Khí trời ngày càng lạnh, thời gian mọc rễ trên giường của Huyền Ảnh theo đó ngày càng tăng. Nói một cách hoa mĩ thì: Đã làm người phải học cách hưởng thụ cuộc sống.
Ngày thường không có chuyện gì quan trọng cần giải quyết, Diệp Sâm cũng chẳng nỡ nghiêm khắc với cậu. Anh thầm nghĩ dù sao nuôi người so với nuôi một con ngựa còn đỡ lo hơn nhiều. Ít ra thằng ngốc này biết ngoan ngoãn theo đuôi anh. Huyền Ảnh mơ màng vào phòng làm việc cùng Diệp Sâm, được anh quăng cho một đống sách vở, “Học bài thôi.”
Cậu mở mấy cuốn sách, cuốn sổ ra rồi cầm bút lên, ngẩng đầu nhìn Diệp Sâm, hào hứng hỏi: “Đại Sâm, có phải sau hai năm em sẽ có thể đi học đại học không?”
“Không thể!” Diệp Sâm đáp chắc như đinh đóng cột. Toàn bộ hoạt động tâm lý với đạo diễn Lâm trước đó đã bị đánh rắm.
“Tại sao chứ?”
“Vì em quá đần!”
Huyền Ảnh giận dỗi, nhào đến cắn cổ Diệp Sâm, hành vi không còn thận trọng như xưa. Vả lại cậu rất hiểu tính tình của anh, dù cho khuôn mặt anh thường xuyên nhăn nhó nhưng vốn không thực sự nổi giận với cậu.
Bản thân Diệp Sâm rất hưởng thụ cảm giác gẫn gũi không có khoảng cách này. Anh để Huyền Ảnh cắn hai phát thì bắt đầu ôm lấy cậu cắn trả thù, tâm trạng vui sướng theo đó dâng cao.
Gần đây công ty Diệp Sâm đã chính thức đi vào hoạt động, tuy nghề nghiệp ảnh đế của anh đã tráng cho nó một lớp mạ vàng nhưng muốn làm ăn có hiệu quả thực sự thì hoàn toàn không hề đơn giản. Diệp Sâm vừa phải tạo mạng lưới giao thiệp rộng rãi vừa phải thúc đẩy danh tiếng công ty ngày một tăng cao. Vì vậy mấy ngày trở lại đây anh cực kỳ bận rộn, ngày nào cũng phải đi sớm về trễ.
Đỗ Phong đến công ty tìm Diệp Sâm, vừa vào phòng làm việc của anh đã ném hai xấp tài liệu lên bàn, sau đó ngồi xuống salon châm thuốc hút, bộ dạng phong độ không tả nổi, “Bây giờ xem ra so với cậu tôi khá rảnh rỗi nhỉ!”
Diệp Sâm nhìn thoáng qua đống giấy tờ trước mặt mình. Một xấp ghi thông tin về Lâm gia, xấp còn lại chứa một số kịch bản hay ho mà Đỗ Phong đã chọn. Anh suy nghĩ trong chốc lát, tạm để kịch bản sang bên rồi cầm lấy tư liệu về Lâm gia xem sơ lược. Cuối cùng ánh mắt rơi vào cái tên “Lâm Mộc” được in trên giấy. Đôi con ngươi Diệp Sâm bỗng sáng ngời lên, vội vã gọi điện thoại cho Đỗ Phong vừa đi khỏi không lâu.
“Anh đến N thị điều tra người này giúp thôi, tôi sẽ gửi thông tin đến email của anh.” Diệp Sâm miệng nói, tay đã nhanh chóng gõ máy tính.
Đỗ Phong đưa hồ sơ về các thành viên trong gia đình Lâm gia đến cho Diệp Sâm, thế nhưng thông tin người con trai tên Lâm Mộc này có hơi sơ sài. Cậu ta đã đi học xa nhà cả năm, dựa theo những kết quả điều tra được cho thấy người này dễ tiếp cận nhất. Nếu bắt đầu từ chỗ này thì có lẽ việc điều tra sẽ nhanh và tiện hơn.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Diệp Sâm lại bắt tay vào giải quyết sự vụ trong công ty, mãi cho đến ngày Lâm Canh hẹn Huyền Ảnh ra ngoài chơi.
Thời gian gần đây do thấy Diệp Sâm quá bận bịu nên cậu rất đau lòng, lúc lên xe không quên nắm tay anh nói: “Đại Sâm, ngài không cần đưa em đi đâu, em tự đi được mà. Sau này em sẽ học lái xe, không để ngài cứ phải đưa đón em nữa.”
“Không sao cả, chuyện đó sau này hẳn tính. Hôm nay tôi còn có việc cần làm nên chỉ đưa em đến cổng thôi.” Diệp Sâm nghiêng người hôn lên môi Huyền Ảnh, “Đã học được nhiều bài hát chưa?”
“Được bốn bài rồi! Há há…” Huyền Ảnh ngồi trên xe ngó đông ngó tây, nhíu đôi lông mày xinh đẹp, “Lái xe thật phiền phức, vừa phải nhìn kính chiếu hậu vừa phải kiềm hãm vận tốc, người ngu si sao lo liệu được mấy chuyện cùng một lúc chứ? Ô tô lại không thông minh, em thấy cưỡi ngựa vẫn tốt nhất. Đã lâu lắm rồi ngài chưa cưỡi em đó!”
Diệp Sâm nghe vậy nhưng đầu óc lại nghĩ sang hướng đen tối khác, tâm tình nhộn nhạo hồi lâu, “Ừm, để sau này tính.”
Tuy Huyền Ảnh thích làm người nhưng vẫn luôn giận dỗi việc Diệp Sâm không chịu cưỡi mình. Nhất là cứ mỗi cuối tuần cùng anh đến trại ngựa, nhìn anh dắt hai con ngựa ra tắm rửa chải lông, cậu liền cảm thấy chua xót trong lòng, tựa như vừa đập bể mười bình dấm cái vậy. Thậm chí nhiều lúc Huyền Ảnh còn len lén trừng mắt với hai chúng nó, uy hiếp rằng ngày nào đó mình sẽ bán chúng đi.
Thế nhưng Huyền Ảnh làm người quen rồi, nói toàn tiếng người. Hai con ngựa kia chỉ hừ mũi, coi lời uy hiếp của cậu như gió thoảng qua tai. Thấy chúng chẳng hề để ý mình, Huyền Ảnh giận quá chừng.
Diệp Sâm nói sao làm vậy, vừa đưa Huyền Ảnh đến cổng thì bảo một người vệ sĩ đi theo cậu. Anh vốn băn khoăn không biết có nên giám sát cậu để thám thính ý đồ của Lâm Canh hay không, nhưng sợ điều này có thể khiến Huyền Ảnh không vui, mà bản thân anh cũng không thích vậy, cuối cùng đành thôi. Hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ nói cho anh nghe.
Huyền Ảnh bị Lâm Canh kéo vào trong gặp mặt đám bạn hôm trước. Xem ra những người này rất thân thiết với y, thường ngày hay tụ tập chơi bời cùng nhau. Huyền Ảnh vừa đến cửa đã xung phong lên hát những bài mình đã học. Giọng hát cậu vừa cất lên lập tức khiến mọi người reo hò kinh ngạc. Sau khi bài đầu tiên kết thúc, ai nấy cũng đều bắt đầu trỗi dậy ý chí cạnh tranh khốc liệt.
Lâm Canh ngồi một góc vẫy tay với Huyền Ảnh, “Tiểu Huyền Tử, đến đây!”
Nơi này hơi nóng, Huyền Ảnh hát xong thì đầu tóc cũng đầy mồ hôi, vì thế tiện tay rút khăn giấy lau mặt, “Sao anh không hát?”
“Tôi phải giữ giọng.” Lâm Canh giả vờ ra vẻ bí hiểm vỗ vai cậu, “Này! Cho tôi nhiều chuyện chút, cậu sống cùng với anh Sâm à?”
“Ừm… ừm!” Hai tiếng đáp lại của Huyền Ảnh có vẻ rất cẩn trọng. Tâm trí cậu không ngừng nhớ về những lời dặn của Diệp Sâm, thấy điều này dường như không bị cấm nói nên quyết định gật đầu thành thật.
Lâm Canh cười gian, “Vậy anh Sâm có biết bí mật của cậu không?”
“Bí mật?” Huyền Ảnh mang theo sự khó hiểu nhìn Lâm Canh, “Là sao?”
“Chậc chậc… còn giả vờ ngu ngốc làm gì!” Lâm Canh lôi cổ áo Huyền Ảnh đến sát mũi mình, hít vài hơi. Sau đó y lấy ly nước trái cây uống một ngụm, đưa cho cậu một ly khác, tủm tỉm cười, “Cậu đến từ tộc nào? Sao tôi chưa từng nghe nói về cậu?”
Huyền Ảnh nhận lấy ly nước, ra vẻ hiển nhiên, “Tôi đến từ nhà của Đại Sâm! Chuyện này còn phải hỏi sao?”
“Phụt!” Lâm Canh phun toàn bộ nước vừa uống ra khỏi miệng, “Cậu gạt ai đó? Anh Sâm là người bình thường, cậu đến từ nhà anh ấy cái khỉ! Trừ phi anh ấy nhặt được cậu.”
“Thì tôi được ngài ấy nhặt mà.” Huyền Ảnh nói xong mặt mày lập tức biến sắc, vội vàng lắc đầu, “Không phải! Tôi nói sai rồi! Lúc tôi làm việc ở trại ngựa thì gặp ngài ấy, sau đó tôi về nhà ngài ấy giúp nuôi ngựa!”
Lâm Canh “À” một tiếng thật dài, quan sát Huyền Ảnh đang giải thích huyên thuyên, “Trẻ con không biết nói dối, ánh mắt cậu bán đứng cậu rồi! Thôi, nói đi, cậu thuộc tộc nào? Đừng thừa nước đục thả câu, tôi tự nhận bản thân quan hệ rộng nhưng chưa từng nghe nói về cậu bao giờ, cậu có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi được không?”
Huyền Ảnh vô tội nói: “Tôi đến từ nhà của Đại Sâm thật mà, anh có hỏi một trăm lần thì cũng vậy thôi…”
Lâm Canh sờ cằm, giọng điệu chèn ép, “Không đúng! Tứ đại gia tộc chưa từng có ai họ Huyền cả, lẽ nào trên thế giới này còn tồn tại chi thứ khác?”
Hai mắt Huyền Ảnh đã bắt đầu biến thành hình nhang muỗi, “Rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”
Lâm Canh híp mắt nửa ngày, cuối cùng tức giận vỗ bàn, khiến đám người đang hát hò hăng say gần đó giật mình. Y vội vàng phất tay với họ, “Các cậu cứ chơi tiếp đi!” Vừa nói, y vừa nhìn Huyền Ảnh, “Được rồi, tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, cậu nên khai đàng hoàng cho tôi, có phải cậu thuộc Long tộc hay không?”
“Hả?” Huyền Ảnh trợn to mắt, biểu cảm như đang nghe kinh thư dài ngoằng khó hiểu, “Cái khỉ gì đấy?”
“Ái chà cái giọng nói này! Chẳng lẽ cậu đến từ phương Bắc à?”
Huyền Ảnh cười hì hì đáp: “Coi kịch nên học được.”
“Này này! Đừng đánh trống lãng!” Lâm Canh phẩy tay, nhìn Huyền Ảnh từ trên xuống dưới, lại cầm mớ tóc dài của cậu lên ngắm tới ngắm lui, “Cậu hãy thành thật hiện nguyên hình đi, có phải thuộc long tộc hay không?”
Hai mắt Huyền Ảnh đen nhánh nhưng mù mờ nhìn Lâm Canh, “Long tộc là gì?”
“Ách…” Lâm Canh kéo cậu đứng dậy rồi đi vòng quanh, hệt như đang kiểm nghiệm gia súc vậy. Sau đó y cau mày lại, “Cậu có mùi rất quen.”
Huyền Ảnh nghiêng đầu, hồi lâu sau hai mắt mới tỏa sáng. Cậu hứng khởi đưa tay lên đỉnh đầu vẽ một vòng tròn thật to, “À! Tôi biết rồi, anh đang nói về rồng bay trên trời có phải không?”
Lâm Canh vội vã túm ngược Huyền Ảnh xuống sô pha, trừng mắt với cậu, “Nhỏ giọng dùm tôi!”
Khuôn mặt Huyền Ảnh ra vẻ kích động. Cậu há miệng hít một hơi thật sâu, cố đè thấp giọng mình xuống, “Thật sự có rồng sao? Anh thấy nó lần nào chưa?”
Lâm Canh thấy cậu không giống như đang giả vờ liền liếc mắt hỏi: “Cậu thực sự không thuộc Long tộc sao?”
“Không phải.” Huyền Ảnh lắc đầu, sau lại nói với lòng đầy tự hào, “Tôi là ngựa!”
“Phụt! Khụ khụ!” Lâm Canh lập tức bị sặc nước miếng, vội vàng nghiêng người sang bên kia ho đến muốn lồng phổi.
Huyền Ảnh lo lắng vỗ lưng cho y, “Anh không sao chứ?”
“Không sao… không sao cả…” Lâm Canh cố sức phất tay với cậu, “Gặp quỷ thôi!”
Mấy người bên kia vốn đang hát hò hiện đang im lặng chọt tay qua lại, cả đám ôm vẻ mặt nhiều chuyện. Hai người có mờ ám! Lại thêm một Diệp ảnh đế nữa! Sự tình quả là phức tạp!
Lâm Canh mất nửa ngày để ổn định tâm trạng, mắt nhìn Huyền Ảnh như đang xem phim Tây Dương Kính, “Cậu là ngựa? Ngựa biến thành người?”
Nụ cười của Huyền Ảnh ghim hẳn trên mặt. Thôi chết! Lỡ miệng rồi!
Lâm Canh đột nhiên cười ầm lên, vỗ ghế sa lon điên cuồng, “Tôi không nghe lầm chứ? Ha ha ha!! Thì ra trước nay tôi như ếch ngồi đáy giếng! Ngựa à?! Ha ha ha, khụ khụ!”
Lúc này đến phiên Huyền Ảnh chột dạ, giật nhẹ tay áo y, “Xuỵt! Nhỏ giọng dùm!”
Lâm Canh cười đến nước mắt giàn giụa, “Cậu đừng nói với tôi anh Sâm đã biết chuyện này…”
“Há há! Ngài ấy biết rồi!” Trong nháy mắt Huyền Ảnh quên luôn sự lo lắng, bày ra vẻ kiêu ngạo.
Động tác lau nước mắt của Lâm Canh hóa đá. Y đập bàn, “Thật hay giả?!”
“Thật! Sao thế?” Huyền Ảnh khó hiểu hỏi.
“Mặc kệ khác loài luôn à?! Thú vị quá! Sao cậu không tìm một con người cái mà yêu đương?” Lâm Canh âm thầm giơ ngón cái cho Diệp Sâm, cứ tưởng anh vẫn chưa biết mình đang yêu một kẻ khác giống loài cơ đấy.
“Tại sao phải yêu đương với ngựa cái?” Huyền Ảnh cảm thấy bản thân không bắt kịp nhịp độ suy nghĩ của y cho lắm.
“Nói vậy, cậu vẫn đang hẹn hò với Diệp Sâm…” Lâm Canh cười hề hề, vỗ vai cậu, “Xem ra cậu khiếm khuyết ý thức về nguyên lý xã hội nhỉ? Dễ dàng giao của cải mình cho người ta như vậy, sau này anh Sâm có bị cậu bán đứng chắc hối hận thôi cũng không đủ quá! Nhớ kiềm chế mình nha cậu nhóc!”
Khuôn mặt Huyền Ảnh cau có vì hôm nay đã không quản chặt miệng mồm, lòng đang áy náy vô cùng.
Lâm Canh ngồi bên cạnh vẫn còn cảm thán: “Anh Sâm không làm thì thôi, đã làm cái gì thì khiến người ta kinh ngạc cái đó! Quá gay cấn! Không ngờ Anh Sâm lại yêu một tiểu yêu quái…” Vừa nói, y vừa nhìn chằm chằm Huyền Ảnh, “Khoan đã, rõ ràng cậu thuộc loài ngựa, vậy sao trên người lại có mùi của Long tộc?”
Huyền Ảnh nghiêng đầu suy tư, hoàn toàn mặc kệ câu nói cuối cùng của Lâm Canh. Đôi mắt cậu mở to, lòng dần hiểu rõ điều gì đó, “Thì ra mình và Đại Sâm đang yêu nhau!”
Lâm Canh giật khóe miệng, “Không phải sao? Đã đem người ta đặt ở đầu quả tim hết rồi còn gì?!”
Đôi con ngươi của Huyền Ảnh lấp lánh trong bóng tối, vẻ mặt cậu như thể đang hưởng thụ gió xuân thổi qua, “Hóa ra mình đang yêu…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...