Ngục Thánh

Thế giới Tâm Mộng ở một khía cạnh nào đó, rất đẹp.
Thế giới ấy ngụ trên một tinh cầu gồm bốn lục địa lớn nằm tại bốn phương. Mỗi năm, mỗi mùa, mỗi tháng và mỗi ngày, con người đều tìm thấy niềm vui từ Tâm Mộng. Những ngày tháng 4 ở lục địa Hoa Thổ, con người hướng về Phi Thiên thành, vui chơi ca hát trong lễ quốc khánh Phi Thiên quốc. Cuối tháng 7 trên Thượng Cổ lục địa, con người tổ chức lễ hành hương và cùng nhau nhảy múa dưới ánh sáng ba mặt trăng ở Cố Niên thành. Sẽ chẳng ai từ chối tiếng vẫy gọi của nhiều điều thần bí còn tồn tại trên Đông Thổ, hoặc một cái vẫy khác mang hơi hướng phàm tục nhưng sôi động hơn: sòng bạc. Kém duyên nhất là Băng Thổ; nó xua đuổi con người bằng tuyết lạnh, nhưng luôn khiêu khích những trái tim ưa mạo hiểm bằng dáng vẻ vĩ đại, hiểm trở và nhiều bí mật. Cho tới nay, những tích truyện cổ xưa từ lục địa băng giá ấy vẫn mê hoặc lòng người. Bằng nhiều vẻ đẹp khác nhau, bốn lục địa vây quanh đất thánh Hỗn Nguyên để bà mẹ Vạn Thế có thể ngắm nhìn và tự hào về chúng.
Nhưng khi nhìn về hướng đông nam, Vạn Thế sẽ nhói lòng bởi đứa con Kim Ngân. Nó nằm một chỗ biệt lập, cách xa bốn người chị em, tự trang điểm mình bằng tội ác, sự tàn bạo và vô số hạng người không thể chứa chấp. Không thể đo đếm được dưới lớp da của nó, bao nhiêu máu đã đổ hay bao nhiêu xác người bị chôn vùi, chỉ biết một thế kỷ gần đây dân chúng thế giới luôn rùng mình mỗi khi nhắc tới Kim Ngân. Dân chúng hỏi “bao giờ nó bình yên?”, các chính trị gia hỏi “nó có thể sinh ra bao nhiêu tiền?”, còn kẻ sùng đạo Vạn Thế hỏi rằng “tại sao nó tồn tại?”.
Thế giới Tâm Mộng ở một khía cạnh nào đấy, thật khủng khiếp.
Lục Châu đã nghe, đã thấy, đã hình dung và sẵn sàng tinh thần chạm trán bộ mặt đáng sợ của Kim Ngân. Nhưng ở Hồi Đằng Cô Mộ, mọi chuẩn bị của nàng tan nát như hòn ngọc mỏng manh rơi xuống sàn đá lạnh. Giờ đây, trong đầu nàng đặc nghẹt tiếng khóc trẻ con lẫn với tiếng đấm đá dữ dội. Nó ám ảnh, bao bọc Lục Châu như một chiếc áo trùm ngăn trở nàng với thực tại. Công chúa cảm thấy mỗi bước đi như đạp vào khoảng không vô định. Trôi nổi trong khoảng không ấy, nàng có cảm giác đang bị đồng hóa với vạn vật ở sa mạc Hồi Đằng: nhỏ bé, bất lực trước bóng tối và chỉ biết chờ đợi ngày mai mặt trời sẽ mọc. Sự dằn vặt cào vào trái tim nàng từng chút một, vết cào sau sâu hơn vết cào trước, lây nhiễm những suy xét tiêu cực vào tâm trí Lục Châu. Nàng căm thù thái độ dửng dưng của ba gã đàn ông đi cùng mình, kể cả Chiến Tử. Nàng nghĩ họ là những kẻ vô tâm và chính họ gây nên tấn thảm kịch trên Hồi Đằng Cô Mộ.
Gió lạnh mang theo mưa cát rải xuống lòng chảo sa mạc, vỗ về tâm trí rối bời của Lục Châu. Cô gái dần bình tâm và tự thấy mình ngẫm ngợi vớ vẩn. Đồng đội của công chúa không sai, Chiến Tử không sai, họ đang làm mọi thứ vì nàng. Nhưng khi tâm trí sáng suốt hơn, nỗi buồn trong nàng lại thêm lớn. Giáo điều Vạn Thế nói Quỷ Vương một khi tái sinh sẽ biến cả thế giới thành địa ngục, kéo theo vô số tội ác. Nhưng Quỷ Vương chưa xuất hiện mà tội ác đã đầy rẫy trên Kim Ngân. Tội ác từ đâu ra? Hay chính con người? – Lục Châu hồ nghi, nàng tự hỏi thứ quái quỷ gì đang xảy ra trên mảnh đất này. Tại sao không cần Quỷ Vương, tội ác vẫn tồn tại?
Tại sao con người đối xử với nhau như vậy?
Công chúa bước đi trong nỗi khắc khoải kiếm tìm câu trả lời. Đã năm giờ sáng nhưng bóng đêm khổng lồ vẫn ngự trị Hồi Đằng và không có dấu hiệu nào cho thấy đế chế màu đen này sẽ sụp đổ. Mặt trời… mặt trời… chưa bao giờ Lục Châu khao khát mặt trời đến thế. Nàng nhớ những lần tản bộ trên vườn thượng uyển không trung ở hoàng cung Phi Thiên (*), khắp lan can, khoảnh hoa cỏ hay các cầu thang lên xuống được sơn phết ánh bình minh vàng nhạt ấm áp. Đứng từ vườn thượng uyển, nàng có thể thấy nắng sớm như cơn thủy triều tràn qua quận Trăng Khuyết, lấn sang quận Mắt Trắng rồi ngập quá nửa thân những ngọn tháp cao ngất còn đỉnh tháp vẫn chìm trong dư vị bóng tối. Giờ đây cảnh tượng đó thuộc về một thời xa xăm, thậm chí Lục Châu không dám tin nó từng tồn tại. Niềm khao khát và ước vọng bên trong nàng bị xắt, bị xẻ thành ngàn vạn mảnh vụn rồi bị nghiền nát dưới bóng đêm khổng lồ. Công chúa không phải trường hợp cá biệt, người dân Kim Ngân đã sống như vậy hơn một thế kỷ và tương lai của họ sẽ chẳng khác gì hiện tại.
Mặt trời nào cho con người nơi đây?
Hơn năm giờ sáng nhóm công chúa mới đi hết di tích Hồi Đằng Cô Mộ, sau đó ra khỏi trung tâm lòng chảo. Bắt đầu từ đây, họ thấy vô số gò cát lớn nằm rải rác khắp miền đất, xen giữa là những con đường dẫn về hướng tây nam. Bước theo một trong những con đường này, họ dự trù khoảng hai mươi cây số nữa là đi hết lòng chảo sa mạc. Mai Hoa nói cả nhóm cần tăng tốc, bởi nhiệt độ ban ngày ở đây rất cao và chỉ mất năm phút để luộc trứng trên cát – trong trường hợp họ mang theo trứng. Thuở xưa, vùng này còn nhiều sông lạch, cây cối, thậm chí là những khoảng rừng nhỏ nên con người vẫn sống được. Khi Hồi Đằng Cô Thành sụp đổ, nước cùng cây cối biến mất, vùng lòng chảo thiếu bóng mát, nhiệt độ dần tăng rồi biến thành xứ hoang vu. Mọi chuyện còn tồi tệ hơn khi Âm Giới quốc xảy ra nội chiến; Mai Hoa chỉ lên trời, nói:
-Cái đám mây khổng lồ đó… nó đầy mùi súng đạn và ô nhiễm. Nó hấp hơi, không khí không thoát được, nóng kinh khủng!
Vô Phong nghe vậy thì chột dạ, tưởng tượng rằng mình đang nằm trong một cái nồi có nắp đậy và sắp bị luộc chín. Không riêng hắn, ba người còn lại cũng hình dung được tình cảnh nực cười song hãi hùng ấy. Chẳng ai bảo ai, họ bước thật nhanh, cố gắng thoát vùng lòng chảo trước lúc trời sáng.
Tuy nhiên mọi sự không dễ dàng. Tuy gặp ít chướng ngại nhưng nhóm công chúa đang ra khỏi lòng chảo nên con đường dốc lên, thay vì dốc xuống như khi họ tiến nhập. Tính từ lúc bắt đầu, họ đã cuốc bộ gần bốn mươi cây số nên giờ chân tay nặng như đeo chì, nếu chẳng phải Mai Hoa vẽ ra viễn cảnh thịt luộc thịt hấp thì cả bọn đã kiếm chỗ nghỉ chân. Gió từ bên ngoài đổ vào lòng chảo, lăn trên con đường cát, khẽ ập tới nhóm công chúa như níu kéo họ. Sự cô độc khiến Hồi Đằng xua đuổi tất cả, nhưng khi có người chịu bước tới trái tim Hồi Đằng Cô Mộ, sa mạc lại muốn họ bên nó mãi mãi. Nhưng mặc cho gió thở than, đoàn người vẫn tiếp bước. Không thể giữ chân họ, gió ngày càng mạnh và bộc lộ tính khí bạo tàn trong tiếng hú gào điếc tai, cát xuôi dòng gió táp vào nhóm người chực vùi lấp họ.
Khó khăn càng thêm khó khăn khi nhóm công chúa bắt gặp nhiều dải triền cát chắn ngang đường và nối tiếp nhau, dải sau cao hơn dải trước tựa đợt sóng biển cuộn trào. Đường lên triền cát dựng đứng như tường thành, buộc họ phải đi vòng một đoạn hơn ba trăm mét mới quay lại trục đường chính. Sau những dải triền, bốn người tiếp tục dấn thân trên con đường dốc. Họ khó nhọc cất bước, cố gắng tránh mọi chướng ngại kể cả những đụn cát chỉ hơi đùn lên một chút so với bề mặt. Gió lớn thổi cát che mờ kính nhìn đêm khiến họ đôi lúc đi sai hướng, may sao Mai Hoa cứ mười phút lại kiểm tra la bàn nên gã nhanh chóng điều chỉnh lại hướng di chuyển. Nỗi ám ảnh bị thiêu sống tại vùng lòng chảo lớn đến mức nhóm công chúa cắm mặt mà đi, không trò chuyện, không dừng bước, không nghỉ ngơi, cứ thế suốt một tiếng rưỡi liền. Họ chăm chú vào cuộc hành trình, chẳng hề để ý bình minh xuất hiện lúc nào; mãi tới khi chiếc kính nhìn đêm lóa màu, họ mới nhận ra trời đã sáng.
Nhưng thực tình, bình minh ở Hồi Đằng là thứ phế phẩm nhất trong những thứ gọi là “bình minh”. Không tia nắng chói gợn lên đằng chân trời, cũng chẳng có thảm nắng lan khắp vùng đất, bởi tất cả ánh thái dương bị đọng lại trong đám mây khổng lồ đang bao trùm sa mạc. Giờ đây, bọn Vô Phong có thể thấy rõ đám mây đó. Nó có màu xanh xám, bao phủ toàn bộ vòm trời như chiếc lồng úp. Và đấy là thứ tạo vật xấu xí nhất mà Vô Phong từng thấy. Trên chiếc lồng màu xanh xám, vô số cục mây hình bán cầu trĩu nặng tựa những bọc mủ căng phồng nằm san sát nhau, lắm cục vỡ toác ói dòng khí màu xanh đen lan tràn khắp nơi, một số nhễu xuống tầng không, số khác lại mưng mủ thành nhiều cục mây nhỏ hơn. Đám mây khổng lồ này đầy bệnh tật, tưởng chừng sắp đổ ập xuống sa mạc bất cứ lúc nào. Nhưng năm mươi năm qua, thân thể bệnh hoạn ấy chưa một lần tan vỡ. Nó vẫn tồn tại, song không phải mục đích sống, mà vì muốn vạn vật trở nên tàn tạ giống nó.
Bình minh ở Hồi Đằng là phế phẩm, “ban ngày” nơi đây còn hơn thế – một thứ phế phẩm hạng nhất. Không gian sa mạc tựa bị nhúng trong cốc nước đục, cát màu trắng nhờ nhờ, cảnh vật ảm đạm thê lương vô cùng, chừng như vẫn run rẩy sau ách thống trị của bóng tối. Vô Phong nghĩ mới gần bảy giờ sáng nên trời chưa sáng hẳn. Nhưng hắn đi mãi, đi mãi, rồi khi kim giờ đồng hồ nhích sang số 9, hắn nhận ra cái màu nhờ nhờ của sa mạc không hề biến mất. Ánh nắng mặt trời đã đọng lại trong tấm màng mây đầy u mủ, chỉ thẩm thấu được chút ít rồi rớt từng giọt hiếm hoi xuống vùng lòng chảo. Nếu không có đồng hồ, ai nấy đều nghĩ sa mạc đang độ chiều tà chứ không phải buổi sáng.
Chỉ trong ba tiếng, nhiệt độ vùng lòng chảo tăng liền hàng chục độ, từ cái lạnh buốt giá đến cái nóng điên người, dù chưa tới mức nướng da chín thịt song đủ khiến bọn Vô Phong vã mồ hôi như tắm. Không có ánh nắng gay gắt nhưng không gian hấp đầy hơi nóng, gió chẳng làm mát mà đưa hơi nóng luồn qua áo, len lỏi vào lỗ chân lông đun sôi huyết mạch. Tên tóc đỏ cảm giác cổ họng khô đắng, da dẻ nứt nẻ, bộ não queo quắt và nội tạng gần như hóa thạch. Hắn cần chút nước để vực dậy tấm thân nặng nề của mình. Mai Hoa khuyên hắn không nên làm vậy mà nói:
-Cậu sẽ mệt hơn thôi! Cố gắng vượt qua cái đoạn kia, rồi chúng ta sẽ nghỉ.
“Cái đoạn kia” mà Mai Hoa đang chỉ vào là một dải đất nghiêng dẫn lên mép lòng chảo. Vô Phong thở phào, lòng thầm nghĩ sắp dứt nợ với chốn nóng nực chết tiệt này. Khốn nạn thay, nó chỉ là khởi đầu của hàng tá thứ chết tiệt khác. Trên dải đất nghiêng, mặt cát vừa lún khó đi, vừa lắm hục mà chỉ cần dẫm phải, người sẽ mất thăng bằng. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, gã tóc đỏ vô cùng bén duyên với mấy hục cát. Dải đất nghiêng chỉ dài khoảng bốn trăm mét mà hắn dẫm trúng đám này tam tứ thứ lần, nhẹ thì sụt chân, nặng thì lăn một mạch xuống dưới. Đói, mệt, khát, Vô Phong đã nghĩ đến chuyện từ bỏ cuộc hành trình, nằm lại nơi đây và đợi chờ khoảnh khắc thân thể mình bốc mùi nướng thơm lừng. Có thêm gia vị hẳn sẽ ngon lắm! – Hắn thở.
Nhưng dù mệt lả người, cái mồm tên tóc đỏ vẫn phát thanh như thường, thậm chí khỏe hơn trước. “Con bà nó cái sa mạc, tao nguyền rủa mày!”, “Con điếm Hồi Đằng!”… bao nhiêu lời lẽ tục tằn, Vô Phong nói bằng hết. Hắn chửi to, át luôn tiếng gió đương gầm rú. Với ba người còn lại, từ lúc Vô Phong lăn xuống rồi lại lóc cóc trèo lên là khoảng thời gian tồi tệ nhất. Lăn xuống, hắn chửi một, bước lên, hắn chửi mười, tra tấn màng nhĩ đồng đội bằng đủ ngôn từ ô nhiễm nhất. Đợi khi tên tóc đỏ rớ được tới mép lòng chảo, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Mai Hoa nhìn hắn, gật gù:
-Anh bạn khỏe gớm!
Vô Phong méo mồm cười. Hắn quay lại nhìn vùng lòng chảo lần cuối, thấy rõ từng luồng khí nóng đang bốc lên xoắn vặn không khí, trông như một chảo dầu khổng lồ đang bốc hơi. Hắn nhóng mắt về đằng xa, cố tìm dấu tích của Hồi Đằng Cô Mộ. Phiền nỗi dưới bầu không gian ăm ắp sắc màu nhợt nhạt lẫn những cơn gió cát mờ mịt, Vô Phong chẳng thể tìm ra bất cứ điều gì. Hắn không biết còn cơ hội nào quay lại đây, thậm chí không biết chính mình liệu có muốn thế? Hồi Đằng Cô Mộ thật đẹp, đẹp tới độ khiến người ta muốn ở lại ngay lần tiếp xúc đầu tiên…
…và khủng khiếp đến nỗi ít người muốn gặp thêm lần nữa.
Sau hơn bảy tiếng, nhóm công chúa đã đi qua gần năm mươi cây số. Giờ đây, dù uống thêm mấy lon nước tăng lực Thổ Hành, họ cũng không thể bước tiếp. Mai Hoa nhìn quanh, đoạn chỉ vào một dải đồi cách chỗ đang đứng khoảng một trăm mét về hướng tây:
-Chỗ ấy nhé?
Vô Phong gãi đầu thở hồng hộc:
-Sao không nghỉ ngay tại đây?
-Chỗ này trống trải quá, dễ lộ. – Mai Hoa nói – Chúng ta cần một giấc ngủ dài, sau đó hẵng đi tiếp.
Lục Châu ngạc nhiên:
-Ngủ? Tôi nghĩ chúng ta chỉ nên nghỉ vài tiếng!
-Từ giờ đến 2 giờ chiều, cô không đi nổi đâu, công chúa. – Mai Hoa cười – Chúng ta sẽ uống hết nước trước khi đội Ưng Xám đưa hàng viện trợ tới. Với cả đi ban ngày dễ bị phát hiện. Ngủ thật ngon và chúng ta sẽ có sức đi đêm, an toàn hơn. Hơn nữa, tôi nghĩ mọi người đều đói rồi…
Nghe tới đây, dạ dày Lục Châu chợt phát ra một tiếng “ục”, không lớn, nhưng đủ khiến Vô Phong ngoảnh lại nhìn nàng từ đầu đến chân. Công chúa ngượng chín mặt, vội nói:

-Anh nói đúng! Chúng ta nên nghỉ ngơi!
Nghe lời Mai Hoa, cả đám liền đi tới dãy đồi nọ. Dãy đồi khá cao, đủ che chắn trước những ánh mắt thiếu thân thiện từ hướng tây, dưới chân đồi có nhiều đụn cát lớn hình chóp nằm rải rác, từ xa trông tựa những túp lều. Khi đến nơi, Lục Châu lôi ra bốn đoạn sa kết tuyến hình trụ tròn màu đen dài tầm nửa mét, đường kính bé hơn một đốt ngón tay. Công chúa đặt chúng theo hình chữ thập trên mặt cát sau đó niệm phép, sắc đen trên các thanh sa kết tuyến tan rã thành nhiều tua rua như vòi bạch tuộc hút cát, lộ phần lõi trụ màu bạc chói mắt. Lục Châu niệm thêm lần nữa, bốn thanh trụ ngỏng đầu, đám tua rua đen lôi cát lên, đắp thành bốn mảng cát lớn hình tam giác chập đỉnh vào nhau tạo nên một khối kim tự tháp. Công chúa dùng tay gạt bớt cát trên những đoạn góc cạnh, niệm phép điều chỉnh tạo dáng, rồi lại dùng đắp cát che đi các thanh sa kết tuyến.
Sau năm phút, công chúa đã tạo ra ngôi nhà cát giống hệt một đụn cát nằm dưới chân đồi, nó có một ô cửa thấp phải cúi người mới đi qua được. Ba gã đàn ông bước qua cửa, họ nhận ra diện tích bên trong nhà vừa đủ cho cả đám tựa lưng vào tường mà ngủ, nếu nằm thì phải co chân bó tay vì thiếu chỗ. Không phải Lục Châu chẳng thể tạo ra ngôi nhà rộng rãi, mà bởi nếu làm thế, nó sẽ to lớn hơn so với những đụn cát xung quanh, dễ gây chú ý. Nhưng rộng hay hẹp chẳng quan trọng với bọn Vô Phong nữa, họ chỉ cần chốn nghỉ ngơi, chấm hết. Mỗi người tự tìm chỗ cho mình trước khi cát sụt xuống che lấp cửa ra vào. Một ngọn đèn màu tím dịu nhẹ được thắp lên giúp họ thấy rõ mặt nhau, song vẫn dẫn đường mở lối cho giấc ngủ đi vào tiềm thức. Mai Hoa nói:
-Các vị ai đói thì ăn trước nhé, tôi xin phép.
Nói rồi gã tựa lưng vào tường, đầu hơi ngoẹo sang trái, tiếng thở chậm dần rồi phát đều đều qua cánh mũi. Chiến Tử cũng không ăn uống gì mà thủ tay trong túi quần, đầu gục xuống, toàn thân bất động. Nhìn Chiến Tử, không ai có thể đoán gã đang thức hay ngủ hay… đã chết. Điều ấy làm Vô Phong lo lắng. Hắn có trách nhiệm bảo vệ công chúa, phiền nỗi cơn mỏi mệt cứ kéo dịp mí mắt trên của hắn. Lục Châu ngồi cạnh hắn, liền quay sang nói khẽ:
-Anh nên ngủ một giấc. Nhưng nếu đói thì cứ tự nhiên, tôi không phiền đâu.
-Cô mới là người nên “cứ tự nhiên”, không phải tôi.
Tên tóc đỏ nhe răng cười, cố tình gợi lại cái âm thanh phát ra từ dạ dày Lục Châu. Công chúa nhíu mày nhìn hắn, cho rằng đó chẳng phải chuyện cười. Nó sẽ là một câu chuyện hài hước khi nàng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng giờ tuyệt đối không phải. Nàng tựa vai vào tường, co mình, nhắm mắt và cố gắng ngủ.
Nhưng vừa chìm trong cơn mộng mị, cảnh tượng người đàn ông đổ vật xuống nền cát tái hiện trong đầu Lục Châu. Nhãn cầu của ông ta mở lớn, xoáy thẳng vào mắt nàng. Trong khoảnh khắc, nàng cảm giác miệng ông ta đang mấp máy điều gì. Nàng hốt hoảng tỉnh giấc, đôi tay quờ quạng trong kinh hãi. Vô Phong vẫn chưa ngủ, thấy công chúa như vậy thì hỏi han:
-Cô ổn chứ?
Lục Châu gật gật, tỏ ý vẫn bình thường. Nàng nhìn quanh, soi kỹ từng ngóc ngách để chắc chắn rằng không có đôi mắt nào đang nhìn mình. Nhưng kể từ đó, công chúa không thể chợp mắt nữa. Nàng sợ lại gặp người chết trong mơ, sợ tiếng khóc ai oán ở Hồi Đằng Cô Mộ. Chẳng hiểu từ lúc nào, nước mắt ngấn dài trên má Lục Châu, đọng trên cằm rồi nhỏ tí tách xuống áo. Vô Phong thấy rõ điều đó, hắn biết lý do nàng khóc. Lần này hắn lên tiếng thay vì im lặng:
-Cô vẫn nhớ đứa bé đó sao?
Cô gái gật đầu. Vô Phong thở dài, cứ như công chúa thì bao nhiêu nước mắt cho vừa? Ở xứ sở người ăn thịt người này, câu chuyện tang tóc ở Hồi Đằng Cô Mộ chỉ như muối bỏ biển. Bản thân tên tóc đỏ đã cạn khô nước mắt cho những chuyện như thế. Hồi còn sống trong chợ rác Uất Hận thành, hắn từng thấy hàng trăm đứa bé gái bị bắt vào nhà thổ và còn nhiều chuyện kinh khủng hơn thế. Cảm giác bất lực trước cái chết của người khác, hắn đã trải qua. Tên tóc đỏ vẫn nhớ rõ khoảnh khắc Oa Lạc tan biến trong đại điện Thánh Vực. Hắn nói:
-Đó không phải lỗi của cô. Nghĩ mà xem, nếu giúp gia đình họ, ai dám khẳng định họ không gặp cướp nữa chứ?
Lục Châu im lặng hồi lâu. Nàng gạt nước mắt, cố nuốt một hơi vào cổ họng khản đặc cho bớt tiếng nấc rồi nói:
-Nhưng ít nhất thì họ vẫn có cơ hội sống? Phải chứ?
Tên tóc đỏ lúc lắc đầu thở dài ngao ngán:
-Cơ hội? Cơ hội… rồi… cơ hội ở đâu khi xung quanh họ chẳng có hy vọng? Cho họ sống thêm một năm để nhìn thấy cái xứ chết tiệt này ngày càng chết tiệt hơn à? Nếu tôi là họ, công chúa à, tôi không muốn sống vậy đâu.
-Ý anh … chúng ta bỏ mặc họ chết là đúng?
Vô Phong gãi đầu gãi tai:
-Không phải thế… Ý tôi là chuyện họ chết không liên quan tới cô. Hãy tìm Ác Lạc Điểu, đấy mới là điều cô nên làm trước tiên. Để con chim thổ tả ấy quậy tưng bừng sẽ chẳng hay ho gì hết.
Lục Châu phì cười. Tên tóc đỏ ăn nói không giỏi nhưng luôn biết cách làm người khác cười bằng lời nói, dù giọng điệu hắn hơi thô thiển. Bất quá công chúa không quản Vô Phong nữa, bởi lẽ những câu chuyện cười trên đời đều từ sự thô thiển mà ra.
Công chúa nhổm người dậy, đôi tay vòng qua đầu gối, đôi mắt đăm đăm nhìn ngọn đèn màu tím. Nếu trước mặt nàng có Tiểu Hồ, hoặc Chiến Tử đang thức, nàng sẽ tâm sự. Nhưng giờ đây chỉ còn Vô Phong lắng nghe và điều ấy khiến nàng ngượng ngùng. Phải đến khi nỗi lòng ứ đọng quá lâu trên cổ họng rồi bung ra, nàng mới mở lời:
-Tôi có cảm giác bất lực, Phong à… Tôi không thể làm gì khác.
-Tôi nói rồi, có phải lỗi của cô đâu?
-Không, thực sự là thế. Anh biết đấy, tôi được dạy rằng một thánh sứ phải giúp đỡ người cô thế, những người yếu đuối. Tôi đã nghĩ như thế từ lâu lắm. Ừm… tôi đã nghĩ thế… tôi luôn muốn mình mạnh hơn nữa để đi khắp nơi và giúp những người như vậy. Nhưng có vẻ nó hơi viển vông. Tôi đã nghĩ rất nhiều… tôi nhận ra mình chẳng thể làm gì hết.
Vô Phong cười:
-Đi khắp nơi? Vậy còn ngai vị? Chẳng phải cô là người thừa kế?
-Không, tôi không nghĩ mình phù hợp. – Công chúa lắc đầu – Cần nhiều phẩm chất để trở thành nữ hoàng. Họ phải cố gắng gấp nhiều lần so với nam giới. Tôi không hợp với ngai vị. – Nàng nhún vai – Thật đấy!
-Nhưng trở thành nữ hoàng, cô có thể giúp đỡ nhiều người hơn!
Lục Châu nhún vai:
-Nhưng cũng có lúc chẳng thể làm gì. Hoàng đế ngày nay không như thời đại phi cơ giới.

Hai người im lặng, ánh mắt Lục Châu nhìn vào ngọn đèn tím, còn Vô Phong nhìn nàng. Tên tóc đỏ biết công chúa rất thành thật về chuyện thừa kế ngai vàng. Hắn thở phù:
-He! Chúng ta đang nói tới đâu rồi nhỉ? Tóm lại là cô suy nghĩ nhiều quá, công chúa à!
-Tôi cả nghĩ quá chăng?
-Không, vì cô là người nhân hậu.
-Ý anh là ngây thơ?
-Không. Nhâu hậu khác, ngây thơ khác.
-Anh cảm thấy phiền?
-Không. Tôi thích điều đó. Cứ sống như cô muốn, tôi sẽ bảo vệ cô.
Lục Châu nhướn mày ngạc nhiên:
-Thích… ý anh là sao?
Vô Phong cười sặc:
-Hả? Vấn đề chăng? Người tốt ai chẳng quý?
-Nhưng phải có lý do nào đấy chứ? Tôi thấy… nó thật kỳ cục.
Tên tóc đỏ nháy mắt:
-Nghĩ nhiều làm gì? Ngủ đi, công chúa. Ngủ lấy sức để còn tóm cổ con chim thổ tả kia chứ?
Công chúa mỉm cười, nói:
-Thế anh không ngủ sao?
-Tôi… ờ… chậc! – Vô Phong chép miệng – Sa mạc này rất nguy hiểm, đúng không? Ít nhất cũng cần có người thức chứ!
-Vậy khi nào mệt, hãy gọi tôi dậy.

-“Dzồi, dzồi”, biết “dzồi”!
Lục Châu nằm xoay lưng lại với Vô Phong và giấu đôi môi đang cười sau lòng bàn tay. Nàng chưa gỡ bỏ được mối tơ vò trong lòng, nhưng ít nhất nàng cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ tới đây, nàng chợt thấy mình quá đáng với tên tóc đỏ khi đến đất Lạc Việt, xa hơn nữa là ở đất Thiên Phạn. Nàng cần làm điều gì đấy để đền bù cho hắn. Mình đang nghĩ cái gì thế này? – Công chúa ôm mặt, tự ấn mình vào giấc ngủ, cố quên đi những suy nghĩ vẩn vơ ấy. Nhưng nàng không thể gạt chúng ra khỏi đầu và chính những suy tư nhảm nhí đó lại khiến nàng dễ ngủ hơn.
Phía bên kia, Vô Phong vẫn thức, ánh mắt hiếm khi rời khỏi Chiến Tử. Đợi công chúa ngủ hẳn, hắn bèn mở máy chiếu ba chiều và bắt đầu gõ chữ trên bàn phím ảo:
“Mọi chuyện vẫn bình thường, thưa đại thánh sứ…”.

Trong lúc nhóm công chúa nghỉ ngơi thì ở một nơi nào đấy trên thế giới Tâm Mộng, một cuộc họp sắp diễn ra.
Cuộc họp ấy được tổ chức trong một căn phòng rộng nhưng đượm mùi cũ nát. Trong phòng có bốn cây cột lớn đỡ trần đã bong sơn lở gạch, lộ phần cốt thép han gỉ tựa thân thể bị hoại tử nặng. Ở giữa bốn cây cột lớn là một bóng đèn treo soi ánh sáng vàng vọt xuống mười chiếc ghế gỗ xếp vòng tròn bên dưới. Sự tĩnh lặng như bầy kiến bò lổm ngổm chiếm cứ mọi ngóc ngách căn phòng, thi thoảng rợn lên âm thanh lục cục từ bọn chuột, những thứ không phải chuột hoặc tự bản thân sự tĩnh lặng sinh ra.
Thế rồi những tiếng bước chân vọng tới khiến bầy kiến chạy dáo dác. Có đôi chân bước chậm, có đôi chân bước nhanh, có đôi chân uể oải như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ, lại có đôi chân ẩn nấp sau vạt áo dài kéo lệt sệt trên mặt đất. Chúng đến từ nhiều hướng khác nhau, cuối cùng tụ họp tại mười chiếc ghế gỗ. Mười ghế, mười người và nhiều cách ngồi khác nhau: kẻ bắt chân chữ ngũ, kẻ dạng chân một cách bất cần, kẻ ngồi xổm trên ghế, kẻ ngả ngốn đầy buông tuồng… Ánh đèn vàng chỉ rọi được nửa thân họ, không làm lộ diện gương mặt họ. Nhưng có vẻ tất cả đều quen biết nhau, một người lên tiếng:
-Lâu rồi mới tụ họp đông đủ thế này nhỉ? Lần gần đây nhất… hình như là mười năm trước?
-Cũng tầm ấy. – Người khác gật gù.

Một người xoay đầu nhìn quanh rồi hỏi:
-Tùng Bách (**) đâu nhỉ? Sao ta không thấy?
-Tùng Bách rớt đài lâu rồi, ông không nhớ sao?
-Vậy hả? Ta chẳng quan tâm lắm. Dạo này Thập Kiếm xuất hiện vài ba đứa trẻ ranh, chẳng được như trước nữa.
Phía góc phải, một giọng nữ cất lên:
-Đừng tự tin quá, ông già. Già rồi thì chân chậm mắt mờ, hiểu chứ?
Vài ba tiếng cười đầy khiêu khích nổi lên, nhưng chẳng có tiếng cãi vã nào. Kẻ đang ngồi dạng chân bất chợt nói lớn, giọng khỏe và trẻ:
-Có chuyện gì thì nói nhanh lên! Thằng chủ trì đâu?
Một người khác cất giọng:
-Bình tĩnh đi chó con. Đừng nghĩ vào được Thập Kiếm là mày nói năng thế nào cũng được. Tự tay ta từng giải quyết hai thằng như vậy rồi đấy!
Kẻ nọ nhổm dậy nói:
-Thế thì giải quyết ở đây luôn đi. Ông ở trong Thập Kiếm quá lâu rồi, rút lui và nhường cho lớp trẻ, Vạn Thù à!
Lão già tên Vạn Thù cười lớn, sau rời ghế:
-Chú mày muốn thế đấy nhé!
Hai người rút kiếm chuẩn bị một trận quyết đấu. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói khác chen ngang vào giữa và tách họ ra:
-Nào, nào! Hai vị không nên biến chỗ này thành chiến trường chứ! Luật nói rằng khi có cuộc họp, không ai được phép gây chiến. Xin hãy nhớ cho.
Kẻ vừa nói bước vào trung tâm vòng ghế. Dưới ánh đèn vàng, gã hiện lên với áo khoác màu xanh đen dài tới đầu gối; gã có gương mặt vuông vức, chiếc mũi dài thẳng tắp, râu quai nón lún phún quanh mang tai cùng một mái tóc bóng mượt hất ngược. Nhìn kẻ mới đến, gã trai trẻ kia nhún vai quay về chỗ ngồi. Gã điển trai nọ khẽ cúi đầu trước Vạn Thù:
-Ngài Vạn Thù vẫn khỏe chứ?
Vạn Thù ngạc nhiên:
-Vẫn thế, nhưng sao lại là chú mày? Vua chợ rác – thiên tử Uất Hận Thành đâu?
-Hiện giờ chưa có. – Gã điển trai cười – Thiên tử Uất Hận Thành vừa mất tháng trước, các băng nhóm đang chiến đấu kịch liệt và chưa thể chọn ra vị vua mới. Tôi là trợ lý của ông ấy, theo luật, tôi sẽ chủ trì cuộc họp này. Ở đây có nhiều người biết mặt tôi, các vị không phản đối chứ?
Không có tiếng nói phản bác nào. Gã điển trai cúi đầu:
-Vậy xin phép bắt đầu cuộc họp. Nhưng trước hết chúng ta cần đọc lại lời thề, được chứ? Luật là luật!
Gã điển trai dứt lời nhưng không có ai hưởng ứng. Gã chép miệng:
-Thôi nào, đọc cho xong đi, các vị đâu còn là trẻ con nữa, đúng không? Ngay cả Ngũ pháp sư và bảy người mạnh nhất thế giới cũng đều phải đọc mà?!
Đám người quay sang nhìn nhau như thể họ bị ép buộc tham gia vào một trò chơi lố bịch. Nhưng một người, hai người rồi tất cả cùng đồng thanh nói:
-Vì giàu có, thống trị, chi phối. Không tiết lộ, không tố cáo, không bôi nhọ.
Gã chủ trì vỗ vỗ tay:
-Cảm ơn các vị! Tôi sẽ vào ngay vấn đề. Lý do tổ chức cuộc họp Thập Kiếm ngày hôm nay là vì có một khách hàng cần đến sức mạnh của các vị, thù lao là mười thùng quang tố. Người này… à, anh ta đây rồi! Vào đi, anh bạn!
Ngay lập tức, tiếng bước chân cùng tiếng lách cách nặng nề dội tới. Vài người trong Thập Kiếm đứng dậy nhường đường cho gã khách hàng. Kẻ này mang theo một xe đẩy, trên xe đựng mười thỏi trụ đá gồ ghề màu xanh trắng có đường gân đỏ, mỗi thỏi dài bằng cẳng tay người, xếp chồng lên nhau. Mỗi thỏi là được gọi là một “thùng”. Lượng quang tố khá lớn, nếu đổi sang tiền mặt thì đủ cho một kẻ tiêu xài ăn chơi phung phí suốt hai mươi năm liền. Không khó hiểu cả mười người đều dán mắt vào lượng tài sản khổng lồ này, nhưng họ nhanh chóng nhận ra kẻ sở hữu nó còn đáng chú ý hơn. Đó là một gã mặc bộ đồ áo liền quần kẻ ca rô đen trắng, đeo chiếc mặt nạ trắng tô hoa văn diêm dúa sặc sỡ. Vài tiếng xì xầm nổi lên trong Thập Kiếm, cuối cùng một người nói:
-Vậy ra ngươi là Tiếu, kẻ đã giết Hạ Đông?
-Chính xác! – Tiếu cười – Ngài có con mắt tinh tường đấy, không đến nỗi lù khù khú đế lắm!
Người nọ cười một tiếng, chẳng thèm đếm xỉa lời khiêu khích của Tiếu. Lại một tràng xì xầm nữa nổi lên giữa các thành viên Thập Kiếm. Cuộc bàn tán của họ chỉ kết thúc khi gã đeo mặt nạ đi vòng quay chiếc xe đẩy rồi buông giọng nói mai mái bán nam bán nữ:
-Với tất cả sự kính trọng, không chút coi thường, tôi tìm tới Thập Kiếm là để mong các vị lấy đầu một người cho tôi. Thù lao là mười thùng quang tố.
-Ai? – Vạn Thù hất hàm hỏi – Mà khoan… hãy nói đúng đối tượng. Chúng ta không đùa cợt ở đây.
Tiếu cười rinh rích, sau cười toe:
-Ông già hiểu tôi quá! Được rồi, tôi sẽ nghiêm túc. Lần này, tôi muốn cái đầu của công chúa Lục Châu. Tôi chẳng biết cô ta ở đâu, vì vậy các vị hãy tự tìm kiếm.

Mọi lời xầm xì bàn tán chấm dứt, các thành viên Thập Kiếm quay sang nhìn nhau, dò xét ý tứ nhau qua ánh mắt. Một người hỏi Tiếu:
-Hẳn là ngươi đã tổ chức một cuộc họp thế này với Ngũ pháp sư?
Tiếu thở dài èo uột, giọng điệu tỏ ra bi thương một cách kệch cỡm:
-Phải. Một đám hèn nhát! Hu hu! Chẳng ai chịu giúp tôi cả! Tôi mong mấy vị Thập Kiếm sẽ dũng cảm hơn bọn họ.
Nói tới đây, Tiếu liền nhường sân khấu cho người chủ trì cuộc họp. Gã này nói:
-Với tư cách người chủ trì, tôi sẽ làm chủ phiên “đấu giá” này. Có một vài quy tắc nhỏ, chắc mọi người đều biết nhưng tôi vẫn phải nhắc lại. Quy tắc một: có ba lần đấu giá, sau mỗi lần đầu giá, mức thù lao phải được nâng lên. Quy tắc hai: sau khi rời căn phòng này, không ai được tiết lộ điều gì, sống để trong tim, chết mang xuống mồ. Quy tắc ba: người thuê và người được thuê hãy thực hiện đầy đủ mọi điều khoản hợp đồng. Quy tắc bốn: giữ gìn ba quy tắc trên, nếu ai phá vỡ, Uất Hận Thành sẽ tính sổ với người đó. Được rồi… vậy… phiên đấu giá bắt đầu, ai muốn cái đầu của Lục Châu? Lần một: mười thùng quang tố!
Gã chủ trì nói xong, khoảng ba người đứng dậy bỏ đi, sau đó lại thêm ba người nữa. Tiếu thở dài õng ẹo:
-Thôi nào, vừa mới đấu giá thôi mà?! Các vị hèn nhát vậy sao?
Một trong số sáu người nọ cười lớn:
-Đối đầu với Phi Thiên quốc? Bọn ta không ngu đâu, thằng lòe loẹt!
Căn phòng chỉ còn lại bốn thành viên Thập Kiếm. Gã chủ trì nhìn họ hồi lâu, rồi đưa mắt ra hiệu cho Tiếu. Tên đeo mặt nạ lại chạy vào bóng tối, lát sau trở ra với một chiếc xe đẩy khác đựng mười thỏi quang tố. Gã chủ trì vỗ tay:
-Đấu giá lần hai: hai mươi thùng quang tố cho cái đầu của Lục Châu! Ai theo?
Bốn người còn lại liền đưa mắt nhìn nhau. Người nọ chẳng thấy mặt người kia vì tất cả đều chìm trong bóng tối. Song đây là thế giới kiếm sĩ thượng đẳng mà chỉ cần nghe tiếng hơi thở, nhìn vào cách thay đổi tư thế ngồi, mỗi người họ đều biết đối phương đang nghĩ gì. Lát sau, hai người nữa rời ghế. Tiếu nhìn theo một trong hai người và ngạc nhiên hết sức:
-Vạn Thù, sao lại là ông? Chúng ta đang cùng chiến tuyến mà! Tân đảng và Xích Tuyết đang hợp tác mà!
Vạn Thù lắc đầu:
-Ta hợp tác với Liệt Giả, không phải ngươi.
Lão già cười lớn rồi bỏ đi. Chỉ còn lại hai thành viên Thập Kiếm và sự tĩnh lặng bắt đầu tái chiếm căn phòng. Gã đeo mặt nạ lại lôi ra chiếc xe thứ ba chở mười thỏi quang tố nữa. Lần này giá trị thù lao đã gấp ba, nếu ai ôm được mớ của nả này, hắn sẽ hưởng cuộc sống thần tiên đích thực. Tay chủ trì cuộc họp nói:
-Đấu giá lần chót: ba mươi thùng quang tố cho cái đầu công chúa Phi Thiên. Hai vị đây theo chứ?
Một người lên tiếng:
-Thêm năm thùng quang tố nữa, ta sẽ cắt đầu con bé đó.
Tiếu đáp lời:
-Giá chót rồi, thưa quý ngài. Tôi nghe nói quý ngài đây đang sống vương giả lắm, sao phải kì kèo khiếp vậy?
-Năm thùng quang tố nữa, hoặc ta bỏ! – Người nọ kiên quyết.
-Giá chót. Thưa quý ngài! – Tiếu mỉm cười.
Người nọ đứng dậy bỏ đi. Thành viên Thập Kiếm cuối cùng còn trụ lại chính là kẻ vừa gây gổ với lão già Vạn Thù. Đợi bóng dáng người kia khuất hẳn, tay này liền nói với Tiếu:
-Trả thêm năm thùng quang tố đi!
-Một! – Tiếu đáp.
-Bốn? – Người kia nói.
-Hai! – Tiếu cười.
-Ba thùng quang tố nữa, giá chót! – Gã nọ nói – Coi như đấy là trả thêm cho việc tao phải tốn nhân lực đi tìm con bé công chúa. Và sẽ chẳng còn thằng nào giúp mày đâu, thằng lòe loẹt à!
Tiếu cười khanh khách:
-Nhất trí! Ba thùng quang tố nữa! Tổng cộng ba mươi ba thùng quang tố! Rất hân hạnh được hợp tác!
Kẻ thuê chìa tay, kẻ được thuê bắt lấy. Giao dịch chính thức có hiệu lực. Tới đây, gã chủ trì nói:
-Và quy tắc cuối cùng: người được thuê phải hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thất bại sẽ bị loại ra khỏi Thập Kiếm, hoặc phải khiêu chiến một trong bảy người mạnh nhất. Các vị hiểu rồi chứ?
Những cái bắt tay, những cái cười vang lên bên cạnh ba mươi ba thỏi quang tố. Và lúc này công chúa vẫn say ngủ, nàng chẳng hề biết mình đã trở thành con mồi bị săn đuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui