Buổi tối sau khi tắm xong, Huyền Ảnh hào hứng muốn mở TV, ai ngờ vừa mới cầm được remote trên tay đã bị Diệp Sâm giật lấy.
“Học thuộc lòng hồ sơ cá nhân xong rồi hẳn xem.” Anh lôi cậu ngồi vào ghế sô pha, lấy xấp giấy tờ trên bàn lên bắt đầu lật.
Huyền Ảnh nhìn động tác của anh, không hiểu gì, “Không phải hồi chiều chủ nhân vừa mới chê em mù chữ sao? Sao bây giờ lại bảo em xem? Xem không hiểu…”
“Xem không hiểu cũng phải xem! Chẳng lẽ cậu muốn toàn bộ thế giới này biết cậu là từ một con ngựa biến thành à?” Diệp Sâm không đợi Huyền Ảnh trả lời đã đặt tờ lý lịch trước mặt cậu. Sau đó anh đi đến phòng sách lấy một tấm bản đồ đến, dùng tay chỉ vào, “May là trước đó cũng đã không mong cậu sẽ học được cái gì ra hồn. Nhìn kỹ! Cậu được sinh ra trong rừng, là chỗ này trên bản đồ. Nói cách khác, cậu chỉ là một dã nhân hoàn toàn chưa hề tiếp thu bất kỳ một nền văn minh tiên tiến nào của con người. Mười tuổi cậu được người ta tìm thấy, đưa đến thường trú ở cô nhi viện. Năm mười hai tuổi, cô nhi viện đó gặp chuyện không may, cậu không còn nhà để về nữa, chỉ đành mặt mày đầy bùn đất tự nuôi sống mình qua ngày. Đến năm mười bảy tuổi cậu mới đến làm việc ở trại ngựa. Mười chín tuổi, cũng chính là năm ngoái, cậu đã đến nhà tôi, chăm sóc ngựa giúp tôi.”
Huyền Ảnh nghe xong, gương mặt liền tỏ ra vẻ bi thương, “Thân thế của em tội nghiệp quá đi!”
Diệp Sâm thấy đau đầu nên lười đáp lại cậu, chỉ lấy một tờ hồ sơ khác tới, “Đây là hồ sơ của viện trưởng cô nhi viện đó, trùng hợp ông ta cũng họ Huyền, đã qua đời rồi. Bây giờ tôi đọc nội dung cho cậu nghe, cậu phải nhớ cho kỹ, biết không?”
Huyền Ảnh vội vàng gật đầu, “Oh!”
Thế là Diệp Sâm bắt đầu dốc hết tất cả sự kiên trì mình có từ trước đến nay, chọn ra hai tờ tài liệu quan trọng nhất đọc từng chữ từng chữ một, sau đó còn liên kết các thông tin lại nói một loạt hết cho Huyền Ảnh nghe, thậm chí chính bản thân anh cũng đọc đi đọc lại theo cậu. Mà cậu hiển nhiên không hề có chút lười biếng nào, ngoan ngoãn học theo Diệp Sâm.
Kỳ thực những tài liệu này Diệp Sâm có thể chỉ cần nói sơ qua đại thể và những chi tiết trọng điểm để Huyền Ảnh nhớ kỹ là được. Thế nhưng anh lo rằng cậu ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết, sau này bước vào xã hội sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn. Cho nên Diệp Sâm thấy rằng phải đọc ra thật rõ ràng cho cậu biết. Cả hai cứ đọc đi đọc lại mãi như thế, thấm thoát đã hai ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Diệp Sâm kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh, “Sao đột nhiên cậu lại siêng năng thế?”
Cậu ngẩng đầu cười hì hì với anh: “Chơi vui mà!”
“…” Diệp Sâm thấy mình cũng không cần phải đi cải tạo tư duy của một con ngựa làm gì, đành im lặng đứng lên, nói: “Tôi đi tắm, lát nữa tiếp tục.”
Huyền Ảnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tội nghiệp, “Chủ nhân, em đói bụng… Giờ em mới biết đọc sách lại tiêu hao nhiều năng lượng như vậy đó.”
“Cậu như thế mà cũng được gọi là đọc sách à?” Diệp Sâm hất hàm, “Tự xuống dưới tìm quản gia xin thức ăn đi.”
“Vâng!!” Huyền Ảnh được cho phép liền hoan hô mở cửa phòng, nhanh chóng chạy đi.
Khi Diệp Sâm tắm xong bước ra, Huyền Ảnh đang hai chân chéo nguẩy mút tay mình, trông như chưa thỏa mãn lắm. Anh đột ngột ngồi xuống bên cạnh khiến cậu giật mình, vội vã rút ngón tay trong miệng ra giấu sau lưng, sau suy nghĩ thế nào lại lấy ra cho vào trong miệng liếm, mở to đôi mắt đen láy, hùng hồn nói: “Rửa sạch rồi.”
Diệp Sâm nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mở ra khép vào của Huyền Ảnh, ánh mắt như đã bị dính chặt vào đó, không hiểu sao chẳng dứt ra được, ngay cả cổ họng cũng bắt đầu cảm thấy khô rang.
Huyền Ảnh thấy Diệp Sâm không nói gì, tưởng anh đang tức giận, vội vã lấy khăn giấy lau ngón tay mình, không quên ghé mắt dò xét biểu cảm của anh.
Diệp Sâm nhíu mi, dời tầm mắt đi nơi khác. Đột nhiên anh cảm thấy ngực mình hơi loạn, vì thế muốn tựa lưng vào sô pha, nhắm mắt định thần, tay đưa lên vỗ trán.
Huyền Ảnh bị mấy hành động kỳ lạ của Diệp Sâm làm cho bối rối. Cậu nơm nớp lo sợ cầm lấy tài liệu để trước mặt anh, “Mới nãy chủ nhân đọc gì em đã nhớ kỹ hết rồi, em nói lại cho ngài nghe nha.”
“Sao?” Diệp Sâm thoáng giật mình, ngồi dậy nhìn cậu với vẻ kinh ngạc, “Cậu học thuộc rồi?”
Huyền Ảnh mang vẻ mặt đắc ý ngồi thẳng lưng đọc răm rắp cho Diệp Sâm nghe. Anh nhìn vào xấp hồ sơ, càng nghe càng kinh hãi, không ngờ rằng mình vừa mới nói sơ qua có một lần mà cậu đã có thể nhớ kỹ tất cả, hơn nữa còn không sai lấy một chi tiết nào. Đây quả thực là bản lĩnh đọc xong nhớ liền trong truyền thuyết.
“Chủ nhân, em đọc có đúng không?” Huyền Ảnh rung đùi đắc ý, “Em còn có thể học thêm nữa đó!”
Diệp Sâm lúc này tuy gương mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã kích động đến không kiềm chế được, tựa như bản thân đang nuôi phải một đứa trẻ ngu ngốc, không ngờ một ngày kia lại phát hiện ra nó là thiên tài vậy. Cảm xúc mừng rỡ như điên này quả thật không tài nào đè nén được.
Thế nhưng Diệp Sâm vẫn cố gắng ổn định tâm tình của mình, không nói gì mà chỉ gật đầu. Sau đó anh tùy tiện chỉ vào một người trong giấy, Huyền Ảnh liền đọc thông tin của người đó một cách rất chuẩn xác, thậm chí mười một người sau đó mà Diệp Sâm chỉ, cậu cũng nói đến không chút sai sót nào. Lại một lần nữa, anh nhìn về phía Huyền Ảnh, lúc này ánh mắt đã sáng lên gấp mấy lần, tựa như thầy gặp trò giỏi, vậy nên muốn tiếp tục lấy thêm một phần tài liệu khác dạy cho cậu.
Trong buổi đêm khuya không người, Diệp Sâm đang giảng dạy vô cùng hăng say, còn Huyền Ảnh ở bên cạnh thì đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật từ lúc nào. Đợi đến khi Diệp Sâm phát hiện ra thì cậu đã vừa mắt nhắm mắt mở vừa ngã vào đùi anh, cất lên tiếng ngáy nho nhỏ. Một chân cậu gác lên tay vịn của sô pha, một chân khác thì buông thỏng trên mặt đất, cả hai giang rộng thành thình chữ “bát” ( 八), không những thế còn để lộ ra mảng da non mịn trên bắp đùi, dưới ánh đèn lờ mờ đã trở nên sáng bóng hơn bao giờ hết.
Diệp Sâm mắt nhìn sang liền bị tư thế ngủ này của cậu làm nhức đầu, ngay cả thở cũng cảm thấy đau đau. Anh vốn muốn đánh thức cậu dậy để đi đánh răng, thế nhưng bàn tay nâng lên nửa ngày lại không tài nào hạ xuống được. Rốt cuộc anh chỉ đành biết thở dài, nhẹ nhàng bế cậu đến bên giường, thuận tiện cởi áo ngủ của cậu ra. Anh thấy trời đã không còn sớm nữa liền cởi luôn áo của mình, sau đó leo lên giường tắt đèn.
Huyền Ảnh đang ngủ mơ màng chợt cảm giác một bóng đen nào đó đang áp sát vào mình. Cậu chép miệng, trở người lại, gác đùi lên chân Diệp Sâm, hài lòng cọ tới cọ lui.
Huyền Ảnh có vẻ không hài lòng nên cau mày, nằm sát rạt Diệp Sâm không khác gì sâu róm, rầm rầm rì rì nói: “Chủ nhân… hôm nay… đã quên khen em…”
Diệp Sâm nghiến răng, nghiêng người nhìn Huyền Ảnh trong bóng tối, nhịn không được giơ tay gõ một cái trên ót cậu, “Làm tốt lắm.”
Huyền Ảnh lại chép miệng, nắm lấy bàn tay sau gáy mình đưa đến bên mép, cắn xong rồi mút, hai hàm răng bắt đầu gặm gặm.
Lúc này hơi thở của Diệp Sâm đã trở nên nặng nề, ngực anh tựa như bị một đợt sóng ngầm mãnh liệt chèn ép, phập phồng liên hồi. Anh do dự hai giây sau liền khàn giọng nói, “Buông ra!”
Huyền Ảnh tiếp tục mút tay Diệp Sâm hai cái. Răng cậu cắn không quá chặt, cũng không há miệng, hơi thở thì đều đều, có lẽ đang ngủ rất say.
Diệp Sâm quả thật muốn bóp mạnh cổ Huyền Ảnh để bắt cậu tỉnh dậy, thế nhưng thức tế động tác lại rất nhẹ nhàng. Ngón tay anh vẫn đang bị khoang miệng ấm áp bao lấy, khiến anh không hề muốn ngừng lại, chậm chạp mãi mới rút ra được. Cho đến khi đầu ngón tay đã hoàn toàn rút ra khỏi nơi ướt át kia, Diệp Sâm đột nhiên cảm thấy trống trải kỳ lạ, khiến anh lúng túng không biết làm thế nào.
Ánh mắt của Diệp Sâm trong bóng đêm đang dừng trên ngón tay mình, sau đó anh vô thức đưa tay sang chạm vào hai cánh môi Huyền Ảnh. Anh bỗng giật mình thức tỉnh, lập tức thu tay, đứng dậy ra ngoài hút xong một điếu thuốc mới quay về nằm xuống giường lần nữa.
Mấy ngày nay Huyền Ảnh đã cực kỳ thuận lợi học xong những tư liệu cá nhân. Diệp Sâm tiếp tục tìm những video ở các trường khác nhau về cho cậu trau dồi kiến thức, còn bảo trợ lý Dương mua một chiếc điện thoại di động về, dạy cậu cách sử dụng. Cho đến khi Diệp Sâm xác định rằng Huyền Ảnh đã miễn cưỡng có thể lấy thân phận con người đi xa nhà rồi thì bên kia trợ lý Dương cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu.
Trước đây khi Huyền Ảnh lặn lội đường xa đi đâu đó đều phải biến thành Tiểu Hắc mang vác đủ thử hành lý, hơn nữa vì mấy lời đe dọa của Diệp Sâm mà phải ngoan ngoãn không dám gây chuyện. Thế nhưng bây giờ cậu đã có thân phận người hợp pháp, cảm thấy rằng khí chất của mình đã khác xưa, lúc sáng khi chào hỏi quản gia cũng thấy mình có văn hóa cực kỳ, có thể giúp Diệp Sâm nở mày nở mặt thêm được mấy lần.
Còn Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh ưỡn ngực cả buổi sáng không khác gì gà đá thì chẳng biết nói gì hơn, đành kéo cậu đến trước mặt, giúp cậu sửa sang quần áo. Anh nhìn mái tóc dài phía sau của cậu, hơi nhíu mày, thuận miệng hỏi: “Vui lắm à?”
“Đương nhiên là vui rồi!” Huyền Ảnh vốn không thích cảm giác vải vóc bám dính trên người, đã có mấy lần không chịu nổi muốn cởi ra. Thế nhưng điều đó vẫn không làm trở ngại việc tinh thần cậu đang vô cùng hăng hái. Cậu hất cằm, giơ nắm tay nhìn vào mắt kính của chủ nhân ở đối diện, “Từ khi có căn cước, hông không đau, lưng không mỏi nữa, mà chân cũng đứng vững hơn nhiều, thở một cái là có thể bay lên tới lầu sáu luôn! Chủ nhân thực sự chu đáo quá đi!”
“…” Diệp Sâm đột nhiên cảm thấy hối hận vì mình đã lắm miệng.
Sau khi hành lý đã được kiểm tra đầy đủ, Huyền Ảnh nghe theo lời Diệp Sâm xem lại giấy tờ của bản thân, xong xuôi hết liền lên xe đi đến sân bay. Lúc tới nơi, cậu bị đám người đại diện Đỗ Phong, trợ lý Dương và thợ trang điểm Tiểu Nhạc tò mò vây lại xem mà mặt không hề bối rối, chỉ hiếu kỳ lôi kéo Diệp Sâm hỏi lung tung. Đợi đến khi Huyền Ảnh được nhìn thấy máy bay tư nhân của anh, cậu không khác gì thằng nhóc ham thứ mới lạ, hỏi đến đầu ai kia như muốn nứt ra tới nơi.
Đám người còn lại chỉ biết yên lặng, vờ như không để ý tới. Tuy rằng họ không biết Huyền Ảnh đang nhỏ giọng nói với Diệp Sâm vấn đề gì, thế nhưng vẫn có thể cảm thấy được sự kỳ quặc Diệp ảnh đế. Không biết người này có thân phận thế nào, có quan hệ làm sao với Diệp Sâm, mà họ thấy anh bị làm phiền đến đen mặt vẫn không nổi giận, thực sự ở bất cứ điểm nào cũng rất quái lạ à nha.
Diệp Sâm vẫy tay với thợ trang điểm, “Tiểu Nhạc, cô qua đây giúp cậu ta xử lý cái đầu này chút.”
Tiểu Nhạc không ngờ mình phải nhận nhiệm vụ nhanh như vậy, lập tức hăng hái mang theo hộp dụng cụ đi đến. Cô rút một cây kéo sáng bóng ra, phản chiếu với những viên đá lấp lánh đính trên móng tay, “Trai đẹp, cậu muốn cắt kiểu tóc gì?”
Huyền Ảnh hiếu kỳ hỏi lại: “Kiểu tóc?”
Diệp Sâm ở cạnh đang tưởng tượng đến cảnh Huyền Ảnh bị cắt tóc xong, khi biến thành Tiểu Hắc lông sẽ mọc chỗ ngắn chỗ dài mà cảm thấy thú vị, khóe miệng hơi nhếch lên. Tuy nhiên, anh lập tức giấu đi biểu cảm sung sướng trên mặt, càu mày nói: “Cất kéo đi, lấy nón đội lên cho cậu ta.”
Tiểu Nhạc sửng sốt nửa ngày mới hiểu ra, “À vâng! Biết rồi!” Nói xong, cô giơ tay búng cái tách, vui vẻ chạy ra sau hai người, ngăn cả đám trợ lý Dương ngồi phía sau đang muốn nghe trộm. Chỉ với hai ba động tác, cô đã xử lý xong mái tóc của Huyền Ảnh, vừa phủi tay vừa bước lên trước nhìn thử, soái!
Tiểu Nhạc miệng mồm ngọt lịm nói: “Huyền Ảnh lúc để tóc dài đã đẹp rồi, nhưng đẹp kiểu thần bí sao ấy. Giờ đội mũ lên lại càng đẹp trai hơn nữa, cậu bé trong sáng mắt to dễ nhìn nha, vừa y luôn!”
Huyền Ảnh nghe xong liền cười vui sướng. Cậu đứng lên làm ra vẻ khí khái, thong thả đi đến trước mặt Diệp Sâm, suýt theo thói quen ngồi chồm hổm xuống. Chợt cậu nhớ đến mệnh lệnh đã ban của anh, vừa mới cong đầu gối đã lập tức thẳng dậy, cằm hất lên, tự hào nói: “Đại Sâm, có phải em rất đẹp trai không?”
“Phụt…” Trợ lý Dương ở đằng sau nghe được hai chữ “Đại Sâm”, nhất thời cười đến đau bụng, mà mấy người khác cũng đang nín cười đến lăn lên lộn xuống không ngừng.
Diệp Sâm thì chỉ tựa lưng vào ghế, thản nhiên nhìn Huyền Ảnh. Trong đáy mắt anh rõ ràng sáng lên hẳn, thế nhưng đường nhìn lại nhanh chóng dời đi nơi khác, gật đầu, “Ừ, về ghế ngồi đi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...