Nhiệt độ trong dãy hành lang đột nhiên tăng vọt, Thuỷ Căn và Quảng Thắng vội vàng lùi lại, nhưng lúc này, cánh cổng màu đen không biết từ khi nào đã khép chặt lại rồi.
Cùng với những bức hoạ bị đốt cháy, trên vách tường của hành lang xuất hiện ngưu đầu trấn tà thú quen thuộc. Còn thanh âm đó dường như phát ra từ chính miệng của trấn tà thú.
Thanh âm cao vút ấy vẫn đang tiếp tục: “Là ngươi sao? Ta không bố trí bất kỳ cạm bẫy nào ở nơi đây, chỉ mong rằng người mở ra thạch thất này chính là ngươi… Nếu đúng là ngươi, vậy thì bao công sức ta giải thích đã không uổng phí rồi. Thiệu, hẳn là ngươi hận lắm khi ta bức ngươi uống rượu độc, rồi lại giam cầm hồn phách của ngươi trong mộ suốt nghìn năm.
Nếu có thể, ta thà rằng kẻ bị phong ấn nghìn năm trong mộ là ta. Thế nhưng… tất cả đều là mệnh, cuối cùng ngươi đã yêu Vạn Nhân say đắm, nhưng trong lòng kẻ đó thèm muốn điều gì, ngươi lại chưa bao giờ để ý đến.
Một kẻ tinh thông Chu Dịch và thao túng cổ trùng, một kẻ mang trên lưng hận thù chồng chất, Thiệu, sao ngươi lại thích y kia chứ?
Khi y bắt đầu xây dựng từ đường ở thôn Bốc Vu, ta mới phát hiện ra nền móng trạch viện mà y chọn đều là đại hung huyệt vị, địa thế thôn Bốc Vu vốn đã vi diệu, lại thêm cố gắng bài trí, oán khí tụ lại đủ để thay đổi đất trời. Khi từ đường hoàn thành, Yến thái phó lại phát hiện tinh cung của ta đột nhiên xuất hiện điềm xấu, vương triều Đại Ngụy nguy cơ chồng chất.
Thế nhưng bấy giờ Vạn Nhân đã được phụ vương vô cùng sủng ái, hơn nữa lại cấu kết với Phùng thiên sư, có thể nói là một tay che trời, ngay cả ta thân là hoàng tử và trọng thần Yến Phượng cũng không làm gì được y. Ta phát hiện ra dã tâm lang sói của y, lại không có cách nào đối phó. Khi ta hạ quyết tâm chuẩn bị phá phủ trầm chu (1) ra sức diệt trừ hắn, Vạn Nhân lại phát hiện được tình cảm ta dành cho ngươi, liền hạ cổ vào ngươi…
Cổ, tương truyền là lấy trăm con trùng bỏ vào vò, để cho chúng ăn thịt lẫn nhau, con còn sót lại cuối cùng chính là cổ. Thế nhưng thứ Vạn Nhân hạ vào người ngươi không phải cổ trùng mà là cổ khí.
Thôn Bốc Vu ẩn cư lánh đời lại nuôi dưỡng một kẻ lòng lang dạ thú như thế, không biết trưởng thôn quá cố có từng thấy trước được việc này hay chăng.
Khi còn ở thôn Bốc Vu, y đã tập hợp hơn một nghìn ác linh vào tế đàn, thao túng chúng tấn công lẫn nhau, ngấu nghiến lẫn nhau, ác linh hung tàn nhất còn sót lại cuối cùng được dùng bùa chú hóa thành cổ khí hạ lên người ngươi. Ngươi bị cổ khí ám vào, lệ khí tăng vọt, chỉ với Vạn Nhân là nghe lời răm rắp, ngày càng độc ác tàn bạo. Nhưng điểm ác độc nhất của thứ cổ này chính là hồn phách người bị hạ cổ sẽ từ từ bị cổ khí cắn nuốt, kẻ đó sẽ trở thành cái xác không hồn…
Lúc Vạn Nhân đắc ý nói với ta, tim ta như bị bóp nát. Linh hồn trong thể xác quen thuộc kia đã từ từ bị một ác linh không tên chiếm lấy, không còn tồn tại nữa ư? Nếu như thứ Vạn Nhân muốn chỉ là vạn lý giang sơn này, ta đây sẵn sàng dâng cho hắn, chỉ cần Thiệu có thể trở về bên ta…
Thế nhưng dã tâm của hắn không chỉ có thế, lý trí nói cho ta biết thân là vương tử của Đại Ngụy, ta không thể để giang sơn Đại Nguỵ rơi vào tay thứ yêu nghiệt này. Hai ta cuối cùng không thể thoát khỏi sự an bài của vận mệnh, trở thành kẻ địch không đội trời chung. Điều duy nhất ta có thể làm, chỉ là nhân lúc ngươi chưa hoàn toàn bị cổ khí cắn nuốt, giết chết ngươi, dùng Bát quái trận pháp trấn áp ngươi trong mộ phần ở Quân Sơn, dùng âm khí cực hạn từ từ luyện hoá cổ khí trong ngươi, chỉ mong hồn phách ngươi có thể thoát khỏi cổ khí… Thế nhưng người hạ cổ lên ngươi lại là Vạn Nhân, y và ngươi phải cùng tồn tại, ta phong ấn trái tim của ngươi trong thi thể y, dùng thân thể không thối rữa của y bồi dưỡng nguyên thần của ngươi, và bởi vì Trấn hồn thạch nên linh hồn còn sót lại của y bị nhốt trong thạch thất nghìn năm, cho dù chuyển kiếp, cũng trở thành kẻ đần độn đầu óc không toàn vẹn.
Ta biết, khi ngươi bước ra khỏi mộ thất cũng là lúc hồn phách y tụ lại, trở lại nhân gian. Đến lúc đó chỉ sợ oán niệm của y càng thêm mãnh liệt, có phá hủy cả thiên hạ cũng không hề tiếc nuối.
Ngày đó, khi giết chết Vạn Nhân, ta từng quay lại thôn Bốc Vu với ý định phá hủy từ đường y xây dựng. Mặc dù Yến Phượng tinh thông thuật âm dương, và cũng đã truyền thụ tất cả cho ta, thế nhưng oán khí ở nơi đó quá nặng, sức mạnh của ta không đủ để hoá giải. Ta chỉ có thể phong ấn vài đoạn ký ức của mình trong tế đàn. Đồng thời sử dụng hồn phách của mình để mở ra một lối vào kết giới của thôn Bốc Vu.
Chỉnh đốn lại giang sơn Đại Nguỵ, dẹp hết loạn trong giặc ngoài, với ta mọi thứ đã tan thành tro bụi, không còn gì để vướng bận nữa, ta giả chết ẩn cư tại thạch thất này, chỉ tập trung chuẩn bị cho việc chúng ta kiếp sau gặp lại. Nếu như kiếp sau của ta có thể bị linh hồn ngươi hấp dẫn, thuận lợi tìm được ngươi, thì chúng ta sẽ cùng quay lại thôn Bốc Vu.
Kiếp trước nợ ngươi, chỉ có thể để đến kiếp sau trả lại. Nếu ngươi thấy được chân tướng hồn phách của ta và giết chết ta ngay trên tế đàn, thì oan nghiệt nghìn năm coi như đã trả hết, ngươi cũng cởi bỏ được nút thắt trong lòng, chỉ mong sao ngươi có thể vui vẻ dạo chơi thế gian. Thế nhưng… nếu như ngươi không giết chết ta, vậy thì… liệu ta có thể nghĩ rằng ngươi vẫn còn chút tình nghĩa với ta hay chăng? Ngươi đã mang theo bản đồ mà ta tận lực bắt chước nét chữ Vạn Nhân khắc lên tế đàn, và tới nơi đây rồi, thì hãy nghe ta nói một chút những điều ta chưa từng nói với ngươi… Ta không biết người đang ở bên ngươi có phải là kiếp sau của ta hay không, nếu đúng như vậy, có thể cùng ngươi nối lại tiền duyên… vậy là nỗi cô đơn của suốt nửa đời ta tự giam cầm mình ở nơi đây cũng được xoa dịu rồi.
Chỉ có điều, việc kiếp trước ta không thể làm xong, lại cần ngươi hoàn thành nốt. Ngươi hẳn đã thấy cái hộp khảm trên cột đá trong hồ nước, thứ chứa đựng bên trong chính là trái tim của Vạn Nhân. Sau khi hồn phách tụ lại, y nhất định đang nóng lòng khôi phục nguyên khí, trong khi quả tim này lại tuyệt đối không thể để y đoạt đi, Thiệu… đệ đệ của ta, van xin ngươi…”
Thanh âm dần dần nhỏ lại, Thủy Căn nghe thấy mà tê dại cả da đầu. Người ta hay nói kẻ thông minh là phải tính kế với người khác, vị này còn hơn thế nữa, cả người sống lẫn người chết, thậm chí đến cả chính mình chuyển kiếp cũng không tha. Nhìn lại đời này của cậu mà mệt muốn chết mịa nó luôn cho xong! Kiếp trước còn chưa được thằng em nó “làm” đủ đây mà, nên mới chuẩn bị mấy con muỗi quỷ quái, làm cậu thiếu chút nữa bị người ta gian thành cái thây khô rồi.
Với chỉ số thông minh của cậu ấy mà, có lấy kính chiếu yêu gì đó ra soi cũng còn lâu mới bằng được vị Đại vương tử mưu mô thủ đoạn này! Không phải hồn phách của mình cũng bị tảng đá nào đó trấn áp rồi đấy chớ, nên đời này mới không xảo quyệt được như người ta?
Thiệu nghe xong hồi lâu mà vẫn không hề phản ứng. Khoảng thời gian ấy, hắn chưa từng cảm thấy bản thân có gì không ổn, kể cả sau khi giết phụ vương để cứu mẫu thân, hắn cũng không hề kích động. Khi ấy, hình như hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ trong đầu – cùng Vạn Nhân ở bên nhau. Cho dù nghìn năm đã qua, ý nghĩ ấy cũng chưa từng thay đổi. Tình yêu thuần khiết ấy của hắn là do cổ độc tạo ra ư? Như vậy thì khiêu chiến quá đáng với quan điểm tình yêu của Vương gia rồi đó.
Vạn Nhân phong hoa tuyệt đại, Vạn Nhân giống như tiên nhân, lại thành thứ yêu nghiệt giở mọi thủ đoạn, lãnh huyết vô tình, lợi dụng oán linh của tộc nhân để luyện cổ ư?
Thành kiến thâm căn cố đế đối với Vương huynh giờ khắc này quả thực đang tăng lên đến cực hạn. Hắn hung hăng giáng một quyền lên ngưu đầu trấn tà thú.
Cú đấm ẩn chứa linh lực đập nát ngưu đầu trấn tà thú thành hai mảnh.
Quảng Thắng tinh mắt, thấy được bên trong trấn tà thú ẩn giấu thứ gì đó, đại ca xã hội đen kinh hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Trái lại, Thuỷ Căn đã có kinh nghiệm với yêu ma quỷ quái, không kêu lấy một tiếng. Cậu chỉ trơ mắt nhìn vết nứt dữ tợn âm trầm, không biết vì cớ gì, nước mắt lại trào ra…
Lời tác giả: Vẫn còn rất nhiều điều đáng ngờ, mọi người từ từ để Cuồng tử bật mí dần dần.
.
(1) Phá phủ trầm chu (đập nồi dìm thuyền): dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy đã không còn đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...