Ngày hôm sau, thời điểm Nhân Mã và Thiên Yết chuẩn bị lên đường thì trời cũng đã sáng, mọi thứ xung quanh cũng có thể thấy được mờ mờ.
Bọn họ không giám lên đường quá sớm khi trời còn chưa sáng. Khu vực bọn họ sắp tiến vào vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sảy chân một cái là có thể sẽ mãi mãi không về được.
Khi trên trời bắt đầu điểm sáng, mọi thứ xung quanh đã có thể nhìn thấy rõ ràng hơn, lúc này hai người mới bắt đầu lên đường.
- “Hôm qua đã có bốn người bị loại, tức là ngoại trừ hai chúng ta thì còn tất cả là chín người. Bọn họ có khi nào cũng tiến vào trong đây rồi hay không?”
Nhân Mã tự mình nhận thấy tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không nhanh, hơn nữa bọn họ còn là đội xuất phát sau cùng. Chỉ cần những nhóm kia không bị loại hay xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì có lẽ bọn họ đã đến đây trước hai người rồi. Chính là không nghĩ tới, Thiên Yết lại lạnh nhạt nói.
- “Bọn họ còn lâu mới tới được đây.”
Nhân Mã bị câu nói này của anh làm cho ngẩn người, nhất thời còn chưa phản ứng kịp.
- “Có ý gì?”
Thiên Yết hoàn toàn không để ý, vừa đi vừa trả lời.
- “Chúng ta đi đường tắt.”
Còn một lí do nữa chính là bọn họ đi liên tục, chỉ nghỉ lại vài phút ăn trưa. Hơn nữa thể lực của hai người đều vô cùng tốt, tốc độ di chuyển cực kì nhanh, chứ nếu là người bình thường đi ba ngày còn chưa chắc đã tới.
Mà Nhân Mã đầu óc nhanh nhạy không biết từ bao giờ đã bị Thiên Yết tẩy não, nói gì nghe nấy, đối với mấy lời của Thiên Yết hoàn toàn không có bất kì nghi ngờ gì.
Hai người tiến sâu vào địa phận của vùng đất chết. Càng vào sâu, các vết rãnh sâu hoắm xuất hiện càng thêm nhiều, chỉ cần không chú ý một chút là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hai người di chuyển rất chậm chạp, tốc độ chỉ bằng một nửa tốc độ di chuyển của hai ngày trước. Thế nhưng cả hai không một ai giám hấp tấp. Bọn họ tự hiểu được, cho dù bản thân có là một kẻ háo thắng thì cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.
Đúng như Thiên Yết nói, nơi đây không tồn tại bất cứ thực vật hay động vật nào, ánh mặt trời rọi trực tiếp xuống mặt đất vừa nóng bỏng vừa khô rát một cách bất thường. Nhân Mã cảm thấy trước ngực mình nóng bỏng.
Thiên Yết phát hiện ra Nhân Mã khác thường khi cô cứ dùng tay đè vào phần ngực. Anh dừng chân, nhíu mày hỏi.
- “Cậu sao thế?”
Nhân Mã dùng tay xoa ở nơi trước ngực, cảm giác nơi đó sắp bỏng tới nơi.
- “Tôi không biết, tự nhiên trước ngực tôi rất nóng, giống như bị bỏng vậy.”
Thiên Yết nghe vậy liền bước tới gần, tay phải giơ lên muốn vạch áo Nhân Mã ra xem. Nhân Mã nhìn bàn tay ma quỷ của Thiên Yết đang đặt trên cổ áo của mình, cô hoảng sợ vội giữ lấy tay Thiên Yết không cho nhúc nhích. Đối với hành động phản ứng mạnh này của Nhân Mã, Thiên Yết dường như cảm thấy vô cùng khó hiểu, cho dù trên mặt anh vẫn luôn không có cảm xúc gì, nhưng đôi lông mày hơi nhíu lại đã để lộ ra cảm xúc nghi hoặc của anh.
Nhân Mã khóe môi giật giật, khó khăn kéo ra khóe miệng, nhưng bàn tay thì vẫn giữ chặt tay Thiên Yết không buông.
- “Tự nhiên… tôi thấy hết nóng rồi…”
Lông mày Thiên Yết nhíu lại sâu hơn một chút, tay cũng không buông cổ áo Nhân Mã ra. Rõ ràng là một bộ dáng khư khư cố chấp muốn kiểm tra.
Hai người dằng co trong im lặng. Nhưng lần này Nhân Mã tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Nếu thỏa hiệp, bí mật lớn nhất của cô sẽ bị lộ mất. Thế nhưng sức của cô không lại sức của Thiên Yết, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp lui lại một bước.
- “Để… để tôi tự xem…”
Thiên Yết dường như không hài lòng lắm nhưng rồi vẫn buông tay, chỉ là ánh mắt anh vẫn cứ nhìn chằm chằm giống như muốn thay cô lột ra áo khoác vậy.
