Hai người dây dưa bao lâu, Huyền Ảnh sẽ khóc bấy lâu. Mặc dù cậu không khóc thành tiếng nhưng đôi mắt cứ đỏ hoe, không sao kiềm được tuyến lệ. Mới đầu cậu khóc do đau lòng, tiếp đó lại vì sung sướng, kế nữa thì bởi nỗi đau nhức ở thân dưới. Càng về sau, nguyên nhân khiến Huyền Ảnh khóc càng phong phú.
Diệp Sâm lắng nghe tiếng thở dốc, ngắm nhìn ánh mắt sáng trong của Huyền Ảnh, nội tâm kích động chẳng thể chịu được. Anh mạnh bạo gặm cắn khắp thân thể dưới thân mình, dùng hai tay nắm lấy chiếc eo, quan sát chăm chú cần cổ trắng nõn gợi cảm. Hóa ra người anh thương không chỉ đáng yêu, mà còn có lúc hấp dẫn đến kỳ lạ. Diệp Sâm vừa nghĩ vừa hưng phấn đẩy hông thúc vào Huyền Ảnh.
Hai mắt Huyền Ảnh nhắm chặt, cơn khoái cảm và nỗi đau đớn đan xen trong cơ thể cậu. Hai chân cậu bị ghìm chặt, chỉ có hai tay được tự do. Vì thế cậu bắt đầu níu lấy gối mền xung quanh giằng xé, đôi lúc còn ném lung tung. Lúc này ga trải giường đã bị xốc ngược, chăn nằm ngổn ngang dưới đất. Thế nhưng Huyền Ảnh vẫn tỏ vẻ khó chịu, cậu nghẹn ngào, “Nóng quá à…”
Diệp Sâm nghe xong, máu nóng liền tràn lên não.
“Ối! Lại nóng!” Huyền Ảnh để Diệp Sâm ôm lấy mình, cũng vội vã vòng tay qua cổ anh, bạo dạn nhào đến cắn một phát thật đau lên vai chủ nhân. Cậu tiếp tục ngồi trên người Diệp Sâm, giãy giụa hai chân.
Diệp Sâm khẽ rên do ăn đau. Anh vùi đầu vào hõm vai Huyền Ảnh hít một hơi thật sâu, “Nuôi lâu rồi mà vẫn chưa hết ngang tàng nữa!”
Huyền Ảnh ngẩng đầu nhìn Diệp Sâm. Đôi mắt đẫm lệ mở to giả bộ tội nghiệp, hàng lông mi ướt nhẹp vì nước mắt, cậu thút thít nói: “Thoải mái quá.”
“Thoải mái mà còn cắn tôi?” Diệp Sâm bóp mông cậu, thấy đôi tai thỏ xốc xệch trên đầu cậu rất buồn cười. Càng nhìn anh lại càng thích, thích đến muốn lôi hết tâm can mình ra. Anh không biết làm sao giảm bớt cảm xúc của bản thân, chỉ có thể hôn Huyền Ảnh thật sâu để giải tỏa.
Huyền Ảnh mềm mại tựa vào người Diệp Sâm. Khuôn ngực cậu phập phồng do cố gắng hít không khí. Huyền Ảnh nhẹ nhàng ma sát mông mình lên hai chân anh, cho đến khi chạm phải cái đuôi bông gòn đang xù lông, cậu liền cười sung sướng, “Thì ra mấy thứ này không phải để cho ngài xem mà là cho ngài xé, ngài mới ngang tàng ấy!”
Diệp Sâm không ngờ Huyền Ảnh sẽ trả đũa mình. Anh vỗ mông cậu thật mạnh ý muốn trừng phạt, “Em mắng ai ngang tàng hả? Kiếp trước em suýt đã phá sập chuồng ngựa trong phủ tướng quân của tôi, kiếp này đồ trong nhà tôi cũng bị em quậy cho rối lung rối mù thế này. Em là đồ phá của, dã tính không bao giờ thay đổi được!”
Huyền Ảnh quan sát căn phòng bừa bãi như ổ gà một lượt xong liền toét miệng cười. Vui vẻ một hồi lâu, cậu mới đột nhiên mở to mắt, hoảng sợ hỏi: “Khoan! Ngài nói kiếp trước gì?”
Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh một cách thâm sâu, ôm cậu vào phòng tắm, “Em ngốc thật đấy!”
Huyền Ảnh dõi theo động tác mở nước của anh, mặc anh bế mình vào bồn. Tầm mắt cậu một mực dừng trên gương mặt Diệp Sâm, dè dặt mở miệng, “Ngài nhớ sao?”
“Ừm.” Diệp Sâm tỉnh bơ đáp, “Em lén lút gì đấy?”
Huyền Ảnh trừng to mắt, nuốt nước bọt. Hai tay cậu vội vàng ôm chặt lấy anh không buông, gân cổ nói: “Em… bây giờ em đã là người! Còn kết hôn với ngài nữa! Ngài không được đuổi em đi!”
Diệp Sâm vốn chẳng bận tâm đến việc kiếp trước. Thế nhưng vừa thấy nỗi lo sợ trong mắt Huyền Ảnh, sắc mặt anh dần xấu đi, “Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại sợ đến vậy?”
Huyền Ảnh chớp mắt liên hồi, khẩn trương ôm tay Diệp Sâm, “Ngài đừng tặng em cho người khác, em chỉ muốn ở cạnh ngài thôi!”
Suýt chút nữa Diệp Sâm đã bị Huyền Ảnh siết chết. Anh vội vàng tháo tay cậu ra, lại thấy cậu càng bàng hoàng hơn trước, thế nên đành ôm lấy cậu an ủi, “Tôi bảo đảm, sau này sẽ vĩnh viễn ở cùng em, em tin tôi.”
Huyền Ảnh thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, nội tâm dần bình tĩnh. Khóe mắt cậu ướt nhẹp, đầu gật liên tục.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Sâm hôn môi Huyền Ảnh, cau mày nhìn cậu.
“Có phải ngài quên nữa rồi không?” Huyền Ảnh khó hiểu hỏi, “Ngài tặng em cho người khác, ngài không cần em nữa.”
“???” Diệp Sâm không bắt kịp suy nghĩ của cậu, “Tôi tặng em cho người khác hồi nào?”
Huyền Ảnh lắc đầu, “Không nhớ, lâu quá rồi.”
Diệp Sâm nghe hai tiếng “lộp bộp” trong lòng, gấp gáp hỏi: “Tôi tặng em cho ai?”
“Quốc sư!” Huyền Ảnh lên án nhìn Diệp Sâm, “Ngài có biết gã ta là tên bại hoại không? Em bị gã nhốt mấy chục năm, gã còn đòi ăn thịt em! Xém chút em đã bị gã giết chết!”
Diệp Sâm nghe đến đây thì hiểu ra. Thầm nghĩ chuyện này có lẽ xảy ra sau khi mình bị xử trảm. Huyền Ảnh bị bắt trong lúc triều đình tịch thu tài sản của phủ tướng quân. Cậu ở chuồng ngựa quanh năm suốt tháng nên không rõ mọi chuyện, cũng chẳng đoán được sau này cả hai lại gặp mặt nhau.
Đã như thế, chuyện anh bị chém đầu ở kiếp trước hẳn không nên nói ra. Nhưng Diệp Sâm cũng chẳng biết giải thích thế nào cho phải.
Khó trách trước đây quay phim ở thảo nguyên, Huyền Ảnh thấy tướng quân chủ nhân giả trang, thái độ liền trở nên khác thường. Lúc xin Diệp Sâm cưỡi mình, ánh mắt cũng đáng thương đến lạ. Mặc dù khi đó anh hiểu được cảm xúc của cậu, nhưng vẫn không thể nhìn thấu ẩn tình bên trong.
Diệp Sâm lập tức tự trách bản thân, “Ngày xưa tôi thường dọa sẽ bán em đi, chắc lúc đó em khó chịu lắm.”
Huyền Ảnh tiếp tục trợn to mắt, gật đầu liên hồi.
Diệp Sâm thở dài, đặt nhẹ môi lên khóe mắt Huyền Ảnh, thấp giọng an ủi, “Gạt em thôi. Lúc đó tôi chỉ muốn dọa em, em đừng tưởng thật.”
Huyền Ảnh cười tươi rói. Một giây trước cậu còn nơm nớp lo sợ, một giây sau đã tỏ vẻ đắc ý, “Bây giờ em kết hôn với ngài rồi, ngài không thể tặng em cho người khác! Em chưa thấy nhà thấy nhà ai tặng con dâu hết!”
“Cũng biết thân biết phận quá nhỉ? Nhóc ngu ngốc này!” Diệp Sâm xoa mặt cậu, “Tới tận bây giờ, tôi chưa từng nghĩ sẽ tặng em cho bất kỳ ai. Em bị kẻ khác trộm mất, sau đó tôi luôn tìm em nhưng lại tìm không được.”
“Thật sao?” Hai mắt Huyền Ảnh sáng lên, nét buồn bã tan biến sạch, “Chả trách sao! Sau đó ngài già đi, chắc không thể đi đứng được bình thường, lại càng không biết tìm em ở đâu. Lúc em thoát ra khỏi phủ quốc sư, quay lại phủ tướng quân đã thấy mọi thứ tan hoang. Người ta nói ngài không còn ở nhân thế nữa. Em nghĩ cũng phải thôi, em bị nhốt mấy mươi năm, Quốc sư chết, con trai cũng chết! Hì hì… do em đạp chết đấy!”
“Không phải em có khả năng dịch chuyển tức thời sao?”
“Dịch chuyển tức thời?”
“Là trước đó em đang ở trong chuồng, thoáng cái liền chạy đến phòng của tôi. Khả năng này không phải gọi là dịch chuyển tức thời à? Sao lúc em bị Quốc sư nhốt lại không trốn thoát bằng cách đó?”
Huyền Ảnh chớp mắt suy nghĩ, “Không biết nữa. Gã Quốc sư đó thần thần bí bí, lại còn luyện tà đạo. Bọn chúng luôn muốn ăn em nhưng không có cách nào ăn được. Vì thế gã dùng thuật tà môn nhốt em lại. Em không thoát ra được, mà chúng cũng không vào được. Sau khi Quốc sư chết đi, con trai của gã chẳng có tài cán gì mà cũng muốn ăn thịt em. Tuy nhiên lúc gã giải tà thuật xong, em liền xông ra đạp chết gã! Ha ha ha ha!”
Diệp Sâm nhìn Huyền Ảnh cười nhưng lòng lại đau nhói. Anh vội vàng ôm chặt cậu, dịu dàng vuốt ve tấm lưng trần, “Sau này sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa. Xã hội hiện giờ đã trở nên công bằng hơn rất nhiều, em và tôi có thể cùng nhau sống vui vẻ qua ngày.”
“Vâng.” Huyền Ảnh hài lòng gật đầu, sung sướng hôn Diệp Sâm, “Hì hì… Em biết rồi! Mấy lần trước chúng ta làm chưa phải là giao phối, hôm nay mới phải.”
Diệp Sâm vừa nghe đến hai chữ giao phối, trong đầu chợt có tiếng nổ tung. Trái tim anh như bị treo trên cổ họng, đập dồn dập không ngừng. Anh khẩn trương sờ tới sờ lui khắp người cậu, “Em có sao không? Có thấy lạ ở đâu không?”
Huyền Ảnh để Diệp Sâm vuốt ve khắp người mình, nhớ đến chuyện hai người cùng làm vừa nãy. Cậu bất chợt thở gấp, hổn hển nói khẽ, “Có…”
Diệp Sâm sợ muốn đứng tim, “Ở đâu?”
Huyền Ảnh nở nụ cười đắc ý, “Em lại muốn giao phối.”
Diệp Sâm ói máu, cả người ngây ra như phỗng.
Huyền Ảnh vô cùng hưng phấn, bắt đầu liếm môi anh.
Hơi thở Diệp Sâm trở nên thô suyễn, nhưng vẫn lý trí đẩy cậu ra, “Đừng phá! Rốt cuộc em có bị sao hay không? Còn biến thành ngựa được không? Không phải! Em có khó chịu ở đâu không?”
“Có.” Huyền Ảnh chém đinh chặt sắt trả lời, “Mông đau, eo nhức… em muốn làm thêm lần nữa!”
Diệp Sâm thật sự thất thủ. Rõ ràng mình là người nằm trên nhưng lại bị tên nhóc mặt dày này làm cho da mặt nóng hổi. Anh vội vàng điều chỉnh sắc mặt, cẩn thận kiểm tra cả người Huyền Ảnh. Bề ngoài không có gì thay đổi, tuy nhiên không biết bên trong có bị ảnh hưởng hay không.
Huyền Ảnh giận, nhào tới gặm cắn vai Diệp Sâm, làm cho nước trong bồn tắm tràn lênh láng ra ngoài.
Diệp Sâm đã cố hết sức kìm chế bản thân, nhưng đến cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi. Trước chưa được nếm thử mùi vị còn đỡ, bây giờ đã ăn được một lần, lực kiên định lập tức bằng không. Huyền Ảnh chẳng cần xuất chiêu gì cao siêu mà tuyến phòng ngự của Diệp Sâm cũng đã sụp đổ hoàn toàn.
Huyền Ảnh để Diệp Sâm bế mình ra khỏi bồn. Cậu nuốt nước miếng, tỏ vẻ sợ hãi. Cậu xoay người sờ mông mình, tội nghiệp nhìn anh, “Đau lắm, ngài nhẹ nhẹ thôi! Ưm…”
Hai người tiếp tục chơi đánh trận trong phòng tắm.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Sâm vừa tỉnh giấc đã hối hận, thật sự muốn cho mình một cái tát. Làm lần đầu tiên còn có thể cho là không kiềm chế được, nhưng anh cũng nên quan sát một thời gian thêm thế nào rồi mới tiếp tục. Cớ chi lại chơi đến hai ba lần như cầm thú vậy?
Huyền Ảnh đang nằm trên người anh khẽ động đậy, rồi tiếp tục ngủ say sưa.
Diệp Sâm ngồi dậy muốn gọi điện hỏi tình hình việc điều tra, nào ngờ vừa nhấc người lên đã bị Huyền Ảnh ôm chặt. Không cách nào kéo cậu ra được, anh cũng không nỡ đánh thức cậu, đành phải nằm yên một hồi. Sau anh lại nhẹ nhàng bế cậu rời giường cùng mình.
Huyền Ảnh vốn là một con ngựa, tối qua biến thành thỏ. Qua một đêm, cậu lại trở về làm con người mặt dày kiêm thạch sùng, toàn thân như có nam châm hút lấy Diệp Sâm. Mặc dù tích cách cậu đáng yêu nhưng vẫn là thanh niên thân cao thước bảy, trọng lượng cơ thể cũng nặng như ai. May sao Diệp Sâm luôn thường xuyên rèn luyện sức khỏe, bằng không sẽ chết bất đắc kỳ tử vì mệt.
Diệp Sâm thấy mình chẳng khác nào kangaroo, vừa phải mang con vừa phải khó khăn đánh răng rửa mặt. Mãi một lúc sau, anh tiếp tục đứng bất lực trước tủ quần áo.
May mắn thay, lúc này Huyền Ảnh tỉnh dậy. Cậu mơ màng mở mắt ra, ngẩng đầu nhe răng cười với Diệp Sâm.
Anh nhanh chóng đưa cậu đến giường nằm, nhẹ nhàng hôn lên má cậu, “Ngủ một lát nữa đi, ngoan.”
“Oh!” Huyền Ảnh chép miệng, nhắm mắt ngủ tiếp.
Diệp Sâm im lặng quan sát Huyền Ảnh. Mặc dù trong lòng vẫn chưa hết nghi ngại nhưng vẫn không thể gạt bỏ niềm hạnh phúc đang như muốn nổ tung trong lồng ngực. Anh say sưa âu yếm cậu hồi lâu, sau đó mới xoay người lấy điện thoại.
Đang lúc Diệp Sâm định nhấn nút gọi đi, Diệp Chương đã nhanh hơn một giây, “Tiểu Sâm, mọi chuyện đã giải quyết xong, truyền thông cũng đã công khai xin lỗi rồi. Thế nào? Huyền Ảnh ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Diệp Sâm hài lòng nói, “Cảm ơn anh hai.”
“Khách sáo với anh cậu làm gì? Thế nhưng đây chỉ là chút sóng gió bên lề, quan trọng nhất vẫn là sớm thuyết phục người lớn.”
Tay Diệp Sâm xoa ấn đường, anh nói: “Em biết rồi.”
“À, có chuyện này phải nói cho cậu biết. Sau khi xác nhận cậu và Huyền Ảnh qua lại, ông nội rất vui, hứng khởi mấy ngày liền đấy.”
“Gì?” Diệp Sâm nghi ngờ, ” Sao có thể chứ? Ông nội còn đang muốn tác hợp em và Chu Duyệt đây này.”
Diệp Chương cười, “Vậy cậu không biết rồi! Trước giờ ông nội vẫn cho là…”
“Cái gì chứ?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...