Ngựa Non Háu Đá

Edit: Tôi

Beta: Bạn

Ngày hôm sau, Lục Phỉ Nhiên thức dậy, đầu đau như nứt ra.

Cậu hy vọng bản thân mình quên chuyện hôm qua đi, nhưng đáng tiếc, sự việc hoang đường đó vẫn cứ nhất thanh nhị sở trong đầu.

Lục Phỉ Nhiên lê dép vào nhà tắm, chỉnh nước ấm giặt khăn mặt, xoa xoa lên đôi mắt sưng húp.

Thoải mái hơn rồi.

Sau đó tưới hoa, làm điểm tâm rồi cho mèo ăn. Không có gì khác ngày thường.

Cho dù cậu có đau lòng đi chăng nữa, trái đất vẫn quay.

Mèo con vươn móng vuốt bấu ống quần cậu đòi leo lên, được một nửa thì ngã chổng vó, trêu Lục Phỉ Nhiên cười rộ lên.

Cậu khom người nâng mèo nhỏ lên trước mặt, thở dài, "Thiếu Soái a, nếu mày là người thì tốt quá rồi. Nếu là người, tao sẽ lấy mày."

Mèo con dùng ánh mắt tròn xoe nhìn, thân mật liếm liếm ngón tay cậu.

Lục Phỉ Nhiên để Thiếu Soái yêu dấu ở nhà, máy ăn tự động đã đặt thời gian, đồ chơi chất chồng dưới đất. Phòng khách còn có camera, cậu tùy thời có thể dùng di động kiểm tra tình hình của của tiểu tổ tông này. Đề phòng có chuyện gì xảy ra, cậu đã để lại chìa khóa ở chỗ Tạ Khôn.

Sau đó ra khỏi nhà, vội vã chạy đến bến xe buýt, xóc nảy ba tiếng mới mệt mỏi về được quê.

Vừa đặt chân xuống, Lục Phỉ Nhiên liền nhìn thấy ông nội đang đứng nắng đợi cậu ở đầu đường.

Cậu mau mau chạy đến, "Cháu nói không cần ra đón cháu mà, cháu đã lớn chừng này!"

Ông nội: "Cho dù có năm mươi tuổi, cũng là cháu ông. Nhiên Nhiên ngồi xe lâu như vậy, có mệt không? Lại đây, ông cầm giúp cháu."

Lục Phỉ Nhiên đâu thể để ông nội xách chứ, lại nói cậu chỉ về nửa ngày, phải bắt xe buýt trở lại trong đêm để ngày mai đi làm cho nên cũng không có hành lý, chỉ mang hai túi lễ vật, đều là đồ ăn cho ông Lục.

"Cháu lại mua nữa!" Ông vừa đi vừa trách cậu, "Mua mấy thứ này làm gì? Mới đi làm đã tiêu hoang, tích góp cho bản thân đi. Ông có tiền hưu, không cần cháu lo. Biết chưa?"

Lục Phỉ Nhiên ậm ờ vâng dạ hai tiếng.

Hàng xóm vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy hai ông cháu thì lập tức chào hỏi, "Ôi, lão Lục, cháu ông về rồi à? Những thứ này cho ai mà nhiều thế?"

Ông Lục lập tức nhìn đối phương, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Cháu tôi hiếu kính tôi đó!"

Ông lão hâm mộ: "Cháu của ông thật hiếu thảo."

Ông Lục muốn nghe đến chính là những lời này, rất vui vẻ, nhưng lại sợ lão kia ganh tỵ quá nên khiêm tốn lại chút, "Ừm, coi là thế."

Lục Phỉ Nhiên: "..."

Cơm chiều, Lục Phỉ Nhiên xắn tay áo nhặt rau, nấu nướng thì vẫn là ông nội.

Nói ra cũng kỳ lạ, cậu ở một mình cũng đã một thời gian rồi, làm cơm một chút tiến bộ cũng không có, vẫn khó ăn như ngày nào. Viên Sở Sở nói cậu ở phương diện này không giống đồng bào mình chút nào, nấu nướng rõ ràng là kỹ năng thiên phú của người Trung Quốc.

Trước kia cậu muốn hiếu thảo với ông nội nên cũng xuống bếp. Ông nội phi thường cảm động, sau đó tỏ vẻ, nếu cháu hiếu thảo với ông thì đừng để ông ăn cơm cháu nấu nữa!!!

Lục Phỉ Nhiên hổ thẹn vô cùng, nhưng cậu sẽ không ngừng luyện tập.

Ăn cơm tối, Lục Phỉ Nhiên cùng ông nội tới cây đại thụ đầu hẻm hóng gió.

Hàng xóm thấy Lục Phỉ Nhiên đã về, mồm năm miệng mười chạy qua:

"Nhiên Nhiên nhà ông thật giỏi, siêng năng học hành, còn chưa tốt nghiệp đã tìm được công việc tốt trên tỉnh, mỗi tháng còn trở về mấy chuyến."

"Thì đó! Thằng nhóc nhà tôi, một năm không về nổi mấy lần, chỉ biết đưa tiền, mỗi lần một hai vạn. Tôi chỉ mong nó quay về thăm tôi thôi."

"Thế là tốt rồi, thằng nhà tôi không mang đồng nào về thì thôi lại còn hỏi xin. Không biết chừng nào mới bớt lo đây."


Trong nhất thời, ông Lục rất có loại phong phạm được chúng tinh phủng nguyệt, không khỏi kích động đến mấy lão bạn già, ông vẫn tỏ vẻ khiêm tốn: "Trai lớn phải thành gia lập nghiệp, sao có thể ở bên mình mãi được? Tôi cứ nói Nhiên Nhiên đừng đi đi về về, qua lại nhiều tốn kém, tiền lương còn không có bao nhiêu. Nó trẻ con, không chịu tách tôi."

"Nhiên Nhiên nơi nào còn nhỏ chứ, cũng hơn hai mươi tuổi rồi, kết hôn được rồi a."

"Đúng vậy, cháu xem thằng Đại nhà ông Mao, vừa tốt nghiệp đã lấy vợ. Ở trường Nhiên Nhiên không tìm hiểu ai sao?"

"Hiện tại nam nhiều nữ ít, cưới vợ cũng không dễ."

Dù sao mặc kệ là cái gì, cuối cùng cũng đền bàn đến hôn nhân đại sự của cậu.

Bắt đầu giới thiệu đủ loại con gái đến tuổi cho cậu.

May mắn là ông nội cùng một chiến tuyến với cậu: "Tôi thì tùy Nhiên Nhiên, nó thích mới được. Đây là chuyện cả đời, giục quá bọn trẻ nó tìm đại một đứa, đến lúc đó hối hận không kịp."

Trời sẩm tối, họ mới chậm rãi trở về.

Song, ông nội không nhịn được hỏi cậu: "Ông không giục cháu... Cháu có người nào chưa?"

Lục Phỉ Nhiên liền nhớ tới Thiệu Thành, còn có những lời nói vô tình kia, tâm tình trong nháy mắt bị mây đen giăng kín, ánh mắt ảm đạm, cậu lắc đầu, "... Không có."

Cái vẻ mặt nhìn thế nào cũng không giống không có, ông Lục yên lặng nghĩ. "Thật không có?"

Lục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Cháu bị người ta đá. Người đó không cần cháu."

Ông Lục liền cười, "Nghe lời này của cháu, y như con nít, chẳng trách người ta không cần cháu"

Lục Phỉ Nhiên đỏ mặt.

"Ông theo đuổi bà nội cháu cũng chẳng dễ dàng gì, nhớ năm đó..." Ông Lục ngồi dương dương đắc ý bắt đầu khoe khoang, chốc chốc hút vài tẩu thuốc, gõ gõ tàn thuốc lên cánh cửa. Lục Phỉ Nhiên nhớ tới di ảnh của bà nội trong phòng ngủ của ông, khung thủy tinh mãi mãi không dính một hạt bụi.

Bọn họ đang nói chuyện, cửa nhà đối diện truyền tới một tiếng rầm vang trời.

Làm một già một trẻ bên này giật mình.

Bọn họ nhanh chóng đi xem, cửa gỗ cũng quên gài, hơi đến gần chợt nghe thấy trong sân truyền ra tiếng đánh đập vào cơ thể.

"Súc sinh! Làm đàn ông đứng đắn thì lại không muốn? Đi chết đi! Tiền đồ mày đâu?"

"Nhỏ thôi, bị người khác nghe được thì làm sao, không cần mặt mũi nữa à?"

