Edit: Tôi
Beta: Bạn
Mùa hè năm đó nóng như cái lồng hấp, cảnh trong mơ cũng bị xiên nướng đến mơ hồ vặn vẹo, như dính một tầng dầu mỡ lưu động.
Ngoài cửa sổ tràn ngập tiếng ve, đằng sau song cửa là tiếng khóc điên dại của đứa nhỏ. Cả hai hòa vào một mảng, khiến người ta đau đầu nhức óc.
"Ba ba! Ba ba! Ba ba!"
Thiệu Thành cúi đầu, nhìn thấy đứa nhỏ gầy yếu khóc không ra hơi bò tới bên chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn có một miếng bớt màu xanh lớn bằng bàn tay người lớn đang đỏ bừng, lúc này nước mắt giàn giụa càng thêm khó coi, thực sự làm người phiền lòng. Tiểu quỷ này kỳ thực rất đáng thương, bản thân anh chưa bao giờ nuôi con, cảm thấy nuôi con là chuyện của phụ nữ. Ba ruột chê nó là con gái không thể cùng anh tranh quyền thừa kế, dáng dấp xấu xí trì độn, hơn hai tuổi còn không biết nói. Bà nội tuy rằng không ngược đãi nó, nhưng xưa nay không ưa mẹ ruột nó, càng không cần nhắc tới tiểu nghiệt chủng của cô ta... Ai chăm sóc nó đây? Mẹ Thiệu Thành cũng không rộng lượng đến mức chăm sóc đứa con của tiểu tam đã chia rẽ gia đình mình.
Thiệu Thành bắt đầu hối hận sáng nay trong cơn tức giận đem đứa nhỏ về. Anh tuy làm nhiều việc ác nhưng cũng có nguyên tắc làm người cơ bản. Dựa vào cái gì anh phải chăm sóc con của đối thủ một mất một còn chứ, anh cũng không phải thánh phụ! Thiệu Thành nhìn đứa nhỏ này, có chút ác ý nghĩ: Chậc, lớn lên xấu giống y như mẹ ngươi.
"Đứa nhỏ ở đâu ra đây?"
Thiệu Thành bỗng nhiên nghe tiếng nói, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lục Phỉ Nhiên đứng ngoài cửa. Cậu để túi sách xuống, tháo tai nghe ra, đi tới ôm đứa nhỏ.
"Sao anh lại mặc kệ nó khóc thế? Khóc hư cả cổ họng rồi."
"Ba ba! Ba ba!" Như tìm được chỗ dựa vào, cô bé nhào vào lồng ngực Lục Phỉ Nhiên, hai tay nhỏ lem nhem túm chặt quần áo Lục Phỉ Nhiên, chùi nước mắt nước mũi lên người cậu, liên tục gọi "ba ba". Lục Phỉ Nhiên không chút ngần ngại ôm nó bước vào trong phòng khách, dỗ dành rồi vỗ vỗ lưng nó. Trong chốc lát, tiếng khóc ngừng lại, đứa nhỏ nằm ngủ trên vai cậu.
Thiệu Thành tràn đầy hứng thú nhìn nụ cười ôn nhu khó gặp của Lục Phỉ Nhiên. Anh ghen tỵ nhìn em gái xấu xí. Nếu Lục Phỉ Nhiên đối với anh được một phần mười ôn nhu giống như đối với tiểu quỷ này, anh thực sự là nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Lục Phỉ Nhiên ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ giọng hỏi: "Con của ai vậy?"
Thiệu Thành trả lời: "Nói theo huyết thống thì... Là em gái của anh."
Lục Phỉ Nhiên nháy mắt đã hiểu: "Con của cô Trần à?"
Thiệu Thành: "Ừm, là mẹ kế anh sinh."
Lục Phỉ Nhiên hỏi: "Vậy tại sao lại ở chỗ anh?" Cậu biết Thiệu Thành cùng Trần Xu kia vẫn luôn không đội trời chung.
Thiệu Thành đưa tay qua, nhẹ nhàng vén quần áo đứa nhỏ lên "Em xem." Trên cơ thể nho nhỏ, so với vết bớt càng làm người ta nhìn mà hoảng hồn hơn là những vết thương cũ mới.
"Anh mới phát hiện, chắc Trần Xu lấy nó để trút giận."
Lục Phỉ Nhiên ngạc nhiên mà kinh sợ, không thể tin trợn tròn mắt nhìn Thiệu Thành: "Sao có thể? Không phải con cô ta sinh ra sao?"
Thiệu Thành nói: "Đúng là vậy! Ai biết người phụ nữ kia phát điên cái gì!"
Hai mặt nhìn nhau, lặng im chốc lát.
Lục Phỉ Nhiên hỏi: "Anh dự định làm gì?"
"Chưa nghĩ ra" Thiệu Thành thành thật trả lời, thấp giọng hỏi "Em không khuyên anh giữ nó sao?"
Lục Phỉ Nhiên: "Tôi không quen biết mẹ của nó, cho nên đối đứa nhỏ này tôi không có ý kiến. Tôi có thể hiểu tại sao anh không thích nó. Tôi cũng không thích xen vào chuyện người khác. Hơn nữa, anh cũng chẳng phải người tốt gì."
Thiệu Thành buồn bực hỏi: "Anh xấu xa như vậy sao?"
Lục Phỉ Nhiên nói: "Đối với tôi anh rất xấu, bất quá chuyện này làm không sai."
Thiệu Thành bất đắc dĩ, anh lại nhìn trong ngực Lục Phỉ Nhiên, dơ không chịu nổi, liền rút một tờ khăn giấy lau mặt cho đứa nhỏ, phiền muộn nói: "Đứa nhỏ này thật xấu. Con cháu của Thiệu gia, anh chưa từng thấy ai xấu như vậy. Nếu nói nó là em gái anh, anh không dám mang nó ra ngoài đâu."
Lục Phỉ Nhiên cúi đầu suy nghĩ một chút: "Tôi thấy mũi nó khá giống anh."
Thiệu Thành nhìn kỹ, cũng giống, nhưng anh không muốn thừa nhận. Làm thế nào cho phải đây, anh ghét mẹ của đứa nhỏ, cũng ghét lây nó, hay là trả lại?
Thiệu Thành nhìn thân thể bé gái gầy yếu, như có thể nhìn thấy linh hồn bé nhỏ đó biến mất bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng giày vò thôi cũng có thể làm cho nó chết yểu. Anh làm người vô cùng hỏng bét, nhưng ít ra cũng là con người.
Thiệu Thành nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô bé, than thở nói: "Thiệu Nhu à, em sinh ra đúng là một sai lầm!"
Lục Phỉ Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn nói: "Kẻ muốn phục thù không lẽ lại bẻ cây gươm của kẻ thù, mà dù có nóng tính, cũng không ai lại oán phiến ngói"(1)
Gươm nguyên văn là Mạc, Can, tức hai thanh gươm nổi tiếng Mạc Da và Can Tương.
Thiệu Thành nhìn Lục Phỉ Nhiên hiếm khi dịu dàng như vậy, tim cũng mềm xuống.
Thôi, nuôi nó vậy.
Anh cũng không thiếu chút tiền cơm này.
Cho dù sau này đứa nhỏ xấu xí thành bạch nhãn lang, cũng không thể cắn anh được.
Cô bé ở trong mơ còn không chịu buông tay, nấc một tiếng, nỉ non gọi "Ba ba", lại chui vào trong ngực Lục Phỉ Nhiên.
Thiệu Thành không khỏi khen bản thân: "Ta mẹ nó là thánh phụ!"
Tự đáy lòng Lục Phỉ Nhiên nghe câu nói này liền tỏ vẻ xem thường, liếc mắt khinh bỉ, còn thiếu điều muốn nói thẳng rằng anh không biết xấu hổ.
Thiệu Thành lại thấy thật vui vẻ.
Sau đó, Thiệu Thành từ trong mơ tỉnh lại. Anh lau mồ hôi cổ, ngồi ở mép giường một lúc, im lặng như núi. Bên ngoài trời còn tối, mới ba giờ sáng, làm thế nào cũng không ngủ được.
... Thời tiết cũng sắp nóng lên rồi.
*****
Cách một tuần, các học sinh trở lại trường, bị những đồ vật mới trong phòng học dọa sợ hết hồn.
"Tại sao đột nhiên lại lắp máy điều hòa? Hiệu trưởng làm gì tốt như vậy!"
"Không phải trường học mua. Tớ nghe ba tớ nói là có học trưởng phát tài trở về đền đáp trường cũ, bỏ tiền lắp máy điều hòa toàn trường, là loại tiết kiệm năng lượng. Hơn nữa còn không lưu danh tính."
"... Nhiều phần thưởng của chúng ta cũng là nhờ học trưởng phát tài đó."
Cuối tuần này là sinh nhật Tạ Khôn. Lục Phỉ Nhiên biết Tạ Khôn sẽ không mở tiệc mời bạn bè, gia cảnh cậu ta bình thường. Lục Phỉ Nhiên mua một quyển nhật ký khóa bằng mật mã làm quà sinh nhật. Quan hệ hiện tại của bọn họ tốt hơn rất nhiều, Lục Phỉ Nhiên còn đặt biệt danh cho Tạ Khôn là Tạ Hồ Lô. Cậu nói Tạ Khôn hũ nút như miệng hồ lô, chuyện gì cũng nghẹn lại trong lòng. Cậu lo Tạ Khôn cứ tiếp tục u sầu thì sớm muộn cũng thành bệnh, hỏi cái gì cũng không được, mới tặng quyển nhật ký cho Tạ Khôn, có gì không vui thì viết vào trong nhật ký.
Tạ Khôn hơi cảm động: "Cậu cũng viết nhật ký hả?"
"Tớ không viết" Lục Phỉ Nhiên gãi đầu "Tớ không có chuyện canh cánh trong lòng như cậu."
Tạ Khôn: "..."
*****
Lục Phỉ Nhiên có hỏi qua Tạ Khôn tại sao trước đây muốn gây phiền phức cho mình, Tạ Khôn nói qua loa có lệ rằng lúc trước không phải cố ý. Mấy lần sau Lục Phỉ Nhiên biết có hỏi cũng không có kết quả nên cũng không hỏi nữa, đành phải tự mình âm thầm cân nhắc.
Nhớ lại lúc trước, lần đầu tiên cậu nhận ra Tạ Khôn soi mói mình là vào giờ nghỉ giữa tiết của ngày nào đó. Cậu tìm thầy Diệp hỏi bài, sau đó thầy Diệp dẫn bọn họ chơi bóng. Tạ Khôn ném bóng đập vào cậu, sau đó tỏ ra không vui khi cậu lên làm đại diện lớp toán rồi ủy viên an toàn, tiếp theo là đụng té cậu khi mang chồng sách bài tập...
— Hả, thầy Diệp?
Đang nghĩ ngợi, cánh tay cậu bị người ta dùng bút đâm nhẹ "Tiểu Lục, cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn thầy Diệp..." Lục Phỉ Nhiên vô thức trả lời, sau đó hồi tỉnh, quay đầu lại.
Viên Sở Sở nhìn theo tầm mắt của cậu "Thầy Diệp có cái gì đặc biệt hả?"
"Ta đang nghĩ xem có y gì đặc biệt" Lục Phỉ Nhiên nhíu mày lại.
"Đặc biệt... Đặc biệt sạch sẽ? Thầy Diệp rất thích thay quần áo, mùa hè cũng có thể một ngày đổi ba bộ. Tớ còn nhớ lúc y mặc áo kẻ sọc hồng kia, chậc chậc." Viên Sở Sở giọng điệu chế nhạo nói. Lục Phỉ Nhiên nghe không hiểu, cậu còn chưa thông suốt, nghe mãi vẫn chưa hiểu.
Lục Phỉ Nhiên hỏi: "Cậu thấy quan hệ của lớp trưởng với thầy Diệp thế nào? Lớp trưởng ghét thầy Diệp hả?"
"Không biết hả? Thầy Diệp rất thích lớp trưởng. Tớ nghe người ta nói, năm lớp 10 thầy Diệp còn lén dành ra cuối tuần đi ăn cùng cậu ấy nữa."
Lục Phỉ Nhiên trầm ngâm chốc lát, bỗng dưng nghĩ tới gì đó, nhìn chằm chằm Viên Sở Sở: "Chúng ta là bạn tốt phải không?"
Viên Sở Sở cảnh giác, lùi về sau một bước "Không tốt lắm."
Lục Phỉ Nhiên hơi hơi cười "Giúp tớ một việc nhỏ thôi."
Hết chương 7
(1) Là câu nói nổi tiếng của Trang Tử: Kẻ muốn phục thù không lẽ lại bẻ cây gươm của kẻ thù [vì cây gươm vốn vô tâm]; mà dù có nóng tính, cũng không ai lại oán phiến ngói rơi nhằm đầu mình [vì phiến ngói vô tâm].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...