Ngục Thánh

4 giờ sáng hôm sau, nhóm công chúa thức giấc. Riêng Mai Hoa dậy trước một tiếng để chuẩn bị bữa sáng. Gã tận dụng đoạn xương cục từ miếng sườn thiên tặc, ninh lên rồi nấu cháo. Không đậm đà như món cháo lòng lợn, cháo thiên tặc có vị thanh ngọt, thích hợp cho một bữa sáng nhẹ nhàng và đủ chất. Tuy vậy, làm cháo thiên tặc khá kỳ công, chỉ dành cho đầu bếp chuyên nghiệp và những bà nội trợ đảm đang khoái chăm lo gia đình. Vô Phong nghĩ Mai Hoa thiên về dạng thứ hai nhiều hơn.
Dùng xong bữa sáng, nhóm công chúa đi tàu điện tới Phân Khu số 10, thuê một xe kéo giác cầu cùng một người đánh xe già, tổng giá mười đồng vàng rồi rời khỏi Đại Lộ Đỏ. Cửa ra nằm phía cuối Phân Khu đồng thời là cửa vào. Ở đây cũng có hàng rào gỗ chắn ngang đường, các quản lộ, đội bảo vệ cùng dòng người xếp hàng chờ được vào trong. Điểm khác biệt duy nhất là cổng này không có hai tượng chiến binh khổng lồ. Ngồi trong xe, Vô Phong trông về Đại Lộ, ngắm nhìn những vệt cát đỏ cuối cùng. Hắn không thích nơi này, càng không thích cuộc sống tù túng của nó. Nhưng ánh lửa đêm qua cùng bài hát “Hoa Tuyệt Tưởng” khiến hắn hơi lưu luyến. Vả lại, nhờ món thịt thiên tặc cộng thêm miếng kẹo cao su ngon tuyệt từ gã tóc vàng Đại Bác, hắn thấy Đại Lộ vẫn chưa quá tệ.
Phía sau Đại Lộ Đỏ có ba con đường chính: nhánh đông dẫn vào Sinh Lộ do liên quân kiểm soát, nhánh tây dẫn đến Vùng An Toàn số 51, còn hướng tây nam dẫn tới địa phận Đầu Sói. Nhóm công chúa đi hướng tây nam, điểm đến tiếp theo của họ là một thị trấn do băng nhóm Đạt Ba quản lý. Trong ba nhánh đường phía sau Đại Lộ Đỏ, nhánh tây nam vắng vẻ và ít người qua lại hơn cả. Trên con đường này, thi thoảng lắm Vô Phong mới trông thấy nhóm bộ hành hay xe giác cầu qua lại. Nói cho cùng, người ta chỉ tìm Đầu Sói khi chẳng còn nơi nào để đi, trừ phi họ muốn sống trên đất của phiến quân.
Theo Mai Hoa mô tả, những thị trấn kiểu này có luật lệ, quy tắc riêng. Các điều luật đôi khi rất quái đản vì đơn giản là… Đầu Sói thích thế. Ở địa bàn của Đạt Ba, mọi mâu thuẫn được giải quyết bằng bạo lực và kẻ thắng có quyền. Hay tại địa bàn của Quỷ Nhãn, người chết phải hiến tặng gã đôi mắt, ai không đồng ý, gã sẽ móc mắt kẻ đó. Dù nhiều quy tắc oái oăm song Đầu Sói không phải lũ cướp đường, họ gần giống xã hội đen nhưng mức độ tổ chức cao hơn. Người dân có trách nhiệm đóng phí hàng năm cho Đầu Sói, ngược lại họ sẽ được bảo vệ và hưởng một số phúc lợi nhất định. Đại Lộ Đỏ là ví dụ điển hình.
Sống ở những nơi này không khó cũng không dễ, quan trọng là tuân theo luật. Nếu không thể vào Vùng An Toàn, người dân sẽ tìm đến Đầu Sói. Ít nhất nó chưa tệ hại bằng việc sống trong lãnh thổ của phiến quân. Tuy vậy, các Đầu Sói luôn trong tình trạng chiến tranh, nhiều thị trấn trở thành chiến trường. Nhóm công chúa cần di chuyển tới những khu vực an toàn hơn. Mai Hoa đã sắp xếp lộ trình thích hợp, gã mở bản đồ đoạn nói:
-Chúng ta sẽ đi theo lối này. – Gã vạch ngón tay trên ảnh bản đồ ba chiều – Mấy thị trấn ở đây nằm khá sâu, ít nguy hiểm. Chỉ có mấy chỗ, xem nào… đây, đây… đây nữa, chúng nằm gần địa bàn của Quỷ Nhãn, đánh nhau suốt. Chúng ta nên cẩn thận hơn, nghỉ chân một chút thôi, đừng lưu lại qua đêm. Mà Hiệp Dung muốn gặp cô ở đâu?
Gã cú vọ hướng ánh mắt về phía công chúa, Lục Châu trả lời:
-Ngày mai, ở thị trấn Thây Thi Hẻm.
Mai Hoa nhướn mày tìm cái tên Thây Thi Hẻm trên bản đồ, sau khoanh tròn khu vực này:
-Là đây! Nó thuộc lãnh thổ của Quỷ Nhãn. Ngày mai à? Vậy chúng ta cần đi qua địa bàn của Đạt Ba càng sớm càng tốt.
Nghe hai người nói chuyện, Vô Phong liền chen ngang:
-Khoan, từ từ đã, công… xin lỗi, ý tôi là thưa cô! Cô quyết định đối tác là Hiệp Dung sao?
Lục Châu gật đầu xác nhận. Tên tóc đỏ há hốc mồm kinh ngạc. Hắn vốn đinh ninh rằng công chúa sẽ không chọn một gã từng hiếp dâm trẻ con và phẫu thuật thẩm mỹ làm đối tác.
Nhưng công chúa vốn cẩn thận tỉ mỉ, việc nàng lựa chọn Hiệp Dung là có nguyên do. Với kinh nghiệm làm “người thương lượng”, Chuột Chù đã đưa một bản thống kê về ba Đầu Sói cho Lục Châu. Bản thống kê ghi chép số lần họ làm đối tác, hiệu quả công việc và giá cả thuê mướn. So sánh giữa ba người, Hiệp Dung vượt trội hơn hẳn. Gã trở thành đối tác hơn chín mươi lần, hoàn thành trọn vẹn bảy mươi nhiệm vụ. Hợp đồng của Hiệp Dung đắt gấp rưỡi so với Đạt Ba và Quỷ Nhãn, nhưng hai gã kia hiếm khi làm đối tác, không những vậy còn hay bỏ dở nhiệm vụ. Chẳng còn cách nào khác, Lục Châu đành lựa chọn người có chỉ số cao hơn.
Trong ba Đầu Sói, Hiệp Dung là kẻ ôn hòa nhất. Gã hầu như không tham gia tranh chấp địa bàn, chỉ tập trung mở rộng quan hệ làm ăn với thương nhân. Nếu thương nhân nào có chuyến hàng về miền tây nam, họ sẽ luôn chọn Hiệp Dung trước tiên. Tuy nhiên đó là chuyện vài tháng trước, hiện tại chiến sự miền nam Âm Giới ác liệt nên giới thương nhân chuyển sang tuyến đường miền đông, không ai đi theo hướng tây nam nữa. Nói cách khác, Hiệp Dung đang thất nghiệp. Khi Chuột Chù đề nghị hợp tác làm ăn, gã gật đầu ngay tắp lự và hẹn gặp ở thị trấn Thây Thi Hẻm.
-Có thể ép giá không? – Mai Hoa hỏi – Gã cửa dưới, chúng ta cửa trên, ép giá được đấy!
Lục Châu lắc đầu:
-Chuột Chù nói có thể hạ giá, nhưng không nhiều lắm. Chúng ta cũng phải thuê xe chở hàng, thiết bị vận chuyển và nhân công của ông ta nữa.
-Nếu đám tay chân của gã thấy con Ác Lạc Điểu thì sao? – Vô Phong hỏi.
-Thì cứ nói chúng ta đang đi săn quái vật trên trời. Ở Kim Ngân có nghề “đạo chích không trung” mà! – Công chúa nhún vai.
Mọi người gật gù cho rằng cô gái nói phải. Tên tóc đỏ chép miệng tặc lưỡi, lòng cố quên đi “đạo chích không trung”. Giờ đây, mỗi lần nghe từ đó, tâm trí hắn lại nhộn nhạo như thể sắp hẹn hò với một cô gái.
Một vấn đề đáng lưu tâm khác là Thú. Dù đã bàn bạc, nhắc tái nhắc hồi nhưng Lục Châu vẫn phải đề cập tới gã. Đêm qua, nàng đã gọi điện về Thần Sấm nhưng thuyền trưởng Nhất Long vẫn ca bài ca quen thuộc: “Công chúa yên tâm, Thú sẽ tới”. Lục Châu hỏi thời gian chính xác và địa điểm cụ thể, ngài thuyền trưởng không trả lời được. Chờ đợi một con người mãi chẳng thấy mặt khiến công chúa vừa ngao ngán vừa nóng ruột. Nàng ngờ rằng gã đã lạc đường ở sa mạc, trường hợp tệ nhất là gặp phiến quân hoặc trộm cướp. Nếu Thú không thể tới, nên làm gì tiếp theo? – Lục Châu đau đầu suy nghĩ.
Thời giờ thoi đưa, thoáng chốc kim đồng hồ đã chỉ 9 giờ sáng, nhiệt độ sa mạc tăng cao. Vùng đất này giờ tựa cái chảo rang khổng lồ, khí nóng hấp hơi ngột ngạt vô cùng. Nhóm công chúa rất đúng đắn khi dùng xe giác cầu băng qua sa mạc. Nhưng nó cũng là sự lựa chọn nhàm chán nhất. Không gian nóng nực, xe chốc chốc rung lắc, lại thêm chuyện thức giấc quá sớm làm bốn người buồn ngủ. Từng người dần thiếp đi trừ Vô Phong, bởi lẽ tên tóc đỏ còn nhiệm vụ giám sát Chiến Tử.
Dĩ nhiên Vô Phong không tận tụy tới mức ngắm nghía bản mặt Chiến Tử cả ngày. Làm vậy sẽ khiến hắn phát bệnh, chết bất đắc kỳ tử lúc nào chẳng hay. Hắn liền phóng mắt qua ô cửa xe, hy vọng bắt gặp cảnh tượng thú vị. Nhưng tất cả những gì hắn thấy là một biển cát mênh mông trải khắp tứ bề. Nơi đây thậm chí tệ hơn cả quãng đường hai trăm cây số đầu tiên: không đồi, không triền, không cả làn gió khó chịu từ hướng đông, thi thoảng lắm mới xuất hiện vài đụn cát nhấp nhô dưới bánh xe. Rốt cục thứ đáng coi nhất lại là đám mây xanh xám trên bầu trời. Ít nhất nó còn vặn vẹo đủ hình thù, hấp dẫn hơn miền cát hoang vu khỉ ho cò gáy này.
Đây là dịp tốt để tên tóc đỏ luyện tập Phong kỹ. Hắn thò tay ra ngoài, dùng bí kỹ bốc lên một dòng cát rồi mang chúng qua ô cửa. Hắn nhớ lại lần gặp gỡ Bất Vọng ở nhà tù Đại Hội Đồng, nhớ cái cách Bất Vọng vo tròn khói thuốc rồi đẩy nó bắn đi như viên đạn (*). Vô Phong cố mường tượng từng động tác của gã, sau bắt chước làm theo. Nhưng thực hành luôn khó hơn lý thuyết, dòng cát trên tay hắn vẫn luẩn quẩn thiếu sức sống. Hắn có thể tạo lực đẩy khiến dòng cát lơ lửng trong không trung, có thể tạo lực làm nó bay là là nhưng không thể khiến nó di chuyển theo ý mình. Bí mật nằm ở đâu? Nhiều lực cùng tác động chăng? Nhưng càng nhiều lực tác động, suy ra là cần nhiều dòng nội lực luân chuyển theo các hướng khác nhau. Hàng trăm dòng nội lực cùng phát động, sao có thể làm vậy được? – Vô Phong nhăn trán suy nghĩ.
Sau một tiếng luyện tập, Vô Phong cảm thấy không ổn. Thực hành và thực chiến rất quan trọng song bí kỹ lại thuộc vấn đề khác. Lịch sử bí kỹ hình thành dựa trên sự am hiểu về nội lực và cách chúng tác động lên môi trường xung quanh, cần một lượng kiến thức kha khá mới có thể vận dụng thành thục. Tóm lại là học lý thuyết! – Tên tóc đỏ thở dài đoạn mở máy chiếu ba chiều. Hắn đã thu thập nhiều tài liệu liên quan tới bí kỹ nhưng chưa đụng một chữ nào. Phải đọc à? – Vô Phong thổi phù phù như thể sắp bước vào một cuộc chiến khốc liệt.
Mấy tiếng sau đó, Vô Phong dành gần như toàn bộ thời gian cho việc nghiên cứu Phong kỹ. Hắn đọc cẩn thận, ghi chú những loại bí kỹ phổ biến, đặc điểm cũng như cách khắc chế từng loại. Khoảng mươi mười lăm phút, hắn quay sang dòm Chiến Tử, dám chắc gã này không có biểu hiện gì bất thường rồi mới chú tâm học tập tiếp. Bên ngoài, cảnh tượng chẳng khác trước, có chăng là chút thay đổi ở những đám mây xanh xám. Những cục mây mưng mủ thi thoảng vỡ toác, õa dòng khí độc hại vào không gian. Mệt mỏi nhất có lẽ là người đánh xe khi phải trải nghiệm sự cô độc trong không gian khổng lồ song tĩnh lặng đến tẻ ngắt này.
Gần 12 giờ, chiếc xe tạm dừng để mọi người ăn trưa và cũng để giác cầu nghỉ ngơi. Không khí bữa ăn khá trầm lắng, phần vì thức ăn toàn đồ khô, chẳng ngon lành như thịt thiên tặc, phần vì thời tiết nóng nực làm mọi người ngại mở lời. Vô Phong ngó ra ngoài, cảm giác như đang lênh đênh trên biển khơi vô tận, xung quanh chẳng hề có đảo hay đất liền. Hắn cố gắng không để ý đám mây xanh xám nhưng nó xuất hiện khắp nơi, choán tầm mắt, ngốn trọn đường chân trời, muốn ngó lơ cũng khó. Phía tây nam, hắn thấy từng khối mây cuộn lên đầy đe dọa, báo hiệu hàng tá rủi ro đang chờ đợi ở lãnh thổ Đầu Sói.
Sau bữa trưa, bốn người tiếp tục bàn thảo những vấn đề hồi sáng. Tựu chung không có gì thay đổi hay đột phá bởi tất cả phải chờ kết quả cuộc gặp mặt với Hiệp Dung. Kết thúc bàn luận, mỗi người làm việc riêng rồi chẳng ai bảo ai, lần lượt từng người chìm vào giấc nồng. Dù đã ngủ cả sáng nhưng trước khí hậu khắc nghiệt, họ cảm giác như vậy vẫn chưa đủ. Vô Phong vẫn thức vì còn trông chừng công chúa. Song ngay lúc này, mắt hắn đang sụp xuống như có mấy quả tạ vô hình ngoắc vào lông mi, mở không nổi. Thay vì chết dí một chỗ với bí kỹ và chữ nghĩa, hắn cần trò chuyện cùng ai đấy.
Nghĩ tới đó, Vô Phong bèn chui ra ngoài. Hắn lôi miếng kẹo cao su màu đen, cắt một đoạn rồi mời người đánh xe già:
-Thử tí không, ông già?

Người đánh xe gật đầu cảm ơn thành ý của hắn. Nhai miếng kẹo, gương mặt ông ta rạng rỡ như thể vừa đón ánh mặt trời sau bao năm lủi thủi dưới đám mây khổng lồ bao phủ sa mạc. Tên tóc đỏ cười:
-Ngon phải không? Nữa chứ?
Người đánh xe gật đầu, lấy một miếng kẹo nữa rồi bỏ tọt vào túi áo, để dành cho những lúc quá đỗi buồn chán. Ông ta không thuộc tuýp người mau miệng dù khuôn mặt khắc khổ luôn nở nụ cười. Vô Phong lên tiếng:
-Ông là người Âm Giới?
-Vâng, đúng thế. – Người đánh xe trả lời.
Vô Phong nhíu mày:
-“Vâng”? Đừng nói vậy chứ, ông già? Ông hơn tuổi tôi mà!
-Thói quen của tôi. Xin đừng để ý!
Tên tóc đỏ nhăn trán nghĩ ngợi một hồi. Lát sau, như hiểu ra chuyện gì, hắn cười:
-Nhún nhường một chút sẽ sống thọ hơn trên mảnh đất này, đúng không?
Ông già đánh xe trố mắt nhìn Vô Phong. Gã tóc đỏ nháy mắt:
-Tôi cũng từng sống ở một nơi như thế nên tôi hiểu.
Ông già gật gật đầu, miệng cười tươi, khác hẳn điệu cười chiếu lệ ban nãy. Vô Phong không giỏi giao tiếp nhưng có thể bắt quen với bất cứ ai, âu cũng là khả năng đặc biệt của hắn.
Trên quãng đường tới địa bàn Đầu Sói, hai người họ nói chuyện khá nhiều, chủ yếu xoanh quanh cuộc sống ở Kim Ngân. Qua lời kể, Vô Phong được biết người đánh xe tên Đa Đạp Lỗ, thường gọi là Đạp Lỗ, tuổi đời gần sáu mươi, sinh ra trước thời đại nội chiến. Ông ta sống tại Âm Giới gần hai mươi năm, sau chuyển qua nhiều quốc gia khác thuộc Kim Ngân, cuối cùng quay về đây và làm nghề vận chuyển. Đạp Lỗ hiện sống một mình, không người thân thích, không vợ con. Ngay từ thời trẻ, ông ta đã từ bỏ ý định lập gia đình. Vô Phong hỏi:
-Ông sợ phải nuôi thêm miệng ăn sao?
-Không phải. Tôi sợ cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ người thân. Cậu biết đấy, đâu đâu cũng trộm cắp phiến quân, ai biết ngày mai còn sống hay không?
Vô Phong gật đầu thông cảm. Tấn bi kịch tại Hồi Đằng Cô Mộ là quá đủ để hắn thấu hiểu cuộc sống bấp bênh ở xứ sở này. Hắn nói:
-Tôi nghe Đầu Sói sẽ bảo vệ người dân. Sao ông không thử tới đó?
Người đánh xe lắc đầu, đoạn hất hàm về phía trước:
-Nhìn con đường này xem, nó dẫn về lãnh thổ Đầu Sói, nhưng ai muốn đi chứ? Bảo vệ dân chúng à? Đầu Sói không tử tế vậy đâu, họ cần người gia nhập băng nhóm, cần nhân lực cho chiến tranh. Một khi họ muốn, chẳng ai có thể chống đối, như những vị vua thời xưa vậy. Chỉ vài loại người mới tìm đến Đầu Sói như đạo chích không trung, trộm cắp, kẻ kiếm miếng ăn hay Thợ Săn thôi!
Tên tóc đỏ nheo mắt hỏi:
-Thợ Săn là gì? Giống đạo chích không trung à?
-Không. Họ không săn thú hay quái vật. Họ săn Đầu Sói. Vì tiền thưởng, hoặc trở thành một Đầu Sói khác.
Sau đó người đánh xe kể về quãng thời gian lưu lạc khắp miền bắc Kim Ngân, những vùng đất từng đi qua, những cuộc đời từng chứng kiến. Trong số ấy có cảnh đẹp lẫn nơi xấu xí, nhiều chuyện vui mà cũng lắm chuyện buồn. Khắp miền bắc Kim Ngân đều in dấu chân của Đạp Lỗ, kể cả Tuyệt Tưởng Thành. Nơi duy nhất mà ông ta chưa từng đặt chân đến là miền nam Kim Ngân bởi không ai được phép bước qua Lằn Ranh Đỏ. Đi nhiều là vậy song khi nói, gương mặt Đạp Lỗ chẳng nặn được một nụ cười. Cuộc hành trình không phải du lịch hay tham quan, nó là chuyến tha hương non nửa đời người mà chẳng tìm được nơi bình yên. Vô Phong hỏi:
-Tuyệt Tưởng Thành thì sao? Ông không ở lại à?
-Như bao người khác, tôi đã cố. Và như bao người khác, tôi thất bại. Muốn trở thành công dân Tuyệt Tưởng Thành, cậu phải là người thợ có tay nghề xuất sắc, đặc biệt là rèn kiếm. Ở đấy người ta chỉ cần thợ rèn truyền thống thôi. Nhiều người suốt đời phấn đấu chỉ mong sở hữu tấm thẻ căn cước của Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng tôi không buồn lắm. Dù gì tôi cũng không ưa con người nơi đó.
-Vì…?
-Kiêu ngạo. Từ ông hoàng đế tới dân thường, từ người già tới đứa trẻ con, từ kẻ địa vị cao tới kẻ địa vị thấp. Họ quá kiêu ngạo! – Đạp Lỗ thở dài – Họ tự hào là đất nước yên bình nhất Kim Ngân, tự hào vì lưu giữ nghề rèn kiếm truyền thống, tự hào vì lưu giữ mọi hào quang của các đế chế thời phi cơ giới, tự hào có tấm lá chắn Bách Quang Lam Thuẫn… nhiều lắm! Nếu tiếp xúc, cậu sẽ ghét họ ngay thôi.
Tên tóc đỏ gật gù vẻ đồng cảm. Tuy vậy, hắn không thực sự tin lời Đa Đạp Lỗ. Còn nhớ anh chàng lính liên quân tên Triết Xa vốn là người Tuyệt Tưởng Thành. Ngoài chuyện ba hoa khá nhiều về quê hương mình, anh ta khá vui tính, hài hước và dũng cảm. Nếu kiêu ngạo, Triết Xa đã chẳng trò chuyện thoải mái với Vô Phong. Tên tóc đỏ đoán ông già đánh xe đang ganh tị với Tuyệt Tưởng Thành. Kẻ đứng dưới luôn nhìn kẻ đứng trên bằng ánh mắt ghen tức, không ít thì nhiều.
Đạp Lỗ đã kể chuyện của ông ta, tới lượt Vô Phong kể chuyện của mình như một cách đáp lễ. Họ hầu như quên thời gian, quên cả quãng đường tẻ nhạt và dài dằng dặc phía trước. Mải nói chuyện, Vô Phong không hề để ý sự xuất hiện của những dải triền cát, tới lúc nhận ra thì chúng đã vây quanh chiếc xe kéo. Không giống mê cung trước Đại Lộ Đỏ, triền cát chốn này xếp hai hàng, tạo thành một đường dốc xuống, cong vồng theo hướng tây nam. Đây là cửa ngõ dẫn tới thị trấn đầu tiên trong lãnh thổ Đầu Sói. Đầu đường cắm một tấm biển gỗ cũ nát đề dòng chữ “Thị trấn Ô Lô Vực – 1 cây số”. Cũng tại đây, Vô Phong nghe thấy âm thanh rào rạo từ nơi xa dội tới, ban đầu khá nhỏ song ngày một lớn dần, kéo công chúa, Chiến Tử và Mai Hoa trở dậy. Âm thanh này khá kỳ lạ, tựa dòng chảy của một thứ gì đấy mà Vô Phong chắc chắn rằng không phải nước. Hắn hỏi Đạp Lỗ:

-Tiếng gì vậy?
-À, là thác cát. – Người đánh xe trả lời.
-Thác cát là cái gì?
-Giống thác nước, chỉ khác đây là cát. Cậu sẽ thấy ngay thôi.
Đạp Lỗ đánh xe tiến sâu vào con đường dốc. Đi càng sâu, hai hàng triền càng dâng cao và sau một quãng, Vô Phong không thể trông thấy vùng đất cát mênh mông nữa. Con đường này khá vắng vẻ, ngoài xe của bọn Vô Phong thì chẳng thấy bóng người qua lại. Có chăng là những cuộc viếng thăm của vài đợt gió nóng trườn xuống theo triền cát. Đúng như Đạp Lỗ nói, chẳng ai muốn sống với Đầu Sói trừ phi lâm cảnh đường cùng.
Sau nửa tiếng, rốt cục chiếc xe đã đến nơi. Hiện nó đang đứng trên một bờ vực nhô ra từ vách đá. Vực này tên gọi Ô Lô, phiên âm từ tiếng nói cổ của người Kim Ngân. Vách đá đối diện cách đây khoảng ba bốn trăm mét, nó khá cao, tựa một bức tường thành tự nhiên ngăn cản toàn bộ những ánh mắt có ý định hướng về phương nam. Trên bề mặt tường thành đó, cát chảy ra từ vết nứt, khe kẽ, tạo nên những dòng thác lớn trút xuống đáy vực. Địa hình sa mạc Hồi Đằng có nhiều hệ thống đường ngầm tự nhiên, chỉ cần gió thổi qua làm cát lưu chuyển, gặp nơi vực sâu sẽ hình thành thác cát. Bốn tháng cuối năm là thời điểm gió đông liên tục thổi, thác cát chảy suốt ngày đêm. Ấn tượng trước kỳ cảnh, Vô Phong đứng hẳn lên, một tay bám nóc xe rồi nhoài người ra nhìn cho rõ. Hắn dòm xuống đáy vực và kinh ngạc khi thấy một dòng cát khổng lồ chậm chạp chuyển động tựa con sông lớn xuôi theo hướng đông nam – tây bắc. Trăm vạn hạt cát chen lấn xô đẩy nhau, cuộn dâng âm thanh vang rền không ngừng nghỉ. Tên tóc đỏ lắc đầu, mặt lộ rõ mấy chữ “không thể tin nổi”:
-Cát chảy được thật sao?
-Nghe nói khi xưa, vực này có nhiều người chết. Họ bị cát vùi, linh hồn không thể về Tụ Hồn Hải. Họ cứ loanh quanh dưới lòng đất và làm cát di chuyển. – Người đánh xe nói.
Tên tóc đỏ rụt cổ, mồ hôi lạnh rịn khắp lưng, lòng thầm mong Đạp Lỗ kể chuyện linh tinh. Hắn không muốn dung nạp thêm mấy câu chuyện của người chết nữa. Lạc Việt là đủ lắm rồi! – Hắn nghĩ.
Có vực tất phải có cầu. Vô Phong ngó bên trái chẳng thấy cây cầu nào, dòm sang phải thì bắt gặp một khối kiến trúc khổng lồ và nham nhở bắc qua vực. Gọi “nham nhở” bởi nó gồm một mớ hổ lốn những ngôi nhà to nhỏ hình hộp chất chồng nhiều tầng, bó chặt vào nhau, lồi lõm bất quy tắc, trông xa như một lô thùng hàng vận tải sắp xếp lộn xộn và bị buộc chặt bởi sợi dây vô hình. Toàn bộ thị trấn được nâng đỡ bằng hệ thống giàn giáo kim loại, từng ngôi nhà được xây nên từ cát, gỗ, gạch và … vải vóc. Nhóm công chúa thấy rất nhiều ngôi nhà nửa này xây từ cát, nửa kia che phủ bằng vải bạt, thành thử hắn không biết nên gọi nó là lều hay nhà. Trong mắt họ, chúng giống chuồng chăn nuôi gia súc hơn nơi người ở. Nhưng dù mô tả hay so sánh bằng bao nhiêu ngôn từ tệ hại chăng nữa, tòa kiến trúc lôm nhôm ấy là khu định cư của hàng trăm con người – thị trấn Ô Lô Vực.
Chiếc xe kéo rẽ phải rồi tiến tới thị trấn. Trước cổng thị trấn có ba người đang ngả lưng trên ghế, miệng phì phèo hút thuốc. Trông thấy xe kéo, bọn họ trở dậy, tay súng tay kiếm lừ lừ bước đến chắn đường. Đám này là lâu la của Đạt Ba, được biết dưới cái tên Chó Hoang – những kẻ dưới trướng Đầu Sói. Họ cởi trần, thân thể ít nhiều sứt sẹo, gương mặt xương xương, ánh mắt trơ trơ vô cảm, lộ nét tàn nhẫn của kẻ lấy đâm chém làm lẽ sống. Tên tóc đỏ chợt nhận ra những đôi mắt ấy có phần tương tự mắt của Độc Trùng, gã đội phó Thổ Hành. Nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên gặp tên đội phó, Vô Phong rùng mình ớn lạnh (**).
Đạp Lỗ kéo dây cương, con giác cầu khụt khịt vài tiếng và ngừng bước. Ba kẻ nọ rảo bước quanh xe kéo với cái đầu nghiêng ngó cùng cái nhìn sục sạo. Một tên Chó Hoang hất hàm hỏi ông già đánh xe:
-Mày chở cái gì thế?
Đạp Lỗ cười trừ:
-Mấy gã đạo chích không trung ấy mà! Họ nhờ tôi đưa đi một quãng.
-Một quãng là cỡ nào? – Gã kia hỏi vặn.
Mai Hoa đang ngồi trong xe bỗng chuồi người ra, trả lời thay ông già Đạp Lỗ:
-Chúng tôi muốn tới núi Dương Hoa Tụ.
Kẻ nọ cau mày nhìn Mai Hoa một lượt kỹ càng rồi nghếch đầu ngó vào xe. Gã dòm sơ qua tên tóc đỏ, Chiến Tử, sau dừng lại rất lâu trước công chúa. Lục Châu đã che kín mặt nhưng việc đó vô ích bởi kẻ nọ không nhìn bằng mắt, gã nhìn bằng “mũi”. Gã ngửi thấy mùi phụ nữ, ngửi được cả hương vị đặc biệt bao quanh công chúa – thứ hương vị vương giả mà người thường không bao giờ có. Gã lân la mò đến, cặp mắt hau háu, cánh tay vươn ra như sắp xé toạc cái gì đấy. Nhưng trước khi kịp thực hiện ý đồ, Chiến Tử đã đưa tay ngăn cản gã. Tên Chó Hoang ngẩng mặt nhìn Chiến Tử, miệng gầm ghè:
-Thái độ gì đấy mày?
Chiến Tử im lặng, mặt mũi vẫn lạnh băng. Không muốn sinh chuyện, Mai Hoa tóm vai tên Chó Hoang, giả lả cười cười nói nói:
-Ông anh à, bọn tôi là đạo chích không trung mà! Dạo này quái thú ít quá nên chúng tôi muốn đi vài chỗ kiếm ăn thôi. Xin đừng làm khó, chúng tôi xin nghỉ nhờ vài tiếng thôi, tối sẽ đi ngay!
-Đạo chích không trung hay buôn gái? – Gã nọ nhếch mép cười nhạt thếch – “Diều bay” đâu? “Neo hàm” đâu? “Súng lưới” đâu? Quan trọng nhất, “thuyền” đâu? Bốn thứ ấy, chúng mày chẳng có cái nào mà dám to mồm tự nhận là đạo chích không trung à? Đừng chối nữa, con bé kia giá bao nhiêu? Chỗ này có nhà thổ và bọn tao nhận mua gái, không phải ngại!
Nghe chữ “gái”, hai gã Chó Hoang lập tức xồ tới chiếc xe như thú vồ mồi, kiễng chân ngó bằng được Lục Châu. Mai Hoa chẳng hề biến sắc mặt, vẫn tươi cười trả lời:
-Hôm nay chúng tôi không mang đồ nghề, chỉ mang vài dụng cụ quan trắc thôi. Hơn nữa chúng tôi có giấy phép thông hành của Vùng An Toàn.
Ba gã nọ quay sang nhìn Mai Hoa. Gã bốn mắt cười tươi đoạn đánh mắt sang phía công chúa. Lục Châu hiểu ý bèn lục ba lô, rút giấy thông hành đưa cho tên Chó Hoang. Tay này nhìn tờ giấy một hồi, sau đưa nó cho hai tên đồng đảng:
-Đọc đi, tao đếch biết đọc!
Hai gã còn lại nhìn nhau, đùn đẩy tờ giấy qua lại như cố xua đi một vật mang vận rủi. Cuối cùng một trong ba gã nói:
-Mang cái máy dò con dấu tới đây! Khớp dấu là được, chữ nghĩa con khỉ mẹ gì?!

Vô Phong cố lắm mới nhịn được cười. Hồi đến Quận 4, hắn cũng gặp mấy thằng ôn thuộc băng Quạ Đen không đọc nổi nửa con chữ. Lát sau, máy dò con dấu được mang tới và dĩ nhiên giấy thông hành của nhóm công chúa hợp lệ. Họ được phép vào thị trấn Ô Lô Vực. Trước lúc đi, họ nghe ba kẻ nọ đối thoại thế này:
-Hình như chúng nó mang vũ khí, không tịch thu à?
-Tịch thu mẹ gì nữa? Cái giấy thông hành là đồ thật, chỉ bọn thương nhân cao cấp mới có thôi. Chúng nó không phải Chó Hoang của Quỷ Nhãn đâu!
-Bọn bay thấy con bé ngồi ở góc không? Con mẹ nó, thơm không chịu được! Sao tao lại làm Chó Hoang rồi vướng mấy cái luật thổ tả nhỉ? Thà làm trộm cướp còn hơn!
Lục Châu vốn nghĩ giấy thông hành chỉ dùng khi bắt gặp liên quân. Tuy nhiên Mai Hoa giải thích rằng giấy thông hành có nhiều loại. Loại mà phó thống lĩnh Đổ Yên cấp cho nhóm công chúa chỉ dành cho thương nhân uy tín và có tiếng. Nhờ nó, họ sẽ không bị liên quân làm phiền mà còn dễ dàng thông quan lãnh thổ Đầu Sói. Trong cuộc chiến tranh giành địa bàn, Đầu Sói rất cần nguồn tài trợ tài chính và hậu cần, thương nhân vì thế luôn được coi trọng. Đám Chó Hoang tuy bặm trợn vô học nhưng không thể hành xử như lũ cướp đường, họ phải tuân theo luật.
Vực Ô Lô có cầu song phải đi vào thị trấn mới nhìn thấy. Đó là một cây cầu cát dáng cong nối liền hai bờ vực, tồn tại từ thời phi cơ giới. Sang thời hiện đại, người Âm Giới dùng sa kết tuyến xây nên thị trấn cát bao bọc cây cầu. Theo lời Đạp Lỗ, thị trấn ban đầu khá đẹp nhưng qua nhiều năm nội chiến, chẳng còn ai tu sửa bảo trì nên nó nhanh chóng xuống cấp. Để cải tạo nó, người ta dùng những vật liệu rẻ tiền hơn thay cho sa kết tuyến đã trở nên đắt đỏ. Giờ đây, những gì mà nhóm công chúa thấy là một giàn giáo khổng lồ hình bầu dục quây quanh cầu và chia nhiều tầng. Nửa tầng trên là khu dân cư, nửa dưới dành cho chợ búa, hàng quán, nhà thổ, vân vân. Tại khu dân cư, các ngôi nhà nằm chen chúc nhau, đường đi lối lại nhỏ hẹp và di chuyển khá khó khăn. Do diện tích mỗi căn nhà quá bé, người dân phải dùng nhà vệ sinh tập thể ở tầng dưới. Tên tóc đỏ ngẩng đầu ngó lên tầng cao nhất thị trấn, mồm cười nham nhở khi nghĩ cảnh ai đấy bị ngộ độc thực phẩm.
Lúc băng qua cầu cát, bọn Vô Phong bắt gặp một nhân vật kỳ lạ ngồi giữa đường, đầu cúi xuống như ngủ gục. Tên này tóc tai bù xù, từng lọn tóc bết dính vì lâu ngày chưa gội, áo quần lếch nhếch hôi hám. Đạp Lỗ đánh chuông mấy lần xin nhường đường nhưng y giả điếc không chịu rời đi. Hết cách, ông già đành cho xe lách sang phải. Vô Phong nhíu mày hỏi nhỏ:
-Ngang ngược vậy? Chó Hoang à?
-Không. Thợ Săn đấy! – Mai Hoa nói.
Tên tóc đỏ ngạc nhiên:
-Người săn Đầu Sói đúng không? Sao hắn được phép vào đây?
-Đấy là luật. – Mai Hoa trả lời – Nếu Thợ Săn yêu cầu một trận đấu công khai, Đầu Sói không được phép từ chối, bọn Chó Hoang cũng không can thiệp. Kẻ thủ lĩnh phải chứng minh sức mạnh trước bọn đàn em mà!
Đi được hơn nửa cầu, Đạp Lỗ dừng xe và thả nhóm công chúa xuống. Ông già nghỉ chân ở trạm đỗ xe phía bên kia vực còn nhóm công chúa ở lại thị trấn. Tại đây, theo chân một gã Chó Hoang, bốn người tìm được khu nhà trọ nằm lưng chừng giàn giáo. Giá thuê phòng rẻ bèo, chỉ hai đồng vàng cho một căn nhà đủ bốn chỗ ngủ. Dĩ nhiên chất lượng phòng ốc cũng rẻ bèo y như cái giá hai đồng vàng: sàn lợp ván gỗ ọp ẹp, vách tường cát thủng lỗ chỗ, tấm trần lợp tôn thi thoảng phát tiếng cọt kẹt không rõ nguyên nhân. Nhóm công chúa chẳng muốn ngủ bởi họ đã ngủ suốt từ sáng tới chiều, vả lại không gian thị trấn quá ồn ào. Họ nghe rõ tiếng cãi cọ của đôi vợ chồng nhà kế bên, âm thanh lục cục của lũ chuột trên mái tôn hay mớ ồn ào từ khu chợ tầng dưới thị trấn. Mỗi người chiếm một góc và làm việc riêng, Vô Phong cũng vậy. Hắn phải gửi thư báo cáo tình hình Chiến Tử cho đại thánh sứ Tây Minh, mỗi ngày đều đặn hai lần, giờ mới là lần thứ nhất.
Khi mở máy chiếu, Vô Phong chợt thấy một dòng thông báo có thư từ Thần Sấm, gửi cách đây bốn giờ trước. Ban đầu hắn nghĩ Tây Minh gửi, nhưng đọc kỹ thì nhận ra nó là thư của Tiểu Hồ. Chưa cần đọc, hắn cũng đoán được nội dung bên trong, đại khái sẽ có dăm ba câu đâm chọt, hỏi xem công chúa ăn uống ngủ nghỉ thế nào, sau đó tuôn một tràng than thở cuộc sống buồn chán trên Thần Sấm. Quả vậy, lúc đọc thư, Vô Phong chỉ có nước tấm tắc tự khen mình thông minh tài giỏi. Bức thư viết như vầy:
“Ê, đồ cà tẩm, đang làm gì đấy? Tôi cá anh đang nhìn trộm công chúa, đồ tóc đỏ biến thái!
Tất cả thế nào, ổn chứ? Hôm trước mọi người gặp cướp ở Hồi Đằng Cô Mộ, tôi lo quá. Từ lúc mấy người vào Đại Lộ Đỏ, tôi chẳng xem được gì nữa. Công chúa khỏe không? Nói nghe nè, công chúa chịu nóng kém lắm, có thể bị say nóng, anh nhớ để ý. À mà không, tôi nghĩ thừa rồi. Công chúa có làm sao thì Chiến Tử lo, đâu cần nhờ anh? Anh là kẻ ngoài rìa, chen ngang giữa họ chỉ tổ gây phiền phức. Hi hi, đùa thôi, đừng giận. Ý tôi là hãy để ý công chúa, nhưng không phải dán mắt vào cô ấy suốt cả ngày. HIỂU CHƯA?
Tôi bình phục rồi. Hồi sáng tôi xin đi theo mọi người nhưng ông bàn chải không cho. Ổng bảo không thể đưa thêm người vào Âm Giới nữa. Cha tôi cũng không đồng ý (***). Họ bảo tôi chưa khỏi hẳn, cần thêm thời gian tĩnh dưỡng. Chán quá. Giờ tôi ngồi cả ngày trong phòng tập luyện phép thuật, chẳng còn gì để làm nữa. Ông bạn Hỏa Nghi quý hóa của anh dính chặt với Thanh Nhi rồi. Dạo này gặp tôi hắn toàn ngó lơ. Bạn bè thế đấy. Quen nhau hai năm trời mà hắn đối xử với tôi vậy đấy. Thế mà ngày trước hễ động chuyện gì, hắn lại leo lẻo “chúng ta là bạn bè”.
Nhưng đáng đời Hỏa Nghi lắm. Mấy hôm trước, chẳng hiểu hắn lỡ mồm thế nào mà Thanh Nhi biết chuyện Bất Vọng bị bỏ tù. Cô ấy gần như phát điên, cứ đòi rời khỏi Thần Sấm. May có cha tôi khuyên nhủ, Thanh Nhi mới chịu thôi. Anh phải ở đây chứng kiến mới thấy hay. Thanh Nhi ấy, cô ta im im ít nói vậy thôi chứ nổi giận thì kinh khủng lắm, hơn cả công chúa nữa. Còn ông bạn của anh à? Nhớ vụ ở Quận 4 mà hắn bị cắt lương lương ba năm không (****)? Giờ hắn bị cắt thêm hai năm, tổng cộng là năm năm. Vả lại Thanh Nhi cũng không thèm đến Tuyệt Tưởng Thành với hắn nữa. Đáng đời hắn.
Tôi nghe nói công chúa đã chọn Hiệp Dung làm đối tác. Cẩn thận nhé, không đùa với Đầu Sói được đâu. Tôi nghe nói đám này hay trở mặt lắm, đừng bao giờ mất cảnh giác. Cái dây buộc tóc tôi đưa, anh giữ nó cẩn thận chứ hả? Còn nhớ mật khẩu hay quên rồi? Nhớ nhé, chỉ được dùng ba lần thôi. Còn nữa, Hỏa Nghi nhờ tôi chuyển lời rằng bộ áo giáp mà hắn đưa cho anh cần được lau chùi mỗi ngày một lần. Hãy luôn kiểm tra nó (*****). Còn nữa, đừng liều lĩnh như mấy lần trước. Tôi không muốn anh trở về trong bao đựng xác. Anh còn phải ghé thăm tiệm bánh của tôi ở quận Mắt Trắng nữa. Nhớ chưa? Đừng liều lĩnh, xin anh đấy.
Bảo trọng.
Tái bút: này, ở Đại Lộ Đỏ có gì hay ho không? Tôi chưa bao giờ tới đó cả, kể cho tôi nghe. Không, ý tôi là “viết”, viết tất cả những gì anh biết. Tóm lại là trả lời nhanh lên, tôi muốn đọc ngay. Hai tiếng nữa mà tôi chưa nhận được thư thì cứ liệu hồn.”.
Vô Phong đoán khá đúng về bức thư, ngoại trừ đoạn gần cuối. Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Hồ quan tâm tới hắn. Nhưng cách biểu hiện của cô gái khiến hắn cảm giác mình như đứa trẻ bị bà mẹ dặn dò hết cái nọ tới cái kia. Có lẽ từ nay về sau, hắn nên gọi Tiểu Hồ là “mẹ trẻ”. Dù thế, sâu tận đáy lòng, Vô Phong cảm thấy vui. Trước nay chưa từng ai chăm lo săn sóc hắn như Tiểu Hồ. Cơ mà tại sao cô ta làm thế? Sao quan tâm mình dữ vậy? – Hắn tự hỏi.
Đọc xong, Vô Phong liền viết thư hồi đáp. Để bày tỏ sự biết ơn trước tình cảm của Tiểu Hồ, bằng khả năng văn chương thiên phú, hắn đã soạn ra những câu từ súc tích thế này:
“Biết rồi. Về Thần Sấm nói chuyện sau. Thế nhá. Chào.”.
Tên tóc đỏ ngắm nghía bức thư (hay dòng chữ) kỹ càng rồi gửi đi. Hắn biết rõ khi nhận bức thư này, bản mặt Tiểu Hồ sẽ từ hồng hào chuyển sang tím ngắt. Cơ mà có còn hơn không, chữ ít lòng nhiều vậy. – Hắn tự nhủ.
Đương phân vân chuyện thư từ và Tiểu Hồ, tên tóc đỏ chợt nghe thấy tiếng bước chân rầm rập ngoài cửa. Hắn và mọi người chạy ra xem thì thấy dân tình đang đổ xô tới các hành lang ở khu dân cư, vừa chạy vừa kháo nhau “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Ngay ở cầu!”. Nghe thế, Mai Hoa liền nở nụ cười:
-Đi xem thôi! Thợ Săn đánh với Đầu Sói! Không bỏ lỡ được!
Công chúa nhăn mặt:
-Xem đánh nhau có gì tốt lành chứ?
-Cô nên xem, tiện thể cầu mong gã Thợ Săn thắng là vừa! – Mai Hoa đáp lời – Bớt một thằng Đầu Sói, chúng ta sẽ dễ thở hơn.
Lục Châu băn khoăn ít lâu rồi cuối cùng cũng cất bước. Nhóm công chúa chen vào dòng người đông đúc, sau rốt kiếm được một chỗ quan sát ở nửa cuối hành lang. Lúc này, dân tình từ trên đổ xuống, từ dưới đùn lên, ai nấy nóng lòng muốn chứng kiến tận mắt trận đánh nhau. Khắp các hành lang tràn ngập người, toàn bộ thị trấn thoáng chốc trở thành đấu trường, hàng trăm cặp mắt từ khắp các hành lang dõi xuống sàn đấu là cây cầu cát.
Trên cầu có hai con người mặt đối mặt nhau. Một bên là tên Thợ Săn kỳ quặc mà bọn Vô Phong vừa gặp hồi nãy. Y đã buộc lại mái tóc rối bù, chỉnh sửa áo quần ngay ngắn hơn. Trên tay y là một thanh kiếm lưỡi to bản, đôi phần tương tự thanh Bộc Phá phiên bản cũ của Vô Phong, nhưng phần cán dài hơn mức bình thường. Ngay cả thanh Bộc Phá phiên bản mới cũng không có phần cán dài như vậy. Tên tóc đỏ ước gì Hỏa Nghi có ở đây để đọc rõ số hiệu, đặc điểm của thanh kiếm ấy.
Phía bên kia tên Thợ Săn, tên Đầu Sói chẳng quan tâm lắm tới trận đấu. Gã ngáp dài, từng cơ thịt trên khuôn mặt to bè co thắt theo cái miệng đang ngoác ra. Như đám đàn em Chó Hoang, gã cởi trần, cố tình phơi bày cơ thể ục ịch núng nính mỡ, bụng to thồi lồi che hết cạp quần. Từng thấy Đạt Ba qua ảnh, Vô Phong cảm giác tên này ngoài đời béo và to con hơn nhiều. Dù sở hữu hình thể không tệ nhưng Vô Phong đoán mình chỉ đứng tới cổ gã. Nếu chẳng đeo thanh đao ngang hông, ăn mặc tử tế hơn, trông Đạt Ba chẳng khác mấy những thằng béo chuyên bị người khác chê cười và bắt nạt. Tên tóc đỏ để ý thanh đao của Đạt Ba khá giống thanh Thiết Giáp Hạm của Chiến Tử song lưỡi ngắn hơn, phần đốc kiếm gắn một bánh ròng rọc lớn cùng dây xích. Hình dáng kỳ lạ của thanh đao khiến Vô Phong chỉ thêm nhớ Hỏa Nghi. Một điểm đáng chú ý là trên đùi Đạt Ba cuốn một chiếc khăn màu đen vẽ hình đầu chó sói màu trắng. Theo lời Mai Hoa, mọi Đầu Sói đều có chiếc khăn này.
