Nhận lời của Mạc Điển, Lộc Tục quyết định ở lại làng của họ Mạc. Đa số dân trong họ dành sự tôn trọng nhất định cho Lộc Tục, tuy nhiên, vài người vẫn nhìn ông già với ánh mắt căm thù sâu sắc. Họ tin rằng cái chết của Mạc Dung là do ông gây ra. Chưa biết ai sai ai đúng, chỉ biết sợi dây liên kết họ Mạc với Lạc Việt mong manh vô cùng. Lộc Tục chính là sợi dây đó. Một mai ông già không còn, dễ chừng họ Mạc sẽ biến mất trên bản đồ Xích Quỷ.
Mạc Điển đưa Lộc Tục và Vô Phong về nhà mình. Hai ông già trò chuyện được một lúc thì Mạc Điển dong thuyền ra khơi, nói là kiếm vài món nhậu. Tên tóc đỏ tranh thủ hỏi Lộc Tục về sự tình sau khi cuộc chiến trên đỉnh Hoành Sơn kết thúc. Ông già thở dài:
-Con bé Lục Châu cứ đòi đi tìm cậu, ta nói lên nói xuống mãi nó mới chịu ở lại.
Vô Phong ngớ mặt vì sướng. Có điều sự sung sướng ấy ập tới quá bất ngờ. Bản mặt tên tóc đỏ vui không ra vui, mếu không ra mếu; như bị búa đập vào đầu mà thành đần độn. Cứ nghĩ cảnh Lục Châu gọi tên mình, lòng hắn rộn ràng như lửa bén mông. Nàng khóc lóc quyến luyến, chàng đau đớn lìa xa, hệt một chuyện tình bi đát. Và Vô Phong cứ lâng lâng chín tầng mây nếu Lộc Tục không vỗ mặt kéo hắn xuống mặt đất:
-Đừng mơ mộng nữa, có nhiều việc đáng lo hơn kìa!
Và ông già kể chuyện xung quanh ngôi mộ của Bạch Dương đệ thập. Hiện chưa thể xác định linh hồn Quỷ Vương xuất phát từ chiếc quan tài hay Ác Lạc Điểu, nhưng một điều chắc chắn là ngài đệ thập đang gặp nguy hiểm. Quan tài đã nhiễm hắc khí, đệ thập cũng bị ảnh hưởng theo. Vô Phong thắc mắc:
-Vật là vật, người là người, hoàng đế ở cách đây hàng vạn cây số, sao có thể bị nhiễm chứ?
-Một khi đã xây mộ phần chuẩn bị hậu sự, người sống và ngôi mộ tương liên với nhau. Mộ bị hỏng hoặc không ai chăm sóc, người sống sẽ bị ảnh hưởng.
Câu chuyện mộ phần bắt đầu từ khi Bạch Dương đệ thập bốn mươi tuổi. Tuân theo truyền thống của dòng họ, ngài đệ thập đã tới đất Lạc Việt, xin phép Lạc Long một chỗ chôn cất trên đỉnh Hoành Sơn. Ban đầu Lạc Long không đồng ý bởi Hoành Sơn là chốn thiêng liêng, vốn không phải nơi để chôn cất. Bị từ chối, Bạch Dương đệ thập liền đưa ra một cuộc trao đổi: nếu Lạc Long chấp nhận lời thỉnh cầu, Phi Thiên quốc sẽ hỗ trợ kinh tế và quân sự cho Xích Quỷ. Ý của ngài đệ thập tưởng chừng tốt đẹp nhưng bị tộc trưởng nhìn thấu. Phụ thuộc vào Phi Thiên, Xích Quỷ sớm muộn sẽ bị lũng đoạn chính trị.
Tuy nhiên, tại thời điểm ấy, Xích Quỷ vừa thoát khỏi chiến tranh, kinh tế kiệt quệ, tài lực thiếu thốn. Vô số nước lân cận gây sức ép, điển hình như kẻ thù truyền kiếp Bắc Thần quốc. Tuy mang tiếng không còn liên hệ với Xích Quỷ nhưng Lạc Long vẫn không khỏi chạnh lòng khi thấy đất nước lâm cảnh đường cùng. Cuối cùng Lạc Long đặt lợi ích quốc gia lên trên sự linh thiêng, ông ta đồng ý lời thỉnh cầu của Bạch Dương đệ thập với một điều kiện: Phi Thiên chỉ hỗ trợ kinh tế cho Xích Quỷ trong vòng mười năm, không can thiệp quân sự. Sự hình thành đặc khu Cửu Long chính là xuất phát từ thỏa thuận này. Lộc Tục từng phản đối rất gay gắt nhưng khi đó ông không giữ chức tộc trưởng nên buộc phải làm theo ý Lạc Long. Để được chôn cất trên đỉnh Hoành Sơn, Bạch Dương đệ thập đã trải qua một nghi lễ. Nghi lễ này đem số mạng của ông ta kết nối với ngôi mộ. Tình trạng ngôi mộ ảnh hưởng tới ông ta và cả con cháu, cụ thể là Lục Thiên và Lục Châu. Hàng tháng, tộc trưởng Lạc Long vẫn cử người chăm sóc mộ phần của ngài đệ thập. Vì nếu mộ bị hoang phế, ngài đệ thập tất không an lành.
Lục Châu cố nhiên không bao giờ tin cha mình là Quỷ Vương. Ngay cả Lộc Tục cũng cho đấy là chuyện hoang đường, ông già nói:
-Linh hồn Quỷ Vương chỉ xâm nhập cá thể sống. Dù mộ phần tương thông với đệ thập nhưng cớ gì nó phải lưu trú trong một chiếc quan tài không có sinh khí? Ta nghĩ do Ác Lạc Điểu mà thôi! Ác Lạc Điểu luôn sinh sống tại đất Lạc Việt, giờ bỏ đi, chắc chắn vì bị Quỷ Vương thao túng.
-Nhưng con chim đó đã biến mất, kiểm chứng thế nào đây? – Vô Phong hỏi.
Ông già trả lời:
-Ta nghĩ nó bay về lục địa Kim Ngân.
Trong phép Đồng Tử lão có thuật bói quẻ, nhờ thuật này, Lộc Tục dự đoán Ác Lạc Điểu đang bay về Kim Ngân lục địa. Nhưng Vô Phong cảm giác cái thứ bói quẻ na ná món dự báo thời tiết năm ăn năm thua. Một lục địa rộng lớn vô cùng, biết đi đâu mà tìm Ác Lạc Điểu? Vả lại Kim Ngân vốn nổi tiếng giết chóc và bạo lực, tên tóc đỏ mới nghe mà mặt mày tái xanh tái đỏ.
Hai người bàn chuyện thêm lát nữa thì Mạc Điển quay về. Lão khổng lồ vác theo một đống hải sản cùng một khúc thịt giao long chảy ròng ròng máu. Tự thân Mạc Điển vào bếp chuẩn bị đồ ăn; tiếng chặt thịt, xào nấu vang dội khắp thạch động. Chừng nửa giờ sau, tiệc được dọn, từng món bày biện trên những chiếc đĩa to bằng bánh xe và dĩ nhiên, không thể thiếu rượu. Mạc Điển người to miệng rộng, thành thử những miếng thịt giao long vừa mồm ổng chẳng khác nào cả tảng thịt chẹn họng Vô Phong. Dù vậy, gã tóc đỏ đánh giá rất cao tài nghệ nấu nướng của Mạc Điển. Từ món cá hấp ngọt thịt, những miếng bạch tuộc nướng vàng rộm cho tới tảng thịt giao long thơm phức, tất cả đều xuất phát từ bàn tay làm bếp thượng hạng. Mạc Điển thậm chí còn dành thức ăn đem sang cho Tiểu Hồ thưởng thức. Ai mà nghĩ một lão khổng lồ thô ráp như Mạc Điển lại hành xử như một quý ông đúng nghĩa?
Nhưng suốt cả bữa ăn, chỉ Vô Phong đánh chén khỏe. Hai ông già ăn rất ít, chỉ uống và nói chuyện là nhiều. Cũng giống như đám đàn ông nhậu nhẹt ở Quận 4, hai người họ lại nhớ chuyện thuở xưa, kẻ cười người nói vui vẻ. Rượu càng nhiều, những chuyện quá khứ cũng nhiều thêm. Nhưng rồi cả hai dừng lại khi dòng chảy quá khứ đụng tới thời nội chiến Xích Quỷ. Một khoảng im lặng trôi qua rất lâu, không gian chẳng còn gì ngoài tiếng nhai nuốt giữ ý của Vô Phong. Lát sau, Lộc Tục rời đi, Mạc Điển ngồi thêm chút nữa cũng rời bữa tiệc, để lại gã thanh niên ngồi một mình. Vô Phong định buông đũa nhưng thấy thức ăn còn nhiều, hắn quyết tâm “đả” bằng sạch. Lãng phí thức ăn là không tốt! – Hắn khẳng định.Dù vậy, Vô Phong không sở hữu cái bụng vô đáy giống Thiên Hải. Ngốn hết chỗ thịt bạch tuộc nướng, hắn dựa lưng vào tường, bụng phưỡn ra thở ành ạch, mắt nhìn đĩa thịt giao long song lực bất tòng tâm.
Thấy dễ thở hơn chút, Vô Phong bèn rời khỏi hang. Thạch động chìm trong màn đêm, đó đây rực sáng những bó đuốc cháy lửa màu xanh tím soi tỏ dãy đá nhấp nhô. Hắn lần theo con đường hẹp xuyên qua dãy đá rồi bước ra ngoài cửa động. Gió hiu hắt đẩy sóng, tấu lên từng khúc rì rào ngắt quãng trên bờ đá gồ ghề. Hắn ngửa mặt ngẫm nghĩ về mảnh đất Lạc Việt. Đêm nay là đêm cuối cùng Vô Phong lưu lại đây, sẽ không còn bọn vô nhãn, xác sống hay Ác Lạc Điểu nữa, nhưng hắn cảm thấy tiếc nuối. Dù mảnh đất lắm người nhiều ma này đáng sợ, bất quá nó còn vô số khúc mắc chưa được giải đáp. Hắn cần câu trả lời.
Đang suy nghĩ, Vô Phong chợt thấy ông già Lộc Tục dong thuyền ra biển. Tên tóc đỏ gọi:
-Ông già đi đâu thế?
-Lòng vòng uống rượu thôi! Cậu đi chứ?
Vô Phong gật đầu đồng ý rồi bước xuống thuyền. Lộc Tục chèo thuyền vòng ra phía sau dãy núi đen rồi mặc thuyền trôi theo dòng. Biển đêm yên ả, mặt nước lặng tĩnh tựa mặt hồ. Ánh trăng mờ mờ buông thả trên con thuyền, phủ lên hai người một già một trẻ. Ông già đưa bầu rượu cho Vô Phong và bảo hắn uống. Tên tóc đỏ dốc bầu nhấp một ngụm nhỏ, thứ chất lỏng cay xè trôi qua cổ họng khiến hắn nhăn nhó mặt mũi. Nhưng hắn cảm thấy vòm miệng lắng đọng một dư vị ngòn ngọt, đầu óc bỗng chốc hơi biêng biêng. Hắn lên tiếng:
-Tôi hỏi vài chuyện được không, ông già? Hy vọng ông không phiền.
-Cứ hỏi đi! – Lộc Tục cười – Ta gọi cậu cốt là muốn nghe cậu hỏi gì.
Tên tóc đỏ nhấp ngụm rượu nữa, sau mở lời:
-Tại sao các ông lại rời bỏ Xích Quỷ? Tộc trưởng từng trả lời tôi rằng trong trái tim người Lạc Việt có một con thú dữ, vậy là sao? (*)
Lộc Tục cười chua chát. Ông già nốc rượu, bàn tay gầy guộc khua khoắng mặt nước như đang tìm kiếm vật nào đấy dưới đáy biển. Sóng lợn cợn từng đợt đẩy thuyền ra xa khỏi dãy núi đen, mũi thuyền rẽ làn nước nhuộm màu trăng bạc và trôi về hướng tây. Lộc Tục chưa vội trả lời, Vô Phong cũng để yên cho ông già tâm tình với rượu. Bởi lẽ người đàn ông chỉ nói khi có men rượu và đối diện người đàn ông khác.
Thuyền trôi mãi, trôi mãi, cho tới khi Vô Phong chợt thấy phía trước lù lù một quả núi cao ngất. Núi màu xám, không phải sắc xám của đất mà do vô số bia mộ tạo nên. Bao nhiêu tấm bia, bấy nhiêu người đã chết. Bia chen chúc khắp nơi, cỏ cây không mọc nổi, họa chăng có vài cây khô với hình thù hung dữ mọc lên từ bãi đá lởm chởm dưới chân núi. Dòng hải lưu xung quanh ngọn núi bỗng chốc tối tăm hơn cả màn đêm. Gió phảng phất mùi tử khí, lẩn quất những âm thanh không rõ nguồn gốc. Vô Phong rợn tóc gáy, bia mộ quá nhiều, hắn không thể đếm nổi. Mộ có tên thì ít, mộ vô danh thì nhiều. Tên nóc đỏ nuốt nước miếng đoạn thì thào:
-Chốn nào đây?
-Nơi chôn cất những anh hùng chiến trận của Xích Quỷ. Đi tiếp theo dòng chảy này, cậu sẽ thấy vài chục quả núi nữa giống như vậy.
-“Anh hùng”… nhiều thế sao?
Lộc Tục lắc đầu cười đắng:
-Phải. Một dân tộc nhiều anh hùng là một dân tộc bất hạnh. Nước Xích Quỷ của ta, tộc Lạc Việt của ta, thực sự quá bất hạnh.
Vô Phong chống cằm chăm chú lắng nghe. Rượu nồng, người lâng lâng cũng là lúc ông già trút bầu tâm sự:
-Hơn ba ngàn năm sống trên đời, chưa bao giờ ta thấy ngọn lửa chiến tranh ngừng cháy trên mảnh đất này. Những cuộc chống ngoại xâm, những cuộc chinh phạt về phương nam, chưa lúc nào máu ngừng đổ. Ta cũng không hiểu tại sao mảnh đất này nhiều chiến tranh đến thế? Nhưng một điều kỳ lạ hơn, sau mỗi cuộc chiến tranh, Xích Quỷ vẫn tồn tại dù đôi lúc chúng ta gặp những đối thủ mạnh hơn mình nhiều lần. Dường như… nó là số phận. Ta đã từ bỏ ngôi vị, rời khỏi Xích Quỷ và đi tìm câu trả lời.
Ông già ngừng lại để uống thêm ngụm rượu, sau tiếp tục:
-Ta đi khắp nơi, tới nhiều vùng đất khác nhau và chứng kiến vô số cuộc chiến tranh. Ta nhận ra những quốc gia thuộc thời đại phi cơ giới hầu hết đã lụi tàn. Cậu biết Nghĩa Địa Băng ở lục địa Băng Thổ chứ (**)? Một đế chế hùng mạnh như vậy đã tồn tại, đã thống trị một nửa thế giới nhưng rồi cũng lụi tàn. Ấy thế mà tộc Lạc Việt vẫn tồn tại.
-Được sống, được tồn tại là tốt chứ sao?
Lộc Tục cười khổ:
-Không, hoàn toàn không. Nếu quả thực có thứ quyền năng thay đổi thời gian, ta sẽ về quá khứ, để mặc tộc Lạc Việt tan biến cùng cát bụi.
-Tại sao ông nghĩ như thế? – Tên tóc đỏ ngạc nhiên.
Ông già vỗ vỗ lồng ngực:
-Trong trái tim người Lạc Việt có thú dữ. Chiến tranh quá lâu đã khiến chúng ta bị ảnh hưởng. Trái tim chúng ta hun đúc bằng hận thù chồng chất, da thịt chúng ta bao bọc trong đao kiếm, tính cách chúng ta lớn lên giữa bể máu của những người đã ngã xuống – con thú dữ ẩn sâu trong mỗi người Lạc Việt lớn dần theo cách đó. Người Lạc Việt… như một bầy thú dữ, đôi lúc sẵn sàng đoàn kết đánh đuổi kẻ xâm phạm lãnh thổ song có thể giết nhau vì một miếng mồi. Và thế hệ sau cứ sống như cái cách thế hệ trước đã sống, thành thử loài thú dữ ấy lại sinh sôi nảy nở. Mạc Dung lẽ ra đã không phải chết tức tưởi như thế!
Lộc Tục chìa bầu rượu cho Vô Phong. Tên tóc đỏ nhấp thêm ngụm nữa, ông già cười lớn như thể vừa tìm thấy bạn tri ngộ rồi kể tiếp:
-Ta không muốn con thú dữ ấy lan tràn tới thế hệ hậu sinh. Tộc Lạc Việt cần thay đổi, và ta đã thuyết phục các dòng họ cùng chung sống trên mảnh đất này. Một ngôi làng thanh bình, một cuộc sống nguyên thủy với những giá trị cộng đồng. Dường như ta đã thành công. Nhưng… họ Mạc thì không. Bóng ma quá khứ, bóng ma thú dữ vẫn ám ảnh họ Mạc và những dòng họ khác. Ngay ở đây, chiến tranh vẫn tồn tại.
Tên tóc đỏ ngẫm lại cuộc đối thoại suýt trở thành màn đánh lộn giữa Mạc Điển và Khánh Dư. Hắn cười:
-Vì các ông có cái tôi quá lớn!
Lộc Tục lắc đầu buồn bã:
-Thế hệ trước cố chấp bởi cái tôi quá lớn, còn thế hệ sau tự ti bởi những gì thế hệ trước để lại. Đáng buồn thay, con cháu người Lạc Việt vẫn phải trải qua chiến tranh như tổ tiên họ, và thú dữ vẫn cứ lớn lên.
Vô Phong bèn kể lại câu chuyện ở quận 4, về những con người sống trong bốn bức tường không lối thoát, về một Thanh Nhi luôn muốn thoát khỏi Xích Quỷ, về những gã hộ vệ thánh sứ thực tập tại Thiên Kỷ thành cười cợt người cha của Thanh Nhi. Lộc Tục thở dài:
- Thế hệ ấy sinh ra giữa lúc nước Xích Quỷ vừa đứng dậy sau thời kỳ chiến tranh đại lục. Một thế hệ bất hạnh. Chúng nhìn ra thế giới bên ngoài và tự ti khi thấy người Lạc Việt thấp kém so với người khác, như Phi Thiên Quốc các cậu chẳng hạn.
-Tự ti điều gì?
-Không lớn bằng. Không mạnh bằng. Không riêng bọn trẻ con đó mà ngay cả những kẻ già cũng tự ti.
Lộc Tục ngẩng mặt nhìn bầu trời trĩu mây, giọng nói lạc điệu:
-Sự tự ti ấy làm con cháu ta vô phương hướng. Chúng chán ghét xã hội này, chán ghét mảnh đất này, chán ghét cả thời tiết xứ này. Và chúng căm thù dòng máu mang trong người, rất nhiều kẻ hận vì sao chúng mang dòng máu Lạc Việt thấp kém mà không phải sinh ra ở một đất nước lớn mạnh? Chúng là những con thú đang điên cuồng tìm lối thoát cho chính mình. Cũng dễ hiểu thôi, khi chúng phải sống dưới bàn chân của bọn thú dữ lớn hơn – những con thú đang từng ngày từng giờ hút cạn dinh dưỡng của Xích Quỷ. Chiến tranh vẫn diễn ra, chỉ không thể hiện ra ngoài mà thôi.
-Chẳng lẽ những người như Thanh Nhi không làm gì sao? Họ ra đi và bỏ mặc mọi thứ? Lẽ nào công sức của hoàng đế Lê Khải trở thành công cốc?
-Cậu cũng biết Lê Khải? Chà, y là cháu chắt mười mấy đời của ta. Y có tài, tiếc thay lại không nhìn thấy kết cục tương lai và loài thú dữ trong trái tim người Xích Quỷ. Hoặc giả như y nhìn thấy mà chẳng thể thay đổi được gì. Giờ đâ trở thành tấm bình phong cho những con thú dữ tham ăn. Cậu đã bao giờ nghe “Nhân danh hoàng đế Lê Khải” hay cái gì đại loại thế chưa?
Vô Phong bật cười khi nhớ tới bài diễn văn dài loằng ngoằng của gã phó đô đốc Đỗ Thọ tại Cửu Long thành (***). Chút vui vẻ qua đi, hắn bắt đầu ngẫm nghĩ lời của Thanh Nhi.
Giấc mơ không thỏa mãn người khác chỉ là trò lố bịch.
Hắn đã cho rằng Thanh Nhi suy nghĩ tiêu cực. Nhưng ngay lúc này đây, câu nói ấy trở nên đúng đắn hơn bao giờ hết. Hắn không phải Thanh Nhi, không phải chịu cuộc chiến tranh ngầm trong lòng Xích Quỷ.
Lộc Tục chèo thuyền quay về ngôi làng của họ Mạc. Suốt dọc đường, Vô Phong không nói thêm câu nào mà trầm ngâm trong tâm sự. Hắn nghĩ gần nghĩ xa, cuối cùng nghĩ về chính mình. Kể từ ngày tìm được quá khứ, Vô Phong không còn mơ mộng như trước, cuộc sống trong mắt hắn cũng bớt thú vị. Hắn đã nghĩ chẳng ai có thể theo đuổi giấc mơ mãi mãi…
…cho tới khi hắn gặp Mạc Dung – chính xác là bộ xương của ông ta. Liệu đó có phải là kết cục mà Mạc Dung mong đợi? Tại sao ông ta vẫn dặn dò Mạc Điển phải bảo vệ đất nước này – đất nước đã giết chết ông ta? Một người đàn ông vốn dĩ phải đứng thẳng, còn người quỳ gối như Mạc Dung thì gọi là gì? Hắn không biết. Nhưng hắn dám chắc rằng Mạc Dung chết đi mà lòng không oán hận. Ông ta chết đi với giấc mơ còn dang dở, một chút nào đó giống thằng bé Oa Lạc.
Có thật là người ta không thể theo đuổi giấc mơ mãi mãi?
Vô Phong chợt mỉm cười, hắn hỏi:
-Này ông già, quỳ trước mặt người khác có ý nghĩa gì?
Lộc Tục hơi bất ngờ, sau đáp:
-Có thể là sự hèn hạ, nhưng đôi khi là sự kính trọng. Nhưng tại sao cậu hỏi thế?
Tên tóc đỏ nhăn răng cười song không đáp. Đợi thuyền cập bến, Vô Phong không về “nhà” Mạc Điển mà đi thẳng lên đỉnh núi. Thấy lạ, Lộc Tục cũng bước theo hắn. Vô Phong đi thẳng đến nơi Mạc Dung bị hành quyết. Gió lao xao, xích sắt rung, kiếm lạo xạo. Bộ hài cốt phơi mình giữa sương đêm buốt giá. Lộc Tục hỏi:
-Này, say rồi à? Đêm hôm tới đây làm gì chứ?
Vô Phong cười:
-Ngày trước, tôi từng thấy một thằng bé đứng thẳng vì giấc mơ của mình. Nhưng giờ, tôi lại thấy một người đàn ông quỳ gối cũng vì giấc mơ. Cách sống thật khác nhau! Nhưng họ có trái tim dũng cảm, tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ như họ.
-Mạnh mẽ hơn? Bằng cách nào? Chiến đấu nhiều hơn?
Gió thổi ào ạt cuộn mái tóc đỏ, Vô Phong trả lời:
-Không! Tôi không nghĩ đánh lộn sẽ làm mình mạnh mẽ hơn. Tôi muốn đi thật nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người và nghe thật nhiều câu chuyện.
Hắn quỳ xuống trước bộ hài cốt đoạn khấu đầu lạy ba lần rồi nói:
-Mạc Dung… ông ấy là người đàn ông vĩ đại, phải chứ?
Lộc Tục ngây người trước hành động của hắn. Bao năm nay, nghĩ chuyện Mạc Dung quỳ gối trước người phương bắc, trong lòng ông già vẫn lấn cấn khôn nguôi. Nhưng bây giờ, Vô Phong đã cho ông câu trả lời xác đáng. Có lẽ Lộc Tục sẽ không bao giờ ao ước một thứ phép thuật thay đổi thời gian nữa, bởi lẽ giấc mơ năm xưa của Mạc Dung vẫn còn.
Giấc mơ không tồn tại mãi mãi, nhưng nó sẽ chỉ kết thúc khi được hoàn thành tâm nguyện.
Có những người đàn ông đứng thẳng và hy sinh.
Có một người đàn ông quỳ gối để mảnh đất sống trong yên bình, chết đi với giấc mơ dang dở.
Gió xô cát bụi cuốn về phương xa, nơi chân trời đêm bỗng đỏ quạch màu máu. Lộc Tục nhìn theo, lòng dự cảm chuyện chẳng lành. Ông đã phá vỡ quy tắc tháng cô hồn. Nhớ chuyện thuở xưa, chỉ vì bất tuân quy tắc, mảnh đất Lạc Việt phải hứng chịu chiến tranh. Vậy lần này là gì đây? – Lộc Tục tự hỏi.
Chiến tranh sẽ tới. Lạc Việt sẽ lại đổ máu.
Sớm thôi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...