Edit: Phong NguyệtBeta: Shim
Lục Phỉ Nhiên hỏi bạn cùng phòng: "Anh ấy đẹp trai như vậy, hơi lớn tuổi chút thôi nhưng cũng không già đến nỗi gọi là chú chứ."
Bạn cùng phòng nói thế này: "Không già như vậy, nhưng ánh mắt khiến anh cảm thấy như bác mình vậy, giống người bốn mươi năm mươi được bảo dưỡng tốt, mặc dù nhìn qua chỉ hơn ba mươi."
Lục Phỉ Nhiên cười đau cả bụng.
Lục Phỉ Nhiên liền ghẹo Thiệu Thành phía sau, nào là "bác Thiệu", "ông chủ Thiệu", hoặc là "ông Thiệu", đều là gọi yêu.
Thiệu Thành mặc cậu nháo, tuy những ngày tháng bị gọi là "Cuồng dâm", "Thiệu ngựa đực" rất khiến người hoài niệm, nhưng chắc chắn bây giờ càng thêm gợi tình. Đời trước anh gọi Lục Phỉ Nhiên là "Bảo bối", "Tâm can", ngày nào Lục Phỉ Nhiên cũng mắng anh buồn nôn. Bây giờ miễn cưỡng coi như lưỡng tình tương duyệt, ngược lại hay gọi cậu là "Bạn học Tiểu Lục", "Lục Tiểu Nhiên", "Nhiên Nhiên"... Có đôi khi cậu nói với anh, xưng hô này không giống gọi người yêu mà giống nuôi con trai hơn.
Năm thứ tư sắp kết thúc, lại đến đỉnh cao của sự chia tay.
Phòng ngủ của Lục Phỉ Nhiên có bốn người, hai người khác đã có bạn gái, chỉ còn một người đau khổ giãy dụa.
"Tớ muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng chúng ta đều là gia đình bình thường, có thể đặt cọc nhưng cũng cần tiền của cha mẹ. Ai, tớ cảm thấy rất ngại, cũng đã đi làm lại còn để cha mẹ bỏ tiền."
"Cậu còn đỡ, bàn bạc một chút là ra biện pháp. Bạn gái tớ muốn ra nước ngoài, mà tớ mới vừa đi làm, không có biện pháp đây."
"Ha ha, tớ quyết định đi dựa hơi phú bà."
"Dựa vào cái mặt với cái bụng bia của cậu mà đòi phú bà á? Nếu Tiểu Lục thì may ra. Cậu ấy chỉ cần mặc một cái quần lót lên sàn múa cột, chắc sẽ được tiền nhét đầy khố."
"Lại nói, chúng ta so với Tiểu Lục vẫn tốt hơn. Chúng ta ít nhất còn có chia tay, cậu ấy một cái cũng không có. Ha ha ha ha, tuy cậu ấy diễm áp quần phương." (Đẹp áp đảo)
Lục Phỉ Nhiên mặc kệ bọn họ, âm thầm cười lạnh: Thỏa thuận hôn nhân đã chuẩn bị xong rồi có được không?Tuy nó đã trở thành phế thải. Nói không chừng tôi mới là người kết hôn sớm nhất phòng này.
Ba người, ngươi một ta một cười trên nỗi đau của Lục Phỉ Nhiên.
Trường phòng quay đầu, chế nhạo hỏi: "Tiểu Lục, cậu còn là xử nam không?"
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Mấy người này còn thiếu điều đem cậu làm tế phẩm nhảy mua xung quanh, reo hò như dân Anh-điêng thôi, "Ha ha ha ha, quả nhiên vẫn còn!"
Làm một đại nam nhân, Lục Phỉ Nhiên đối với phương diện kia cũng có lòng tự trọng, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình: "Đương nhiên là muốn giữ lại cho đêm tân hôn rồi."
"Cậu tưởng mình là thánh sao? Ha ha ha." Trưởng phòng thực tâm nói cho cậu biết, "Một chút luyện tập cậu cũng không có, không sợ đến lúc động phòng chưa nổi ba giây đã bắn sao? Lần đầu tiên anh cũng không nhịn được. Kỹ thuật rất quan trọng trong cuộc sống vợ chồng, làm không tốt có thể dẫn tới li hôn. Đến lúc đó nhà gái ghét bỏ cậu biểu hiện quá tệ thì phải làm sao?"
Thiệu Thành cũng không phải nữ.
Lục Phỉ Nhiên im lặng nghĩ, cho dù không phải nữ, kĩ thuật không tốt đúng là... rất đáng sợ. Lục Phỉ Nhiên nhớ lại, khoảng thời gian ngắn ngủi hai người ở chung có tiếp xúc một lần, lúc đó Thiệu Thành tùy tiện sờ soạng hai cái, hình như cậu... không chống đỡ được lâu lắm.
Lục Phỉ Nhiên như bị sét đánh, có chút hoảng hốt, cảm thấy mình nên khiêm tốn thỉnh giáo chút tri thức mới.
Lục Phỉ Nhiên nửa đêm trộm lên mạng tải phim. Cậu không rành về những thứ này, không cẩn thận nhấn "Tự động chia sẻ đến Weibo".
Qua mười giây sau, Lục Phỉ Nhiên kịp phản ứng, nhanh chóng xóa tin trên Weibo đi.
Mới vừa xóa xong, Thiệu Thành gửi tin nhắn từ con chim cánh cụt (biểu tượng của QQ) cho cậu: "Bạn học Tiểu Lục, bạn nửa đêm xem mấy cái này, coi chừng không ngủ được. Bạn mới phẫu thuật không bao lâu đó, không tốt cho sức khỏe đâu."
Lục Phỉ Nhiên cạn lời, thật là mất mặt. Cậu nghĩ hay là giả vờ off, nằm bất động một lúc, cuối cùng thừa nhận, "Được rồi, em ngủ trước. Ngày mai sẽ xem."
Thiệu Thành ở bên kia gửi tới một tệp tin, "Series em tải không tốt lắm, xem cái này đi."
Anh cảm thấy Lục Phỉ Nhiên tuyệt đối không có tí kinh nghiệm duyệt phim nào. Từ đầu đã xem một cuộn phim chất lượng tệ, bị dọa thì sao? Vẫn là nên tải cho cậu mấy cái hay hơn, để có một khởi đầu tốt đẹp.
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Sau đó trực tiếp down về.
Lục Phỉ Nhiên quay sang trả lời: "Sao tài liệu của anh lại phong phú vậy? Không nghĩ tới ông chủ Thiệu lại là người như thế, em thật sự nhìn lầm anh."
Thiệu Thành nhìn di động cười, thầm nghĩ: Ừm, bây giờ có em, sau này cũng không cần phim nữa.
Sau đó hơi hơi buồn rầu. Lục Phỉ Nhiên sợ đau, anh không nỡ. Lục Phỉ Nhiên khóc, anh sẽ đau lòng. Kệ, không nên nóng lòng, từ từ đến là được.
...
Các bạn học đều có tương lai riêng, đã nửa năm không gặp, quay đầu lại phát hiện tất cả bị hơi thở xã hội thấm vào không ít, rất nhiều người đã thay hình đổi dạng.
Nhất là Lục Phỉ Nhiên, phần lớn bạn học trước chỉ biết cậu là mỹ nam tử, còn là một mỹ nam tử không chỉnh chu lại tùy tính. Nhưng lần này trở về, lại so trước kia càng đáng sợ hơn. Trước kia cậu sẽ không mặc, thậm chí không mua nổi một bộ hàng hiệu. Sau khi ở bên Thiệu Thành, anh rất sẵn lòng chưng diện cho tiểu mỹ nhân của mình. Lúc ở nhà, mỗi ngày anh đều dậy sớm hơn cậu, đặt quần áo của cậu ở đầu giưởng, thức dậy là có thể mặc. Lần này trở về cũng xếp cho cậu một rương quần áo, mỗi bộ kết hợp đều được phân riêng trong một túi nilon, quần áo bình thường là chính. Khi Lục Phỉ Nhiên ở trường, mỗi ngày đều thay một bộ, mở ra một cái túi to, sau đó lấy quần áo đã phối sẵn mặc vào, rất đơn giản thoải mái.
Có bạn học hỏi cậu: "Lương công ty cậu hình như rất cao. Tớ phải đi tái chiến!"
Lục Phỉ Nhiên: "..."
Thời gian ở lại trường học không còn nhiều, cậu hơi phiền muộn, thừa dịp mấy ngày rảnh rỗi đi khắp nơi chụp ảnh.
Còn đi chào hỏi bà chủ tiệm hoa lúc trước từng làm thêm.
Bà chủ thấy Lục Phỉ Nhiên đến rất vui vẻ: "Tiểu Lục? A, dạo này có đợt thi định kì, trở về thi hả?"
Lục Phỉ Nhiên: "Dạ." Cậu nhìn những cành Peach Avalanche màu kem rụng trên bàn, hưng trí đến, "Em phụ chị nhé?"
Hoa hồng Peach Avalanche
Bà chủ cũng không chối từ, "Được, em cũng không bị lụi nghề nha."
Lục Phỉ Nhiên xắn tay tay áo, lưu loát cắt tỉa, chọn giấy màu và nhám, cuối cùng thắt ruy băng lại.
Bà chủ cảm khái: "Trước kia chị thấy em thích hoa như vậy, nghĩ chắc em học nông nghiệp. Không nghĩ tới lại học công nghệ thông tin."
Lục Phỉ Nhiên cười cười: "Nếu em đem cái này thành chuyên ngành, có lẽ sẽ không có hứng thú đi làm thêm nữa."
Lục Phỉ Nhiên nâng một bó Peach Avalanche vào lòng đánh giá, cảm giác thành tựu, cúi đầu ngửi một cái.
Bên mép cửa kính, chuông tao nhã vang lên.
Vị khách vừa đến thì thấy một màn như vậy, bó Peach Avalanche hắn đặt được một nam sinh trẻ tuổi ôm vào trong ngực, cậu nhắm hai mắt, hai má áp bên hoa, ngửi ngửi, lại mở to mắt, thích ý nở nụ cười, quay đầu hỏi cô gái bên cạnh: "Đẹp không?"
Hắn ngây ngốc trả lời: "... Đẹp."
Bà chủ nghe thấy mới chú ý có khách nhân đến, quay đầu lại thấy chính là vị khách đặt hoa này. Vì thế nói: "Tiểu Lục, đây là hoa vị này đặt."
Là họ Lục sao? Người đàn ông nghĩ. Thật dễ nghe.
Tiểu Lục đưa hoa cho hắn, "Tiên sinh, hoa của ngài."
Người đàn ông nhận lấy, lén sờ soạng tay Lục Phỉ Nhiên nhưng cậu không chú ý tới, "Có thể cho tôi một tấm bưu thiếp không? Tôi muốn viết vài chữ."
"Đương nhiên có thể." Bà chủ nói, "Tiểu Lục viết đi, chữ em đẹp hơn chị."
Chuyện nhỏ, Lục Phỉ Nhiên đương nhiên không từ chối: "Vâng ạ."
Vị khách chọn một tấm thiếp màu tím nhạt rắc kim tuyến vàng lóng lánh. Cậu lấy bút máy ra thử mực trước, hỏi: "Tiên sinh, ngài muốn viết cái gì?"
"Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số."*
(Trích Thước kiều tiên – Tần Quán)
Tạm dịch:
Gió vàng sương ngọc vừa gặp gỡ,
Trần gian vô số ai sánh bằng.
Hết chương 48
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...