Ngôi làng Đà Ma như một thư viện rộng lớn, mọi người có thể tự do ra vào lều của nhau để tham khảo sách vở, hoàn toàn không phát sinh chuyện ăn cắp vặt hay điều gì tương tự thế. Nó dựa trên lòng tôn trọng danh dự tuyệt đối và tính cộng đồng truyền thống. Hỏa Nghi không thích tập quán đó. Hắn sống quá lâu trong thế giới vinh danh chủ nghĩa cá nhân nên không thể hiểu lối sống tập thể của bộ tộc. Mặc dù được tộc trưởng Hrdaya cho phép nhưng hắn không dám tự tiện vào “nhà” người khác, lỡ gặp phụ nữ đang thay quần áo thì coi như đời hắn chấm hết.
Hỏa Nghi lang thang quanh những ngôi lều mà chẳng biết làm gì cho phải. Cuối cùng hắn đành hỏi một cô gái Đà Ma cao hơn mình nửa cái đầu:
-Thưa cô, tôi muốn hỏi…
Cô gái nọ cúi xuống, gương mặt lạnh ngắt cùng đôi mắt màu đen đỏ khiến Hỏa Nghi phát hãi. Hắn tự hỏi với dáng vẻ khiếp đảm này, mấy bà mẹ Đà Ma nựng nịu hay dỗ dành con cái kiểu gì?
-Tôi muốn tìm vài cuốn sách lịch sử và văn hóa. – Hỏa Nghi hoa tay múa chân vì sợ cô gái không hiểu tiếng nói phổ thông – Cô biết chúng ở đâu chứ? Xin chỉ đường hộ?
Cô ta không đáp mà chỉ tay về phía căn lều tộc trưởng. Hỏa Nghi nhe răng cười:
-Cảm ơn nhé, cô đẹp lắm!
Vài câu nịnh bợ của Hỏa Nghi chẳng thể nặn một nụ cười trên gương mặt nàng ta. Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm than phiền cô ả khô như ngói, lòng chắc mẩm đàn bà xứ này chỉ lãng mạn khi đang mặn nồng tình ái.
Ngài tộc trưởng đã đi vắng, căn lều trống vương mùi khó chịu của món thuốc tạp pín lù. Hỏa Nghi đi tới mấy kệ sách nằm dựa góc lều rồi lúi húi tìm kiếm với hy vọng thông tin chiếc đĩa vàng nằm đâu đó trong đống sách cổ. Mỗi ngăn trên kệ tương ứng từng thời kỳ nhất định và số lượng sách cũng khác nhau, vài ngăn chật ních các loại tài liệu trong khi lắm ngăn lại lác đác vài quyển, đa phần được ghi chép bằng chữ viết thời năm đế chế cổ. Tuy nhiên Hỏa Nghi có mang theo máy dịch đa ngôn ngữ; chỉ cần chụp một tấm ảnh sau đó nhập dữ liệu vào chiếc máy sẽ chuyển ngữ, bản thảo sẽ được dịch nhanh chóng. Hắn bỏ công bỏ sức như thế không hoàn toàn vì giúp đỡ Vô Phong mà bởi bản tính ưa khám phá bí mật.
Muốn tham khảo sách thì trước tiên cần tìm hiểu các quyển đại cương. Hỏa Nghi chọn một quyển dày nhất, bìa ngoài viết bằng loại chữ nét mảnh và ẩn chứa nhiều yếu tố tượng hình. Theo như máy chuyển ngữ, nó tên là “Cái nhìn tổng quan về năm đế chế”. Sách tuy cũ nát nhưng không ám bụi vì có người đọc và bảo quản thường xuyên. Hỏa Nghi một tay lật sách, tay kia cầm máy ảnh chụp từng trang một và kết nối với máy chuyển ngữ. Sau vài phút, bản dịch hoàn chỉnh xuất hiện dưới dạng hình ảnh ba chiều. Hàng ngàn dòng chữ chầm chậm trôi qua đôi mắt của Hỏa Nghi. Hết lịch sử, văn hóa rồi đến phong tục lối sống nhưng chẳng dòng nào đề cập chiếc đĩa vàng. Đọc hết quyển đại cương, hắn chuyển sang đọc cuốn khác, chồng sách bên cạnh mỗi lúc một cao hơn. Đại đa số người ghét chuyện dung nạp cả mớ chữ nghĩa vào đầu nhưng Hỏa Nghi coi đó là trò trẻ con. Hắn từng ngốn hàng trăm tài liệu mỗi ngày khi còn học tập tại dòng họ Hỏa.
Mặt trời khuất dần sau những dãy núi tuyết. Trời ngả ánh chiều tối song Hỏa Nghi vẫn chú tâm nghiền ngẫm sách vở, cái mũi của hắn đã nhờn mùi thuốc kinh khủng kia, xung quanh là đống sách bao vây tứ bề. Đang mải đọc vài tài liệu liên quan đến báu vật ma thuật, Hỏa Nghi chợt nghe thấy giọng Hrdaya:
-Cậu có thể dịch cho dễ hiểu nhưng không được mang những bản dịch ra khỏi làng của ta. Hãy nhớ kỹ điều ấy!
Hỏa Nghi thò đầu qua mớ sách vở cao ngất:
-Tại sao?
-Xung đột ý thức. – Hrdaya trả lời – Tâm Mộng đang sống trong kỷ nguyên Vạn Thế, nó là guồng quay tạo nên thế giới hiện tại. Nếu những tài liệu này bị phát tán, những định nghĩa mới hoặc thậm chí tôn giáo mới sẽ nảy sinh. Nội cái tôn giáo Vạn Thế cũng tồn tại quá nhiều vấn đề rồi!
Hỏa Nghi lờ mờ đoán ra lý do người Đà Ma từ chối cống hiến sách vở. Mấy tiếng đọc sách giúp hắn hiểu rằng cách nhìn nhận Vạn Thế của năm đế chế khác thời nay khá nhiều. Đây không phải phát kiến mới lạ vì có một lượng lớn người cũng am hiểu nó, đặc biệt là thời buổi thông tin mở cửa như bây giờ. Nhưng công khai các tài liệu trên lại là vấn đề khác; một số người học hỏi chúng, số khác lại dùng chúng để mưu tính lợi ích riêng. Những tri thức này giống như phát triển của văn minh khoa học kỹ thuật, phục vụ nhân loại hoặc hủy hoại cuộc sống tùy thuộc mục đích của kẻ sử dụng.
Dẫu sao đấy là vấn đề giữa bộ tộc và Đại Hội Đồng, Hỏa Nghi không can dự thêm. Hắn chỉ mong tìm thấy dấu vết của chiếc đĩa vàng. Ngặt nỗi đã đọc hơn chục quyển sách mà hắn chưa thấy tín hiệu khả quan. Hỏa Nghi hỏi Hrdaya:
-Ông có sách nào nói về đồ vật ma thuật không?
-Cậu muốn tra cứu thứ nào? nguồn .
-Một chiếc đĩa vàng có viên ngọc màu lục, khi bật mở có mười cánh kim loại. Ờ… tôi từng xem vài bức ảnh của nó, thấy là lạ nên tìm hiểu thôi.
Rõ ràng Hỏa Nghi bịa chuyện. Hắn căn bản đang giữ gìn bí mật của Vô Phong, càng ít người biết càng tốt. Tộc trưởng Hrdaya cười khùng khục, lọn tóc rối rung rung trên đôi vai già nua:
-Muốn nói dối một vấn đề, hãy tìm hiểu tường tận vấn đề. Cái thứ cậu hỏi không bao giờ xuất hiện trước mặt con người chứ đừng nói là chụp ảnh hay tham khảo. Nó cũng không bao giờ được ghi chép hay có tài liệu liên quan. Thế… cái đĩa biến mất rồi hả?
Hỏa Nghi há hốc mồm:
-Ông biết cái đĩa?
-Phải. Ta biết nhưng không hiểu nó, chỉ nhìn bề ngoài nhưng không rõ bản chất. Có điều tại sao cậu biết chiếc đĩa vàng?
Tộc trưởng ngừng cười, đôi mắt lóe tia lửa đỏ rực vẻ đe dọa, Hỏa Nghi đành bất đắc dĩ trả lời. Tuy nhiên hắn vẫn đủ bình tĩnh sắp xếp trình tự sự việc như sau: Vô Phong ngẫu nhiên phát hiện chiếc đĩa trong tay bọn khủng bố Xích Tuyết, tên tóc đỏ thấy nó bất thường liền đưa cho hắn kiểm tra. Hắn cố gắng giải thích câu chuyện sao cho Vô Phong ít bị liên đới trách nhiệm. Nói dối trước mặt ông già sống hơn hai ngàn năm không phải chuyện dễ, Hỏa Nghi vừa nói vừa lo ông ta có thể đọc thấu tâm trí như linh tế K’jun. Nhưng may thay Hrdaya không sở hữu năng lực ấy. Ngài tộc trưởng nghe xong bèn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, sau tiếp lời:
-Một ngàn năm trước, ta cùng hai người nữa giúp Bát Đại Hộ Vệ tranh đoạt chiếc đĩa từ các thế lực đối lập. Khôi hài là cả hai bên không hiểu nó là gì nhưng đều cố sống cố chết giành giật bằng được.
Cảm thấy Hrdaya đã tin lời mình, Hỏa Nghi hỏi:
-Vậy tóm lại chiếc đĩa là gì?
Hrdaya nhắm mắt ngẫm ngợi tìm câu trả lời. Hai ngàn năm sống với người thường là quá dài, nhưng ông cảm thấy chưa đủ để trả lời câu hỏi của Hỏa Nghi. Ông chậm rãi nói:
-Cậu gọi sự vật, sự việc, sự vận động và môi trường xung quanh mình là gì?
-“Thế giới”. – Hỏa Nghi trả lời.
-Vậy có thứ nào lớn hơn thế giới không?
Hỏa Nghi cứng họng, hắn gãi gãi cằm suy tư và đáp:
-“Bên ngoài thế giới” chăng? Tôi nghe nói thế giới thực chất hữu hạn, vẫn còn những thứ lớn hơn nữa bên ngoài thế giới.
Hrdaya hỏi:
-Cậu có bao giờ tự hỏi vì sao không thể sử dụng phi thuyền bay đến Vạn Thế?
Hỏa Nghi ngớ người. Hắn nhớ lại vùng đất mà loài đọa ngã sinh sống và những tòa thành khổng lồ lửng lơ trong không gian. Nếu tính thời gian bay khi đọa ngã chở nhóm công chúa đi gặp cây mẹ thì nơi ấy rộng lớn không tưởng, tưởng chừng lớn hơn cả lục địa Hỗn Nguyên nhưng điều kỳ lạ là nó không hề hiện diện trên bản đồ Tâm Mộng. Hrdaya gật gù nói:
-Nơi Vạn Thế ngự trị chính là “bên ngoài thế giới” và nó không phải độc nhất. Ba thủ lĩnh chúng ta đã từng chiến đấu ở nhiều địa điểm tương tự thế. Chúng ta nhận ra cái gọi “bên ngoài thế giới” cũng chỉ là “thế giới” mà thôi.
Lĩnh vực này không thuộc chuyên môn của Hỏa Nghi nhưng hắn không đến nỗi ù ù cạc cạc. Tất nhiên hắn mới nắm bắt được một chút ý nghĩa bên ngoài chứ chưa hiểu bản chất cốt lõi. Những gì Hrdaya nói mới là phần giản lược. Vị tộc trưởng tiếp lời:
-Có một thứ lớn hơn “thế giới”, chúng ta gọi nó là “Quy Tắc”. Quy Tắc tạo ra điểm “khởi đầu” và “kết thúc”, khoảng giữa hai điểm là “thế giới”. Hiểu một cách đơn giản là thế giới giống như sinh thể sống, có sinh ra, có cái chết. Nhưng chiếc đĩa là một thứ đặc biệt, nó có thể thay thế hai điểm trên, tạo ra nhiều thế giới giữa “khởi đầu” và “kết thúc”. Nó quá nguy hiểm, vì thế người xưa không ghi chép chiếc đĩa đề phòng hậu họa sau này.
-Ông nói rõ hơn được chứ?
Hrdaya lắc đầu:
-Chỉ có thể giải thích đến thế. Ta không đủ trí tuệ để thông hiểu toàn bộ, hơn nữa niềm tin tôn giáo không cho phép ta nói thêm.
Hỏa Nghi thất vọng toàn tập. Những ông già luôn ra vẻ thần bí về một vấn đề và hắn ghét cay ghét đắng điều đó, mặt mũi nhăn nhúm như khỉ ăn ớt:
-Tại sao là tôn giáo? Chẳng lẽ thần tận thế cấm các ông bày tỏ suy nghĩ? Thật điên rồ!
Nói xong hắn bỗng nhận ra mình vừa phạm điều tối kỵ là xúc phạm tín ngưỡng của người khác. Tuy nhiên Hrdaya không tức giận mà chỉ lắc đầu vẻ ngao ngán. Hỏa Nghi vội cúi đầu:
-Tôi xin lỗi, thưa tộc trưởng.
-Cẩn trọng lời nói hơn, anh bạn trẻ. Nếu là một nghìn năm trước, ta sẽ giết cậu mà không do dự. Nhưng sau cuộc chiến tranh với Quỷ Vương một ngàn năm trước, ta chợt hiểu niềm tin tôn giáo có vấn đề.
-Thế tại sao ông không nói?
-Niềm tin, anh bạn. – Hrdaya nói – Con người dẫu kẻ sùng đạo hay vô thần đều có niềm tin cho riêng mình. Hãy tưởng tượng một kẻ sống thế nào nếu thiếu niềm tin? Nếu cậu hỏi gã K’jun người Thanh Thủy, hắn sẽ trả lời y hệt ta. Ở thời điểm hiện tại, ta hoặc K’jun chưa thể phá bỏ niềm tin cố hữu của bản thân hay của bộ tộc. Hiểu chứ?
Ban đầu Hỏa Nghi nghĩ chiếc đĩa đơn thuần là đồ cổ ma thuật lâu đời. Nhưng sự thực hiện tại đã vượt quá xa trí tưởng tượng của hắn, sẽ là điên rồ nếu tiếp tục tìm hiểu nó. Linh tính mách bảo Hỏa Nghi rằng hắn đang dây vào ổ kiến lửa. Chiếc đĩa không đương dưng xuất hiện tại Phi Thiên Thành, chắc chắn nó tồn tại nhằm phục vụ một mục đích đầy tham vọng. Những kẻ gây dựng mục đích ấy không quyền lực thì cũng nguy hiểm ngang bằng, thậm chí hơn hẳn Liệt Giả. Vẫn chưa quá muộn để hắn rút khỏi mớ rắc rối này. Nhiều ý nghĩ trái ngược xuất hiện bên trong hắn và đấu tranh một cách dữ dội. Hắn đã hứa giúp đỡ Vô Phong, có điều tình thế đang thay đổi, lời hứa liệu còn giá trị khi mạng sống của hắn gặp nguy hiểm?
Hrdaya thu dọn đống sách bừa bộn đoạn xếp chúng lên kệ. Hỏa Nghi chống cằm lơ đãng nhìn hàng sách xắp xếp ngay ngắn, lòng suy tính thiệt hơn. Hắn chợt đưa ra đề nghị:
-Tôi gửi chiếc đĩa cho ngài nhé?
-Ba thủ lĩnh hết thời rồi, giờ chúng ta chỉ là những ông già sống dai. – Hrdaya lắc đầu – Vả lại, chớ nghĩ rũ bỏ trách nhiệm là xong. Chiếc đĩa quá quyền lực, tất cả những kẻ liên can tới nó không thể trốn tránh số phận đâu, anh bạn.
Hỏa Nghi gãi đầu, mái tóc rối bét như chính mớ bòng bong hắn đang dính vào:
-Nhưng tôi chẳng hiểu chiếc đĩa thực chất là cái gì! Thay đổi điểm “khởi đầu” và “kết thúc”? Tôi cần định nghĩa rõ ràng hơn!
Ngài tộc trưởng dừng việc xếp sách, nét đăm chiêu xô sóng những nếp nhăn trên mặt, ông nói:
-Có một người đủ khả năng trả lời cậu, hắn không bị ràng buộc bởi bất cứ tôn giáo nào.
-Ai?
-Người đứng đầu trong ba thủ lĩnh mà ta và K’jun gọi là “anh cả”. Nếu còn sống thì hắn đã hơn ba nghìn tuổi. Hắn là thủ lĩnh tộc Lạc Việt – bộ tộc nằm sâu trong những cánh rừng bí mật của nước Xích Quỷ. Không đôi chân vững vàng hay máy móc tân tiến nào có thể đến khu rừng ấy. Chỉ e hắn chết mất rồi. Hơn nữa nếu không có lý do đặc biệt, cậu sẽ không được phép tiếp cận Lạc Việt.
Hỏa Nghi ngớ mặt:
-Tộc Lạc Việt? Sao tôi chưa từng nghe cái tên đó bao giờ?
Hrdaya thở dài:
-Một dân tộc khó hiểu nhất ta từng biết. Đôi lúc hiền hòa như bầy thỏ non nhưng lắm khi dữ tợn hơn cả loài Krura khát máu. Họ tự chôn vùi mình trong sự đối lập giữa danh dự và tính ích kỷ. Ta chẳng dám chắc họ còn tồn tại hay không.
Sự im lặng bao trùm không gian, gió len qua cửa lều lật từng trang sách cũ kỹ. Hỏa Nghi xin phép ra về, trong lòng lấn cấn những tính toán lợi hại. Giải pháp an toàn nhất cho hắn là dừng mọi công việc điều tra. Thành thực mà nói, hắn không tố cáo thân phận bất minh của Vô Phong đã là nhân đạo lắm.
-Có lẽ cái đĩa tự tìm đến Vô Phong chứ không phải hắn tìm thấy cái đĩa. Thân phận gã đó phức tạp nhỉ? – Hrdaya chợt nói.
-Phức tạp? Ý ông là gì?
Hrdaya cười khùng khục:
-Muốn nói dối, hãy nhìn thẳng người khác và đừng đưa tay gãi mũi hoài như thế!
Gã trai trẻ đần mặt nhìn vị tộc trưởng rồi nhanh chân chuồn thẳng. Nói dối mấy lão già không dễ như hắn tưởng.
Phong cách bắng nhắng thường lệ của Hỏa Nghi nhường chỗ cho suy nghĩ nghiêm túc. Hắn thừa thông minh để hiểu giải pháp nào có lợi nhất. Phiền nỗi nó quá thực dụng. Nếu hắn rút lui, Vô Phong sẽ chẳng khác nào gã mù tự mò mẫm đường đi, nếu tiếp tục giúp đỡ tên tóc đỏ thì hắn phải chấp nhận rủi ro. Ngoại trừ công việc hộ vệ thánh sứ, tính tình Hỏa Nghi xưa nay vốn hành động theo ý thích và “chịu trách nhiệm” không nằm trong từ điển sống của hắn. Nhưng lời hứa của một thằng đàn ông đâu dễ bị phủi toẹt như thế? Từng dòng suy nghĩ trái chiều liên tục chất vấn nội tâm, thành thử cái mặt hắn bí xị suốt ngày hôm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...