Nhân Mã run rẩy kéo ra cổ áo nhìn vào bên trong. Lớp vải trắng thấm ướt mồ hôi, làn da lộ ra ngoài lớp vải bị nóng đến đỏ lên, mà ở nơi đó cũng chỉ có một cái mặt dây chuyền bằng bạc trắng.
Nhân Mã lôi mặt dây chuyền ra, nó quả thật có chút nóng bỏng, đây chắc là nguyên nhân rồi.
- “Không sao, chỉ là mặt dây chuyền hơi nóng thôi.”
Thiên Yết nhìn mặt dây chuyền lấp lánh trên cổ Nhân Mã, mặt dây chuyền có một miếng bạc cong cong như vầng trăng khuyết, trên đó khắc rất nhiều ấn tự kì lạ. Bên trong phần khuyết có treo một viên ngọc màu lam đậm. Thiên Yết nhìn, cứ cảm thấy mình đã thấy nó ở đâu rồi.
Vấn đề được giải quyết nhanh chóng, hai người cũng không tiếp tục xoắn xuýt ở lại. Nhưng đi chưa được bao lâu, hai người lại tiếp tục phải dừng lại.
Mặt đất rung lên, không phải là rất dữ dội, ngược lại giống như một cơn địa chấn cấp độ nhẹ.
Tất nhiên là bọn họ sẽ coi đây là một cơn địa chấn nếu như không phải từ trong tiếng ầm ầm của mặt đất pha lẫn cả tiếng rít gào khe khẽ. Nếu không phải là đặc biệt chú ý thì sẽ không thể nào phát hiện.
- “Đây là có chuyện gì?”
Nhân Mã một tay bị Thiên Yết giữ chặt, một tay chống vào thân cây để giữ thăng bằng, lông mày nhíu chặt. Thiên Yết sắc mặt không được tốt lắm, mặc dù mặt đất rung đến trời nghiêng đất ngả, thế nhưng Thiên Yết vẫn có thể đứng thẳng như đứng trên đất bằng.
Mặt đât rung gần 10 phút cuối cùng mới dừng lại.Thiên Yết đưa tay kéo Nhân Mã đứng thẳng dậy, cả khuôn mặt đều là nghiêm túc trầm trọng.
- “Chúng ta đi nhanh một chút, ở đây bây giờ rất nguy hiểm.”
- “Được.”
Đối thoại còn chưa được hai câu thì bộ đàm ở trước ngực bọn họ lại vang lên âm thanh lạnh lùng cứng nhắc của Xử Nữ. Đương nhiên là thông báo có người bị loại.
- “Khuất Sở Tiêu số hiệu 11 bị loại - Vương Hạc Nhuận số hiệu 10 bị loại. Yêu cầu hai người quay trở lại điểm xuất phát. Những học viên khác tiếp tục thực hiện nhiệm vụ. Hết.”
- “Mới ngày thứ ba đã có sáu người bị loại, những người còn lại đều không phải người tầm thường. Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu thú vị.”
Nhân Mã ngoắc ngoắc khóe môi, gợi lên một tia cười nhợt nhạt đầy hứng thú.
Thiên Yết trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại lóe lên một ít ý cười nhỏ vụn. Cũng không biết tại sao, nhưng anh đặc biệt thích nhìn cái vẻ cao ngạo không coi ai ra gì này của Nhân Mã, nhìn nó đặc biệt có cảm giác thỏa mãn.
Đi sâu hơn một chút, mặt đất đã không còn nứt nẻ như ở bên ngoài nữa, cây cỏ tuy vẫn còn héo hắt nhưng ít nhất là vẫn có cây cối. Đi vào sâu hơn chút nữa, đã bắt đầu có cây thân gỗ xuất hiện. Nhân Mã có chút ngạc nhiên.
- “Không phải cậu nói trong khu vực này không có động vật hay thực vật mà. Ở đây trông đâu có giống, chẳng lẽ đi sai chỗ rồi.”
Thiên Yết nhíu nhíu mày. Đi sai là không có khả năng, nhưng ở nơi này mọc lên thực vật cây gỗ đúng là rất kì quái.
Bên tai hơi nhúc nhích, sắc mặt Thiên Yết đột nhiên thay đổi. Cánh tay vươn ra túm lấy Nhân Mã đứng ngay bên cạnh. Nhân Mã lúc này cũng nghe thấy tiếng động, nhưng phản ứng của cô chỉ chậm hơn Thiên Yết một chút đã bị Thiên Yết kéo vào lòng. Mũi cô đập mạnh vào lồng ngực anh, đau xót đến mức mắt cô hơi đỏ lên. Cả hai đè lên nhau, lăn một vòng trên đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...