"Mặt mũi gì nữa! Mấy chuyện như thế còn làm, không biết xấu hổ... Sao có thể... có thể làm ra mấy loại chuyện thế này?... Nói coi, không phải vừa mới nói là rất kiên quyết hả? Sao bây giờ một câu cũng không dám nói."

"Mẹ..."

Ông Lục thở dài, lôi kéo Lục Phỉ Nhiên rón ra rón rén đi về.

Nhà hàng xóm đối diện chỉ có một đứa con trai.

"Thật không ngờ." Ông Lục nói, qua một lát, lại nghẹn ra một câu, "Không nghĩ tới hắn sẽ như vậy."

Lục Phỉ Nhiên khó hiểu chột dạ, "Dạ... Hắn có phải là... thích đàn ông không?"

Mấy đứa trẻ trong vùng cậu đều quen thuộc, anh trai nhà đối diện lớn hơn cậu khoảng mười tuổi, lúc nhỏ thường hay dẫn cậu đi chơi, rất ôn nhu với cậu. Anh ta lên thành phố học đại học, rồi đi làm mua nhà ở xa, nên quan hệ từ từ phai nhạt, hiện giờ hắn đã đến tuổi, Lục Phỉ Nhiên quả thật có nghe thấy cha mẹ nhà ấy hối thúc.

Ông Lục gật đầu, "Chắc vậy."

Âm thanh ồn ào loáng thoáng xuyên qua tường cao cùng bụi hoa bay vào sân nhà họ.

Lục Phỉ Nhiên nghe một lúc, lo lắng nói: "Hay là chúng ta đi xem đi, nghe thật đáng sợ, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Sợ là chúng ta đi qua, bọn họ sẽ cảm thấy càng kinh hãi." Ông Lục lại thở dài, không đành lòng nói, "Cũng không thể nhìn đứa nhỏ bị đánh."

Do dự một lát, động tĩnh bên kia đã ngừng lại. Lục Phỉ Nhiên nhìn trộm qua khe cửa, thấy anh nhà bên thất tha thất thểu bước ra, trên mặt chằng chịt vết đỏ, quả thực bị đánh thành bàn cờ. Hắn còn muốn nói gì đó, lại bị người trong cửa đẩy một cái, té lăn ra đất, sau đó một cửa đóng cái rầm trước mặt. Hắn đứng lên, cũng không phủi bụi trên người, cách cửa nói: "Mẹ, chờ mẹ hết giận rồi con về."


"Đừng về đây nữa! Tốt nhất chết bên ngoài luôn đi!" Người đứng trong nhà hét.

Lục Phỉ Nhiên nhìn xem mà khiếp đảm kinh hồn, tâm trạng nặng nề, lại nhớ tới có một lần Thiệu Thành từng nói... Hình như cậu quá ngây thơ.

"Cháu sao vậy?" Ông Lục nhìn ra cậu đầy bụng tâm sự, "Lần này cháu trở về hình như hơi kì quái, lần trước còn rất vui vẻ mà."

Đường nhất định phải kiếm, thăm dò hỏi: "Chỉ là nhìn chuyện nhà kế bên, trong lòng hơi khó chịu. Nghiêm trọng đến thế ạ?"

Ông Lục thổn thức: "Ai, đều là như vậy."

"Nếu... nếu cháu cũng thích đàn ông thì sao? Ông cũng đuổi cháu ra khỏi nhà ạ?" Lời vừa ra khỏi miệng cậu, ông Lục liền ngơ ngẩn, mới vừa thở một hơi khói, miệng nhất thời không ngậm lại được.

Lục Phỉ Nhiên hối hận, "À, cháu chỉ hỏi thế thôi."

"Ờ..." Ông Lục trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên trả lời, "Nếu như là cháu, ông sẽ không đánh cháu như thế. Cháu đột nhiên hỏi làm ông nhất thời cũng không nghĩ ra phải nói thế nào. Chẳng qua... Nếu cháu thích đàn ông, cho dù ông không đồng ý, cháu có thể quay sang thích phụ nữ ngay được à?"

Lục Phỉ Nhiên nhìn ông Lục từng nếm trải cái vẩn đục của đời, lộ ra tròng mắt xám trắng, cảm thấy mình thật bất hiếu.

Ông Lục cười cười, "Cháu sống tốt là được. Cháu còn sống, sống vui vẻ là ông thấy mỹ mãn rồi."

***

Thứ hai, Lục Phỉ Nhiên trở về công ty, có chút mờ mịt. Cậu đặt chân vào nơi này, chỉ biết Thiệu Thành cũng ở đây, tính khoảng cách thì bọn họ cách nhau cũng không xa, cùng hít chung bầu không khí trong tòa cao ốc này.

Cậu hiện tại... Có phải nên từ chức không?

Chỉ là cậu mới đến công ty hai tháng, làm không tệ. Tổ trưởng cùng giám đốc Phương chiếu cố cậu như vậy, nếu cậu không có lý do chính đáng mà đột nhiên rời đi, cũng thật quá tùy hứng không có trách nhiệm.

Trước kia cậu nghĩ đến Thiệu Thành cũng ở nơi này, chờ đợi dằn vặt, hiện tại cậu nghĩ đến Thiệu Thành ở đây, lại cảm thấy tra tấn.

Có một số việc, cho dù không cam lòng, không làm được chính là không làm được.

Có khi cậu nghĩ, nếu mình không gặp lại Thiệu Thành, hoặc không ngốc nghếch theo đuổi rồi bị hung hăng cự tuyệt, Thiệu Thành ở trong lòng cậu có lẽ vẫn là người đàn ông mạnh mẽ mà ôn nhu, là mối tình đầu của cậu. Năm tháng dần trôi, biến thành một mảnh trăng sáng, cất một góc dưới đáy lòng, sẽ không phải thê thảm giống như bây giờ, bị xem như là rác rưởi, chán ghét..

Lục Phỉ Nhiên ngày hôm qua đi xe đêm, ngủ trễ, hơn nữa tâm tình kém, cả người đều ủ rũ.

Ngồi trước máy tính cả nửa ngày, đầu óc mơ mơ màng màng, hiệu suất công việc cũng thấp. Lúc nghỉ trưa, các đồng nghiệp đi khỏi, Lục Phỉ Nhiên còn lưu tại chỗ hơn mười phút mới rời đi, ngẩng đầu, trong phòng làm việc đã trống vắng chỉ còn lại có mình cậu.

Cứ như vậy không chừng buổi chiều sẽ ngủ gật. Lục Phỉ Nhiên nghĩ, duỗi thắt lưng, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt mắt, hơi tỉnh táo, vẫn là đứng dậy đi tới phòng pha trà.

Rót một ly cà phê đặc không sữa không đường, uống một hơi, đắng đến thè lưỡi.

"Lục Phỉ Nhiên! Cậu thật sự là gay sao?" Sau lưng đột nhiên có người hỏi.

Lục Phỉ Nhiên quay đầu, nhìn Tiểu Như.

Nếu là lúc trước cậu có thể trả lời chắc như đinh đóng cột, hiện tại lại mê man, sau một lúc lâu, mới gật đầu, "... Ừm." Cho dù cậu có thể buông bỏ Thiệu Thành để theo đuổi mùa xuân thứ hai, cũng sẽ không cùng một chỗ với Tiểu Như.

"Cậu không gạt tôi chứ?" Tiểu Như nói, "Tôi đã lục tung Weibo, cả friend list của cậu, còn có Qzone* nữa, căn bản tìm không ra người mà cậu nói, hắn thật sự tồn tại sao?"

*Qzone hiện nay đang có 653 triệu người sử dụng và là mạng xã hội cho phép bạn viết blog, chia sẻ hình ảnh, video, mp3.

Lục Phỉ Nhiên như bị một tiễn xuyên tim, cậu muốn như vậy? Cậu và Thiệu Thành có nhiều hồi ức như vậy, nhưng không có lưu lại bất cứ kỉ vật nào, đến cả ảnh chụp duy nhất cũng bị anh ném thùng rác! Nhưng logic của Tiểu Như cũng khiến cậu cảm thấy buồn cười, "Tôi có nhất thiết phải bịa chuyện này để lừa cô không? Có lợi cho tôi không? Cô xem, lúc trước tôi tin cô sẽ giữ bí mật, nào cô quay đầu liền làm sự tình đến là náo nhiệt, cho tới giờ tôi vẫn bị người ta chỉ trỏ. Trong phòng tôi có người vì thế mà xem tôi không vừa mắt nữa kìa. Đây là lợi sao?"

"Vậy sao cậu lại đi cùng với cô gái kia? Tôi thấy hai người rất thân mật, cậu còn đi theo làm xách đồ cho người ta. Đây là có quan hệ gì?" Tiểu Như gây sự.

"Cô nói ai..." Lục Phỉ Nhiên nói xong, rất nhanh biết người Tiểu Như nói kia... Hẳn là Viên Sở Sở.

Lục Phỉ Nhiên thật sự cười, "Đó là bạn tôi. Con trai thì không thể có bạn khác giới sao?"

Không giống vậy, Tiểu như nghĩ. Nếu là gay, đi chung với khuê mật không phải là ỏng à ỏng ẹo sao?


Nhưng Lục Phỉ Nhiên không như thế, một đường bồi cô gái kia, chăm sóc chu đáo, còn chịu khổ chịu nhọ, thấy thế nào cũng không giống khuê mật. Làm sao không khiến người ta nghi ngờ chứ? Cũng không phải không có loại mát dây thần kinh, chỉ vì cự tuyệt người khác nên nói mình là gay.

"Tôi không tin." Tiểu Như vẫn khăng khăng, "Trừ phi cậu nói rõ người đó là ai, có ảnh chụp không? Tóm lại cậu dùng cái gì chứng minh cậu không gạt tôi?"

"Cô tin hay không tin mắc mớ gì tới tôi?" Lục Phỉ Nhiên quả thực vô pháp tin tưởng, "Cô cảm thấy cô đem chuyện lần trước lan truyền khắp nơi, tôi còn có thể kể chuyện của tôi cho cô nữa sao?"

"Lục Phỉ Nhiên, cậu đang đùa giỡn tôi à?" Tiểu Như nói.

Lục Phỉ Nhiên cảm thấy không cách nào nói tiếp, "Không thể trả lời."

"Tôi biết trong lòng cậu tôi thật không biết xấu hổ, nhưng tôi thực sự thích cậu, tôi xin thề." Tiểu Như nói đến mắt cũng đỏ lên. Lục Phỉ Nhiên là một người ăn mềm không ăn cứng, thấy con gái khóc thì đứng lại chỗ cũ. "Cậu không nói tôi biết, thì chính là giả gay... Vì cự tuyệt tôi, cậu có nhất thiết làm ra loại chuyện này không? Lần trước tôi không cố ý, tôi chỉ nói cho Tiểu Vương, hắn đang theo đuổi tôi. Nhưng tôi cũng sai, tôi không nên nói cho hắn biết."

Những lời này rất nghe quen tai, Lục Phỉ Nhiên nghe thấy trong lòng cũng bắt đầu khó chịu.

Chỉ tổ làm khổ mình, tội tình gì hèn mọn đến nông nỗi này.

Cậu cũng vậy, Tiểu Như cũng vậy.

Cậu đối với Thiệu Thành mà nói, có lẽ giống Tiểu Như đi. Cậu cũng làm phiền Thiệu Thành như thế, anh có bao nhiêu phiền toái đây?

Lục Phỉ Nhiên nghĩ nghĩ, "Tôi không muốn dây dưa lãng phí thanh xuân và tình cảm của cô. Tôi không lừa cô, cũng không thể nói cho cô biết người đó là ai... Với tôi mà nói anh ấy không chỉ là người tôi yêu, không có anh ấy sẽ không có tôi hiện tại, tôi là cảm kích, cũng là ái mộ anh ấy."

Tiểu Như vẫn lắc đầu, "Dù sao tôi cũng không biết đáp án chính xác, tôi sẽ nhận định cậu giả bộ, tôi sẽ không buông tay."

Lục Phỉ Nhiên không biết phải nói cái gì nữa, cô ta còn để tâm vào chuyện vụn vặt hơn cả mình.

Lúc này, lại có một âm thanh vang lên, "Là tôi."

Lục Phỉ Nhiên sửng sốt, nhìn về phía cửa.

Phương Úy Nhiên lấy tư thái anh hùng cứu mỹ nhân, giống như quang mang vạn trượng từ trên trời giáng xuống, "Tiểu Lục, người kia cậu nói, là tôi phải không..."

Lục Phỉ Nhiên ngây như phỗng, hoảng hốt cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng là một giấc mơ hoang đường buồn cười. Đây là xảy ra chuyện gì?

Sau khi bỏ ra ba giây xác thực mình vẫn ở hiện thực.

Lục Phỉ Nhiên khó thể tưởng tượng, trả lời chắc như đinh đóng cột: "Không phải."

Biểu tình trên mặt Phương Úy Nhiên nứt ngay tại chỗ.

...

Thiệu Thành đặc biệt dành thời gian hẹn Phương Úy Nhiên.

Anh phải nói chuyện Lục Phỉ Nhiên với y cho đàng hoàng.

Phải bất động thanh sắc bóp chết tí tẹo tâm tư không bình thường của Phương Úy Nhiên đối với Lục Phỉ Nhiên.

Đang cân nhắc xem mở miệng thế nào, thì nhìn thấy Phương Úy Nhiên như du hồn sống không còn gì luyến tiếc.

"... Ê, lão Phương, tỉnh tỉnh." Thiệu Thành đẩy y một chút.

Ánh mắt trống rỗng của Phương Úy Nhiên mới hơi có thần thái, dường như có một chút sức sống, "Ồ, Thiệu tổng à."

Thiệu Thành không khỏi lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Phương Úy Nhiên im miệng không nói, "Thất tình."

Tim Thiệu Thành loạn nhịp, từ đáy lòng bắt đầu sung sướng, thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh vỗ vỗ bả vai Phương Úy Nhiên bả vai, "Chuyện gì xảy ra?"

Phương Úy Nhiên hận không thể lui vào góc tường ngồi, "Nói tóm lại, là tôi tự mình đa tình."

Ha ha ha ha, anh rốt cục biết rồi à. Người Lục Phỉ Nhiên thích chính là tôi!

Thiệu Thành phải nói là mở cờ trong bụng, nhưng mà trên mặt lại phải biểu hiện chia buồn thương tiếc, rất nghĩa khí khuyên bảo: "Trời đất nơi nào không có cây cỏ, lấy điều kiện của anh, lo gì tìm không thấy người tốt hơn?"

Phương Úy Nhiên lại im miệng không nói, "Nhưng cậu ấy là người tôi thấy đẹp nhất."

Còn nói không phải thích khuôn mặt người ta, không thể thay đổi tật nhan khống được à? Thiệu Thành oán thầm, nếu nói thế, giới thiệu cho Phương Úy Nhiên một người đẹp hơn Lục Phỉ Nhiên thì tốt rồi, thế thì tự nhiên y sẽ không còn cố chấp với Lục Phỉ Nhiên nữa... Mặc dù trong mắt anh không ai có thể vượt qua Lục Phỉ Nhiên.

Thiệu Thành nghĩ nghĩ, sau khi tan tầm kéo Phương Úy Nhiên tới quán bar đời trước anh hay lui tới, chuẩn bị dẫn y đi săn diễm, có niềm vui mới, tự động sẽ quăng Lục Phỉ Nhiên ra sau đầu.

Vừa bước vào cửa, người bên trong như trận gió lướt qua, đụng bả vai Thiệu Thành một chút.


Tâm trạng đối phương hiển nhiên rất tồi tệ, nhưng vẫn là vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi." Nói xong cũng không quan tâm phản ứng của Thiệu Thành, lập tức đi.

Ngồi một lát, lại nghĩ mấy người tới đây cũng chẳng phải mặt hàng gì tốt. Thiệu Thành nghĩ nghĩ, vẫn nên tìm người đáng tin cậy giới thiệu thì hơn.

Thiệu Thành đã rất nhiều năm không ra ngoài phong lưu khoái hoạt, giá thị trường trong vòng này thế nào anh cũng không rõ lắm nhưng Nhiêu Tinh Châu nhất định biết, tên kia nổi danh là chúa ăn chơi.

Thiệu Thành nghĩ, rồi gửi một tin nhắn cho Nhiêu Tinh Châu: "Có thể giới thiệu vài đồng chí cho tớ không? Tốt nhất là 1. Nhất định phải đẹp, càng đẹp càng tốt."

Nhiêu Tinh Châu rất nhanh trả lời tin nhắn, giữa những hàng chữ không che dấu được sự vui sướng khi người gặp họa: "Ha ha ha, cậu rốt cục thông suốt rồi. Có thế chứ, thứ tớ không thiếu chính là người. Rốt cục không nhịn được muốn khai trai rồi à, một người chịu nổi cậu sao? Hay vài người?"

Thiệu Thành: "Không phải tớ, là giới thiệu cho lão Phương. Y thất tình. Đừng tìm người không đứng đắn, nhân phẩm ít nhất phải không có vấn đề, nếu không y lại bị lừa nữa cho xem."

Tin nhắn mới vừa gửi đi thành công, Nhiêu Tinh Châu trực tiếp gọi qua, "Tin nhắn của cậu có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Thiệu Thành nói.

Nhiêu Tinh Châu: "Là Phương Úy Nhiên muốn chơi, bảo cậu giới thiệu?"

"Cái miệng cậu đúng là mỗi ngày dùng dịch tiêu độc súc miệng." Thiệu Thành nói, "Là giới thiệu bạn trai cho y."

Đầu kia trầm mặc một lát, "Để tớ nghĩ, hai người đang ở đâu? Tớ tới đó. Cách cậu giới thiệu không đa dạng, để – tớ – tự – thân – giới – thiệu – cho. Chờ tớ, đừng đi!" Nói xong dứt khoát cúp máy.

Thiệu Thành có chút sợ hãi, cân nhắc... Hình như có gì đó sai sai.

Quay đầu hỏi Phương Úy Nhiên: "Gần đây anh với Tiểu Nhiêu có mâu thuẫn à?"

Kính mắt Phương Úy Nhiên bị ánh sáng phản chiếu, Thiệu Thành nhìn không thấy được ánh mắt của y, "Không có. Cái gì cũng không có."

Thiệu Thành còn muốn hỏi tiếp, Phương Úy Nhiên lơ đãng nhìn nơi nào đó phía sau Thiệu Thành, "... Trời."

"Làm sao vậy?"

Ánh mắt Phương Úy Nhiên vốn ảm đảm lại lần nữa sáng lên, "Cậu nhóc tôi thích thế mà lại ở chỗ này. Đây là ý trời sao? Muốn kêu tôi tiếp tục kiên trì?"

Thiệu Thành nghe thấy cơ thể chậm rãi ưỡn thẳng, cứng ngắc quay đầu, nhìn theo ánh mắt Phương Úy Nhiên.

Là Lục Phỉ Nhiên.

Tiểu hỗn đản này cư nhiên dám tới địa phương không đứng đắn?!!!

...

Lục Phỉ Nhiên hỏi nhân viên phục vụ mới tìm được vị trí của Tạ Khôn, "Tớ mang tiền đến rồi, năm nghìn, có đủ không?"

Tạ Khôn miễn cưỡng mỉm cười, "Ừm, đủ rồi, cảm ơn cậu."

"Không có gì." Lục Phỉ Nhiên nói xong, nhìn thoáng qua chiếc ly lưu lại trên bàn, hiển nhiên không phải một mình Tạ Khôn tới, nhưng bây giờ chỉ có mỗi cậu ở đây.

Việc riêng của Tạ Khôn, cậu ta không chủ động nói, Lục Phỉ Nhiên sẽ không lắm lời.

"Tớ đưa cậu về." Lục Phỉ Nhiên nói.

Tạ Khôn gật gật đầu, thu dọn đồ đạc.

Lục Phỉ Nhiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như có người đang nhìn cậu, ánh mắt kia cho người ta cảm giác khó chịu cực kỳ, tựa như con rắn ẩm ướt lạnh lẽo dính trên người. Mà không chỉ một con.

Lục Phỉ Nhiên mờ mịt, hậu tri hậu giác quay đầu lại nhìn, phát hiện thật sự có không ít người đang đánh giá mình.

Lục Phỉ Nhiên cúi đầu nhìn xem quần áo trên người, không có gài lộn nút, cũng không có không kéo khóa quần mà!

Một người đàn ông cao lớn xa lạ đến gần, không có ý tốt mà nhìn mặt Lục Phỉ Nhiên, sau đó nhìn đũng quần và mông cậu một chút, "Nhìn bộ dáng cậu không được tự nhiên như vậy, lần đầu tới hả? Kết giao ra sao?" Nói xong vươn tay ra với Lục Phỉ Nhiên.

Còn chưa chạm tới, nửa đường đã bị một người kiềm cổ tay.

Thiệu Thành nổi điên, hung ác bẻ một cái, người nọ lập tức hét thảm thiết.

Lục Phỉ Nhiên mờ mịt.

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Thiệu Thành trực tiếp tha đi.

Bởi vì ngồi ở góc tối nên Thiệu Thành không chú ý tới, Tạ Khôn còn ngồi ở đó cầm áo khoác còn chưa kịp mặc: "..."

Hết chương 36

Tội nghiệp nhân vật phụ:))) Một ăn dưa bở, một bị bơ đẹp:))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui