Nhỏ khai trương, Chiến Tử không đến.

Nhưng khi đêm xuống, trên chuyến tàu vắng người băng qua sông Vành Đai Xanh, Chiến Tử chợt nhớ đến em gái thất lạc. Nếu mọi câu chuyện trên thế giới là cổ tích có hậu, hẳn giờ y đã thấy em gái mình lớn lên, xinh đẹp và làm được điều gì đó. Nghĩ ngợi hồi lâu, y không về nhà mà ở trên tàu rồi đợi nó quay lại quận Mắt Trắng. Y đến tiệm Con Cáo Nhỏ, cũng chẳng hy vọng nó còn mở. Y chỉ vô thức ghé qua.

Cơ mà tiệm bánh vẫn mở cửa dù chẳng có khách. Ngày ấy Con Cáo Nhỏ vắng hoe, chưa được người ta biết tới, cả tiệm chỉ mình Tiểu Hồ làm việc. Thấy y đến, con bé hồ hởi mang ra món bánh ngon nhất, đầy tú ụ những kem là kem. Nó chẳng khác nào màn tra tấn với Chiến Tử. Rồi con bé cũng mang ra một đĩa bánh tương tự và ngồi đối diện y.

“Là sao?” – Chiến Tử hỏi.

“Ăn một mình không vui đâu! Cảm ơn anh vì đã dạy dỗ em! À không, cảm ơn thầy, vậy mới đúng chứ!”

Tiểu Hồ cười tươi rồi cúi đầu thật lực như bổ củi. Con bé ra sức tống vào họng miếng bánh to đùng, hai bên mép dính đầy kem, khuôn mặt khoan khoái trước thành phẩm của mình. Chiến Tử lặng lẽ ăn, cười không nổi. Với y, đồ ngọt là tra tấn. Nhưng y không hối hận khi tới đây.

Ngày đó, y có cười.

Chiến Tử ngừng vận lực, không gian thôi xoắn tụ làm gián đoạn Độ Không Tuyệt Đối. Tiểu Hồ đổ gục với thân thể đầy băng tuyết. Chiến Tử nhìn nàng đoạn tiếp tục mò đường lên tường. Nhưng chưa đi được bao lâu, y bỗng gặp một thánh sứ hạ xuống với đôi cánh thủy tinh. Y đã dự liệu trước. Quạ Đen ở đây tức là Tang Nguyên cũng góp mặt. Nhưng Chiến Tử không tính được Tiểu Hồ xuất hiện, bởi thế mà lúc này y không còn sức đối đầu Tang Nguyên. Vẫy đôi cánh lửng lơ giữa không trung, tóc bạch kim phất phơ gió, Tang Nguyên hất hàm:

- Chào!

Ả thánh sứ niệm chú ngữ, sau lưng xuất hiện thần hộ mệnh Tế Ti với cơ thể pha lê trong suốt. Vị thần có gương mặt diễm lệ mà vô cảm ấy tung cánh bắn ra cơn mưa thủy tinh nhọn hoắt. Chiến Tử chẳng còn cách nào ngoài giương đao làm khiên. Bất thình lình một tấm lá chắn lôi điện xuất hiện che chở cho Chiến Tử. Phía trước y, Thôn Tàng đến vừa kịp lúc. Cô ta dùng một thanh kiếm dài, mỏng và sắc bén vận phép Lôi Thành chặn cơn mưa thủy tinh, sau nói với Chiến Tử:

- Tôi phải phá luật, anh thông cảm nhé!

Nói rồi cô ta rút ra một cây quạt giấy màu trắng, triệu hồi thần hộ mệnh của mình. Một vị thần hiện lên với áo choàng xám, mặt bịt kín, mắt trắng dã không tròng, tóc cột thành búi, nửa thân dưới toàn khí đen, mang theo thanh kiếm dài như kiếm của Thôn Tàng. Thôn Tàng phất quạt, vị thần vung kiếm đánh bạt đôi cánh thủy tinh của Tế Ti tạo tiếng nổi rung chuyển tòa chung cư, cát bụi lở rào rào. Thôn Tàng nhân cơ hội xách vai Chiến Tử, xòe cánh lao xuống tầng dưới cùng. Chiến Tử hỏi:

- Thất bại?

- Phải, thua rồi. – Thôn Tàng đáp – Lỗi của tôi. Tang Nguyên dữ quá, tôi không làm gì được. Cũng phải thôi, cô ta là “thủy tinh thánh sứ” mà! Bọn Mù Thủy đã bơm hết khí đen quái đản của chúng. Tòa Trắng sẽ sớm bị ô nhiễm. Nhưng không chỉ vậy đâu, cô bạn Tiểu Hồ của chúng ta gây chuyện lớn rồi...


Thôn Tàng xách vai Chiến Tử chạy khỏi chung cư, hòa vào dòng người hỗn loạn và lẩn vào những con hẻm hẹp. Trên đường đi, Thôn Tàng kể lại vụ hỗn loạn ở Tòa Trắng cách đây nửa tiếng, nhân vật gây tai họa không ai khác ngoài Tiểu Hồ. Không còn vị đại thánh sứ quản lý, hàng rào phép thuật bảo vệ Tòa Trắng bị phá vỡ mở đường cho khí đen xâm nhập. Chiến Tử chống tay lên tường, nôn cả đống máu. Y gắng sức gọi điện về Phi Thiên quốc. Y cần tới bệnh viện, nhưng trước hết y phải gọi điện cho công chúa.

...

Lục Châu vội vã đến Tháp Thánh Sứ. Kết quả nhận dạng đoạn phim ghi hình không đổi khác: người làm loạn tòa tháp trắng ở Vinh Môn là Tiểu Hồ, người giết đại thánh sứ Vinh Môn cũng là Tiểu Hồ. Sự việc nghiêm trọng tới mức Trần Độ phải gọi điện trực tiếp cho nàng.

“Xóa bỏ đặc quyền của Tiểu Hồ đi, công chúa. Xóa khẩn trương lên, nếu không Lục Thiên sẽ giết cô bằng lũ truyền thông!”

Lão pháp quan nói ngắn gọn như thế rồi dập máy, không cho nàng mảy may cơ hội phản bác. Công chúa bước vào Tháp Thánh Sứ, lòng rối bời. Tại sảnh chính tháp, các máy chiếu ba chiều đã bật sẵn rọi hình ảnh hội đồng trưởng lão Thánh Vực. Toàn bộ hội đồng. Họ không thường đông đủ thế này. Lục Châu cúi đầu:

- Ngày lành, các trưởng lão! Xin nghe tôi giải thích...

- Ngày lành, công chúa Lục Châu! – Một người cắt lời nàng – Sự việc ra sao, cô đã biết rồi. Chúng tôi không thể nghe cô giải thích, người dân Vinh Môn đã biết đại thánh sứ của họ bị giết. Ít phút nữa, tin tức sẽ lan khắp thế giới. Nếu muốn giải thích, xin cô đợi đến phiên tòa Thánh Vực.

Toàn bộ trưởng lão nhìn vào công chúa. Lục Châu không sao thở nổi, không phải vì áp lực của họ. Đã từ lâu nàng không còn sợ mấy ông già trưởng lão, nàng sợ vì sinh mạng Tiểu Hồ đang trong tay mình. Đúng lúc đó, chuông điện thoại ập tới, Lục Châu xin phép ra ngoài đoạn thì thào:

- Chiến Tử?! Anh đây rồi! Chuyện gì vậy? Em đang họp...

- Tôi gặp Tiểu Hồ rồi, công chúa. – Chiến Tử trả lời – Con bé bị cải tạo.

- Cải tạo? Cải tạo là sao?

- Bị tra tấn và cải tạo. – Chiến Tử nói – Bọn Xích Tuyết đã tra tấn, cải tạo con bé bằng máy cơ sinh học.

Lục Châu bụm miệng, sống mũi nồng lên hơi cay. Nàng nuốt nước bọt, hỏi tiếp:

- Anh cứu được em ấy không?

- Giờ thì không, Tiểu Hồ quá nguy hiểm. Nếu đưa về thì tôi chỉ có đưa về xác chết, không phải người sống, công chúa.

Công chúa bóp trán, cơn đau đầu dữ dội như trăm cây búa bổ xuống:

- Vậy giờ sao đây? Em phải làm sao, Chiến Tử? Cho em lời khuyên?

- Xóa bỏ đặc quyền của Tiểu Hồ đi. – Chiến Tử đáp – Cô phải tranh cử, công chúa. Cô phải giành lấy Ngai Thủy Tinh.

- Ngai Thủy Tinh quan trọng hơn Tiểu Hồ sao? – Công chúa nói, đôi mắt ầng ậng – Nó chỉ là cái ghế thôi, đúng không? Ai ngồi lên cũng được mà, anh trai em ngồi thì sao chứ?! Tại sao em phải đổi cái ghế đó với Tiểu Hồ?

Chiến Tử nói:

- Vì Ngai Thủy Tinh là tất cả. Nếu phải đổi Tiểu Hồ, tôi, đại thánh sứ Tây Minh hay bất cứ ai khác, cô cũng phải đổi.

Lục Châu cúi mặt bên cửa sổ, đôi vai run lên. Ngoài kia, nắng tháng 5 chẳng soi rõ cái gì ngoài hằng sa hạt bụi bay hỗn loạn.

Với họ Bạch Dương, Ngai Thủy Tinh là tất cả.

Ngày hôm đó, Thánh Vực loan tin đội hành pháp đã lên đường truy nã kẻ khủng bố giết đại thánh sứ Vinh Môn quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui