Edit: Tôi
Beta: Bạn
Trong một quãng thời gian rất dài, khoảng nửa năm, Thiệu Thành gần như không tập trung được.
Thiệu Thành mời một vị thám tử tư, theo dõi sinh hoạt của Lục Phỉ Nhiên, mỗi tuần đối phương sẽ đem ảnh chụp trộm Lục Phỉ Nhiên đưa đến cho Thiệu Thành - Ảnh Lục Phỉ Nhiên chờ đèn xanh đèn đỏ, Lục Phỉ Nhiên cùng với ông nội bán hoa, Lục Phỉ Nhiên tham gia thế vận hội, ảnh Lục Phỉ Nhiên lên cao nhị được phân đến lớp mới.... Thiệu Thành đem tất cả những ảnh này cất kỹ, dùng túi nhựa bọc lại, mỗi lần lấy ra xem còn muốn đeo cả găng tay.
Đây là dự tính của Thiệu Thành, anh không thể một lần nữa bước vào sinh hoạt của Lục Phỉ Nhiên, nhưng anh muốn yên lặng che chở cậu để cậu không có bất cứ tổn thương nào.
Kế hoạch anh nghĩ ra thập phần hoàn mỹ, mà hiện thực chẳng như ý nguyện. Qua lại như vậy khoảng 3 tháng, sang tuần thứ 9, đến thứ sáu là ngày hẹn thám tử, Thiệu Thành giống như kẻ nghiện ngóng thuốc phiện, vô cùng nôn nóng.
Thiệu Thành đến tiệm cà phê trước, uống hai cốc, đối phương mới thong dong đến. Nhìn thấy vẻ mặt đối phương có chút ngưng trọng, Thiệu Thành hơi sửng sốt.
Đây là một người đàn ông trung niên nhìn qua bình thường không có gì kì lạ, mặc quần áo xám xịt, ném vào đám đông liền mất hút.
"Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Thiệu Thành hỏi.
Đối phương không cho ý kiến, ngồi xuống rồi đưa cho anh một cái bì thư.
Ảnh chụp trộm lúc trước cũng để trong bì thư như thế này, nhưng lần này lại không giống, bì thư này rất mỏng, giống như bên trong chỉ có một tờ giấy vậy.
Thiệu Thành cầm lấy bì thư, mở ra, bên trong không phải là ảnh, mà là một tờ chi phiếu, trên đó viết con số đúng với số tiền thù lao mà Thiệu Thành trả cho thám tử. Thiệu Thành kinh ngạc hỏi: "Đây là ý gì?"
Thám tử theo dõi anh, bình tĩnh nói: "Tôi vốn cho là cậu điều tra chuyện con riêng này nọ, sau lại phát hiện cái này không có khả năng. Cậu ta sinh ra rất trong sạch. Tôi biết những người có tiền như cậu cảm thấy đưa tiền thì cái gì cũng có thể làm được. Thế nhưng, cậu bé này mới mười sáu tuổi, đây là đứa nhỏ rất ngoan... Tuy tôi không kết hôn cũng chưa từng có con cái nhưng cháu tôi cũng gần bằng cậu ấy, năm nay mới lên cao trung. Tôi không thể nào che giấu lương tâm mà kiếm tiền như vậy được."
Thiệu Thành: "..." Anh nghe mà trợn mắt ngoác mồm, nhếch miệng muốn phản bác, cũng không biết nên nói cái gì.
"Tôi mặc cậu có phải hay không phải nghiện luyến đồng, nhưng cậu tốt nhất là cậu đừng làm ra chuyện gì!"
Thiệu Thành qua thật lâu mới kinh ngạc hỏi: "... Tại sao anh lại cảm thấy như vậy?"
Đối phương đứng lên, chán ghét liếc nhìn Thiệu Thành một cái: "Lần sau cậu xem ảnh nhớ lấy gương soi mặt mình."
Thiệu Thành: "..."
Anh yên lặng sờ sờ cằm, buồn bực nghĩ: Hiện tại mình anh tuấn trắng trẻo như vậy sao có thể nhìn ra bản chất biến thái cơ chứ?
*****
Đó là mười năm sau, bọn họ cùng nhau nói chuyện vào mùa hè nóng bức nào đó.
Thiệu Nhu nghỉ hè ở nhà họ. Cô là em gái cùng cha khác mẹ của Thiệu Thành, năm ấy mới vừa lên sơ trung, vừa ăn kem que vừa làm bài tập trong sách Olympic Toán dày cộm, vò đầu bứt tai, cuối cùng quay sang chú Lục thông minh hiền lành hỏi bài.
Lục Phỉ Nhiên kiên nhẫn trả lời cô, sau đó lật qua lật lại bìa sách, nở nụ cười: "Chú biết ngay quyển sách này là của thầy Diệp từng dạy ở trường trung học của chú."
"Đấy là thầy giáo của chú sao?"
Lục Phỉ Nhiên lắc đầu, có mấy phần nuối tiếc hoài niệm kể: "Trường học của chú năm đó có hai lớp khoa học tự nhiên trọng điểm, nhưng chú không được phân đến lớp của thầy ấy. Sau đó chú tốt nghiệp, nghe nói thầy đã chuyển đến trường trung học có tiếng trong tỉnh. Thầy Diệp là thầy giáo rất tốt, còn hỏi chú có muốn học lớp phụ đạo của thầy hay không, có thể do thương cảm gia cảnh chú không tốt. Nhưng mà chú thật không tiện... hơn nữa..." Lục Phỉ Nhiên cau mày, "Lớp trưởng đặc biệt không thích chú, lén lút hù dọa nói nếu chú dám đi sẽ khi dễ chú. Chú không muốn gây phiền phức."
*****
Thiệu Thành chưa tìm được thám tử mới để theo dõi, ba anh đã tìm anh trước, mắng anh mấy tháng qua làm việc không nghiêm túc.
Thiệu Thành ban đầu có chút buồn bực, suy nghĩ một chút liền rõ ràng. Khoảng thời gian này không chỉ có bài tập Lục Phỉ Nhiên quan trọng. Năm đó anh và mẹ kế Trần Xu đấu nhau mấy năm trời, mới đem được sản nghiệp của lão ba nắm trong tay. Năm đó anh rất ngang ngạnh, muốn cái gì thì phải chiếm cho bằng được, ai dám đắc tội anh anh nhất định sẽ hung hăng đáp trả.
Mẹ kế của anh lấy thân phận gia sư, một bên qua lại với anh, một bên thành tân nương của ba anh. Thật sự không phải đặc biệt yêu thích gì, lại dám lợi dụng anh, ức hiếp mẹ Thiệu, Thiệu Thành làm sao nuốt trôi cục tức này! Anh muốn người phụ nữ kia một phân tiền cũng không được chia!
... Mà đây là Thiệu Thành lúc trẻ.
Bây giờ trong thân thể Thiệu Thành là linh hồn của một lão nam nhân thích trồng hoa ngắm cỏ. Mấy năm nay thịnh khí đã suy yếu, làm sao cũng không khiến anh hứng thú.
Bị lão ba quở trách, Thiệu Thành cũng chẳng nổi lên tức giận.
"... Thực sự là bùn nhão không thể trát tường!" Ba Thiệu, Thiệu Phong Ích, nhìn bộ dạng anh chút xíu cũng không biết hổ thẹn, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Thiệu Thành từ trong ký ức hồi tỉnh lại, nhìn lão ba mình. Ngẫm lại nếu đổi lại thật là lúc trước anh sớm đã nhảy dựng lên, nhưng bây giờ anh chỉ không nhanh không chậm nói: "Con dám khẳng định chuyện công ty con đều đã làm tốt."
"Mày thật không có nửa điểm tiến thủ! Như vậy còn ra thể thống gì!"
Thiệu Thành rót một ly trà, nhét vào trong tay ông, "Ba đừng nóng, ba bị huyết áp cao đó. Mắng lâu như vậy miệng cũng khô rồi, đây, uống cho nhuận họng."
"Mày biết như vậy còn không làm tao bớt lo một chút." Thiệu Phong Ích tiếp nhận ly trà, ngồi vào ghế sa lông, uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy được bầu không khí không đúng lắm. Tình cảnh không giống như cha dạy dỗ con trai, ngược lại càng giống như những người cùng ngang hàng nói chuyện.
"Tao cũng không phải dạy dỗ mày, công ty này sớm muộn cũng giao vào tay mày, mày không đứng lên sao được?"
Thiệu Thành bỗng nhiên nhớ đến một chuyện "... Con nhớ Trần Xu đang mang thai đúng không?"
Thiệu Phong Ích phun ra một ngụm trà: "Mang cái gì?!"
"Mang thai đó..." Thiệu Thành phản ứng lại, "A, cô ta còn chưa nói cho ba biết."
"..."
Thiệu Thành day day thái dương, những việc này anh nhớ không rõ cũng không có tâm tư để nhớ. Anh có ý tốt nói: "Không bao lâu nữa con sẽ có em gái... hoặc là em trai. Bà nội vẫn luôn không thích Trần Xu, thời điểm đó không nhất định sẽ thích đứa con của cô ta. Ba nhớ đối xử với đứa bé kia tốt một chút."
Thiệu Phong Ích cười lạnh một tiếng: "Thiệu Thành, mày đang châm chọc tao sao? Tao biết, là tao có lỗi với mẹ mày. Nhưng Trần Xu với mẹ mày không giống nhau. Mẹ mày không có tao vẫn có thể sống rất tốt, nhưng Trần Xu không có tao thì sống không nổi. Tao chỉ là gánh vác trách nhiệm của người đàn ông trong gia đình thôi. Đối mẹ con tụi bây, tao đúng là mắc nợ. Nhưng mày là đàn ông, nếu chán ghét thì cứ thoải mái nói ra. Đừng ở đó quái quái gở gở, cũng không cảm thấy hèn! Trần Xu phát hiện mày mời thám tử tư điều tra cái gì đó tao còn không tin, không nghĩ tới mày thật sự làm ra chuyện này! Như thế nào, trước đây tao chỉ có một đứa con, sau này tiền của tao đều vào tay mày nên mày cứ ăn chơi cà lơ phất phơ. Bây giờ biết mình còn có thể có em trai liền bắt đầu sợ? Định giở trò sao? Mày năm nay mấy tuổi rồi, còn coi mình là đứa con nít, muốn ba cưng chiều, cái gì đều ưu tiên cho mày?"
Thiệu Thành: "..."
"Mày thật là được một tấc lại đòi tiến một thước!" Thiệu Phong Ích trà cũng không uống, bắt đầu tức giận, làm như than thở: "Mày làm tao quá thất vọng rồi..."
"Thiệu Thành, đời này mày chưa trải qua thất bại nên chưa nếm tư vị khốn cùng nó thế nào, cứ ở đó mà cuồng vọng tự đại, vô pháp vô thiên. Từ ngày mai, mày không cần đến công ty nữa. Trước tiên ở nhà suy ngẫm cho kỹ. Bao giờ thông suốt thì nói cho tao biết rồi hãy quay trở lại công ty."
Thiệu Thành cảm thấy trí não ba anh mở quá rộng, anh theo không kịp. Anh kỳ thực còn muốn khen ba mình không chỉ là "một cành lê áp hải đườnglại còn có thể "lão bạng sinh châu"* thực sự kinh ngạc vô cùng. Kết quả còn không có cơ hội mở miệng nói chuyện, đã bị đá ra khỏi công ty.
*Ý chỉ chẳng những già cưới vợ trẻ còn sinh được cả con.
Rất tốt, anh rất ít cùng lão già này nói chuyện, mẹ anh cũng rất ít qua lại với Thiệu Phong Ích. Giống như anh và ông ta bây giờ vô cùng không ổn, sớm nên cách xa một chút.
Thiệu Thành về nhà nghỉ ngơi, đương nhiên cũng không mang mấy chuyện mình không làm ra giải thích, cũng chẳng quay lại công ty. Không tới mấy ngày, cũng không biết Trần Xu thủ thỉ gì bên gối Thiệu Phong Ích, Thiệu Thành càng không thể quay về công ty, tài khoản cũng bị đóng băng, nhà cũng không cho ở.
Chờ lúc Thiệu Thành phản ứng lại, mọi chuyện đã đi hơi xa. Nhiêu Tinh Châu tới hỏi anh: "Tại sao cậu lại ngỗ nghịch với ba cậu chứ. Ông ấy còn đặc biệt đến chào hỏi ba tớ, bảo ông không được giúp đỡ cậu đấy!"
Thiệu Thành bình thản thật lòng nói: "Tớ cũng không biết."
Quỷ mới tin! Nhiêu Tinh Châu nghĩ, cái tên này, bề ngoài tình tình chuyển biến tốt lắm, nhưng không biết tại sao lại luôn cảm thấy bụng dạ cậu ta ngày càng đen tối.
*****
Sau khi trọng sinh, Thiệu Thành lên mạng tìm kiếm tư liệu liên quan đến chuyện này, nó quá không khoa học, kết quả sưu tập được một đống tiểu thuyết. Phần lớn là những người cuộc sống không được như ý sống lại, sau đó mọi chuyện như ý, cuộc sống phi thường tốt đẹp.
Thiệu Thành không hi vọng oanh oanh liệt liệt, anh đã từng oanh liệt rồi, oanh thành mảnh vụn luôn. Anh chỉ mong Lục Phỉ Nhiên có thể sống tốt, ngày ngày thanh thản, cứ như vậy, rồi tìm một cô gái, sinh con dưỡng cái, hạnh phúc khỏe mạnh, không bệnh không đau sống đến già.
Nhưng cho đến nông nỗi này, anh mới mơ hồ ý thức được, sau khi sống lại hết thảy cũng không thuận lợi như mình dự định. Ví dụ như đời trước lúc này anh phong quang vô hạn. Còn bây giờ nhóm hồ bằng cẩu hữu thấy anh lại lập tức tản ra, mỗi người chỉ hận tránh anh không kịp, giống như anh là dịch bệnh lây nhiễm vậy.
Thiệu Thành không khỏi hồi tưởng lại, đời trước anh cũng từng trải qua không ít gian nan. Trên bờ vực phá sản, anh thu gom toàn bộ xe thể thao bán sạch, mắt cũng không dám chớp mà đi công tác, thuốc lá cứ một điếu lại một điếu rút ra. Nhưng đối với anh mà nói, từng ngày từng giờ cổ phiếu xuống giá như thác chảy cũng không phải chuyện khó khăn nhất. Khó khăn nhất chính là - Lục Phỉ Nhiên nhân cơ hội chạy trốn!
Thiệu Thành không thể không thừa nhận, Lục Phỉ Nhiên chọn thời cơ rất tốt. Cậu biết anh không có cách nào phân thân, còn tìm mẹ anh nhờ hỗ trợ. Sau đó ngẫm lại, Thiệu Thành cảm thấy Lục Phỉ Nhiên có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Đáng tiếc đạo cao một thước ma cao một trượng. Thiệu Thành nhẫn nhịn, vượt qua cửa ải khó khăn, đỏ mắt tìm kiếm ba tháng, cuối cùng đem người từ một căn phòng cho thuê rách nát bắt trở về.
Thiệu Thành có lúc thật không hiểu được con người Lục Phỉ Nhiên. Cậu ghét anh cũng đúng thôi, nếu không thì sẽ không cần nhọc lòng chạy trốn. Rõ ràng nói rất ghét anh nhưng trước khi chạy trốn lại để lại một số tiền lớn trong bì thư- là tất cả tiền cùng với bất động sản Thiệu Thành đã tặng Lục Phỉ Nhiên. Ngoài ra còn có một khoản tiền, không nhiều không ít, vừa vặn số tiền Thiệu Thành giúp ông nội Lục Phỉ Nhiên chữa bệnh. Số tiền này đối với Thiệu Thành như "chín trâu mất một sợi lông", nhưng với Lục Phỉ Nhiên mà nói lại là toàn bộ tài sản.
Thiệu Thành hỏi Lục Phỉ Nhiên, cậu nói: "Không phải tiền của tôi."
"Anh tưởng em mong anh phá sản chứ."
"Anh đối xử với tôi rất tệ. Nhưng anh giúp ông nội tôi tìm bác sĩ tốt, tôi chỉ là trả một phần ân tình mà thôi. Ai biết sẽ làm anh hiểu lầm." Cậu rầu rĩ nói.
Thiệu Thành cười rộ lên. Lục Phỉ Nhiên là đứa trẻ tốt từ trong xương. Bị mình làm hại, em ấy hận mình như vậy, cũng chỉ hy vọng mình chán ghét em ấy. Cho dù em ấy nợ mình rất nhiều, em ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đem bản thân mình ra trả nợ.
*****
Thiệu Thành đọc tới đọc lui thông tin hiện tại của Lục Phỉ Nhiên, luôn cảm thấy có chỗ không đúng.
Thầy Diệp... Diệp Chí Khánh.
Một ngày nọ, Thiệu Thành đột nhiên nhớ tới cái gì, rồi đột nhiên ra một trận mồ hôi lạnh - tin tức này sau khi Lục Phỉ Nhiên chết rồi mới lộ ra. Khi đó anh sống như vô tri vô giác cho nên không nhớ rõ.
Thầy Diệp này đúng là danh sư, nhưng sau đó có người tố cáo y đã từng xâm phạm học sinh trong trường học. Mà tất cả đều là nam sinh.
Thiệu Thành nhất thời cảm thấy trong ngực một trận nóng một trận lạnh luân phiên, làm thế nào cũng không ngủ được.
Mà ở trong một thị trấn nhỏ yên bình.
Thiếu niên Lục Phỉ Nhiên hoàn toàn không hề biết đến nỗi phiền não ân hận của Thiệu Thành. Cậu nghi hoặc nói với bạn cùng bàn: "Tớ có phải là đã đắc tội gì với lớp trưởng hay không? Cậu ấy hình như đặc biệt ghét tớ? Sao cứ mãi tìm tớ gây phiền phức... Ánh mắt cậu ta nhìn tớ có hơi dọa người..."
Hết chương 4
(1) Chú chân dài (Daddy long legs):
Là quyển tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Mỹ Jean Webster kể về Jerusha Abbott lớn lên ở một nhà tình thương cho trẻ mồ côi có tên gọi John Grier Home. Jerusha Abbott lớn lên ở một nhà tình thương cho trẻ mồ côi có tên gọi John Grier Home. Cô bé đã 16 tuổi- quá lớn, vậy nên cơ hội để cô được một gia đình tử tế nào đó nhận nuôi gần như không còn. Khi đủ 18 tuổi, Jerusha sẽ bị đẩy ra đường, tất nhiên là sau khi "được" sắp xếp cho một việc làm phù hợp. Một ngày, một trong số những nhà từ tâm vẫn đóng góp cho trại trẻ đọc được một bài văn của Jerusha. Người đàn ông kỳ lạ này chưa bao giờ bảo trợ cho các bé gái, nhưng riêng lần này, ông ấy dường như bị ấn tượng với khả năng văn chương của Jerusha và quyết định sẽ cho cô bé đi học đại học, chỉ với duy nhất một điều kiện: mỗi tháng, Jerusha phải viết cho ông ấy một lá thư. Ông ấy không có nghĩa vụ phải trả lời thư, cũng như không cho Jerusha biết tên thật hay bất cứ thông tin về bản thân nào khác. Mọi trao đổi được thực hiện qua thư ký. Jerusha chỉ có nghĩa vụ viết thư, cô bé cần phải cho thấy mình đã học được những gì ở trường, cũng như rèn giũa khả năng viết lách. Tuy nhiên, cô bé Jerusha đã kịp nhìn thấy bóng người đàn ông bí ẩn trong ánh sáng leo lắt của hành lang dài tối tăm, đó là một người có dáng vóc cao ráo, vậy nên trong những bức thư mà Jerusha đều đặn gửi cách ngày (chứ không phải cách tháng), cô gọi người bảo trợ của mình là Daddy Long Legs.....
(Nguồn:https://thuylinhha.wordpress.com/2014/12/10/ong-bo-chan-dai/)
Cũng giống như việc Thiệu Thành chỉ âm thầm theo dõi Lục Phỉ Nhiên mà không muốn cho cậu biết bất cứ thứ gì về mình.
(2) Là một câu thơ trong bài thơ Nhất thụ lê hoa của Tô Đông Pha làm để đùa Trương Tiên 80 tuổi lấy một người thiếp 18 tuổi.
Nhất thụ lê hoa- Tô Đông Pha:
Thập bát tân nương, bát thập lang
Thương thương bạch phát đối hồng trang
Uyên ương bị lý thành song dạ
Nhất thụ lê hoa áp hải đường.
Tạm dịch:
Gái xoan lấy y lão làm chồng
Tóc sương lại có má hồng kề bên
Chăn uyên ương ấy một đêm
Hoa lê một nhánh đè lên hải đường
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...