Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Lúc Diệp Sâm đóng phim, Huyền Ảnh luôn ở cạnh xem cực kỳ chăm chú. Thế nhưng cậu có chăm chú đến đâu cũng không thể nào chống lại cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi. Vậy là sau mấy ngày liên tục lăn lộn với đoàn, rốt cuộc đến một đêm, Huyền Ảnh núp ở lưng ghế, vừa đưa tay đuổi muỗi trên người mình vừa ngủ say như chết.

Diệp Sâm diễn xong quay về liền bắt gặp cậu và trợ lý Dương tựa đầu vào nhau ngủ gà ngủ gật, trông thân mật lạ thường. Anh không khỏi nhíu mày lại.

Trợ lý Dương ngủ rất tỉnh, nghe được tiếng bước chân liền giật bắn người. Cậu đưa tay xoa mắt, nhanh chóng chạy đến chờ căn dặn. Gương mặt cậu mơ màng, hứng chịu ánh mắt không rõ ý tứ của Diệp Sâm, bỗng dưng rùng mình. Cậu không hiểu mình có điểm nào khiến người ta đột nhiên thấy ghét bỏ như vậy.

Diệp Sâm cởi phục trang rồi mặc quần áo vào, không hề để ý tới trợ lý Dương đang nơm nớp lo sợ bên cạnh. Anh im lặng cầm lấy ly nước trong tay cậu hớp đại vài hớp, sau đó mới túm Huyền Ảnh đang ngủ say lên, ôm ngang cậu đi về phía xe.

Trợ lý Dương trợn to mắt, đẩy cái cằm đang không khép lại được của mình. Trông cậu chẳng khác gì du hồn (hồn ma lang thang) ngu ngốc bị quên chuyện trước khi chết, lơ đãng về tới khách sạn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Gần đây Diệp Sâm phải quay phim cũng mệt đến không chịu nổi. Hứa Thiên do không hợp thời tiết đã nghỉ ngơi ở bệnh viện hai ba ngày, thật khó khăn lắm mới tới được chỗ quay xong lại tiếp tục bị cảm nắng, khiến đạo diễn tức đến độ dậm chân. Thế là Diệp Sâm đã vì một diễn viên phụ dễ bị bệnh mà phải quay cảnh hành động mấy ngày liền, không những thế còn quay đến nửa đêm. Vậy nên lúc này đây, ngay cả sức lực tự hỏi khẩu vị của chính mình nặng bao nhiêu anh cũng không có nữa. Về đến phòng, tắm rửa, súc miệng được vài phát xong anh liền leo lên giường, vô thức ôm lấy Huyền Ảnh, cùng nhau đi gặp Chu Công.

Nhưng còn hai ngày nữa Diệp Sâm sẽ bớt cực nhọc hơn một chút. Bởi lúc đó dù cho Hứa Thiên quay lại diễn nốt phần còn sót, hay chuyển về phim trường thì cảnh quay cũng đều nhẹ nhàng như nhau. Mà ý của đạo diễn thì, trước tiên quay cho xong phần kịch bản còn thừa ở đây rồi mới về phim trường, như vậy sẽ không tốn công và tốn thời gian di chuyển. Diệp Sâm cũng không có ý kiến gì khác.

Buổi sáng hôm sau, khi bắt đầu công việc, Diệp Sâm bị thiếu ngủ miễn cưỡng lắm mới đứng vững được đi đến chỗ quay, lúc hóa trang còn phải tựa lưng vào ghế chợp mắt một hồi. Đợi đến khi anh mở mắt ra thì tròng mắt đã toàn là tơ máu, nhỏ thuốc nửa ngày mới bớt được

Huyền Ảnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Sâm, đưa tay sờ da mắt của anh, cau mũi, “Đóng phim vất vả vậy, không vui chút nào hết! Thôi ngài đừng đóng cho rồi!”

Thợ trang điểm Tiểu Nhạc đang ngồi xổm ở góc tường dùng ngón tay vẽ tranh cách đó không xa, nội tâm điên cuồng gào thét: Sao cậu có thể động tay động chân với ảnh đế như vậy?! Sau cậu lại có thể hết lần này đến lần khác giả ngu thả thính trước mặt ảnh đế được hả?! Mà vì sao ảnh đế lại vẫn dung túng cậu?! Thằng nhóc cậu rốt cuộc là ai?!

Diệp Sâm nhìn khuôn mặt nhăn nhó hiếm hoi của Huyền Ảnh, chợt cảm thấy không mệt mỏi nữa, thậm chí tâm trạng còn trở nên vui sướng. Anh vỗ đầu cậu, đứng lên nói: “Đợi đến khi phim được lên sóng rồi cậu sẽ không nghĩ thế nữa.” Nói xong liền sải bước rời đi.


Diệp Sâm vừa đi xong, Tiểu Nhạc liền từ góc tường xông tới, ra vẻ chị gái tri âm nở nụ cười, cọ vào người Huyền Ảnh, “Tiểu Huyền Tử này, cậu và anh Sâm thân nhau thật đó nha!”

Huyền Ảnh đang định lấy điện thoại ra chơi, nghe được câu này liền ngẩng đầu lên cười hì hì với cô, “Đương nhiên rồi!”

Tiểu Nhạc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của cậu thì thói nhiều chuyện lại bắt đầu nổi lên, “Vậy cậu có biết anh Sâm đã quen bạn gái hay chưa không? Nói nhỏ thôi, cho tôi nghe là được rồi, tôi sẽ không nói cho người khác đâu.”

Huyền Ảnh trợn to mắt, ngơ ngác nhìn Tiểu Nhạc, “Hả?”

“Bạn gái đó!” Tiểu Nhạc đè thấp giọng mình, nhấn mạnh, “BẠN GÁI!”

Khi Huyền Ảnh không có việc gì làm, cậu sẽ xem quảng cáo hoặc xem phim truyện, làm sao lại không biết bạn gái có nghĩa là gì. Thế nhưng cậu chưa từng thử đặt việc này lên đối tượng là chủ nhân mình bao giờ. Hiện bị Tiểu Nhạc hỏi cậu mới cảm thấy có hơi mê man, bộ não suy nghĩ không thông được.

Tiểu Nhạc ngồi chéo nguẩy trên ghế, cả người khẽ đung đưa, liếc nhìn Huyền Ảnh với vẻ thâm sâu. Cô thầm nghĩ tên nhóc này trông có vẻ ngây ngô, vốn ngôn ngữ cũng nghèo nàn nghiêm trọng, có khi nào ngay cả “bạn gái” cũng không hiểu không? Vì vậy cô kê đầu lại gần, xấu hổ cười cười với cậu, hai ngón cái áp vào nhau, “Chẳng lẽ cái này mà cậu cũng không hiểu à? Ý là anh Sâm có bao giờ thân cận với người khác như vậy không?”

Huyền Ảnh trừng mắt lớn hơn nữa, hàng lông mi dài khẽ chớp, khiến cho nội tâm Tiểu Nhạc cũng bị ngứa ngáy. Cuối cùng cậu mới như đã ngộ ra gì đó, gật đầu thật mạnh, “Có!”

Tiểu Nhạc vừa nghe xong máu chó trong người liền sôi trào hết cả lên. Cô nhanh chóng thẳng lưng, kích động lấy cùi chỏ chọt cậu, “Thật sao?! Thật sao?! Là ai vậy? Dạng người thế nào?”

Huyền Ảnh rũ mi xuống. Hàng mi cong in bóng lên hai con ngươi đen láy của cậu. Cậu nghĩ đến chủ nhân lúc nào cũng nhấn mạnh rằng nhất quyết không được nói nhiều thứ cho người khác nghe, vì thế kiên định lắc đầu, “Em không biết!”

Việc riêng của ảnh đế sao có thể tùy tiện nói với ai, không nói là chuyện bình thường thôi. Vì thế Tiểu Nhạc cũng không để bụng, chỉ tự mình kích động nửa ngày trời xong mới từ từ quay về hiện tại, vẻ mặt khiếp sợ. Ôi mẹ ơi! Thì ra là ảnh đế đã có bạn gái! Còn nữa, không ngờ Tiểu Huyền Tử lại thân với ảnh đế như vậy!! Á á á! Quả nhiên hai người họ là họ hàng thân thích của nhau mà!


Huyền Ảnh thấy Tiểu Nhạc biểu hiện kỳ quái, tò mò nhìn một lát liền không để ý tới nữa, tiếp tục vùi đầu vào nghịch di động. Cậu vui vẻ mở hộp thư thoại ra gửi cho trợ lý Dương và Đỗ Phong một cái tin nhắn.

“Há há… Ha ha… Ồm ồm…” Hai người ở cách đó không xa nghe được âm thanh truyền tới từ điện thoại mà cả đầu đều toàn là hắc tuyến.

Tiểu Nhạc bên này đang mặt mũi dữ tợn lấy di động ra post lên weibo: Kích thích quá! Kích thích quá đi!! Quá kích thích mà! Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại cảm thấy kích thích như vậy nữa! Á á á á!!

“Chị đang làm gì vậy?” Huyền Ảnh hiếu kỳ ghé đầu vào nhìn.

“Update weibo chứ gì!” Tiểu Nhạc không ngẩng đầu trả lời, “Tiểu Huyền Tử, tài khoản weibo của cậu là gì?”

“Em không có.” Huyền Ảnh thành thực lắc đầu.

“Xì! Quê mùa quá rồi đó! Để tôi đăng ký giúp cậu!” Tiểu Nhạc giật lấy điện thoại trong tay cậu, làm hai ba động tác.

Huyền Ảnh vốn còn muốn hỏi cô cách sử dụng, thế nhưng cậu nhớ đến chuyện Diệp Sâm đã dặn, vậy nên ngậm chặt miệng lại, nghĩ sẽ chờ đến tối nhờ Diệp Sâm dạy mình. Sau Huyền Ảnh lại thấy phía chỗ quay phim dường như xảy ra rối loạn gì đó, tiếp đến thì trợ lý Dương và Đỗ Phong cũng tiến tới, cậu hơi sửng sốt một chút xong liền chạy theo.

“Đại Sâm, ngài làm bị gì vậy?” Huyền Ảnh thấy một đám người vây quanh Diệp Sâm. Máu đỏ chói mắt chảy ra từ cánh tay phải của anh khiến cậu hoảng hốt, cuống quít vọt tới.

Vốn sắc mặt của Diệp Sâm đang rất bình tĩnh. Thấy Huyền Ảnh chạy vội đến phía mình, cầm tay lên định liếm thì khóe mắt anh lập tức giật mạnh, vội vã nắm lấy cổ tay cậu ngăn lại, “Không sao đâu.”


Gần đây toàn bộ sức lực của Diệp Sâm đã bị tiêu hao nghiêm trọng, hôm nay tình trạng lại càng có vẻ tệ hơn, diễn một cảnh mà bị NG mấy lần, mãi mới hoàn thành được. Thế nhưng khi anh ngã xuống đất thì đã bất cẩn để mình bị nhánh cây giả rạch một đường trên da, hơn nữa vì quán tính lớn mà vết thương lại càng thêm sâu, vừa nhìn qua đúng là thấy có hơi giật mình.

Sau khi băng bó đơn giản xong, Diệp Sâm liền đi đến bệnh viện tiêm thuốc để tránh bị động kinh. Đạo diễn có đến thăm anh, bảo anh nên nghỉ ngơi thật tốt, còn mình phải đi về phim trường quay trước.

Diệp Sâm mím môi nói: “Không có gì đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Phần kịch còn lại cảnh hành động không nhiều, băng vải lại là được, coi như là Thẩm Khôn trong phim bị thương đi.”

Đạo diễn Lâm bị anh chọc cười, nói: “Người thanh niên, đừng nên liều mạng vậy chứ!”

Diệp Sâm đáp: “Ông không cảm thấy Thẩm Khôn có thêm một vết thương sẽ rất hay sao?”

Hai người tranh luận mãi một hồi, đạo diễn Lâm rốt cuộc cười rộ lên, gật đầu, “Được rồi, cậu nghỉ ngơi một ngày trước đi, ngày kế tiếp tục, ngày kia dời đoàn. Nhớ kỹ, đừng để vết thương chạm nước! Nơi này nóng lắm, muỗi cũng nhiều, bị nhiễm trùng sẽ không dễ xử đâu!” Dứt lời lại đứng tại chỗ vòng vo một hồi, “Ngày mai còn phải gọi điện thoại cho người đại diện của Hứa Thiên, cậu ta quá yếu! Cứ như vậy tôi sẽ phải đổi người.”

Huyền Ảnh đang ngồi bên cạnh Diệp Sâm, cúi đầu nhìn chằm chằm miếng băng vải trên cánh tay anh, vẻ mặt ngây ngốc, không biết băng vải kia có gì tốt mà cậu coi kỹ dữ vậy. Đạo diễn Lâm trước khi đi còn nhìn thoáng qua Huyền Ảnh, thầm nghĩ tên nhóc này khá thú vị. Vì thế ông không kiềm được đưa tay vỗ đầu Huyền Ảnh, “Chăm sóc Diệp Sâm cho tốt.”

“Oh!” Huyền Ảnh trịnh trọng đáp lời.

Diệp Sâm liếc mắt nhìn sang, ánh mắt phức tạp, song lại tựa hồ vừa có hơi mong chờ, vừa hơi không yên tâm với cậu.

Nhưng thực tế đã chứng minh, quả nhiên không thể trông cậy vào Huyền Ảnh, ngoài miệng thì hùng hồn lắm, còn thực chất làm việc lại chẳng ra cái hồn gì. Vào buổi tối, cậu đi theo Diệp Sâm vào phòng chuẩn bị giúp anh tắm rửa, vén tay áo lên trông có vẻ rất tháo vát xong lại không biết phải làm thế nào cho đúng, chỉ biết đụng chỗ này đẩy chỗ kia, hai cái móng vuốt múa qua múa lại liên hồi. Ngay cả cởi nút áo mà cậu cũng phải lóng ngóng hồi lôi, miệng bắt đầu lằn nhằn: “Em tự tắm cho mình rất dễ mà? Sao tắm cho chủ nhân khó vậy?”

Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh khoa tay múa chân liền tức đến phun lửa. Anh thở ra một hơi rồi xách cậu ra ngoài, “Cậu không được, gọi Tiểu Dương tới đi.”

Huyền Ảnh đứng tại chỗ hồi lâu, tự thấy thật mất mặt. Vậy nên cậu đành không cam lòng kêu trợ lý Dương đến. Cậu đối mặt với ánh mắt nghi ngờ cộng thêm oán hận của trợ lý Dương cũng chỉ biết cắn răng vất hết sĩ diện của mình xuống mặt đất, nói: “Em không làm được!”

Trợ lý Dương thấy điệu bộ của Huyền Ảnh chẳng khác gì một cậu ấm ngày thường không làm gì chỉ biết há mồm chờ cơm, khẳng định đây chắc chắn là họ hàng của Diệp Sâm rồi. Vì vậy cậu không nói thêm lời nào, đi vào chào hỏi xong liền bắt đầu làm việc.


Huyền Ảnh cũng theo sau ló đầu vào nhìn, dự định sẽ học tập đôi chút.

Khóe mắt Diệp Sâm đột nhiên trông thấy một luồng tóc dài đen nhánh, toàn thân lập tức cứng nhắc. Anh không thể làm gì khác hơn là nhắm hai mắt, giả vờ như không biết Huyền Ảnh đang ở trong này. Thế nhưng cậu cũng chẳng hề để tâm mấy đến biểu hiện của anh, chỉ chăm chú học tập, không chỉ nhìn mà còn lẩm bẩm nói gì đó, dường như đang thực sự nghiêm túc học hỏi lấy kinh nghiệm vậy.

Diệp Sâm đau đầu không thôi, trong người bứt rứt khó chịu. Thế nên vừa mới tắm xong, anh liền lạnh mặt đuổi trợ lý Dương về phòng.

“Đồ qua cầu rút ván! Đồ giả ma giết lừa! Lấy oán trả ơn! Lòng lang dạ sói!!” Trợ lý Dương đứng trong hành lang vuốt ngực mình, “Không sao, không sao! Đó là ông chủ không bao giờ trừ lương, là ông chủ tốt!”

Huyền Ảnh thấy trợ lý Dương đi rồi liền cầm khăn tắm đến vụng về lau người cho Diệp Sâm, lau xong liền trợn mắt lên nhìn gương mặt khó chịu của anh, nói: “Chủ nhân, mai em sẽ tắm giúp ngài!”

“Không cần, để Tiểu Dương làm là được.”

“Em đã học được rồi! Thật đó!” Huyền Ảnh vừa nịnh nọt quấn khăn tắm quanh hông Diệp Sâm vừa ngẩng đầu nhìn anh ra vẻ cam đoan.

Diệp Sâm im lặng nghĩ đến mình rồi sẽ phải chịu cảnh tượng như vừa nãy, quả không dám nếm thử, vậy nên anh thở mạnh ra một hơi kiên quyết nói: “Đừng quậy, cậu thì làm sao mà tắm cho người được, bớt thể hiện đi.”

“Em được mà, em thực sự đã học được rồi!” Huyền Ảnh đi theo sau mông Diệp Sâm, nói đến mỏi miệng rồi vẫn không bỏ cuộc. Cậu chỉ cần nghĩ tới chủ nhân mình cả người trần trụi không cho mình nhìn, mà lại có thể để trợ lý Dương sờ tới sờ lui thôi đã thấy khó chịu, đứng ngồi không yên rồi. Ham muốn muốn đi giành lại tình cảm của chủ nhân đang dâng lên trong lòng cậu vô cùng mạnh mẽ, gấp đến độ nước mắt cũng đã sắp tuôn trào.

Diệp Sâm quay lại nhìn đôi mắt ướt nhẹp của Huyền Ảnh mà giật mình, lập tức cảm thấy lồng ngực như đang bị sợi dây nào đó kéo căng ra.

Huyền Ảnh thấy biểu cảm của Diệp Sâm có vẻ đã hơi thả lỏng một chút liền vội vã chạy đến liếm môi anh lấy lòng, tội nghiệp nói: “Chủ nhân, em rất thông minh đó. Em đã nhận biết được mặt chữ rồi, giờ muốn học cách tắm cho ngài. Ngài tin em có được không? Em giờ đâu phải là ngựa, em là người mà. Là người đó!”

Diệp Sâm bị Huyền Ảnh vừa nói vừa liếm, hơi thở đã trở nên nặng nề. Anh nhíu mày nhìn con ngươi đen bóng dưới hàng mi dày kia mà không kiềm lòng được đưa một tay ôm chặt cậu, trong đầu chỉ vang mãi một câu nói: “Em là người mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui