Sa mạc Hồi Đằng không có khái niệm “xế chiều”, “hoàng hôn” hay “chạng vạng”. Tất cả chỉ bó gọn trong hai chữ “ngày” và “đêm”. Ở nơi này, 6 giờ tối cũng như nửa đêm, vạn vật đều bị bện chặt, dính bết vào nhau trong một màu đen đặc quánh.
Không ồn ã bằng thành phố lớn, cũng chẳng vắng lặng như Vùng An Toàn, Đại Lộ Đỏ về đêm có sắc thái riêng biệt. Giữa biển bóng tối, nó như một dòng hải lưu lạc loài dập dềnh ánh sáng. Ánh sáng đến từ ngàn vạn dải sa kết tuyến, từ chút đèn điện hiếm hoi ở Phân Khu số 1, số 3 hay từ những đống lửa phập phùng do dân chúng đốt lên. Nhưng nổi bật hơn cả và bao trùm hết thảy là sắc đỏ của cát. Khi mặt trời lặn, cát đỏ nơi đây phát sáng. Chúng tô từng dải mềm mại chạy dọc theo hai dãy núi, rắc lên nhà cát, rơi những giọt màu khắp Đại Lộ và bắn tóe vệt dài tựa thể sơn nước rớt ra từ cây bút vẽ. Chúng không chói lòa, nhưng đủ xua bớt sự nặng nề của không gian. Chúng không lấp lánh, song đủ thu hút ánh mắt của người đang tìm kiếm sinh lộ trong sa mạc chết chóc.
Như đã hứa trước, Mai Hoa làm bữa tối với món thịt thiên tặc. Vô Phong đứng phụ gã. Mọi dụng cụ làm bếp được thuê từ Đại Lộ Đỏ. Mai Hoa không khoác lác, gã nấu ăn rất giỏi, chế biến đâu ra đấy, tác phong vô cùng chuyên nghiệp. Nói cách khác, Mai Hoa là một đầu bếp hoàn hảo, ngoại trừ một chuyện: gã nói quá nhiều. Suốt buổi, gã luôn phô diễn kiến thức nấu nướng, hiểu biết của mình về loại thịt cao cấp hay những món ăn thượng hạng gã từng nếm thử. Giúp việc cho gã, tên tóc đỏ vừa mỏi người vừa mệt óc.
-Thái mỏng ra, củ này lâu chín, thái dày thế sao được? Đúng rồi, phải như thế! – Gã bốn mắt chỉ đạo Vô Phong – Rau này rửa một lượt nước thôi, ngâm lâu mất hết dinh dưỡng. Rồi! Nướng thịt nào! Nghe này, thịt thiên tặc nướng chỉ ngon khi lớp bì giòn toàn phần, mềm một chút cũng không được. Hiểu chứ? Nướng chung với mấy củ này… thế… như thế, đúng rồi! Củ này không ăn được, chỉ dùng để nướng thôi! Lúc nướng nhớ quạt lửa đều tay, hai phút đổi mặt một lần, nhớ chưa? Thịt này nướng dễ chứ thịt bọn “long pha” hay “đồ tác” khó làm hơn nhiều, hỏng một chút là đi tong mấy trăm thùng vàng! Nói cậu nghe, chỉ mấy nhà hàng cấp cao ở Diệp quốc mới bán những thứ này, nhưng Vạn Thế ơi, họ hầm nó lên! Với tư cách là người vô địch năm lần liên tiếp ở cuộc thi nấu ăn Đại Hội Đồng, tôi thề rằng mấy gã đó đang phá hoại ẩm thực! Không nước nôi gì cả, những thịt này chỉ ngon với lửa, chỉ lửa mà thôi! Tin tôi đi, mười năm lăn lộn ở Kim Ngân, tôi dư thừa kinh nghiệm xử lý các loại thịt cao cấp! Vạn Thế ơi, giá mà tôi có đủ dụng cụ, tôi sẽ làm món thịt nướng ba tầng! Ôi, tức chết đi được!
Vô Phong chép miệng thở dài. Hắn nghĩ đáng lẽ công chúa nên đứng bếp cùng Mai Hoa, chị em nói chuyện với nhau hợp cạ hơn.
Hơn một tiếng sau, món thịt thiên tặc hoàn thành, cũng vừa lúc người Âm Giới bắt đầu bữa tối. Dân chúng nơi đây có truyền thống dùng bữa ngoài trời, họ quây quần bên đống lửa và cùng ăn. Dù vậy, không phải tất cả đều tuân theo truyền thống ấy, như bọn Vô Phong là ví dụ. Thay vì nhập gia tùy tục, họ vẫn giữ lối sống tây phương: ăn trong nhà, kín đáo và riêng tư hết mức có thể. Quả thực, phơi bày rồi thưởng thức thịt thiên tặc trước mặt đám dân nghèo không phải chuyện hay.
Món thịt nướng rất thơm, tới nỗi một người đang đau đầu nghĩ ngợi như Lục Châu phải liếc nhìn lúc nó được dọn lên đĩa. Miếng thịt là sự kết hợp giữa độ giòn rôm rốp của bì, mềm tơi của phần nạc, ngậy béo của gân mỡ. Nó càng ngon hơn khi ăn kèm nước sốt được chế biến từ các loại rau củ. Đáng nói là từ một đống rau củ toàn màu xanh, màu trắng và màu tím; không gia vị, không rượu, không phụ liệu, thậm chí không cả nước dùng, Mai Hoa đã cho ra thứ nước sốt màu cam vàng chói với ba hương vị: vị ngọt làm nền, vị chua làm khung và chất xúc tác cay nồng. Chúng ngon đến độ có thể thay đổi bộ mặt nước đá của Chiến Tử. Suốt buổi, gã hết nghiêng đầu lại nhướn mày, như thể bị món thịt thiên tặc đánh gục. Nhìn biểu hiện của từng người, Mai Hoa nở nụ cười đắc thắng. Rõ ràng trong nấu ăn, gã là kẻ kiêu căng vô cùng. Gã hỏi Lục Châu:
-Cô thấy sao, công chúa?
Lục Châu gật đầu:
-Tuyệt… thực sự là rất tuyệt! Anh từng làm đầu bếp sao?
-Đầu bếp phục vụ cho chính tôi, thưa cô. – Mai Hoa đáp lời – Mười năm sống ở Kim Ngân, tôi phát hiện chẳng gã đầu bếp nào thỏa mãn được vị giác của mình. Vậy là phải tự học nấu thôi!
Và gã bắt đầu bài diễn thuyết tràng giang đại hải về cuộc đời gian nan trên đất Kim Ngân. Vô Phong không tin đó là “chuyện”, chúng giống “truyện” hơn, mà truyện thì luôn đầy rẫy tình tiết hư cấu. Tên tóc đỏ cố lấp đầy bụng thật nhanh rồi chuồn khỏi nhà cát. Hắn thầm cảm ơn Mai Hoa vì bữa ăn ngon, đồng thời lẩm bẩm chửi rủa vì gã hót quá nhiều.
Bên ngoài nhà cát, trời lạnh căm căm. Vô Phong co ro bước đi, hai tay thủ nách ôm chặt hơi ấm cơ thể. May mắn là nhờ hai dải núi bao bọc, gió rét từ hướng đông không thể lọt vào Đại Lộ. Hắn ngửa đầu tìm kiếm đám mây màu xanh xám, sau nhìn đằng đông đằng tây, nơi hai dải núi lớn ngự trị. Chúng là một trong số những tạo vật to lớn của sa mạc, luôn áp đảo con người ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Nhưng trước bóng tối, chúng thỏa hiệp và tự hòa tan mình. Kẻ to lớn cúi đầu, kẻ nhỏ hơn đành phải tuân theo. Tất cả tạo nên một chính thể đen đúa đồng nhất, rộng lớn vô tận và nhàm chán vô cùng. Bới móc ra điều thú vị từ khối quánh sánh khổng lồ này gần như là chuyện không tưởng. Nói “gần như” bởi Vô Phong đã bới được. Ban đầu hắn định loanh quanh tản bộ, đợi Mai Hoa thôi gáy thì quay về ngủ. Nhưng tâm trí hắn dần bị thu hút bởi những đống lửa, rồi như con thiêu thân, hắn bước đến trong sự tò mò xen lẫn nghi ngờ.
Bữa tối của dân chúng Âm Giới đã kết thúc từ lâu song chưa ai về nhà. Họ quây quanh đống lửa, cùng hướng đôi mắt về luồng ánh sáng, cùng im lặng. Họ ngồi theo từng nhóm lẻ tẻ, nhóm đông, nhóm ít, vài người đơn độc. Họ chẳng gần gũi nhau như một cộng đồng, cũng chẳng cách xa đến độ gọi là rời rạc. Vô Phong nghĩ họ đang cầu nguyện, bất quá không ai chắp tay hay lầm bầm những lời tôn kính Vạn Thế. Họ cũng không sưởi ấm, đống lửa quá bé so với hàng trăm con người. Nhưng Vô Phong cảm giác giữa dân chúng Âm Giới đang tồn tại một sợi dây liên kết vô hình, dẫu rằng hơi mong manh.
Tên tóc đỏ tìm chỗ ngồi ở phía ngoài cùng. Từ đây, hắn nhận ra đống lửa được đốt bằng Hỗ Thạch nên không mùi không khói. Không có gió, lại ngấm màu bóng đêm, ngọn lửa hiền hòa tới mức nhu nhược. Từng lưỡi lửa màu vàng cam thay vì soi rọi lại phản chiếu, như trăm cây bút vẽ mô tả sự vĩ đại của màu đen bao trùm sa mạc Hồi Đằng. Trước thứ ánh sáng nhợt nhạt, người Âm Giới bị bóc tách thành từng mảnh nhỏ, tựa thể một bức tranh hỗn độn đầy ám ảnh. Trong bức tranh, tên tóc đỏ trông thấy những đôi chân mỏi mòn, những đôi tay bất lực, những khúc thân thể chẳng còn lành lặn, những ánh mắt thơ dại mới nhận thức được cuộc sống chưa lâu, những bờ trán đầy nếp nhăn đã dành nửa cuộc đời để trốn chạy. Vô Phong có thể đọc ra khá nhiều chuyện từ vô vàn mảnh lụn vụn đó. Và hắn chợt hiểu chúng liên kết với nhau bằng sợi dây mang tên “tuyệt vọng”. Như vạn vật trên sa mạc quỳ dưới chân bóng đêm, con người nơi đây đầu hàng trước số phận dành cho Kim Ngân. Có lẽ họ từng chờ đợi, từng hy vọng nhưng thời gian đã ngốn sạch tất cả.
Tuy nhiên tên tóc đỏ không biết dân chúng Âm Giới thấy gì trong ngọn lửa yếu đuối kia? Rõ ràng không phải hy vọng, càng không phải viễn cảnh tươi đẹp. Từ “ngày mai” ở Kim Ngân không mang nghĩa tương lai mà hàm ý rằng “quan tài đang mở nắp”. Vô Phong đoán con người chốn này đang bấu víu thời gian như kẻ hấp hối bám lấy hơi sống cuối cùng. Nhưng vì không chắc mình suy nghĩ đúng, hắn cứ ngồi yên tại chỗ và chờ đợi.
Khi trời trở lạnh hơn, tên tóc đỏ bỗng nghe thấy tiếng hát. Nó không hẳn là hát mà giống ngâm nga theo điệu nhạc, chất giọng dày và khàn, dường như phát ra từ cổ họng của đàn ông. Điệu nhạc mở màn bằng âm trầm, sau ngân lên các quãng âm cao, dài hơi và kết thúc bằng âm trầm. Một khúc nhạc đơn điệu, đôi phần thô ráp song cũng dễ nhớ, dễ thuộc. Một người, hai người, sau đó nhiều người cùng ngân nga khúc nhạc, có giọng nam, có giọng nữ. Trên cái nền âm hưởng ấy, vài người bắt đầu hát. Tiếng hát không quá lớn, chỉ vừa đủ vỗ về những tâm hồn tuyệt vọng. Tiếng hát cũng không quá nhỏ, chỉ vừa đủ lang thang khắp Đại Lộ và khi có người Kim Ngân nghe thấy, họ bèn dừng mọi công việc để lắng nghe. Giờ đây, dưới đêm trường, khúc hát đang xướng lên từ những người cùng sống trên lục địa Kim Ngân, từ mảnh đất chẳng còn gì ngoài cát, sự đổ nát lẫn tuyệt vọng.
Tuyệt Tưởng mùa này hoa không nở
Chẳng có hoa tặng người cha
Chẳng có hoa tặng người con
Chẳng có hoa tặng chàng trai cô đơn
Chẳng có hoa cho những giấc mơ dang dở
Huy hoàng, nhưng không rực rỡ
Bên kia chân trời, vinh quang vẫy gọi
Tôi ở lại
Tôi còn con trai con gái
Tôi còn cha mẹ già
Tôi còn cô gái đợi chờ phía sau đồi cát
Tôi còn những điều bấy lâu mong mỏi
Ngày qua ngày, vui vầy bên cơn mơ
Năm qua năm, không cần lo, không cần nhớ
Mùa qua mùa, hoa Tuyệt Tưởng không nở
Phía xa biên giới, đức vua nguy khốn
Tôi cất bước
Rời xa chiếc giường đôi lứa
Rời xa chiếc ghế nơi cửa sổ
Rời xa đêm sao chiếu rọi sa mạc
Rời xa những mộng tưởng chưa kịp chôn
Ngày qua ngày, cồn cào nỗi nhớ
Năm qua năm, đêm không ngủ, đêm không mơ
Mùa qua mùa, hoa Tuyệt Tưởng chớm nở
Quên rồi, quên ánh mắt đợi chờ
Quên rồi, quên mái đầu bạc ngóng trông
Quên rồi, quên lời thề hẹn của sa mạc
Chỉ còn khúc ca cho vị vua không ngai
Chỉ còn tiếc thương cho nấm mộ vô danh
Chỉ còn buồn bã cho mộng mơ bất thành
Nước mắt nhuộm chân trời
Nước mắt theo bóng mây chơi vơi
Nước mắt rơi ở tận cùng thế giới
Phương tây gào thét, đằng đông rực lửa
Bóng người xa khuất, bóng người tiễn đưa
Những lời hứa xưa, bao giờ trở lại?
Hoa khóc trên cát, khóc ngày không mưa
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Hoa này tiễn người cha
Hoa này tiễn người con
Hoa này tiễn chàng trai cô đơn
Hoa này tiễn những giấc mơ dang dở
Chẳng huy hoàng, nhưng rực rỡ
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Chẳng huy hoàng, nhưng đầy rực rỡ…
Vô Phong chăm chú lắng nghe, cố gắng cắt nghĩa lời bài hát. Nhưng hắn dần quên việc ấy mà lẩm nhẩm hát theo từ lúc nào chẳng hay. Dù không biết hoa Tuyệt Tưởng là gì, cũng không rõ câu chuyện về vị vua không ngai, song hắn cảm nhận được một nỗi buồn mênh mông, lớn đến mức bóng tối đang bao trùm sa mạc chẳng thể sánh nổi. Nó nhuốm màu không gian, vượt cả thời gian, mang theo hơi thở của thời đại cũ. Sau bao năm tháng, nỗi buồn ấy vẫn lưu truyền qua từng thế hệ. Ngày hôm nay, những đứa trẻ nghe tiếng hát, nhiều năm sau, bọn trẻ sẽ lớn lên và hát cho thế hệ kế tiếp. Nỗi buồn cứ thế dai dẳng trên Kim Ngân, mãi mãi không chấm dứt.
