Gã đội phó Thổ Hành tựa con quái vật phàm ăn mà mỗi hơi thở của nó đều phảng phất mùi thịt người. Đối mặt gã, Vô Phong cả sợ, tay lần bên hông theo bản năng. Hắn sực nhớ đã để Bộc Phá trong hành lý. Nhưng kể cả có kiếm, hắn cũng không nghĩ mình toàn mạng rời khỏi đây. Thổ Hành giỏi che giấu mọi thứ, nhất là xác chết.
Nhưng rốt cục Độc Trùng chẳng làm gì. Gương mặt gã dãn ra cùng giọng nói chậm rãi:
-Đội trưởng có lý do riêng. Có thể ông ấy nghĩ Yêu Miên và Đổng Thạch không thích hợp cho nhiệm vụ cứu công chúa. Cũng giống lần tới Vinh Môn thôi, tại sao đội trưởng trao cơ hội cho cậu trong khi có nhiều thành viên giỏi hơn? Cậu biết đấy, Bãi Lầy Chết mà, kể cả Yêu Miên hay Đổng Thạch cũng vậy! Thành viên Thổ Hành chỉ là con người và con người sẽ chết...
-Thú đâu phải “con người”? – Vô Phong chen ngang.
-Đôi khi vẫn có ngoại lệ! – Độc Trùng nghiêng đầu cười – Nhưng sáu người đã chết không phải Thú. Tôi hiểu cậu muốn thấy di hài của họ. Nhưng Thổ Hành là vậy. Chết là một phần của nhiệm vụ, chúng tôi chấp nhận điều đó.
-Nhưng...
-Và chúng tôi rất vui khi có ai đấy “tự do” dù phải cạnh tranh. Hắc Thử đã tranh giành phần thưởng tự do với cậu ở Vinh Môn, nhỉ? Ngày Ái Nữ chết, hắn xung phong thay thế – vị trí khó nhất trung đội. Hắn nhắm làm hộ vệ thánh sứ lâu rồi! Nhưng cuối cùng cậu “nẫng” mất. Không, không thù hằn gì cả! Hắc Thử không ghét cậu, chẳng ai ghét cậu hết! Chúng tôi vui vì cậu là người đầu tiên trong lịch sử Thổ Hành được “tự do”. Cậu đã phá bỏ lời nguyền. Giờ cậu là hộ vệ thánh sứ, hãy sống thật tốt với vị trí đang có. Đó mới là vòng hoa đẹp nhất cho người chết, cho Hắc Thử. Hiểu chứ?
Vô Phong lặng thinh. Hắn đinh ninh có chuyện nào đấy trong nội bộ Thổ Hành. Phải chăng Hắc Hùng sắp xếp đội ngẫu nhiên hay còn mục đích khác? Hiềm khích cá nhân, thanh trừng nội bộ hay thứ gì tồi tệ hơn? – Đầu óc Vô Phong quay cuồng với những câu hỏi. Nhưng dẫu nghi ngờ hay không, Vô Phong sẽ chẳng bao giờ nhận được câu trả lời. Thái độ gã đội phó Thổ Hánh rất rõ ràng và kiên quyết. Hắn thôi hỏi chuyện mà xin phép ghé qua phòng truyền thống của trung đội, Độc Trùng đồng ý.
Phòng truyền thống trong mắt Vô Phong vẫn vậy: cũ kỹ, bốn bề dày đặc hình vẽ cùng hàng ngàn dòng lưu bút. Buổi đầu Vô Phong chưa kịp quan sát nơi này kỹ càng, giờ hắn bước quanh, xem xét từng khoảnh tường. Hắn muốn coi trước ngày lên Thần Sấm, bọn Hắc Thử hay Tàn Thi có để lại nhắn gửi gì hay không? Nhưng trong hàng ngàn dòng lưu bút chẳng đề tên người viết, cái nào là của họ? Tên tóc đỏ chịu thua. Sau một hồi tìm kiếm vô ích, hắn ngồi xuống sàn thở dài đoạn ngắm dòng lưu bút lớn nhất, đồng thời là châm ngôn của Thổ Hành.
“Cuộc đời người lính chỉ là con dao găm” – Mãnh Hổ.
Vô Phong chợt nhớ ngày đầu tới trung đội, Độc Trùng dặn hắn đừng quên dao găm. “Chặt cây, cạy cửa, đào hố vệ sinh hay cắt cổ giết người, cái gì nó cũng làm được!” – Độc Trùng đã nói thế.
Dao găm chỉ là đồ vật. Khi quá cùn, chúng sẽ bị vứt bỏ.
Vô Phong buộc phải thừa nhận sáu thành viên Thổ Hành đã tử nạn ở Bãi Lầy Chết. Điều cuối cùng hắn có thể làm là mua vòng hoa trắng tặng người đã khuất. Hoa này bảy cánh, trắng muốt tinh khôi, không bao giờ tàn bất kể mưa nắng. Nó là hoa Bất Diệt, chỉ được dùng trong lễ tang của người Phi Thiên. Thổ Hành không có mộ, cũng không có bia tưởng niệm ở quảng trường như Tiểu Đoàn Kiếm Sắt nhưng Độc Trùng vẫn nhận lòng thành của tên tóc đỏ. Gã đội phó hứa sẽ treo vòng hoa ở vị trí trang trọng thay vì quẳng vào sọt rác.
-Nếu rảnh, cứ đến đây. Thổ Hành luôn có chỗ cho cậu. – Gã nói với Vô Phong.
Dứt lời, gã cúi đầu chào tên tóc đỏ. Địa vị Vô Phong cao hơn trước nhiều, đúng hơn là thuộc thượng tầng xã hội. Ở Phi Thiên, dân chúng thường cúi đầu trước hộ vệ nhằm thể hiện sự tôn trọng. Không riêng gã đội phó, mọi người trong doanh trại đều cúi đầu trước Vô Phong khi biết hắn là hộ vệ của công chúa. Vài anh lính trẻ từ Tiểu Đoàn Kiếm Sắt còn nài nỉ hắn chụp hình cùng. Tên tóc đỏ cảm giác không thoải mái. Mới nửa năm trước bị đuổi trối chết ở quảng trường rồi nhảy ùm xuống Vành Đai Xanh, giờ được người ta tôn trọng tung hô, hắn cứ thấy kỳ cục làm sao.
Cuộc sống mới, thân phận mới đang đón chờ Vô Phong.
Chiều hôm đó, một nhân viên chính phủ đến tiệm Con cáo nhỏ gặp Vô Phong. Người này thông báo nửa tháng nữa tên tóc đỏ sẽ nhận việc tại trường sĩ quan. Về chỗ ở, hắn được quyền lựa chọn bất cứ căn hộ nào miễn là thích. Ban đầu hắn chọn căn hộ dành cho hai người vì muốn đưa Liệt Trúc về ở cùng. Riêng chuyện Liệt Trúc, Vô Phong quyết định dứt khoát dù nhiều hiểm nguy đang chực chờ con bé. Tiểu Hồ không cho đấy là ý kiến hay. Cô gái nói:
-Anh muốn đón Liệt Trúc cũng được thôi. Nhưng con bé mười hai tuổi, sắp lớn rồi! Vài năm nữa, anh tính sống cùng một cô bé mười sáu tuổi chắc? Không sợ người ta dị nghị à? Vả lại trường sĩ quan nhiều việc, anh đâu thể để ý con bé mãi? Hay để tôi chăm sóc Liệt Trúc, được chứ? Tôi có thể mang con bé tới tiệm bánh, thi thoảng nhờ cha nuôi trông chừng. Vậy tốt hơn!
Nghĩ Tiểu Hồ nói phải, Vô Phong gật đầu ngay. Được đại thánh sứ Tây Minh để ý, hắn đỡ lo Hội Đồng Pháp Quan rớ tay đến Liệt Trúc. Nhờ Lục Thiên sắp xếp, ngay tối ấy Vô Phong và Tiểu Hồ lên đường tới Hỗn Nguyên. Trên chuyến bay, tên tóc đỏ kể lại chuyện ở Thổ Hành. Tiểu Hồ nói:
-Tôi hiểu anh muốn làm gì đấy cho họ. Mộ hoặc bia tưởng niệm, đúng không? Công chúa cũng đề nghị như thế nhưng hoàng đế và Hội Đồng Pháp Quan không đồng ý, đúng hơn là không thể. Thổ Hành không thuộc quyền điều động của quân đội, nếu trao huân chương tức là thừa nhận họ thuộc quân đội Phi Thiên. Anh biết đấy, sẽ ra sao nếu quốc hội điều tra được bản chất của Thổ Hành?
Cô gái cũng khuyên Vô Phong ngừng tìm hiểu vụ sáu thành viên tử nạn. Đó là vấn đề nội bộ trung đội, Vô Phong không có phận sự. Nếu nhúng vào sâu, hắn sẽ nằm trong tầm ngắm của Hội Đồng Pháp Quan, chưa kể gây nguy hiểm cho Liệt Trúc. Ngẫm nghĩ một hồi, tên tóc đỏ đành nghe theo Tiểu Hồ. Giờ mang trách nhiệm chăm sóc Liệt Trúc, hắn không thể liều lĩnh như trước.
Bọn Vô Phong đến đất thánh sau năm ngày. Gặp lại tên tóc đỏ, Liệt Trúc mừng hết cỡ rồi nhảy cẫng lên bá cổ hắn mãi không rời. Ba tháng không gặp, Vô Phong cảm giác Liệt Trúc cao lên một chút. Tâm tính con bé khá hơn nhiều và không dễ bị kích động. Nó sẵn sàng đi bất cứ đâu miễn là được ở gần Vô Phong. Nhưng Liệt Trúc như thanh kiếm tra vỏ, nguy hiểm vẫn tiềm tàng nếu không được ai coi sóc, nhất con bé lại đang tuổi ăn tuổi lớn. Nếu không phải Tiểu Hồ nhận làm bảo mẫu, Vô Phong thật không biết trông cậy ai.
Tại làng người Thanh Thủy, Vô Phong tìm gặp Linh Tế K’jun, gửi lời thăm hỏi từ ông già Kinh Dương Vương – Lộc Tục. Linh Tế vui vẻ nhận lời. Nhưng tên tóc đỏ đến không chỉ vì chuyện thăm hỏi. K’jun có thể nhìn thấu quá khứ người khác, vì vậy Vô Phong muốn hỏi thân thế của mình thông qua ký ức Liệt Trúc. Ba tháng chăm nom dạy dỗ Liệt Trúc, chắc chắn Linh Tế đã biết mối liên hệ giữa con bé và Vô Phong. Hắn biết nhiều chuyện về Thổ Hành, vụ nổ năm năm trước ở biên giới Phi Thiên – Lưu Vân hay mình là xác chết phục vụ đề án Ngục Thánh. Nhưng hắn muốn biết tường tận hơn. Năm năm trước hắn là người thế nào? Quan hệ với ai? Thậm chí một trăm năm trước hắn từng sống ra sao? Vô Phong muốn thông tỏ tất cả.
Nhưng trái với toan tính của tên tóc đỏ, K’jun trả lời:
-Ta “nhìn thấy” nhiều chuyện của Liệt Trúc, cơ mà không nói cho cậu được. Từ từ, đừng nóng vội, anh bạn trẻ! Nhớ ngày đầu tiên đến đây chứ? Ta biết cậu là ai, đến từ đâu nhưng ta không thông báo cho công chúa Lục Châu. Vì ký ức là thiêng liêng với mỗi người! Ta đã nói vậy, đúng không(*)?
-Tôi rất biết ơn ngài về chuyện đó, nhưng lần này khác! – Vô Phong vồn vã – Liệt Trúc gọi tôi là “anh”, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả! Tôi không rõ tại sao nó gọi mình là “anh” nữa! Tôi cần biết mình đã làm gì, đã sống thế nào để chăm sóc con bé tốt nhất!
-Vậy thì cơ hội đến rồi! – K’jun nhún vai mỉm cười – Cậu là anh con bé, sao không làm anh từ bây giờ? Quan tâm, chăm sóc rồi hỏi han con bé, mất gì đâu mà cậu không làm? Tại sao phải tới đây hỏi ta trong khi cậu có thể hỏi chính Liệt Trúc?
Vô Phong lúng búng:
-Cái này... cái này...
-Này anh bạn, đôi mắt cậu bây giờ chỉ có ý nghĩ “vì chính mình”, không có cái nào “vì Liệt Trúc” hết! – K’jun tiếp lời.
Tên tóc đỏ thở phù. K’jun nói đúng, hắn đang che đậy mục đích của mình bằng việc chăm nom Liệt Trúc. Đâu đó ngoài kia, Hội Đồng Pháp Quan vẫn quan sát hắn như theo dõi chuột bạch, rồi họ sẽ biết hắn mang Liệt Trúc về Phi Thiên. Vì nôn nóng chuyện quá khứ, hắn đang đẩy mình và con bé vào vòng xoáy nguy hiểm.
-Bình tâm lại đi, anh bạn. Con người không thể lấy lại quá khứ, chỉ có thể quyết định hiện tại. Trông chừng con bé thật tốt, cho nó thời gian hòa nhập rồi hẵng tính chuyện của cậu. – Vị Linh Tế lên tiếng.
-Nhưng chuyện của tôi... ờm, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu? – Vô Phong lắc đầu.
-Hãy bắt đầu từ nơi “chúng ta sinh ra”.
Vô Phong nheo mắt trước lời gợi ý của Linh Tế. Hắn không thân phận, chỉ là một xác chết. Xác chết đến từ nhà xác hay bệnh viện chứ làm gì có khái niệm “sinh ra”? Trên đường về Phi Thiên, hắn lấn cấn mãi vấn đề này mà không tìm được câu trả lời.
Trở lại Phi Thiên thành, Vô Phong đem Liệt Trúc cho Tiểu Hồ chăm nom. Con bé có ý phản đối vì muốn ở cùng tên tóc đỏ. Tuy vậy Liệt Trúc không cứng đầu, nó đủ lớn để hiểu việc sống chung với Vô Phong sớm hay muộn cũng nảy sinh bất cập. Được giải thích và khuyên nhủ, rốt cục Liệt Trúc cũng chịu nghe, chỉ cần Vô Phong thường xuyên qua thăm hỏi hoặc đưa nó đi chơi là được.
Đêm đó Vô Phong không về căn hộ của mình mà ở lại nhà Tiểu Hồ. Nhìn Liệt Trúc say ngủ, tên tóc đỏ bỗng thấy yên bình khó tả. Sau chuỗi ngày khổ ải tại Kim Ngân, lần đầu tiên hắn có cảm giác thảnh thơi, không chút vướng bận. Dù yêu thích bầu trời lẫn thăng vân tàu, nhưng bây giờ Vô Phong thích cuộc sống này hơn. Hắn cần nghỉ ngơi.
Trong buồng ngủ, Tiểu Hồ kéo chăn cho Liệt Trúc rồi trở ra nói với Vô Phong:
-Tôi nói chuyện với cha rồi. Ông hứa sẽ để ý Liệt Trúc, anh khỏi lo Hội Đồng Pháp Quan nữa! Ngay cả ngài đệ thập cũng phải nể cha tôi.
Vô Phong gật gù:
-Cảm ơn cô! Tiền sinh hoạt hàng tháng của Liệt Trúc hết bao nhiêu, tôi sẽ trả.
-Không cần thế. – Tiểu Hồ lắc đầu – Tôi đâu thiếu tiền? Tôi giúp anh chứ không phải đòi hỏi quyền lợi nọ kia. Tôi coi Liệt Trúc như em gái, người chị phải có nghĩa vụ với em gái chứ, đúng không?
Tên tóc đỏ gãi đầu:
-Cái túi tiền mà tôi chôm từ Cao Khánh nhiều lắm(**)! Đem nó cho Liệt Trúc tốt hơn, con bé cần đi học, cần quần áo mới. Tôi thì khỏi! He he!
-Những đồng tiền đó chẳng trong sạch tí nào! – Tiểu Hồ lườm tên tóc đỏ.
-Nhưng tiền của Cao Khánh là tiền bẩn! – Vô Phong nhún vai – Nếu chúng sạch thật, Cao Khánh đã bóp cổ tôi rồi! Hôm ở Đại Hội Đồng, gã thấy tôi thì chạy như gặp ma á(***)!
-Nếu vậy anh cứ giữ cho mình, Liệt Trúc để tôi! Anh mới bắt đầu công việc mới, thân phận mới, còn phát triển nhiều. Anh sẽ cần số tiền đó.
Vô Phong nhíu mày:
-Phát triển cái gì? Ý cô là sao, tôi không hiểu?
Tiểu Hồ chợt nhớ tên tóc đỏ đã quen sống nay đây mai đó, hoàn toàn chẳng có khái niệm sự nghiệp hay những gì đại loại thế. Nhưng Tiểu Hồ không có ý định giải thích ngay cho gã đầu đất này. Giờ chưa phải lúc! – Nàng nghĩ đoạn đẩy lưng tên tóc đỏ:
-Nghỉ đi, anh mệt rồi! Tôi sẽ ngủ với Liệt Trúc. À, anh còn nợ tôi một bữa khao! Đừng tưởng tôi quên nhé! Sắp xếp lịch đi, cùng lắm là tuần này, nhớ chưa?
Lời cô gái nửa đùa nửa thật khiến Vô Phong bật cười. Tiểu Hồ tắt điện, màn đêm khẽ khàng buông xuống như vỗ về tên tóc đỏ. Nằm trên ghế, hắn nhóng mắt qua cửa kính và thấy những ngọn tháp xanh dương quận Mắt Trắng dưới nền trời đầy sao. Cảnh tượng yên bình, trái ngược cuộc sống biến động suốt nửa năm qua của hắn. Vô Phong thiếp đi trong tâm tình thoải mái.
Ngay cả những giấc mơ cũng dễ chịu hơn. Vô Phong thấy mình dắt tay Tiểu Hồ đi dạo trên cầu bắc qua sông Vành Đai Xanh. Tiểu Hồ không dữ như mọi khi mà nói năng nhỏ nhẹ, dễ thương hơn nhiều. Tên tóc đỏ thừa nhận mình thích cô gái. Hắn lại thấy mình sánh vai cùng Lục Châu trong vườn thượng uyển hoàng cung. Công chúa cười nhiều hơn và hắn chợt nhận ra nàng nói rất nhiều, chẳng giống vẻ im ỉm thường ngày. Nhưng hắn khoái tính cách này của nàng. Rồi Hỏa Nghi từ đâu nhảy ra huyên thuyên rằng Vô Phong phải chọn một trong hai cô gái. Trong niềm vui sướng, hắn phân vân đánh giá. Những hai cô gái cùng thích hắn ư? Cuộc đời chưa từng đãi ngộ Vô Phong tốt vậy.
Bất thình lình không gian xung quanh Vô Phong rạn nứt, từng mảnh rớt lả tả tựa một tấm gương khổng lồ vừa bị đập vỡ. Mọi thứ tối sầm, không âm thanh, không sự sống. Hốt nhiên hắn nghe tiếng chảy ùng ục đâu đó đổ ập xuống người mình. Vô Phong ngã sấp mặt, miệng mũi không thở nổi, cảm giác như có dòng thác cao hàng trăm mét dội thẳng đỉnh đầu. Hắn trôi đi và không cách nào kìm lại được. Hắn muốn hét lên mà không thể. Thứ duy nhất hắn nhìn thấy là dòng lũ màu đỏ quạch ngốn trọn thân thể mình. Rồi không lời cảnh báo hay dấu hiệu, một thân xác màu đỏ từ dòng lũ trồi ra ngoác mồm cười với hắn:
“Chào tóc đỏ, nhớ tao không?”
Vô Phong sợ điếng người, tay quơ quào muốn thoát khỏi chốn kinh khủng này mà vô ích. Thân xác kia tiếp lời:
“Mừng mày về nhà! Và không chỉ vậy đâu! Chúng ta sẽ gặp bạn cũ! Rất nhiều bạn cũ! HÁ HÁ HÁ HÁ!”
Cái xác cười điên dại, mồm nôn khạc đống máu tanh tưởi vào mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ vùng vẫy rồi giật mình trở dậy. Hắn thở hồng hộc, mặt mũi túa mồ hôi, lưng ướt như tắm. Vô Phong nhìn quanh và nhận ra đây là phòng khách nhà Tiểu Hồ. Không còn cơn lũ, không còn cái xác đỏ quạch dị hợm. Hắn cúi xuống thở dốc, tay vò đầu.
Cuộc sống Vô Phong đã bình yên nhưng di chứng vẫn còn đó. Hắn nhớ ngày đầu giết người ở Quận 4. Hắn không quên mình đã hạ sát đám Chó Hoang ở Sàn Giao Dịch. Hắn là kẻ giết người.
Kẻ giết người bất kể lý do gì thường không an giấc.
...
Trong lúc ấy tại Tháp Thánh Sứ, Lục Châu vẫn chưa nghỉ dù đồng hồ đã chỉ 11 giờ đêm. Như bao thánh sứ khác trong tháp, nàng đang miệt mài chuẩn bị cho kỳ thi Tổng Lãnh. Tại kỳ thi các thánh sứ sẽ chiến đấu với nhau để chứng tỏ thực lực, kẻ mạnh hơn có tiếng nói. Nhưng sức mạnh chỉ chiếm phân nửa; nửa còn lại gồm trí tuệ, sự hiểu biết, khả năng lãnh đạo, khả năng diễn thuyết và quá trình hoạt động của thánh sứ. Thành thử ngoài tập luyện thánh sứ phải nâng cao kiến thức, sách vở vì thế quan trọng chẳng kém pháp trượng hay thần hộ mệnh. Lúc này xung quanh công chúa, sách vở giấy tờ chất cao như núi và nó còn chất cao cho đến tận tháng 2 năm sau.
Nhưng Lục Châu mệt mỏi hơn người khác trăm lần. Nàng mất một tháng trên tàu Đạn Đạo, chạy đua với thời gian và lo công việc mới. “Công việc mới” thường bắt đầu lúc 11 giờ hơn. Ngó lên đồng hồ, Lục Châu giật mình bèn rời phòng rồi xuống sảnh tháp. Tại sảnh có một người đang chờ công chúa. Người đó khoác áo chùng đen cũ kỹ, hoàn toàn tương phản sắc trắng tinh khôi bao trùm tòa tháp. Lục Châu không dám lại gần mà đứng cách người này khoảng bốn bước chân, sau lên tiếng:
-Ông Trần Độ?!
Người nọ quay lại, gương mặt xương xẩu nở nụ cười:
-Vâng, thưa công chúa. Hy vọng không làm mất thời gian của cô, tôi chỉ xin ít phút. Một khoảng thời gian rất nhỏ thôi!
Công chúa gật đầu. Lát sau, nàng cùng thủ lĩnh Hội Đồng Pháp Quan chậm rãi bước trên hành lang Tháp Thánh Sứ. Nàng sợ, hay đúng hơn là ghét phải sánh bước cùng lão già xác chết này, nhưng công chúa chẳng còn lựa chọn. Dưới ánh lân tinh, bóng hai người đổ dài trên mặt sàn cẩm thạch kèm theo giọng nói của Trần Độ:
-Tôi đã liên lạc với Cao Khánh, ông chủ khu vui chơi giải trí Phi Thiên. Hắn đồng ý tài trợ cho cô. Cao Khánh là một trong những người giàu nhất Phi Thiên và nằm trong hai mươi người giàu nhất thế giới. Với hắn, tiền bạc không phải vấn đề! Cao Khánh hứa sẽ ủng hộ cô từ bây giờ tới lúc tranh cử. Quan hệ giữa tôi và Cao Khánh rất tốt, vì thế cô không cần lo hắn thoái vốn. Nhưng từ bây giờ mọi chuyện phụ thuộc vào cô, công chúa. Hãy nói xem kế hoạch của cô thế nào?
Ngày Lục Châu về Phi Thiên, đệ thập đã tìm gặp nàng. Hoàng đế nói sức khỏe mình độ này không tốt, muốn tính sớm chuyện người thừa kế đề phòng trường hợp bất trắc. Công chúa nghĩ cha mình lo xa, tuyệt không mảy may nghĩ đệ thập liên quan tới Quỷ Vương hay Ác Lạc Điểu. Ban đầu Lục Châu tỏ ý không muốn tranh cử, trước nay nàng luôn tin rằng Lục Thiên sẽ trở thành Bạch Dương đệ thập nhất. Nhưng ở họ Bạch Dương, cạnh tranh là tất cả và mỗi thành viên phải nỗ lực hết mức có thể. “Con gái, tưởng tượng ngày mai cả ta và anh trai con chết, ai sẽ gánh vác Phi Thiên? Không, đừng bảo ta nói gở! Thế giới chính trị, cái gì cũng có thể xảy ra! Nếu trường hợp ấy có thật, con tính sao?” – Hoàng đế nói vậy, Lục Châu đành phải nghe lời.
Hoàng đế sắp xếp Trần Độ làm giám hộ cho Lục Châu. Nhờ ông già pháp quan, Lục Châu dần hiểu những quy tắc hay luật bầu cử. Trong cuộc chơi này, Lục Thiên không phải anh trai nàng mà là đối thủ chính. Nếu công chúa không cố sức tranh đấu, người dân sẽ nghi ngờ nàng. Giả dụ một ngày kia cả cha lẫn anh trai qua đời, Lục Châu không thể lên ngôi trong sự nghi hoặc của dân chúng. Bất luận kết quả bầu cử ra sao, nàng phải chứng tỏ mình xứng đáng với ngai vàng. Đó mới là ý nghĩa cạnh tranh đích thực của dòng họ Bạch Dương.
-Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm việc với Cao Khánh. Ông ta quen biết nhiều chính khách trong hội đồng dân biểu, tôi cần gặp họ càng sớm càng tốt. – Lục Châu nói.
Trần Độ gật gù:
-Vậy cô muốn gặp chính khách đảng phái nào trước? Nghiệp Đoàn Miền Bắc? Liên Hiệp Dải Bờ Tây? Phái Miền Đông hay Trung Cực Đảng?
-Có lẽ là Liên Hiệp Bờ Tây. – Lục Châu đáp – Anh trai tôi đã tìm đến Nghiệp Đoàn Miền Bắc từ lâu, tôi có lẽ không còn nhiều cơ hội ở đó. Rồi sau đấy tôi sẽ gặp Phái Miền Đông; họ vừa tạo tiếng vang nhờ bản kiến nghị di dời chợ rác, danh tiếng của họ sẽ giúp tôi trong cuộc bầu cử. Sau đấy hẵng tính Nghiệp Đoàn hay đảng Trung Cực.
Trần Độ cười:
-Kế hoạch rất rõ ràng! Tôi có lời khen ngợi! Tuy nhiên tôi có vài góp ý nho nhỏ. Nghiệp Đoàn Miền Bắc lớn nhất quốc hội, chiếm nhiều ghế nhất ở cả hội đồng dân biểu lẫn pháp chính viện. Họ từ trước tới nay vẫn là đảng phái ủng hộ họ Bạch Dương mạnh mẽ. Cô vẫn chưa hết cơ hội ở đây, thưa công chúa. Trong bất cứ trường hợp nào, cô luôn được chào đón ở Nghiệp Đoàn. Còn Liên Hiệp Bờ Tây thì chưa chắc; phái này thuộc cánh tả, có xu hướng chống các nghị quyết của chính phủ, sâu xa hơn là chống họ Bạch Dương. Tất nhiên Liên Hiệp vẫn mở cửa chào đón cô, nhưng chắc chắn kém nồng hậu và xét nét cô hơn Nghiệp Đoàn rất nhiều!
-Vậy thì...
-Cao Khánh quen biết rất nhiều nhân vật Nghiệp Đoàn. Hãy nhờ hắn thống kê số người ủng hộ Lục Thiên và những người chưa ủng hộ. Nghiệp Đoàn mới nghe Lục Thiên nói chứ chưa nghe cô nói. Biết đâu ngay cả những người chống lưng Lục Thiên sẽ quay sang cô?
-Tôi hiểu, ngày mai tôi sẽ gặp Cao Khánh.
-Sẽ như ý cô, thưa công chúa. – Trần Độ nói – Còn chuyện này nữa. Lục Thiên đang hơn cô rất nhiều, chúng ta nên kìm hãm bớt anh ta. Vài cú phốt nho nhỏ, dùng báo chí đưa tin đặt điều, vân vân... Lục Thiên sẽ phải bớt thời gian đối phó công luận.
-Chuyện này... tôi chưa nghĩ...
Công chúa ấp úng. Nàng muốn cạnh tranh chứ không phải chống lại anh trai mình bằng mọi giá. Giữa lúc ấy một tiếng bước chân từ cuối hành lang dội lại. Lục Châu và Trần Độ quay ra, thấy người đang bước tới là Tây Minh. Ngài đại thánh sứ lên tiếng:
-Có người muốn gặp con đấy, Lục Châu! Đang đợi dưới sảnh! Khách phương xa!
-Nhưng còn ngài Trần Độ... – Lục Châu trả lời.
Lão già pháp quan cười:
-Không sao đâu, thưa công chúa. Việc hôm nay chỉ vậy thôi, thời gian còn dài, hãy bình tĩnh!
Nghe thế, công chúa cúi đầu chào Trần Độ. Nàng nói mấy lời với Tây Minh sau xuống sảnh tháp. Đợi công chúa đi khỏi, đại thánh sứ bước tới, ánh mắt xoáy vào Trần Độ:
-Định dạy con bé những trò bẩn sao? Ông bạn bắt đầu đi hơi xa rồi đấy!
-Cuộc chơi này là thế! – Lão già pháp quan cười – Lục Châu sớm muộn sẽ tham gia giới chính trị, mà trò bẩn là chuyện không thể thiếu.
Ngài đại thánh sứ nhếch mép cười. Ông đến bên cửa sổ, phóng mắt khắp quận Trăng Khuyết, tìm tới những ngọn tháp xa xa ở quận Mắt Trắng. Trần Độ mời một điếu thuốc, ngài đại thánh sứ nhìn hồi lâu rồi nhận lấy. Lão già pháp quan châm lửa giùm Tây Minh rồi cho mình. Dưới màn đêm, hai ông già cùng hút thuốc, khói xanh bạc vẩn vơ bay trên đầu họ. Tây Minh mở lời:
-Vô Phong đã đón Liệt Trúc về, chắc ông biết?
-Biết lâu rồi. Vậy là... ông cũng biết Liệt Trúc?
-Phải, Bất Vọng đã điều tra. Liệt Trúc là con gái Liệt Giả. Con bé lưu lạc tận đấy vì những kế hoạch bẩn thỉu của ông. Đề Án Ngục Thánh, phải chứ? Mặc dù không biết nó là cái gì, nhưng tôi cam đoan nó không tốt đẹp.
-Làm gì có tốt đẹp hay sai trái, bạn của tôi? – Trần Độ đáp – Với tôi, chỉ có điều nên làm hay không nên làm.
-Tùy ông. Nhưng hãy để yên cho con bé. Hễ Liệt Trúc có vấn đề gì, tôi sẽ tính sổ với ông trước.
Trần Độ cười khùng khục:
-Ông chơi khó tôi quá! Tôi chỉ là lão già ốm yếu, chết lúc nào chẳng hay, chống lại ông thế nào? Nhưng hiện tại tôi hay Hội Đồng Pháp Quan chưa có ý định gì với Liệt Trúc cả. Con bé sẽ an toàn, tôi đảm bảo!
Tây Minh gật đầu. Trần Độ không phải người nói năng bừa bãi, thế nên chữ “đảm bảo” từ miệng lão có trị giá ngàn vàng.
-Bởi vì còn nhiều vấn đề khác đáng lo hơn. – Lão già pháp quan tiếp lời – Liên Minh Phương Bắc tại Băng Thổ đang tan rã rất nhanh, nhanh chưa từng có! Đại sứ các nước đó ở Đại Hội Đồng thậm chí không nhìn mặt nhau. Nguy cơ chiến tranh ở Đông Thổ đang lan rộng; các đồng minh như Diệp quốc, Khuyên quốc đang kêu gọi chúng ta chống lại sự bành trướng từ Bắc Thần quốc.
