Chẳng ai trong đội Thổ Hành biết rõ Thú bằng Hắc Hùng, nhưng nó cũng chỉ giới hạn ở “biết” chứ không phải “hiểu”.
Khi còn loanh quanh thế giới trên phi thuyền Thần Sấm, sau mỗi buổi luyện tập là tên tóc đỏ đổ vật ra sàn, vừa thở dốc vừa nghe Hắc Hùng tán chuyện. Chuyện phiếm lăng nhăng, hắn nghe câu được câu chăng và nhiều lúc bỏ ngoài tai. Nhưng có một hôm tên tóc đỏ chưa mệt đến mức ù đặc hai lỗ nhĩ, còn gã đội trưởng Thổ Hành ngứa mồm thế nào lại nói về Thú. Lúc ấy, Hắc Hùng rất nghiêm túc. Suốt cuộc nói chuyện, Vô Phong chẳng thấy gã cười. Đó không phải là đội trưởng Thổ Hành thích khoe hàm răng trắng bóng mà Vô Phong biết.
“Thú… hừm… tôi không biết nhiều về nó. Phải, cậu không nghe nhầm đâu. Là “nó”, không phải “hắn”, vì Thú là “thú”. Tuy ở cùng đội nhưng nó hiếm khi chịu sự quản lý của tôi, cũng ít hoạt động cùng thành viên khác. Không ai muốn gần Thú và nó cũng không muốn gần ai. Nhưng vậy cũng tốt, Thú hiệu quả hơn khi hoạt động độc lập. Trong đội, nó chỉ nghe lời tôi, đơn giản là tôi từng tiễn nó vào bệnh viện. À, lần đấy tôi cũng vào bệnh viện. Ngoài ra nó cũng nghe lời các pháp quan kiểu chó vẫy đuôi chủ. Nhưng các pháp quan già yếu tay chân khòng khèo, còn Thú là con chó dữ. Người già đừng nên dắt chó, cậu hiểu chứ?
Thú đến từ đâu? Tôi không rõ. Ai rảnh hơi hỏi con chó đến từ đâu hoặc sinh ra từ cái ổ nào? Tôi chỉ biết rằng Thú là thành viên Thổ Hành đầu tiên. Hội Đồng Pháp Quan chỉ định tôi làm đội trưởng và tuyển lựa thành viên nhưng khi tôi đến, Thú đã ở đấy từ trước. Đám pháp quan đùn việc dắt chó cho tôi, họ là một lũ khôn lỏi. Thú bao nhiêu tuổi ư? Tôi không chắc. Nó từng nói mình chỉ mười tuổi, khi lại nói đã hơn trăm tuổi. Nhưng có một sự thật là nó biết rất nhiều. Tôi từng dạy cậu những quy luật của “trò chơi đi săn”, vậy cậu nghĩ tôi có giáo trình? Không, tôi học điều đó từ Thú.
Đừng để con quái vật ấy đánh lừa, tóc đỏ. Nó sẽ làm vài hành động ngu xuẩn, thốt ra vài câu đần độn, cười hi hi ha ha như không thể kiểm soát hành vi. Nó làm như thế để người ta xao nhãng vẻ ngoài của nó là một con quái vật cao hơn hai mét, khắp cơ thể chứa đầy vũ khí và sở hữu mọi giác quan nhạy bén hơn con người. Nó không mang bất cứ đặc điểm nào của loài người. Nó là con quái vật từ trong ra ngoài, từ linh hồn đến da thịt, chỉ trừ bộ óc. Trừ bộ óc! Nó là tập hợp giữa bản năng thú vật, vũ khí giết chóc và được quản lý bằng bộ não con người. Cậu không thể đe dọa, không thể uy hiếp, không thể bẻ gãy tinh thần của Thú. Tại sao ư? Vì quái vật không sợ người, chỉ có chúng ta sợ nó.
Nếu một ngày phải đối đầu Thú, hãy chạy trốn, hoặc nếu phải chiến đấu thì hãy dốc mọi thứ mà cậu đang có. Mọi thứ! Như thể ngày mai chẳng bao giờ đến! Đâm chém nhiều, bắn hết cả băng đạn chẳng có nghĩa lý với Thú; mà phải bẻ gãy từng khúc xương, chặt đứt từng phần thân thể của nó, sau đó châm lửa đốt tới khi không còn mảnh vụn. Trong lúc đốt, đừng lại gần vì rất có thể con quái vật sẽ nhào ra bóp cổ cậu. Nhưng như thế chưa phải là chấm hết, bởi lẽ con quái vật đó sẽ ám ảnh cậu nhiều năm liền từ giấc ngủ, bữa ăn, thậm chí đi vệ sinh, và chúng sẽ làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình – nếu cậu có ý định lập gia đình.
Thực ra, dù muốn dù không thì Thú cũng giết cậu, nó sẽ giết được một cái gì đó của cậu. Khi đối đầu nó, cậu sẽ mất niềm tin vào loài người, sẽ phải thắc mắc tại sao Vạn Thế để một giống loài như nó tồn tại và phải chăng cây mẹ gửi nó đến Tâm Mộng để trừng phạt con người?
Vậy nên hãy cầu nguyện từ bây giờ, tóc đỏ, rằng Thú sẽ không mò tới cậu. Cứ để con quái vật sống trong lời kể. Đừng thì thầm, đừng hát, đừng gọi tên nó, đừng làm sống dậy những cổ tích. Cổ tích đẹp với trẻ con nhưng là cơn ác mộng với người lớn. Cậu biết nguồn gốc cổ tích chứ? Chúng bắt nguồn từ ác mộng và được vẽ ra bởi những kẻ điên. Khi đủ điên, cậu sẽ viết ra cổ tích.”
Hồi đó, Vô Phong chỉ nghe cho vui, nhưng chuyện phiếm ngày nào nay đã thành sự thật.
Lúc này, hắn nằm trong thế giới cổ tích chuyên hù dọa trẻ con: rừng tuyết, bóng tối, sương mù ken đặc quánh dính, ánh trăng lạt lòa như sữa loãng pha nước, từng đợt gió lạnh chặt phạt không gian. Và một con ngoáo ộp. Ở đây, hắn là đứa trẻ không chịu lên giường ngủ, ham thích rong chơi và lỡ sa vào tầm tay của con ngoáo ộp. Quái vật đang săn lùng đứa trẻ tóc đỏ.
-Mày đâu rồi, Phong? Mày đang ở đâu nhỉ? Tại sao mày không ra đây chơi với tao? Ngoan nào, bé tóc đỏ yêu quý, bé ham chơi quá rồi, giờ bé phải về nhà thôi! Ôi chu choa, mày đang ở đâu? Bé Vô Phong ơiiiiii! Bé Vô Phong àààààà! Ra đây nàoooooo! Hi hi hi!
Tiếng cười của con quái vật vọng khắp cánh rừng nhưng Vô Phong chẳng thấy nó. Sương mù giăng kín không gian, giấu giếm những âm thanh ma quỷ đang cào mặt tuyết, lẩn quất dưới gốc cây hoặc xào xạc trên tán lá. Tai mắt bị bưng bít nhưng Vô Phong không nhọc công tìm kiếm Thú. Hắn biết rõ Thú sẽ không xuất hiện trừ phi con quái vật muốn thế. “Trò chơi đi săn” đã bắt đầu. Nhưng trái với lần ở Mù Thủy, bây giờ Vô Phong là thỏ, là con mồi. Còn Thú là sói, là thợ săn.
Gió ào ạt, rừng lá kim nghiêng mình. Từ các nhành cây, tuyết rỏ xuống lẫn vào sương mù như đường quậy sữa, thi thoảng làm rớt tinh thể băng rơi lụp bụp. Gió chốc chốc luồn lách, thổi bụi tuyết qua những trảng sáng ánh trăng rồi mất hút vào bóng tối. Càng về đêm, hai mặt trăng càng sáng tới nỗi gần như hòa lẫn màu tuyết. Ở phương bắc, trăng luôn rực rỡ hơn cả và không nơi nào trên thế giới sánh bằng. Nhưng khác mặt trời, ánh trăng chỉ đứng im ở nơi nó ngự trị rồi tự vun vén cái lộng lẫy cho bản thân, tuyệt không bố thí cho khung cảnh xung quanh, ích kỷ vô cùng. Cả khoảnh rừng lẫn lộn giữa màu trăng sáng, màu sương mù mịt cùng màu bóng tối đen kịt.
Đâu đấy trong những mảng màu, Thú lẩn quất còn Vô Phong ẩn nấp. Đứng từ ngoài nhìn vào, dẫu cặp mắt tinh tường nhất cũng không thể tìm ra bọn họ. Thợ săn và con mồi giấu mình rất kĩ, cả hai đều thuộc nằm lòng mọi quy tắc của “trò chơi đi săn”. Tuyết đã vùi dấu máu, gió đã xua hơi tanh lẫn mùi mồ hôi, tiếng rít ù tai từ các Kẽ Nứt vọng lên giấu giếm hơi thở. Kẻ đi săn và kẻ bị săn không dùng ngũ quan bình thường để tìm nhau mà kiên nhẫn đợi chờ, dựa vào trực giác để cảm nhận đối thủ.
Cả hai đang rình mò nhau trong một trận chiến im lặng.
Ngay lúc này, chỉ Vạn Thế mới biết Vô Phong đang vùi mình cạnh một gốc cổ thụ lá kim. Hắn nằm sâu xuống lòng tuyết, để phần bề mặt che lấp thân thể rồi đùn lên thành một đụn nhỏ, một nửa khuất lấp trong bóng tối còn nửa kia chuồi ra khoảnh trăng sáng. Mái tóc được buộc chặt, mắt đeo kính nhìn đêm, súng và kiếm sẵn sàng bật dậy bất cứ lúc nào – Vô Phong đã chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng thời gian không ủng hộ Vô Phong. Thuốc đang hết tác dụng, chất độc ngấm dần phủ tạng tên tóc đỏ. Chất độc tựa bó dây thừng từng giây từng phút cuốn vào, co kéo từng đoạn xương chực mở phanh lồng ngực. Chết rục như con cá đông lạnh hoặc lao ra sống mái một lần – Vô Phong có hai lựa chọn.
-Bé Vô Phong ơiiiiii? Bé Vô Phong ààààà? Bé đang ở đâu đấyyyyy? Ra đây chơi nàoooo!
Con quái vật ngêu ngao hát. Vô Phong không nghe, gió đã làm nhiễu âm thanh nên dùng thính giác xác định vị trí là vô ích. Cơn đau lồng ngực phát tác ngoạm chặt chín phần não bộ, chỉ chừa cho Vô Phong một phần đầy rẫy sợ hãi lẫn thương tổn – quá ít để nhờ cậy trực giác. Giờ hắn chỉ tin tưởng kính nhìn đêm, máy móc công nghệ không biết nói dối.
-Bé ơi bé à, bé à bé ơi, mau ra đây chơiiiiiiiii! Cục cưng Vô Phong đâu rồi? Tóc đỏ đâu rồi? Sao tao không thấy mày nhỉ? Sao tao không ngửi thấy mày? Ôi chu choa, kỳ vậy ta? Mày định chơi trốn tìm với tao đến bao giờ?
Giọng nói bất thình lình cất lên. Đương thở phù phù vì đau vì lạnh, Vô Phong bỗng câm bặt như bị cắt lưỡi. Giọng nói to, rõ, ngay cả gió cũng không thể lấn át.
Thú đang ở gần đây.
Tệ hại hơn, con quái vật thở phà phà ngay sau lưng hắn. Không cần ngoảnh lại, Vô Phong cũng biết Thú đang trườn bò bằng tứ chi, sục mũi xuống tuyết hít hửi, bộ răng bịt sắt thi thoảng cạp cạp bâng quơ nếm vị không khí. Chưa đầy mười bước chân nữa, Thú sẽ đến chỗ hắn.
-Hình như tao biết mày ở đâu, tóc đỏ! Tao sắp tìm ra rồi! – Con quái vật hỉ hả – Đừng chạy nhé! Tao đến liền nàyyyy!
Tiếng sục tuyết chậm rãi tiến đến. Vô Phong định nhổm dậy chiến đấu nhưng bất khả. Chất độc phát tác mạnh bó chặt thân thể tên tóc đỏ. Dưới lớp tuyết, hắn nín thở cầu mong Vạn Thế thương xót. Đối mặt cái chết mà không thể phản kháng, không thể kêu la, hắn chưa bao giờ sợ Tử Thần như lúc này. Hắn thà tan xác pháo ở chiến trường Tuyệt Tưởng Thành còn hơn chết rục ở xó xỉnh thế giới và bị một con quái vật gặm nhấm đánh chén.
Con người không sợ chết, mà là sợ cái chết không theo ý mình.
Một trận gió tràn qua tạt bụi tuyết. Vô Phong nghe thấy bước di chuyển của Thú chậm dần, sau dừng hẳn. Có lẽ con quái vật đang phân vân. Gió đã thổi bay mùi và làm cái mũi thính nhạy của nó mất phương hướng. Thú dậm chân bình bịch, ngoạc mồm gào liên hồi:
-Bé ơi bé à, mau ra đây chơi nàoooo! Cục cưng Vô Phong bé bỏng đâu?! Tao đến rồi nàyyyy! Ra đây chơi nào!
“Trò chơi đi săn” tối kị ồn ào nhưng Thú thuộc đẳng cấp khác. Con quái vật sử dụng ồn ào như một vũ khí tra tấn tinh thần khiến con mồi có động thái chống trả. Ngay lúc con mồi – vì quá sợ hãi – rời vị trí ẩn nấp cũng là lúc Thú mang cái chết ập đến. Thú có thể cảm nhận sự tồn tại của Vô Phong song không biết vị trí chính xác, gã đang ép buộc tên tóc đỏ lộ diện. Nếu không phải vì cơn đau, Vô Phong đã tự cuốn mình vào trò chơi của con quái vật.
Chờ mãi không thấy động tĩnh, Thú thay đổi kế hoạch. Thay vì ồn ào, con quái vật lặng lẽ di chuyển với những bước chân câm lặng, giống hệt con mèo. Dù ở rất gần nhưng Vô Phong không thể nghe hay cảm nhận bất cứ âm thanh nào. Mãi tới khi một cái bóng lừ lừ lọt vào tầm mắt, hắn mới biết Thú ở sát sạt mình, chỉ cách nhau tầm hai mét. Hai mét! – Vô Phong nín thở. Trong kính nhìn đêm, Thú hiện lên với thân hình đen sì không rõ mặt mũi, chỉ thấy chiếc kính râm phản chiếu mặt trăng như hai con ngươi tròn vo rực sáng. Con quái vật ngó quanh ngó quất, bất thình lình ngoạc mồm hát rõ to, ca từ méo mó tuôn qua hàm răng bịt sắt nhểu dãi:
Bé ơi bé à, bé à bé ơi
Đêm đã khuya rồi, mau ra đây chơiiiiiii…
Đừng làm con ngoan, đừng biết nghe lời
Mau rời chăn êm, mau rời nệm gối
Trốn nhà mau thôi, khám phá điều mớiiiiiiii!
Đi nào, đi nào, rồi bé sẽ thấy:
Có bà tiên tốt, mắt đỏ tai dơi
Có ông thần đẹp, lợi rụng răng rơi
Có chú quỷ nhỏ, lưỡi dài miệng hôi
Có nàng thiếu nữ, da lở xương rời
Ôi chu choa, ôi chù chòa! Oa oa oa! Bé đừng khóc mà! Hà hà hà!
Bé à bé ơi, bé ơi bé à
Chớ lưu luyến mẹ, đừng nhớ bóng chaaaaa…
Rừng già cưa gỗ, xương khô kéo xà
Sao mờ trộn vữa, trăng lạnh dựng nóc
Cùng ở lại nhé?! Hai ta xây nhààààà!
Ở đây, ở đây, rồi bé sẽ thấy:
Ta đốt lửa trại, cùng bày tiệc nhaaaaaa?!
Món quay vừa chín, chén đĩa dọn ra
Tay thui, chân nướng, kia món súp óc
Thịt tươi kết lá, máu đỏ đơm hoa
Tinh tinh! Tinh tinh! Tinh tinh! Giờ ăn đến rồi, ôi chu choa, ăn nào cả nhà! Oa oa oa! Bé đừng khóc mààààà!
Chớ lưu luyến mẹ, đừng nhớ bóng chaaaa!
Họ ở trên đĩa, trông thật đẹp ha?
Bé về làm chi? Ở đây vui màààààààà!
Con quỷ hát ông ổng, bóng dáng đen kịt dần biến mất vào lớp sương dày. Đợi nó khuất hẳn, Vô Phong mới dám thở nhẹ. Hắn nhận ra toàn thân đang run lên, thiếu chút nữa vãi ra quần. Hắn thực sự sợ hãi. Đáng lẽ trước đây hắn nên làm theo lời Hắc Hùng: trở thành con chiên ngoan đạo của Vạn Thế rồi cầu nguyện ngày này đừng đến. Nhưng nó đã đến, đã ở đây và chờ đợi thời khắc phán xét.
Lồng ngực co thắt dữ dội, Vô Phong không kìm nổi, miệng túa máu lẫn dãi dớt. Không phải tưởng tượng mà hắn cảm nhận rõ một lỗ thủng đang xuất hiện ở ngực mình, cơn đau lúc nhúc bên trong như có đàn dòi bọ ăn sống quả tim. Tên tóc đỏ chẳng mảy may nghi ngờ nếu vài phút nữa lồng ngực của mình thủng toang hoác rồi quả tim rớt xuống cùng phèo phổi lòng thòng. Hắn cũng chẳng còn sức để chạy thoát ra vùng đồng bằng, mà kể cả chạy được thì Thú cũng bắt kịp.
Vô Phong vẫn còn một sự trợ giúp. Nó đang gào thét đòi giúp đỡ nhưng hắn bỏ qua. Hắn là người, không phải Thú, không phải quái vật.
Giữa lúc con quái vật vẫn hát ông ổng vọng khắp cánh rừng, Vô Phong bỗng chú ý những khoảng sáng ánh trăng. Tại đó, ánh trăng bạc chói mắt như được rọi từ đèn cao áp cỡ lớn. Nó hòa lẫn màu tuyết, làm cây cối bụi cỏ hiện lên mờ mờ tựa những nét phác thảo bằng bút chì. Nghĩ ngợi một lúc, tên tóc đỏ tháo dây buộc tóc đoạn lẩm nhẩm:
“Vô Phong là đồ cà tẩm!”
Chiếc dây buộc tóc bùng lửa. Ngọn lửa vàng cam cuộn hình con báo rồi chồm lên cây cao, thiêu đốt hàng chục hàng trăm nhành cây lá kim. Giọng hát loa rè kệch cỡm của Thú liền câm bặt như tay ca sĩ lần đầu bước lên sân khấu bị khán giả la ó. Trong chốc lát, khoảnh rừng bị hun đốt, cháy rụi từng mảng lớn nhỏ. Lửa chỉ tồn tại vài phút rồi tắt ngấm trước gió táp xứ tuyết, nhưng cũng đủ khoét sâu tán rừng cho ánh trăng tràn xuống. Mặt đất tối tăm bên dưới xuất hiện thêm nhiều khoảng sáng mới xen kẽ bóng tối.
Nhân lúc ấy, Vô Phong vùng dậy chạy sang vùng sáng. Bằng vẻ mặt thản nhiên như không, hắn bỗng dang tay cười cợt:
-Mày muốn gặp tao vậy sao, Thú? Chúng ta chưa bao giờ nói chuyện tử tế với nhau, nhỉ? Vậy ra đây xem nào?
Thú không trả lời. Vô Phong tiếp tục:
-Ra đây coi, Thú! Nói chuyện tử tế một lần xem! Mày muốn gặp tao cơ mà?! Sao giờ im mồm thế?! Ồ, mày sợ sao? Mày bắt nạt được những kẻ yếu hơn, nhưng tại sao mày sợ tao vậy?
Không gian rợp gió lẫn lửa tàn, hoàn toàn không có câu trả lời cho Vô Phong. Nhưng tên tóc đỏ thừa biết kẻ địch đang chuẩn bị. Thú dễ dàng xác định Vô Phong ngay từ lúc hắn cất lời – con quái vật sở hữu thính giác tốt gấp nhiều lần người thường; chỉ là Thú đang tự hỏi tại sao tên tóc đỏ tự làm lộ vị trí và phán đoán xem có cạm bẫy hay không. Tên tóc đỏ lại cao giọng:
-Sao nào, thằng ngợm? Mày chỉ biết hù dọa thôi à? – Vô Phong gằn giọng nén cơn đau – Ồ, tao biết, mày chỉ là thằng ngợm bò dưới chân mấy lão pháp quan. Mày làm ghế ngồi cho lão già Trần Độ lâu chưa?
Gió cợn rợn tiếng lá xào xạc, tiếng lửa lom dom cháy dở, Kẽ Nứt vọng lên tiếng ù ù. Tên tóc đỏ không nghe thấy trong gió có bước chân di chuyển hay hàm răng nhai nuốt gầm gừ. Nhưng hắn biết Thú đang tới. Đó là quy tắc tối quan trọng trong “trò chơi đi săn”: hai bên đều cảm nhận được sự tồn tại của nhau.
Vô Phong khom lưng cúi người trên tuyết ghìm cơn đau, đồng thời sẵn sàng phản đòn dù không biết Thú sẽ tấn công từ hướng nào. Hắn thở:
-Mày chỉ biết dọa người khác thôi, Thú à! Mày tấn công người khác khi họ không thể phản kháng. Hay là chúng ta thương lượng? Mày để tao đi, đợi tao khỏe, chúng ta đánh nhau tiếp nhé?!
Gió cuốn vù vù át mọi tạp âm, bụi tuyết tựa sóng cuốn tràn qua che mờ dấu chân lấp đi dấu máu, bóng dáng tên tóc đỏ thoáng chốc biến mất. Trang phục trắng trên người hắn đã đồng điệu với ánh trăng lẫn tuyết. Nếu Thú vô hình trong bóng tối thì Vô Phong ẩn dạng dưới ánh trăng. Đây là cuộc chiến lẩn lút giữa trắng và đen, giữa người và quái vật, tất cả sẽ kết thúc chỉ sau một hoặc hai lần chạm mặt.
Đột nhiên từ sương mù, một bóng đen xồ ra cùng bàn tay móng vuốt. Thú đã tới nhưng chỉ tóm được tuyết lẫn tinh thể băng. Gã bị phơi bày dưới ánh trăng, từng mảng cơ thể đen đúa bị bóc tách thành các múi nhỏ ám máu tởm lợm. Thú cúi xuống hít hửi, hy vọng lần được mùi Vô Phong còn sót lại. Gã sục mũi vào tuyết như con chó săn tìm mồi, nhưng chẳng tìm thấy gì ngoài một chùm lựu đạn đã kích hoạt giờ nổ. Con quái vật nhe răng cười:
-Ồ… đau đấy!
Lựu đạn thay phiên nhau cày xới đất và Thú. Con quái vật văng ra, thân thể nồng mùi khói găm đầy mảnh lựu đạn, một phần mặt bị thổi bay lòi cả xương. Nhưng xương Thú gắn đầy kim loại lẫn vi mạch, nom như một cỗ máy đắp da người. Thú đã kịp quăng chuỗi lựu đạn ra xa trước khi chúng băm nát thân thể gã – Vô Phong chọn sai thời điểm nổ.
Chưa hết choáng vì vụ nổ, Thú lại trông thấy một con báo lửa chạy tới. Nó vồ vập, cào xé gã bằng bộ vuốt bỏng rãy. Không thể đánh một thứ vô định hình, Thú bỏ chạy. Gã trèo lên cây, chuyền thân từ cây nọ sang cây kia nhằm thoát con báo lửa song vẫn chú mục xuống dưới để tìm Vô Phong. Bản năng săn mồi bảo gã rằng tên tóc đỏ sẽ chiến đấu tới cùng thay vì bỏ trốn. Không gian quánh mùi khói đốt nhưng Thú vẫn ngửi thấy hơi thở chết dần chết mòn mà con mồi đang phát ra. Gã biết Vô Phong không thể chạy.
Con báo lửa hộ mệnh dần biến mất, để lại vô số vệt cháy sém khắp thân cây hoặc mặt tuyết. Từ tán cây trên cao, Thú nương nhờ bóng tối rồi quan sát mặt đất. Gã nhìn vài khe Kẽ Nứt thổi gió u u, những gốc cây và các đụn tuyết. Thằng tóc đỏ đang loanh quanh ở đây! – Gã khẳng định. Trực giác, thính giác, khứu giác, nhãn quan… hết thảy đều đồng tình với Thú. Vẫn là quy tắc căn bản nhất “trò chơi đi săn”: thợ săn và con mồi cảm nhận được nhau.
Thú đảo mắt. Gã tập trung các gốc cây nhiều hơn vì con mồi thường chọn một điểm tựa khi ẩn nấp thay vì phơi mình giữa địa hình trống trải. Vả lại Vô Phong từng là lính, từng tham gia chiến tranh. Một tên lính dày dạn kinh nghiệm luôn tìm đến những điểm tựa như vậy. Thú biết tất cả, bởi gã là thợ săn.
Con quái vật ngó nghiêng hồi lâu, hốt nhiên dừng lại ở một đụn tuyết thuộc khoảnh sáng ánh trăng. Cái đụn nằm giữa đá tảng và gốc cây, gần một Kẽ Nứt. Nó giống như bao đụn tuyết khác nhưng bên cạnh còn sót lại một dấu giày mờ. Thú tiếp tục quan sát, nhận ra bề mặt phía trước đụn tuyết phẳng lì hơi thái quá – dấu hiệu cho thấy một bàn tay đã cố gắng dọn dẹp hiện trường. Gã tin chắc dưới lớp tuyết phẳng lì đó là một thanh kiếm, còn ẩn trong cái đụn tuyết bình thường kia là con mồi.
Nghĩ tới đó, Thú lặng lẽ chuyền cành. Cái đụn tuyết vừa cẩn thận vừa sơ hở đó là tác phẩm của con người. Nó được vun đắp bằng bàn tay nhiều kinh nghiệm nhưng không thể tính toán tất cả. Đầy hoàn mỹ mà cũng đầy mâu thuẫn, đầy thông minh mà cũng ngu ngốc vô cùng, loài người trong mắt Thú là như vậy. Từ bóng tối, gã nhảy bổ xuống vùng ánh sáng như tên bắn cùng điệu cười sằng sặc:
-Bé cưng ơi! Ta đến nèèèèèè!
Con quái vật vung bộ vuốt đâm sục nền tuyết, giáng toàn bộ trọng lượng lẫn tốc độ vào cú đánh. Mặt đất nổ đùng, tuyết văng tung tóe. Bật lên trước mắt gã là thanh Pháo Tép màu đen xám. Nhưng chỉ có kiếm, không có người. Vô Phong không ở đây.
Khoảnh khắc đó, Thú nhận ra mình sai lầm.
Và cũng khoảnh khắc đó, Vô Phong từ đụn tuyết cách đấy năm bước chân trồi dậy, lấy hết sức bình sinh nhằm tới Thú cùng thanh Bộc Phá. Thú biết con mồi nghĩ gì còn Vô Phong biết thợ săn nghĩ gì. Đó là quy tắc khác trong “trò chơi đi săn”: thợ săn và con mồi có thể đổi chỗ bất cứ lúc nào.
Nhưng rồi Vô Phong khuỵu chân, mũi kiếm chệch hướng. Chất độc đã tàn phá chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu hắn. Thú kịp lách mình né tránh trước khi Bộc Phá nhồi đầy dung dịch nổ cày tung mặt đất. Vô Phong gục người, hai tay không thể cử động vì dư chấn vụ nổ, ngực áo đẫm máu tươi. Thú bật cười:
-Mày thắng, tóc đỏ. Lâu rồi tao không đi săn nên ngu ngốc rồi! Mày thắng, tao ghi nhận! Nhưng mà, cục cưng tóc đỏ àààà, tới giờ cục cưng theo ta về nhà rồiiiiii! Hi hi hi!
Tên tóc đỏ lảo đảo đứng dậy, tâm trí hoàn toàn phó mặc cho tế bào Ngục Thánh điều khiển. Nhưng trước khi hắn kịp làm gì, Thú đã vung đao. Máu đỏ tuôn rơi, cánh tay trái văng lên không trung như cành cây bị chặt đứt. Nó rớt bịch xuống, cũng là lúc Vô Phong đổ gục. Cổ họng hắn đã đông cứng, không một tiếng thét cũng chẳng một tiếng kêu la.
Giờ chết đã điểm.
Vô Phong ôm cánh tay bị đứt bò lết trên tuyết, miệng sủi bọt trắng. Ngày lúc này, hắn cần lắm một phép màu cổ tích. Nhưng chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành dạy hắn rằng chẳng có cổ tích nào tồn tại. Thú nhẩn nha bước theo, đâm thẳng một đao xuống bắp chân tên tóc đỏ. Đao đâm xương xuyên thịt cắm ngập tuyết, Vô Phong không thể lết thêm. Con quái vật giật chiếc ba lô trên lưng Vô Phong rồi vật ngửa hắn ra. Chiếc ba lô văng tung tóe đạn dược, quần áo, con búp bê vải từ Át Sa và cả hộp đựng di cốt Biệt Liên Đa Xuyến. Mảnh di cốt lăn lóc trên tuyết ám máu Vô Phong. Nhưng Thú chẳng quan tâm. Con quái vật cười nhe bộ răng bịt sắt:
-Tao không thích giết mày! Tao quý lắm, cục cưng tóc đỏ à, lắm lắm lắm ý! Nhưng Hội Đồng Pháp Quan bảo tao giết mày, vậy thì làm sao đây? Ôi chu choa, khó nghĩ làm sao, đau đớn làm sao! Nhưng tao có một cách! Hãy để tao ăn mày, và mày có thể tồn tại vĩnh viễn trong thân thể này! – Gã vỗ vỗ bụng – Tao ăn mày rồi, chúng ta có thể cùng nhau làm điều mình muốn! Chúng ta không cô đơn nữa!
-Mày… mày ăn… bao nhiêu rồi? – Vô Phong gặng hỏi.
-Mày là đứa thứ một trăm mười bảy(117)! Hi hi hi! – Thú cười – Thôi, tao đói lắm rồi! Tao ăn nha!
Không lời tiễn biệt, Thú vung đao. Đao lạnh sắc nhễu đầy máu sắp làm thịt Vô Phong. Tên tóc đỏ chịu thua, ngay cả tế bào Ngục Thánh cũng không thể giúp hắn. Cửa chết khai mở, hắn bắt đầu hối hận. Chỉ cần nghe lời Ngục Thánh, để mất nhân tính một chút, có lẽ hắn đã sống lâu hơn.
Lưỡi đao lạnh chặt xuống như xé tan không gian. Nhưng bất thình lình một luồng sáng tím đỏ bùng lên đẩy ngược con quái vật. Thú loạng choạng suýt ngã. Gã thò cổ nhỏng như kền kền dõi xem chuyện gì vừa xảy ra. Giờ đây, phía trước Vô Phong là một ảo ảnh màu tím đỏ tuôn ra từ di cốt Biệt Liên Đa Xuyến. Ảo ảnh đó mang hình dáng một phụ nữ tóc đen dài, dáng cao gầy mặc váy truyền thống của người Diệp quốc, xinh đẹp tựa nữ thần giáng thế. Nhưng với Thú, vẻ đẹp loài người không có nghĩa lý. Gã cười hỉ hả:
-Thấy rồi… thấy rồi nha!
Nói rồi gã lao tới vung đao. Cô gái ảo ảnh giương tay ngăn chặn, một tấm khiên tím đỏ xuất hiện đánh bật Thú. Con quái vật văng xa hơn trước. Thú điên cuồng lao vào mà không sao phá nổi tấm khiên. Vô Phong nheo mắt nhìn cảnh tượng kỳ lạ rồi ngắm cô gái ảo ảnh, thốt lên:
-Mục Á? Sao lại là cô…? Sao lại là cô… Mục Á…?
Nghe thấy Vô Phong, ảo ảnh nọ quay lại cùng nụ cười. Đó là tất cả những gì Vô Phong nhìn thấy trước lúc ngất đi. Mục Á, bằng cách nào đó đã trở về từ cõi chết để cứu hắn.
Phía bên kia, Thú đã mất kiên nhẫn. Con quái vật gồng mình sẵn sàng đợt tấn công kế tiếp. Nó sẽ đánh cho tới khi đoạt lại con mồi. Nó đang đói. Nhưng cơn đói chưa làm Thú mất lý trí. Con quái vật cảm nhận được một thứ gì khác đang tiến đến. Một thứ gì đó kinh khủng và đầy áp lực. Gã ngoảnh lại, nhận ra một cô gái tóc vàng xuất hiện từ sau gốc cây. Thú nhe răng cười:
-Mày là ai nhỉ? Ồ, mày muốn trở thành đứa một trăm mười tám(118) sau cục cưng tóc đỏ sao? Ôi chu choa, đêm nay nhiều món ghê! Này cục cưng tóc vàng, cưng tên gì?
Cô gái nọ cởi áo khoác, bỏ ba lô, lôi ra một thanh kim loại hình trụ chữ nhật rồi đáp cụt lủn:
-Mi Kha.
Dứt lời, Mi Kha vận lực, đôi mắt xám bỗng chuyển thành lòng đen tròng trắng, cùng với nó là nỗi sợ khủng khiếp từ thế giới người chết. Thú bỗng chốc cứng người, đôi chân vô thức lùi bước. Quái vật tàn bạo hơn con người nhưng lại biết sợ hơn con người. Gã lắc lắc đầu:
-Cái này… không vui à nha…
Mi Kha lướt người tấn công, thân thể nhòa vào gió tuyết. Thanh kim loại trong tay cô ả tách đôi để lộ ra một lưỡi kiếm thẳng và mỏng. Hai mảnh kim loại chập nhau làm cán, lưỡi kiếm bật lên làm mũi, cơ chế y hệt dao bướm. Mi Kha dậm bước chân cuối cùng, tay vươn đến đâm kiếm thẳng vào một gã Thú đã bất động vì sợ hãi. Kiếm như mũi khoan xoay thủng ngực, xoáy tung những khớp xương gắn kim loại, thục sâu quả tim đương đập thình thịch. Lực đâm mạnh tới nỗi đẩy văng Thú đi một đoạn dài kéo lết nền tuyết. Mi Kha lầm lũi bước tới. Con quái vật ngẩng đầu thở dốc:
-Không vui rồi… không vui rồi… từ từ đã… ôi chu choa… xin đừng mà…
Thú trăn trối chưa hết, Mi Kha đâm thêm một kiếm thủng cổ gã. Con quái vật thở bục máu, lưỡi lè ra đầy dãi nhớt. Cô nàng tóc vàng rút kiếm đoạn đạp Thú. Con quái vật lăn xuống một Kẽ Nứt, thân thể va đập vách đá côm cốp rồi bị đáy vực đen ngòm nuốt chửng.
“Trò chơi đi săn” kết thúc.
Mi Kha trở lại chỗ Vô Phong, nhận ra cô gái ảo ảnh vẫn ở đó. Nhờ Mắt Trắng, không quá khó để cô nàng đoán ra đấy là Mục Ngỗ Á. Hồi tới Khẩu Lỗ thành, Mi Kha từng nhìn thấy hình dáng sinh mệnh bên trong Mục Á, nó tương đồng với ảo ảnh này. Bất quá thứ ảo ảnh không toàn vẹn, dường như chỉ là một phần ý thức còn sót lại tại thế giới thực. Mi Kha đoán rằng khi Vô Phong tìm hiểu ký ức của Mục Á, một phần suy nghĩ từ Mục Á cũng thâm nhập rồi trú ngụ ở tiềm thức tên tóc đỏ. Căn cứ theo lý thuyết “mộng lưu” mà Thát Khan xây dựng rằng ý nghĩ tư duy là một dạng vật chất, thì việc Mục Á ký thác ý thức của mình vào tên tóc đỏ không phải chuyện lạ.
Nhưng Mục Á cố ý hay vô tình? – Mi Kha không biết. Và tại sao cô ta bảo vệ Vô Phong? – Mi Kha không thể giải thích. Là cổ tích hay sự ngẫu nhiên? – Mi Kha lắc đầu chịu thua. Thế giới Tâm Mộng vốn đầy rẫy bí mật mà chẳng có câu trả lời.
Ảo ảnh Mục Á nhìn Mi Kha, hơi cúi đầu rồi biến mất vào di cốt. Sẽ mất một thời gian nữa, Mi Kha mới hiểu chính xác tại sao Mục Á có thể xuất hiện nhờ di cốt họ Biệt Liên. Nhưng giờ đó không phải chuyện mà cô nàng quan tâm. Mi Kha cởi áo Vô Phong, phát hiện một lỗ thủng toác hoác trên ngực tên tóc đỏ cùng trái tim bị ăn mòn chảy rữa. Hắn cũng không còn mạch đập, toàn thân bất động. “Đừng có chết chứ, tóc đỏ?!” – Mi Kha tự nhủ.
Không gian vang động tiếng chó sủa cùng ánh đèn pin. Đội cứu hộ Băng Hóa quốc đã đến. Họ nhanh chóng sơ cứu cho Vô Phong rồi đặt gã lên cáng. Mi Kha thu dọn mớ đồ đạc vung vãi trên tuyết, chợt nhận ra con búp bê vải. Tên tóc đỏ không bao giờ biết con búp bê đó chứa một sợi tóc của mình. Khi hắn ở dinh thự họ Cát Giá, con bé Át Sa đã lấy tóc hắn để làm bùa hộ mệnh. Nhờ vậy, con búp bê vải trở nên đặc biệt trong thế giới Mắt Trắng vốn chỉ tồn tại một số ít màu sắc, và chỉ riêng nó mang sắc đỏ. Cũng nhờ con búp bê mà Mi Kha tìm thấy Vô Phong giữa Vương Quốc Cũ rộng lớn.
Đội cứu hộ mang Vô Phong ra khỏi rừng cùng hộp di cốt. Nhưng tên tóc đỏ không phải người duy nhất nằm trên cáng. Người thứ hai là Si Giáng – Mi Kha tìm thấy cô gái trên đường đi. Thú đã đâm thủng ngực Si Giáng mà chẳng thể ngờ trái tim cô gái có dị tật bẩm sinh là nằm lệnh hẳn về bên phải. Cô gái chảy nhiều máu nhưng không nguy kịch. Có vẻ nữ thần báo thù Nê Mê vẫn phù hộ cho Si Giáng.
Lát sau, phi thuyền cứu hộ rời Vương Quốc Cũ. Gió tuyết vẫn mịt mùng như chính tương lai của mảnh đất này. Mi Kha hết nhìn Si Giáng lại ngó sang Vô Phong. Bên cạnh tên tóc đỏ, máy đo nhịp tim đứt quãng, mãi hồi lâu mới vang một tiếng “tít” khô khốc. Gương mặt Mi Kha vẫn lạnh tanh nhưng bàn tay cô nàng bất giác vần vò mái tóc đỏ. Trông gương mặt Vô Phong chìm vào máy thở, Mi Kha nghĩ thầm:
“Đừng có chết! Chúng ta chưa xong nợ với nhau đâu!”
“Trò chơi đi săn” từng xuất hiện Quyển 3, Chương 77
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...