Bài ca hoa Tuyệt Tưởng kết thúc. Không tiếng vỗ tay, không lời khen ngợi, tất cả quay về sự tĩnh lặng vốn có. Hát dường như là phương tiện duy nhất giúp con người nơi đây bày tỏ nỗi lòng mình. Họ luôn buồn bã, vì vậy họ hát về nỗi buồn hay hơn bất cứ ai. Vô Phong thực lòng muốn tán thưởng nhưng nghĩ làm vậy quá lố bịch nên thôi. Tên tóc đỏ vươn vai vặn vẹo cho đỡ mỏi. Hốt nhiên hắn giật mình phát hiện bên cạnh có người. Tuy vậy, chẳng mất quá lâu để hắn nhận ra người đó là công chúa. Nàng bịt kín mặt nhưng không thể che giấu đôi mắt màu xanh dương phản chiếu ánh lửa. Vô Phong ngạc nhiên:
-Công… xin lỗi, cô vừa đến à?
-Không. Tôi ngồi đây lâu rồi, anh không để ý thôi. – Lục Châu nói.
-Sao cô không gọi?
-Thấy anh chú tâm quá nên tôi không phiền.
Vô Phong nhe răng cười toe, sau nói:
-Cô nên nghỉ ngơi. Cả ngày vất vả rồi!
-Tôi không ngủ được. – Công chúa lắc đầu – Chốc nữa tôi phải qua chỗ Chuột Chù, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa chọn được Đầu Sói nào làm đối tác. Anh có ý kiến gì không?
Vô Phong nhếch mép cười gian. Lục Châu nheo mắt hỏi:
-Sao?
-Cô biết mà. Chẳng qua cô không muốn nói. Nhìn mặt ba thằng bệnh đó, ai muốn hợp tác với chúng chứ?
Công chúa toan mở miệng phản bác song chẳng tìm được lời lẽ nào. Vô Phong nói năng tuy khó nghe nhưng đụng trúng vấn đề mà nàng đau đầu cả tối. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Nhưng nếu cô cần lời khuyên, tôi khuyên cô tránh xa cái gã tên Hiệp Dung. Hợp tác với một thằng hiếp dâm trẻ con chẳng hay ho đâu! Vạn Thế ơi, hắn còn phẫu thuật thẩm mỹ nữa!
-Phẫu thuật thẩm mỹ thì sao? – Lục Châu ngạc nhiên.
-Trông tởm lắm! Bộ cô không thấy cái mặt thằng cha đó sắp nhão ra à?
Công chúa cười:
-Tôi cũng không thích phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng mà anh gay gắt quá!
Vô Phong nhún vai như khẳng định đấy là sự thật hiển nhiên.
Lúc này, xung quanh đống lửa, dân chúng đang rời đi, một số ít vẫn ở lại và tiếp tục hát những bài ca khác. Tiếng hát vẫn buồn như chính cuộc sống của người Kim Ngân. Đương lắng nghe, Vô Phong bất giác hỏi:
-Hoa Tuyệt Tưởng là hoa gì?
Lục Châu trả lời:
-Nó là loài hoa chỉ mọc ở Tuyệt Tưởng Thành, nhưng không bao giờ nở. Biết nói sao nhỉ? Anh biết búp sen chứ? Hoa Tuyệt Tưởng gần giống vậy, nhưng mảnh hơn nhiều, giống cây bút viết vậy. Nó có màu kem nhạt và rực sáng khi ánh hoàng hôn chiếu qua.
-Nó không nở sao?
Lục Châu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đoạn đáp lời:
-Nói vậy thì hơi quá. Chỉ là nhiều thế kỷ nay, người ta không thấy hoa Tuyệt Tưởng nở nữa. Ở Thánh Vực có lưu trữ một tiêu bản hoa Tuyệt Tưởng đã xòe cánh. Bông hoa dày năm tầng, tầng dưới nhiều cánh hơn tầng trên. Cánh hoa mỏng lắm, ánh sáng chiếu qua được! Nghe nói hoa này một khi đã bay thì không bao giờ rơi xuống đất. Truyền thuyết thôi, tôi không chắc!
-Vậy lúc nào nó nở?
-Tôi không biết. Người ta vẫn đang nghiên cứu nhưng chưa có kết quả. Tôi nghĩ hoa Tuyệt Tưởng chỉ nở theo cách tự nhiên, dùng liệu pháp khoa học không có tác dụng.
Tên tóc đỏ gật gù, lòng cảm tưởng có những cánh hoa Tuyệt Tưởng xuất hiện trong đống lửa. Chúng bay vào màn đêm, vẽ lại câu chuyện một thời của Tuyệt Tưởng Thành. Hắn hỏi công chúa:
-Cô nghe bài hát vừa rồi chứ? Nó có nghĩa gì vậy?
-Bài hát của binh lính thời phi cơ giới, tên là “Hoa Tuyệt Tưởng”. Anh biết đấy, thời đại chiến tranh mà.
-Vậy hoa Tuyệt Tưởng nở khi họ đã chết?
-Có lẽ vậy. – Lục Châu thở dài – Chữ “Tuyệt Tưởng” xuất phát từ tiếng nói cổ của người Kim Ngân, phát âm là “Iuen Sjyng” có nghĩa là “không còn giấc mơ nữa”. Có những giấc mơ nào trong thời đại chiến tranh chứ?
Vô Phong cười nhẹ:
-Họ không chạy theo vinh quang, nhưng họ chạy theo vị vua của họ. Vua của họ chỉ quan tâm vinh quang, đâu quan tâm tới họ?
-Ở Kim Ngân, vua không chỉ là người có địa vị lớn lao mà còn hơn thế. Thời phi cơ giới, binh lính sẽ làm mọi thứ vì vị vua của họ.
-Điên khùng, đúng không?
-Mỗi thời đại mỗi cách nghĩ mà. Thời phi cơ giới, đàn ông xứ này ít người sống qua tuổi năm mươi. Họ chọn cách chết cho vị vua thay vì chết bệnh tật hoặc chết già.
-Thế nên Kim Ngân giờ mới lanh tanh bành. Ông già Lộc Tục nói với tôi rằng mảnh đất có quá nhiều chiến tranh sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp cả.
Lục Châu gật đầu đồng ý. Nàng suy nghĩ hồi lâu rồi chợt lên tiếng:
-Anh có nghĩ xứ sở này còn giấc mơ không?
Giấc mơ? Tên tóc đỏ ngửa mặt nhìn khoảng không đen kịt. Bóng tối quá lớn khiến hắn chẳng thể nhìn ra bầu trời, mọi thứ xoắn xít với nhau, không gian tưởng chừng rộng lớn song ngột ngạt vô cùng. Sự khó chịu này làm Vô Phong khó thở, như thể bóng đêm tham lam đã nuốt hết cả dưỡng khí. Thở còn không nổi, lấy đâu ra giấc mơ? – Hắn nghĩ. Nhưng vốn bản tính lạc quan, tự đáy lòng, hắn vẫn mong được thấy chút gì đấy tốt đẹp ở Kim Ngân. Và bởi đang mong đợi nên hắn không trả lời câu hỏi của Lục Châu. Thấy hắn im lặng, công chúa cũng không gặng hỏi, chỉ vỗ vai hắn:
-Tôi về trước, anh cũng nghỉ sớm nhé! Lịch trình có chút thay đổi, ngày mai chúng ta sẽ đi lúc 4 giờ sáng.
Vô Phong gật đầu tỏ ý đã nghe thấy. Hắn vẫn ngồi đó và đăm đăm nhìn đống lửa đang dần tàn lụi. Tâm trí tên tóc đỏ giờ chỉ còn những bông hoa Tuyệt Tưởng do chính hắn tưởng tượng ra. Không biết từ khi nào, hắn đã nghĩ về nỗi buồn dai dẳng trên mảnh đất này, muốn làm điều gì đó cho nỗi buồn vơi bớt. Và từ trong vô thức, hắn bắt đầu hát như một người Kim Ngân đích thực:
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Chẳng huy hoàng, nhưng đầy rực rỡ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...