-Ý ông là gì?
-Tất cả những chuyện này không bình thường. Dường như có ai hay cái gì đó muốn xáo xào mọi thứ lên. Băng Thổ chiến tranh, Đông Thổ chiến tranh, Đại Hội Đồng sẽ bị phân hóa. Phi Thiên quốc trở thành mục tiêu chăng? Có thể lắm!
-Thế giới này vẫn luôn thế... – Tây Minh rít điếu thuốc – ...rồi tất cả sẽ trở về trật tự.
-Nhưng trước khi trở về trật tự, sự hỗn loạn kéo dài bao lâu? Đấy mới là vấn đề! – Trần Độ thở khói thuốc – Có tin mới đây, nhớ Phương Tưởng không? “Thần” của loài người? Lão vừa bị giết.
Tây Minh suýt nữa đánh rớt điếu thuốc, ông nheo mắt:
-Ông đùa sao? Phương Tưởng – bị – giết?
-Tin tức chuẩn xác đấy! Lão bị giết bởi Hệ Tôn, thằng máu chó nhất Thập Kiếm. Có lẽ vài tháng tới, Uất Hận Thành sẽ chính thức công nhận Hệ Tôn là một trong bảy người mạnh nhất. Nhân đây cũng thông báo luôn, Uất Hận Thành vừa có thiên tử mới: một thằng ranh con chưa đến 25 tuổi, tên là Xích Vân.
Ngài đại thánh sứ cười sặc khói:
-Đừng kể chuyện cười, ông bạn. Chẳng ai dưới 40 tuổi được ngồi vào vị trí thiên tử Uất Hận Thành!
-Thế mà thằng ranh đó làm được! Nó cũng như Hệ Tôn: máu chó, điên khùng nhưng mạnh khủng khiếp! Tất nhiên tôi tài trợ cho nó(****), song thực tế là Xích Vân quá mạnh. Chúng ta già rồi, ông bạn, còn lũ trẻ ngày càng mạnh. Chờ xem, sắp tới Uất Hận Thành sẽ thay đổi mạnh mẽ, là nguy hiểm hay cơ hội thì phải chờ thời gian trả lời.
Tây Minh lắc đầu. Ông vẫn không tin nổi những gì Trần Độ nói. Nhưng sự thật là sự thật. Thế giới thay đổi quá nhanh, ông cảm giác mình quá già để theo kịp những thay đổi ấy.
-Biết tôi nghĩ gì không, ông bạn? – Trần Độ tiếp lời – Nếu không nhờ một tên điên nghĩ chuyện kết hợp kiếm với máy móc, sẽ chẳng có bí kỹ hay những thanh kiếm như bây giờ. Năm trăm năm trước, nếu không nhờ một gã điên với ý tưởng thống nhất Phi Thiên, sẽ chẳng có họ Bạch Dương hay Đại Hội Đồng. Không phải kẻ thông minh uyên bác hay người đức độ nhân hậu, mà chính những thằng điên mới thay đổi thế giới!
Dứt lời, lão già cười khùng khục. Cũng như Tây Minh, lão quá già để theo kịp thay đổi. Nhưng khác ngài đại thánh sứ, lão dự đoán từ trước và luôn có kế hoạch cho chúng.
Trong lúc ấy công chúa rảo chân trên những bậc thang. Nàng không biết vị khách phương xa nào lặn lội tới tận đây và tận giờ này. Gần 12 giờ đêm! – Nàng tự nhủ đoạn bước nhanh hơn. Lát sau Lục Châu tới sảnh tháp và thấy một cô gái đương đợi mình. Cô ta vóc dáng trung bình, tóc vàng tết búi, gò má lấm tấm tàn nhang, mắt sắc với con ngươi màu xám. Thấy công chúa, cô ta cúi thấp người. Lục Châu hỏi:
-Xin lỗi, cô là...
-Chào công chúa Lục Châu. Tôi là Mi Kha, người Băng Hóa quốc. Tôi đến để hỏi cô một số chuyện!
(*) lần gặp gỡ đầu tiên giữa K’jun và Vô Phong, xem lại Quyển 1 Chương 10
(**) Vô Phong chôm túi tiền từ Cao Khánh, xem lại Quyển 1 Chương 4
(***) Vô Phong gặp lại Cao Khánh ở Đại Hội Đồng, xem lại Quyển 2 Chương 38
(****) thỏa thuận tài trợ của Trần Độ, xem lại Quyển 3 Chương 35
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...