Hỏa Nghi dụi mắt hai, ba lần, đôi lúc tự bẻ méo tâm thức của mình nhưng sự thật vẫn trờ trờ ra đó. Gã lì lợm trong ảnh là Vô Phong, không phải ai khác. Cô tiểu thư quá cố Tô Mãn đang ôm cánh tay Vô Phong, không phải ai khác. Không phải người bạn tóc đỏ gã biết mà là con chó săn tóc đỏ của Thổ Hành. Như nghi ngờ sự thật, Hỏa Nghi nhỏng cổ khom lưng nhìn cho rõ. Tô Mỹ ngạc nhiên:
-Anh quen người trong ảnh à?
Hỏa Nghi ngớ người quên tiểu thư Tô Mỹ ngồi cạnh. Nhanh như chớp, gã rời sự chú ý sang cô tiểu thư, hết nhìn nàng lại nhìn người chị Tô Mãn trong ảnh:
-Ngoài mái tóc, trông cô hơi khác chị.
-Nhiều người cũng bảo thế! – Tô Mỹ cười – “Chị em khác nhau, nhà thêm đau thêm tai họa”, người Phi Thiên chúng ta nói thế. Nhưng chị thương tôi. Hồi nhỏ, bị cha mẹ mắng, tôi toàn tìm chị. Rồi quấn quá, tới lúc chị chuyển ra ngoài, tôi khóc mấy ngày trời.
Hỏa Nghi gật gù, hiểu được phần nào tâm tư nàng tiểu thư vì bản thân cũng từng có một người chị như thế. Gã ậm ừ:
-Cô ấy chuyển ra để học ngành nghệ thuật, phải không? Rồi bắt đầu có bạn trai, yêu đương đủ thứ! Hê hê! Trông gã này hoang dã nhỉ… – Gã chỉ tay vào tấm ảnh – …chị cô đã nói cho cô nghe về bạn trai chưa?
Nàng tiểu thư cúi người nhìn bức ảnh cho rõ, vô tình giúp Hỏa Nghi hiểu rõ vài chuyện. Gã chắc chắn rằng Tô Mãn luôn giữ kín chuyện tình cảm với gia đình kể cả với đứa em mà cô ta yêu thương. Nghĩ ngợi một lúc, Hỏa Nghi thầm tạ ơn Vạn Thế ban cho Vô Phong cái tính thích phiêu lưu nay đây mai đó. Giả dụ tên tóc đỏ nghe lời Tiểu Hồ bước chân vào giới quý tộc, xin tài trợ, chườn mặt lên truyền hình phỏng vấn thì Tô Mỹ đã ngờ ngợ kẻ trong ảnh. Tên tóc đỏ cố chấp làm thầy giáo trợ giảng đâm lại hay, vừa bảo vệ mình vừa giúp Hỏa Nghi tránh một vụ tra khảo. Nghe đàn bà chỉ xuống hố! – Hỏa Nghi tặc lưỡi.
Ngắm bức ảnh mãi, Tô Mỹ lắc đầu chịu thua vì chẳng quen biết gã tóc đỏ. Cô gái thở dài:
-Chị tôi chưa bao giờ kể. Tôi gần gũi chị nhưng luôn cảm thấy khoảng cách. Anh hiểu chứ? Một khoảng cách đủ để tôi hiểu rằng giữa chị em vẫn có sự riêng tư nhất định và cả hai cần tôn trọng nó. Tôi nghĩ chị ấy có lý do để giấu mọi người. Anh biết đấy, chuyện nam nữ ở dòng họ lớn chưa bao giờ dễ dàng…
Hỏa Nghi tặc lưỡi nhún vai vẻ thông cảm, sau tiếp tục lướt các bức ảnh nhưng không tìm thấy tấm nào chụp Vô Phong nữa. Nghĩ ngợi một chút, gã vờ hỏi:
-Tiểu thư như Tô Mãn sống xa gia đình, chắc phải có vệ sĩ đi kèm. Bộ cha mẹ cô không biết Tô Mãn hẹn hò sao?
-Tôi không chắc. – Tô Mỹ lắc đầu – Trước lúc đi, chị ấy nói không cần vệ sĩ còn cha mẹ tôi phản đối. Họ to tiếng, cũng là lần cãi nhau duy nhất. Rồi từ đấy tôi chẳng thấy chuyện gì bất thường. Hoặc có thể cha mẹ và chị không muốn tôi biết họ đang bất hòa. Nhưng cha mẹ tôi lo lắng cũng đúng, vì chị đi học xa quá.
-Ở đâu vậy? – Hỏa Nghi nhíu mày.
-Cội thành, thành phố cổ, khởi nguồn của Phi Thiên quốc. Chắc anh biết nó?! Phải rồi, tận phía tây bắc lãnh thổ, xa xôi lắm! Các trường nghệ thuật của Phi Thiên đều tập trung ở đấy.
Hỏa Nghi gật gù, ngoài mặt cười cười nghe đâu biết đấy còn trong lòng đoán già đoán non. Gã tin rằng cha mẹ Tô Mỹ nắm rõ con mình hẹn hò với ai. Chân Tâm là dòng họ lớn và có vị trí pháp quan, dĩ nhiên không thể để tiểu thư Tô Mãn hẹn hò với con chó săn Thổ Hành. Vậy bức ảnh từ đâu ra? Có thật họ hẹn hò hay là bạn? Nếu là bạn thì tại sao quen nhau? Hỏa Nghi bóp trán suy nghĩ, càng nghĩ càng thêm nể ông bạn tóc đỏ đi tới đâu lưu lại dấu răng tới đó.
Cả tá câu hỏi thôi thúc Hỏa Nghi truy vấn Tô Mỹ. Nhưng thấy nét mặt tiểu thư rầu rầu, gã đành kìm lại cơn tò mò. Nỗi tiếc nuối người chị đang ứ đọng trên mi mắt Tô Mỹ dù chuyện mất mát xảy ra đã lâu. Hỏa Nghi hỏi thêm khéo chừng căn phòng sẽ biến thành nhà nguyện đầy tiếng than khóc và cầu xin Vạn Thế. Gã lảng vấn đề khác, chuyện trò thêm ít lâu trước khi dùng bữa cùng gia đình Tô Mỹ. Đang giai đoạn kết thân tìm liên minh, ăn uống cũng là phần quan trọng.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ. Cha mẹ nàng tiểu thư trò chuyện với Hỏa Nghi khá nhiều. Thay vì bới móc đời tư của gã, họ hỏi những chuyện dễ khiến thằng đàn ông nổi máu phét lác như công việc hay sự nghiệp. Hai người chăm chú nghe gã trả lời song ít bày tỏ thái độ, chỉ thi thoảng mỉm cười hoặc bàn luận nếu cần thiết. Họ thông minh, đầy hiểu biết, vui tính và niềm nở nhưng vẫn giữ những phép lịch sự nghiêm ngặt; họ là những quý tộc điển hình của thế hệ cũ còn sót lại trong thời đại mới. Đối diện họ, Hỏa Nghi không gặp nhiều khó khăn, có chăng là hơi ớn Tô Khanh – cha đẻ Tô Mỹ. Đó là một người đàn ông tầm thước, gọn gàng và sở hữu bộ ria mảnh dài tỉa tót theo lối cổ điển. Ông ta thường nhìn Hỏa Nghi theo kiểu đọc bảng cân đối kế toán, rất đồng điệu với một ông chủ ngân hàng và một người cha bảo vệ con gái. Gã không ngạc nhiên. Giả như có con gái, gã cũng làm vậy.
Vấn đề thực sự nằm ở bà dì. Trong lời kể của Tô Mỹ luôn xuất hiện một bà dì cảnh báo nàng coi chừng bọn đàn ông lăng nhăng, nay Hỏa Nghi được diện kiến tận mắt. Bà ta ngồi cạnh mẹ Tô Mỹ, ăn thì ít mà săm soi gã trai họ Hỏa thì nhiều. Hỏa Nghi nói cái gì hoặc ăn món gì, bà ta để ý từng li từng tí bằng cặp mắt với tròng trắng chiếm ba phần tư, đôi lưỡng quyền nhô cao như đá chắn sóng. Không có gia đình Tô Mỹ ở đây, hẳn bà ta đã nhào qua bàn ăn rồi táp Hỏa Nghi bằng những câu hỏi sấn sổ. Vì bà dì, không khí bàn ăn đôi lúc căng thẳng. Đợi lúc bà ta lấy thức ăn, bà Tô Khanh – mẹ Tô Mỹ mới cúi người cùng nụ cười gượng:
-Xin lỗi cậu, Hỏa Nghi. Em gái tôi hay thế với người lạ, mong cậu đừng để bụng.
-Vậy bà ấy là… – Hỏa Nghi hỏi.
-Đoan Hạnh, em gái tôi. Trước đây cô ấy lấy tên theo chồng là Tô Hầu. Nhưng sau khi chồng mất, cô ấy trở về tên cũ. – Bà Tô Khanh trả lời – Tô Hầu là em ruột ông nhà tôi.
-Ồ, xin lỗi vì đã tò mò, tôi thực sự không biết. – Hỏa Nghi nói.
Người phụ nữ lắc đầu cười tỏ ý không phiền. Phía đầu bàn ăn, ông chủ gia đình Tô Khanh lên tiếng:
-Bình thường thôi, cậu Hỏa Nghi. “Chết” là mặt tất yếu, Tử Thần phải làm việc đó để giúp Vạn Thế duy trì trật tự thế giới. Cây mẹ đã sắp đặt những dòng chảy từ quá khứ đến hiện tại và cái chết là một phần trong dòng chảy đó. Đau đớn, không dễ gì vượt qua… nhưng “chết” làm con người chúng ta nhận ra mình chỉ là sinh vật nhỏ bé dưới tay thánh thần. Con quạ không thể vươn tới mặt trời. Cậu nghe chuyện ấy chưa?
Hỏa Nghi gật gù. Gã có nghe nhưng quên gần hết vì sắt thép – rượu bia – mông ngực đã chiếm hết não bộ, không dư chỗ cho giáo điều. Ông Tô Khanh liền chuyển chủ đề, phần vì thấy nét mặt con gái sa sầm khi nghe cái chết, phần vì bà dì khó tính đã quay lại bàn ăn:
-Cảm ơn cậu vì đã chiếu cố cho con gái ta ở nhà máy hóa chất. Tô Mỹ có năng lực nhưng đôi khi khá hậu đậu, mà khu hóa chất không chấp nhận những sai lầm. Ta đã lo lắng nhiều. Thật may là cậu giúp đỡ con bé. Ban đầu, ta phản đối Tô Mỹ theo ngành này vì muốn con bé kế nghiệp gia đình. Như cậu biết, gia đình ta là chi trưởng họ Chân Tâm, cũng như gia đình cậu là chi trưởng họ Hỏa. Nhưng thế giới thay đổi quá nhanh còn ta lại không theo kịp. Ngân hàng đã mở rộng đầu tư, những kho tàng không chỉ cất trữ vàng bạc hay những báu vật cụ thể. Và ta nhận ra là bằng nhiều cách, Tô Mỹ có thể sống như mong muốn trong khi truyền thống gia đình vẫn được tiếp nối. Chúng ta không nặng nề chuyện nam nữ như những dòng họ khác. Tuy nhiên sự thay đổi cần nền tảng, vậy nên ta có một lời đề nghị: cậu có thể giúp đỡ Tô Mỹ nhiều hơn nữa với tư cách trưởng tộc họ Hỏa? Nếu được, ta sẽ rất vui và luôn đón tiếp cậu như một thành viên gia đình.
“Món chính” đã dọn nhưng Hỏa Nghi chưa vội. Như một kẻ sành ăn hết hít hà lại ngắm nghía rồi mới dùng bữa, gã cũng suy nghĩ kĩ càng trước khi trả lời. Gã thoáng chốc nhớ lại mấy cuộc trò chuyện cùng Tông Tủy. “Cẩn thận với mỗi đề nghị. Các quý tộc Phi Thiên rất thích vòng vèo và chơi trò con chữ, đặc biệt là những dòng họ cổ xưa và lâu đời!” – Lời dặn dò của ông bộ trưởng vẫn nguyên giá trị. Hỏa Nghi đáp lời:
-Tất nhiên là tôi chiếu cố tiểu thư vì cô ấy tài năng, thưa ngài. Chúng ta vốn thích người được việc, nhất là khi cô ấy đang làm việc tại xưởng hóa chất của họ Hỏa. Nhưng trên tư cách trưởng tộc thì tôi phải xem xét. Nếu tiểu thư chứng tỏ được mình, ban quản lý xưởng hóa chất sẽ để mắt thôi. Họ Hỏa luôn đánh giá mọi người theo năng lực, tôi đảm bảo với ngài.
Người phục mang thêm thức ăn. Ông Tô Khanh nhổm dậy, tự tay lựa món rồi rót rượu cho Hỏa Nghi:
-Nếu vậy thì tốt, cảm ơn cậu! Ta tin tưởng Tô Mỹ, con bé có năng lực, họ Hỏa sẽ không phải thất vọng. Hy vọng con bé có thể làm cầu nối giữa hai dòng họ. Chắc cậu biết hai dòng họ đã hợp tác từ lâu và luôn hỗ trợ nhau khi cần thiết. Ta muốn nâng cao quan hệ đó, cậu thấy sao?
Hỏa Nghi gật gù. Tô Khanh không nói lịch sự mà đấy là sự thật. Các dự án phát triển công nghệ mới của họ Hỏa tiêu tốn rất nhiều tiền, ngân sách của dòng họ không phải lúc nào cũng dư dả trong khi ngân sách chính phủ lại khắt khe. Với những trường hợp như vậy, họ Chân Tâm luôn là cứu cánh hiệu quả. Tiền bạc, nhà đầu tư hay các đầu mối cung cấp luôn là thế mạnh của họ Chân Tâm.
-Phi Thiên quốc thống nhất nhờ bảy dòng họ lớn. – Tô Khanh tiếp lời, tay lắc nhẹ ly rượu vang – Họ Hỏa với công nghệ kỹ thuật; họ Chân Tâm với ngân hàng và kho tàng; họ Đồng Ấn với những tay chính trị giỏi; họ Binh Thủy với lãnh thổ dồi dào khoáng sản phía đông nam; họ Cao Đáo với những thương gia giàu có; họ Luật với những nhân vật thông tuệ sở hữu những kiến thức cổ xưa. Còn họ Chiến… cậu biết đấy. Bảy giờ chỉ còn sáu. Trong số đó, họ Hỏa và họ Chân Tâm ít can dự tranh chấp, chúng ta luôn tin tưởng hòa bình đem tới ổn định. Nhưng mọi thứ đang thay đổi, quan điểm cũ có nhiều hạn chế.
-Ý ngài muốn thay đổi quan điểm? – Hỏa Nghi hỏi.
-Nếu phải thế thì nên thế. – Tô Khanh trả lời – Nhưng ta vẫn thích truyền thống hơn, có điều phương thức cần thay đổi. Rượu vang cũng thế, chúng ta vẫn giữ được hương vị truyền thống bằng công nghệ hiện đại, phải chứ?
Suốt mười đời hoàng đế Phi Thiên, họ Hỏa lẫn họ Chân Tâm chọn cách đứng ngoài tranh chấp nội bộ. Cả hai đều có vị thế riêng mà những dòng họ khác không thể xâm phạm. Nhưng chuyện nay khác xưa. Đệ Thập sắp chết mà hai đứa con của ông chưa ổn định, các pháp quan nghiễm nhiên sở hữu nhiều quyền lực hơn cả. Không người kiềm chế nên bọn họ được dịp tung hoành, kéo theo các dòng họ bộc lộ nhiều thủ đoạn hơn. Trong sáu dòng họ, họ Hỏa và họ Chân Tâm được coi là “hiền lành” nhất. Vậy nên để tránh nghiêng ngả giữa cuộc đấu đá, Tô Khanh chọn cách liên minh sớm. Hỏa Nghi hiểu rất rõ.
Với dòng họ lớn, những bản hợp đồng tiền bạc nhẹ tênh so với một sợi chỉ ràng buộc tình cảm. Nhận con nuôi, nhận cha đỡ đầu, cùng làm lễ rửa tội, cùng ăn tiệc Ngày Nguyện tại thánh đường, cao hơn cả là hôn nhân… rất nhiều cách để gắn bó hai dòng họ. Chẳng khó để nhận ra ông Tô Khanh đang nhắm tới một tiệc cưới đàng hoàng cho con gái, trang trọng đến độ lũ báo chí phải chầu hẫu trước Đảo Sắt Thép hoặc Đồi Cánh Cung cả năm trời. Nhưng Hỏa Nghi không kham nổi sợi chỉ se duyên này. Gã thấy nó giống khăn thắt cổ hơn. Đồng ý đã dở, từ chối càng dở, Hỏa Nghi mỗi lúc thêm khó thở. Nghĩ mãi, gã cất lời:
-Ngài đánh giá tình hình hiện nay thế nào? Tôi còn trẻ, chưa có hiểu biết về những dòng họ khác. Những thông tin tôi nhận được chỉ mang tính chất kỹ thuật, không phản ánh tất cả. Ngài nhiều kinh nghiệm hơn, xin phép ngài chỉ bảo.
Được nịnh khéo, ông Tô Khanh nhấp rượu và giấu cái nhướn mày đắc ý sau vành ly thủy tinh. Rồi ông ta trả lời:
-Cuộc chiến giữa các pháp quan đã bắt đầu nhưng sáu dòng họ chưa có động thái. Họ đang dè chừng. Bài học họ Chiến hơn mười năm trước vẫn còn đó. Chỉ một quyết định sai lầm, họ Chiến tự bước vào diệt vong. Đệ Thập không phải ông già dễ bắt nạt như họ nghĩ. Lúc ấy vì cục diện căng thẳng với Lưu Vân quốc, Đệ Thập đã ngừng điều tra những dòng họ khác. Cậu hiểu đấy, đảo chính không thể dựa vào một tổ chức riêng biệt.
-Sau chiến tranh biên giới với Lưu Vân, hoàng đế còn điều tra nữa không? – Hỏa Nghi hỏi.
-Việc điều tra bị đình chỉ do tình huống cấp bách. Hiến pháp ghi rõ hoàng đế có quyền làm vậy. – Tô Khanh trả lời – Nhưng hiến pháp cũng ghi hoàng đế có quyền đề xuất tái điều tra, nếu đủ bằng chứng, bên công tố sẽ làm việc trước khi chuyển hồ sơ lên tòa án tối cao.
Hỏa Nghi vuốt cái cằm lún phún râu:
-Nói thế, Đệ Thập Nhất có thể tái khởi động vụ điều tra. Và…
Ông Tô Khanh trỏ ngón vào Hỏa Nghi tỏ ý khen ngợi gã hiểu vấn đề nhanh chóng. Cả sáu dòng họ đang ở thế bí, vừa không thể khiến người ta ngờ vực mà cũng chẳng thể đứng yên trước vị tân vương – nhất là những dòng họ dính líu vào vụ đảo chính của họ Chiến. Công tác điều tra mới bị đình chỉ chứ chưa đóng sổ và không gì đảm bảo rằng Đệ Thập Nhất sẽ để yên. Bất cứ bên nào bày tỏ động thái sẽ lôi kéo các dòng họ còn lại vào cuộc tranh chấp.
-Hồ sơ điều tra nằm trong tay một ủy ban hỗn hợp giữa quốc hội và viện công tố, không ai có thể tiếp cận nó kể cả pháp quan. – Tô Khanh tiếp lời – Nên nhiều khả năng các dòng họ sẽ đi trước một bước để tự bảo vệ mình. Ngộ nhỡ viễn cảnh tái điều tra xảy ra, họ có cớ để biện hộ hoặc gây sức ép. Hoàng tử và công chúa quá trẻ, họ chưa đủ quyền lực để hành xử như Đệ Thập.
Hỏa Nghi nghiêng nghiêng đầu:
-Tôi chưa thấy những dòng họ khác có biểu hiện bất thường. Ngài thì sao? Cũng không?! Nếu vậy, tôi nghĩ chúng ta nên chờ đợi thêm một thời gian nữa. Hãy để những ai có tật giật mình hành động trước, sau đấy hẵng tới phiên chúng ta lên tiếng. Đằng nào họ Hỏa và họ Chân Tâm cũng là những người “hiền lành”, chúng ta nên duy trì truyền thống, thưa ngài.
-Tình hình lúc thế này lúc thế kia. Cơ hội ngày hôm nay khó quay lại vào ngày mai. Thời buổi của những kẻ nhanh chân mà, cậu Hỏa Nghi!
-Nếu vẫn chung quan điểm, chúng ta luôn luôn có cơ hội, thưa ngài. – Hỏa Nghi đáp – Đang thời điểm nhạy cảm, tôi vẫn chưa rõ ai thực sự là bạn. Ngài hiểu đấy…
Nói rồi gã nhún vai thay cho những từ ngữ đang ngập ngừng. Tô Khanh nhìn bà vợ một lúc đoạn gật gù, sau nở nụ cười mời gã ly rượu. Bữa ăn tiếp tục. Kể từ đấy, ông Tô Khanh không đề cập chuyện liên minh hay dòng họ nữa dù ngoài mặt vẫn hết sức vui vẻ. Có thể Hỏa Nghi vừa bỏ lỡ cơ hội liên minh duy nhất nhưng gã không phiền lòng. Nguyên nội bộ họ Hỏa đã làm gã mướt mồ hôi, không còn sức gánh thêm chuyện phức tạp bên ngoài. Nếu bất đắc dĩ, gã phải hỏi ý kiến ông già Thâu Đầu trước. Hỏa Nghi thừa nhận lão già mũi khoằm đó nhiều kinh nghiệm hơn với mấy vụ kiểu này.
Bữa ăn kết thúc, ông bà Tô Khanh mời Hỏa Nghi dùng trà rồi rời đi một cách ý tứ, để gã tự nhiên với con gái họ. Chỉ duy bà dì khó tính vẫn ở lại cùng đôi mắt chằm chằm vào gã trai họ Hỏa. Mấy lần Tô Mỹ ho hắng nhắc khéo nhưng bà dì vẫn kiên cường bám trụ ghế ngồi. Thấy tình cảnh khó xử, Hỏa Nghi xin phép ra về. Nếu đây là chủ ý của ông Tô Khanh thì kết quả cuộc gặp đã rõ, gã không muốn nấn ná thêm.
Nhưng Hỏa Nghi chẳng dè bà dì theo mình ra tận cửa khuôn viên lâu đài. Suốt quãng đường ấy, gã và nàng tiểu thư chẳng trò chuyện được gì ngoài mấy lời hỏi đáp gượng gạo. Thậm chí bà dì cũng chẳng cho hai người cơ hội nói lời trêu đùa trước lúc tạm biệt. Nàng tiểu thư đi rồi, bà dì vẫn án ngữ trước cánh cổng sắt như muốn gã trai khuất mắt càng nhanh càng tốt. Hỏa Nghi khẽ thở dài ngao ngán đoạn cúi đầu xin phép ra về. Giữa lúc này, bà dì chợt nói:
-Ta biết cậu không vui, nhưng Tô Mỹ là cháu ruột, ta cần bảo vệ nó. Ta không phải người giỏi giang hay có quyền lực, ta bảo vệ con bé theo cách một bà góa, một bà nội trợ có thể làm. Mong cậu hiểu.
Bà dì Đoan Hạnh nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi như chị mình, nhưng lời lẽ không ăn nhập ánh nhìn lạnh lẽo, thành thử như tồn tại khoảng cách. Như rời rạc. Như có nỗi trống trải của người đàn bà góa chồng nhiều năm. Hỏa Nghi nhận ra giọng điệu này từ mẹ. Mỗi lần gặp mẹ, gã để ý bà thường buột miệng ca cẩm cái sự ở một mình, giọng điệu trơ trơ mà đáy mắt vô cảm như đang trách cứ ai đó khiến bà như vậy. Cảm thông cho bà dì, Hỏa Nghi nhã nhặn:
-Tôi hiểu, thưa bà.
-Vì tuổi trẻ ngỗ nghịch, báng bổ nên Vạn Thế trừng phạt ta. Ta không có con, bởi thế ta yêu thương Tô Mỹ như con đẻ. Khi vị pháp quan đến và nói chuyện tác hợp Tô Mỹ với cậu, ta phản đối cật lực. Ta không muốn lịch sử lặp lại. Nhưng vì anh rể đã có lời nên ta chấp nhận cho cậu bước vào đây. Hiện giờ ta thấy cậu… khá hiểu biết… ít nhất là không giống những gì được nghe. Hy vọng cậu sống đúng như vậy chứ không phải tỏ ra như vậy.
Hỏa Nghi gật đầu. Như phát hiện điều lạ, gã nhíu mày:
-Xin lỗi, bà vừa nói “lịch sử lặp lại”? Ý bà là tiểu thư đã từng có bạn trai?
Bà Đoan Hạnh ngẩn người như phát hiện mình vừa phạm sai lầm sơ đẳng. Chút bối rối thoáng qua, bà ta nói:
-Không, Tô Mỹ chưa hề có bạn trai. Tôi nói nhầm. Mời cậu về…
-Có phải là Tô Mãn không? – Hỏa Nghi dồn hết can đảm và liều lĩnh – Chuyện gì đã xảy ra với Tô Mãn?
Gương mặt người phụ nữ đanh lại, dáng điệu bỗng chốc nghiêm nghị như cái cây khô quắt khẳng khiu chia chỉa những cành nhọn. Rồi bà Đoan Hạnh cất lời với hàm răng sít vào nhau:
-Cậu đã biết chuyện. Con bé Tô Mỹ thật là… Nếu cậu đã biết… phải, là Tô Mãn, con bé đáng thương. Nếu không kết thân cùng lũ du thủ du thực, Tô Mãn đã chẳng kết thúc cuộc đời như thế. Con bé có năng khiếu thiên bẩm, một họa sĩ tài năng. Nếu còn sống, hẳn Tô Mãn đã trở thành người nổi tiếng như cậu.
-Cô ấy gặp tai nạn?
-Tai nạn? Phải, tòa án phán quyết là “tai nạn”, nhưng với ta đó là sát nhân. Thôi… muộn rồi, cậu ra về cẩn thận!
Dứt lời, Đoan Hạnh đưa tay mời Hỏa Nghi ra về. Nhìn thái độ bà dì, Hỏa Nghi đoán nàng tiểu thư sắp phải nghe một trận giáo huấn ra trò. Gã cúi đầu lui bước, bóng dáng khuất dần trên những khúc đường bao quanh Đồi Cánh Cung. Gió biển xáo xào Rừng Bão Tố gieo vào đầu Hỏa Nghi vô số ngờ vực. Gã có dự cảm chẳng lành về chuyện Tô Mãn.
…
Nội một tuần lễ, Hỏa Nghi gặp hàng tá chuyện mới cộng thêm công việc cũ ùn ùn kéo về, dẫu mọc ba đầu sáu tay cũng không quản xuể. Sau cùng gã phải thừa nhận mình cần thêm trợ thủ, một hoặc hai người đủ tin cậy để giao những công việc thích hợp. Gã có anh trai cùng ông chú Biệt Pháo giúp rập song chừng ấy là chưa đủ.
Câu chuyện Tô Mãn làm Hỏa Nghi đau đầu. Lý trí bảo gã để quá khứ ngủ yên cùng những bí mật nhưng cơn tò mò khuyên ngược lại. Mảnh ghép quá khứ của Vô Phong không nhiều. Chúng tản mác ở đâu đó trên thế giới này và mỗi lần xuất hiện đều khiến Hỏa Nghi rờn rợn, cảm giác một nỗi sợ mơ hồ như lạc lối trong một màn sương dày đặc. Gần ba năm làm bạn với tên tóc đỏ cũng là quãng thời gian màn sương đó luẩn quẩn tâm trí Hỏa Nghi. Chưa tìm thấy câu trả lời, gã khó chịu khôn tả.
Trở về từ Đồi Cánh Cung, Hỏa Nghi khẩn trương rà soát ban cố vấn rồi chọn người thích hợp. Sáng hôm sau, phòng làm việc của gã đón tiếp một cô gái đến từ chi Hình, tên Hình Ý. Cô nàng hơi thấp so với tuổi hai mươi lăm, bao nhiêu nét trẻ trung tươi tắn bị hầm nhừ trong mái tóc vấn cao cùng cặp kính dày cộp, chưa kể gương mặt lúc nào cũng căng thẳng như sắp ra trận. Ngoại trừ mấy điểm trên, cô nàng quản lý nhân sự giỏi, khả năng phân phối công việc thuộc loại số dzách và quan trọng là không ủng hộ lão mặt nhọn Hỏa Chính. Hỏa Nghi cần người như vậy. Gã nói với cô gái, tay đẩy tập hồ sơ giấy tờ:
-Công việc này hơi khác một chút nhưng vẫn phù hợp với chuyên môn của cô, tôi đảm bảo. Tôi cần cô tới Cội thành, điều tra một người tên là Tô Mãn, học viên ngành nghệ thuật. Tôi cần mọi thứ… cô hiểu chứ? Mọi thứ về Tô Mãn. Tôi đã chuẩn bị người, danh sách đây, nếu cần thay đổi hoặc bổ sung, hãy báo lại với tôi. Nửa tháng nữa, tôi cần hồ sơ đầy đủ. Bí mật nho nhỏ giữa chúng ta, được chứ? Đừng để ai chen vào.
-Việc này cần thiết không, thưa ngài? – Cô gái hỏi, cơ mặt căng cứng vì nghiêm túc, ngón tay lật lật những trang giấy – Hình như đây là thành viên họ Chân Tâm? Điều tra một người như thế liệu có ổn?
Hỏa Nghi rướn người, hai tay chắp trước ngực như đang tâm sự chuyện quan trọng:
-Hôm qua, họ Chân Tâm mời tôi ăn trưa và có gợi ý hợp tác. Cô biết đấy, không phải hợp tác bình thường, mà “sâu” và “rộng”. Tôi cần biết nhiều hơn về họ. Chuyện ảnh hưởng đến tương lai dòng họ, vậy nên mong cô giúp đỡ.
Cô nàng nhìn giấy tờ hồi lâu, sau cúi đầu xin phép đi làm việc, gương mặt vẫn căng như dây đàn. Hỏa Nghi nghe chuyện ngoài lề rằng Hình Ý giỏi giang nhưng vướng phải thái độ tiêu cực, chuyên môn lại khác truyền thống dòng họ nên các trưởng lão không đề bạt. Chừng ấy là đủ để Hỏa Nghi sử dụng cô ta. Quan điểm trung lập và tư tưởng bất mãn với đám già cả sẽ khiến Hình Ý giữ mồm giữ miệng.
Việc kế tiếp là Hỏa Nghi cần biết ông bạn tóc đỏ đã gây tội trạng thế nào với Ẩn Lý Thị tại Diệp quốc, để tới nỗi dòng họ này quyết làm gỏi kỳ được. Gã không nhờ vả Tiểu Hồ dù cô nàng đang ở rất gần Diệp quốc. Tính cách thú dữ ra sao, gã hiểu rõ. Quàng thêm cho cô nàng vụ Ẩn Lý Thị mà nhỡ đâu lòi ra Vô Phong đang sống dở chết dở, Tiểu Hồ dễ nổi khùng, việc trước không xong rồi việc sau cũng hỏng. Nhưng xung quanh Hỏa Nghi không còn ai được việc, mà những kẻ được việc lại không theo phe gã. Nghĩ tới nghĩ lui, cực chẳng đã gã phải cầu viện anh trai. Trưa cùng ngày, gã gọi Hỏa Dương giao việc:
-Đông Thổ xung đột, Diệp quốc nhờ Phi Thiên giúp đỡ, họ Hỏa đang chuyển giao hậu cần. Tôi cần anh quản lý chỗ này. Tất nhiên không chỉ vậy, tôi muốn anh điều tra Ẩn Lý Thị. Hồ sơ về dòng họ, tôi sẽ gửi sau. Tôi cần biết họ đang làm gì và tại sao lại phát tang, nếu được, hãy điều tra người chết là ai.
Hỏa Dương nhíu mày:
-Tại sao là họ?
-Chúng ta biết hầu hết về dòng họ bên Diệp quốc, trừ Ẩn Lý Thị. Tôi nghe nói gần đây họ đang rục rịch làm gì đó với chợ đen. Tôi… không thích đám chợ đen, tôi cần bằng chứng để đảm bảo Ẩn Lý Thị là những người đáng tin tưởng.
Nghe cái gọi là “không thích chợ đen”, Hỏa Dương cau mặt nhìn em trai song chỉ nhận được cái nhìn lạnh ngắt. Y không chắc Hỏa Nghi làm vậy vì danh tiếng dòng họ hay mục đích nào khác. Nhưng yêu cầu hợp lý, Hỏa Dương đành chấp thuận.
Thấy mọi sự tạm ổn, Hỏa Nghi tập trung giải quyết phiên điều trần. Gã còn một phen chườn mặt tại quốc hội và sẽ chẳng dễ dàng khi người tham dự đông hơn, báo chí được phép ra vào sau vài ngày làm loạn dư luận đòi quyền tự do thông tin. Gã chưa thắng và còn đầy nguy cơ ngã sấp mặt trước cửa tòa quốc hội. Cật lực hay chết nhục – Hỏa Nghi lẩm bẩm khẩu hiệu rồi ở lì phòng làm việc suốt nhiều ngày liền. Một buổi sáng cuối tháng 4, giữa lúc ngập ngụa với giấy tờ chồng đống, gã nhận được điện thoại từ Thanh Nhi. Trong làn sáng ba chiều màu xanh dương, cô gái mặc áo khoác dày sụ, mũ trùm ôm kín đầu chỉ hở mỗi khuôn mặt tái xanh vì lạnh. Hỏa Nghi vồn vã:
-Bà chị! Khỏe chứ? Khai Y đón tiếp thế nào? Ông ta làm khó chị không?
“Không, ông ta rất tử tế. Không có gì phàn nàn cả.” – Thanh Nhi đáp.
-Thế Vô Phong đâu?
Thanh Nhi khẽ đáp:
“Chị nghĩ cậu nên xem cái này…”
Thanh Nhi xoay hướng máy quay, Hỏa Nghi nhận ra cô gái đang ở bệnh viện. Trông màu trắng tinh tươm cùng những ô cửa kính sạch sẽ không cáu bẩn, lồng ngực Hỏa Nghi đập thình thịch. Sự sạch sẽ của bệnh viện làm gã bất an. Và khi máy quay hướng đến thứ cần đến, gã bóp trán lắc đầu:
-Chỗ đó có lành được không vậy, ông bạn? Chỗ kia… chỗ kia nữa… chúng “mọc” lại được không? Ôi Vạn Thế ơi, cậu làm cái quái quỷ gì thế?
Sau gần ba tháng biệt tích, Vô Phong xuất hiện nhưng không phải theo cách Hỏa Nghi mong muốn. Tên tóc đỏ bị ép chặt trên giường bệnh thẳng đứng, giữa ngực thủng một lỗ toác hoác bằng nắm đấm, trái tim chỉ còn một nửa đập phập phồng. Tay trái của hắn đứt lìa, phần đứt đang nằm trong hộp đá chờ cấy ghép. Máy đo nhịp tim vang đứt quãng. Vô Phong vẫn sống. Nhưng dẫu Vạn Thế đánh chết, Hỏa Nghi cũng không dám thông báo tin vui sống sót này cho công chúa hay Tiểu Hồ. “Ngậm miệng, tốt nhất là ngậm miệng!” – Gã tự nhủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...