Không khí ồn ào quanh thị trấn bắt đầu lắng xuống. Người dân không hò hét gọi nhau nữa, thay vào đó họ thì thào bàn luận cuộc chiến, người khẳng định Đạt Ba thắng, kẻ mong gã Thợ Săn thắng, số khác đặt tiền cá độ. Tất cả đều nghển cổ ra, theo dõi từng chi tiết của trận đấu. Bất quá chưa bên nào động thủ. Tên Thợ Săn tập trung chăm chú còn Đạt Ba… vẫn ngáp. Gã Đầu Sói gãi gãi cái đầu trọc rồi cất lời bằng cái giọng rè rè như loa hỏng:
-Còn chờ gì nữa mày? Đánh đi chứ? Mày chờ tao một tuần rồi hả? Thế đánh đi! Còn đứng đấy tạo dáng à?

Tay Thợ Săn cười nhạt:
-Mày nên biết mình sẽ chết vì lý do gì, Đạt Ba à. Ăn cướp, khủng bố, bắt cóc, cưỡng dâm… một thằng khốn nạn như mày nên chết từ lâu rồi mới phải.
Đạt Ba gật gật như thể chẳng quan tâm lời lẽ của tay Thợ Săn. Gã ngoáy ngoáy tai:
-Nói xong chưa?
-Mày nên biết tao là ai. Tao đã săn hơn hai mươi thằng Đầu Sói ở miền nam Kim Ngân, lãnh giải….
Gã Thợ Săn nói chưa xong, một tiếng súng nổ vang khắp thị trấn. Liền sau đó, thân hình y đổ ập xuống, chân phải đứt đôi do đạn súng bắn tỉa. Không ai bảo ai, tất cả đều ngước lên nhìn hành lang cao nhất của thị trấn và phát hiện một tay súng đang nấp sau lan can. Bên dưới cầu, tên thợ săn ôm lấy bắp đùi nhễu máu, miệng thở hổn hển:
-Thằng khốn… mày… chơi bẩn…
Đạt Ba chậm rãi bước tới, gã cười:
-Thế nào là chơi bẩn?
Tên Thợ Săn nói không nổi vì bắp đùi của gã chảy máu không ngừng. Người thường đã chết từ lâu, còn nói còn thở được như y là chuyện hiếm thấy. Đạt Ba cúi người nhặt lấy thanh kiếm của tên Thợ Săn như thu nhặt chiến lợi phẩm. Gã nói:
-Tao làm đúng luật nhé! Mày tới đây và nói muốn giết tao. Tao cho mày sống hẳn một tuần. Giờ tao đã tới, đàng hoàng và công khai, rất nhiều người đang nhìn thấy. Đúng luật chưa?
Gã Đầu Sói tóm lấy đầu tên Thợ Săn và nhấc bổng lên không trung bằng tay phải. Vô Phong rùng mình vì theo hắn biết, chỉ một người đủ khỏe để làm trò này là đội trưởng Hắc Hùng. Đạt Ba tiếp lời:
-Nói mày nghe nhé! Muốn giết tao, hãy rình lúc tao đi một mình, lúc tao đang ngủ, lúc tao đi vệ sinh hoặc lúc tao đang chơi gái. Lên kế hoạch đầy đủ, tấn công quy mô lớn. Đó mới là bọn Thợ Săn đích thực, không phải thằng nửa mùa như mày.
Tên Thợ Săn gắng gượng nói:
-Không… không… công bằng…
Đạt Ba cười:
-Công bằng đâu dành cho thằng ngu?
Dứt lời, gã Đầu Sói đập đầu tên Thợ Săn xuống đất như giã chày. Gã tiếp tục nhấc bổng thân thể ấy lên không trung, đập đầu xuống lần hai. Gã cực khỏe, cũng cực tàn bạo. Ban đầu tên Thợ Săn còn tóm chặt cánh tay Đạt Ba, nhưng khi bị đập đầu lần thứ tư, thân thể y buông thõng vô lực. Bất quá Đạt Ba vẫn chưa dừng lại. Gã nhấc bổng cái xác và đập tiếp lần thứ năm, nhấc lên, đập xuống, nhấc lên, đập xuống, lại nhấc lên, lại đập xuống, lại nhấc, lại đập… cứ thế không ngừng nghỉ. Từng thanh âm vỡ nát phát ra, bóp chặt cổ họng những người chứng kiến. Lục Châu là người đầu tiên bỏ đi, nàng không thể chứng kiến cảnh tượng này thêm một giây phút nào nữa.
Cuối cùng, khi cái đầu của tên Thợ Săn hoàn toàn biến mất, Đạt Ba mới chịu dừng. Bàn tay gã nhổn nhển máu, thịt, nội tạng và dịch nội tạng; chiếc khăn vẽ hình đầu chó sói trắng trên đùi gã đã chuyển màu đỏ. Đạt Ba ngẩng đầu nhìn quanh thị trấn, ánh mắt khát máu như đang tìm con mồi tiếp theo. Dân tình lẳng lặng bỏ đi và quay lại công việc. Không tiếng vỗ tay. Không lời tán thưởng. Có chăng là chút hoan hỉ của những kẻ thắng cá cược. Trên cầu cát, xác tên Thợ Săn nằm ngập trong vũng lầy của tàn bạo và phi nhân tính. Đạt Ba quay lại gọi đám đàn em:
-Dọn đi chúng mày! Để nó thối um lên giờ!
Những gã Chó Hoang mang vác chổi, xà phòng tới đánh bóng sạch sẽ cây cầu. Còn cái xác tên Thợ Săn bị ném xuống vực, nơi dòng sông cát đang chậm rãi cuộn chảy. Mục kích sự việc từ đầu chí cuối, Vô Phong không biết nói gì hơn. Hắn quay sang hỏi Mai Hoa:
-Sao cậu bảo Đầu Sói phải chứng minh sức mạnh trước đàn em?
Mai Hoa nhún vai:
-Đâu cứ phải dùng cơ bắp mới là chứng minh sức mạnh?
Vô Phong nheo mắt:
-Bắn lén cũng được à?
Mai Hoa cười:
-Đây không phải chó sói trong truyện cô bé quàng khăn đỏ, anh bạn à! Đây là chó sói của Kim Ngân.
(*): xem lại Quyển 2 – Chương 39
(**): xem lại Quyển 1 – Chương 5
(***): Tiểu Hồ là trẻ mồ côi, Tây Minh là cha đỡ đầu
(****): xem lại Quyển 2 – Chương 33
(*****): Hỏa Nghi đưa cho Vô Phong chiếc áo giáp, Tiểu Hồ đưa cho chiếc dây buộc tóc, xem lại Quyển 3 – Chương 4, 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui