Cho dù có quan hệ thân mật thể xác, Triệu Tử Huân đối với cô mà nói, vẫn chỉ là người xa lạ quen biết không đến một ngày.
Lần đầu gặp mặt, hắn liền cho cô một cảm giác an toàn kỳ quái, hiện tại lại trở thành nơi duy nhất cho cô dựa vào, nhưng cô vẫn cứ không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm hắn, càng không có cách nào mở lòng mình với hắn, mỗi một lần hoan ái, cô đều có một tia kháng cự.
Cô đơn thuần mà chậm nhiệt, nhưng đối với cảm thụ lòng người cũng trực tiếp nhất. Suy cho cùng, cô sợ hãi Triệu Tử Huân, sợ hãi Địch Thanh và Lục Dã, sợ hãi mỗi người trong ngục giam. Cô càng muốn nhanh chóng rời đi.
Triệu Tử Huân đi rồi, cô mới có tâm tư đánh giá không gian này. Phòng tuy rằng thực rộng rãi, nhưng bị các loại đồ dùng sinh hoạt chất đầy, có vẻ chen chúc mà hỗn độn, là một phòng của đàn ông độc thân.
Nhất thấy được, là mấy cái gạt tàn đầy thuốc cùng tàn thuốc rơi rụng khắp nơi, và một cái tủ quần áo rất lớn.
Cô đột nhiên nhận ra, Triệu Tử Huân căn bản không có mặc cái gọi là tù phục, hắn có thuốc, có bật lửa, căn bản là không giống một người đang bị bỏ tù, phạm nhân không có tự do.
Trong nghi hoặc, có người động khóa cửa phòng, phát ra cạch một tiếng.
Bạch Chỉ tưởng Triệu Tử Huân đã trở lại, đang muốn đi mở cửa, lại đột nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp.
Người ngoài cửa cũng không gọi cô, cho cô bất cứ tín hiệu gì về thân phận, mà là sau khi phát hiện cửa bị khóa trái, bắt đầu gõ cửa.
Đầu tiên là nhẹ nhàng gõ, không được đáp lại; sau đó, chính là thật mạnh phá cửa, giống như muốn cứ như vậy cậy mạnh làm hỏng cửa phòng.
Triệu Tử Huân chân trước mới vừa đi, người nọ căn bản không giống như tới tìm hắn.
Sau lưng Bạch Chỉ toát ra trận trận lạnh lẽo, hàm răng cô bắt đầu va đập, sợ hãi rụt ở góc, một cử động cũng không dám, cực độ khủng hoảng mà nhìn chăm chú vào cửa bị lực mạnh tác động. Phía dưới khe cửa, có một cái bóng đen khả nghi đong đưa.
Một lát sau, tiếng phá cửa dừng lại, tiếng bước chân nặng nề vang lên, một bóng người mơ hồ xuất hiện trước cửa sổ.
Hô hấp Bạch Chỉ hoàn toàn ngừng, qua cửa kính, cô không thấy rõ người kia, chỉ nhìn thấy đến hắn ấn ba ngón tay trên cửa sổ, sau đó là hai ngón, sau đó là một.
Ba, hai, một...
Chủ nhân chân chính của phòng đã rời đi, hắn tìm ai, đếm ngược cái gì?
Toàn thân Bạch Chỉ cứng đờ, ngăn cũng ngăn không được run rẩy, nước mắt tràn ra hốc mắt. Cô che miệng lại, mạnh mẽ ức chế chính mình thở dốc.
Người nọ thấy trong phòng không có bất cứ phản hồi nào, chỉ chốc lát sau, kéo tiếng bước chân nặng nề rời đi.
Bạch Chỉ bỗng nhiên xụi lơ xuống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Không quá một lát, lại truyền đến tiếng có người dùng tay mở cửa.
Cả người Bạch Chỉ lạnh băng, rúc vào góc tường, gắt gao mà nhìn chăm chú vào cửa phòng, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Cửa phòng mở ra, là Triệu Tử Huân. Hắn tiến vào phòng, một lần nữa khóa cửa lại.
“Làm sao rúc ở góc rồi? Anh mới đi ra ngoài một lát, sợ hãi đến vậy hả?” Hắn trêu ghẹo hỏi.
Bạch Chỉ bỗng nhiên nhào vào lòng ngực hắn, chôn đầu trong ngực, không tiếng động run rẩy.
“Tay làm sao lạnh như vậy... Tốt rồi, anh đã trở lại, đừng sợ...” Triệu Tử Huân ở bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, hôn lên gáy cô.
Hắn thở ra hơi thở nặng trĩu đục, nhịn không được bắt đầu nhẹ nhàng toát lộng da thịt non mềm của cô, tay cũng hành động xấu.
Bạch Chỉ mặc kệ hắn hành động, đôi tay nắm chặt áo hắn, tựa như bắt một cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...