Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Thang Mộ tỉnh lại lần nữa thì đã sau giờ Ngọ.

Nàng lẳng lặng mở hai mắt, vừa đối diện với dung nhan quen thuộc -- Jarrett ngồi ở ghế dựa, đầu khẽ nhúc nhích, rất dễ nhận thấy, là ngủ nhưng lại chưa ngủ sâu.

Nàng không có mở miệng, chỉ là an tĩnh nhìn chốc lát rồi nhắm mắt lại.

Bởi vì nếu như đánh thức hắn. . . . . . Có lẽ lại phải trò chuyện đúng không?

Luôn cảm thấy, nàng bây giờ hoàn toàn không có biện pháp nói chuyện bình thường cùng hắn.

Nàng thật đúng là một người vô sỉ.

Vài ngày sau đó, Thang Mộ hầu như đều trôi qua trong rầu rỉ, cho đến khi bọn họ chính thức rời khỏi trấn nhỏ này.

Trong nước mắt cùng tiếng khóc của các cô gái, Thang Mộ đầu đầy hắc tuyến cáo biệt cái địa phương từng mang đến cho nàng vô số nụ cười cùng phiền não lớn nhất này, trong lòng bùi ngùi xúc động.

Nếu như thời gian đảo ngược, nàng thật không biết là còn muốn tới một lần, hay là căn bản cũng không nghĩ trở lại.

Lữ trình tiếp tục, bầu không khí so với lúc trước lại không khỏi sinh ra vài phần tế nhị.

Mặc dù nhìn ngoài mặt, tỷ đệ hai người vẫn chung sống hoà hợp như cũ, cả ngày không thiếu tiếng đùa giỡn cùng tiếng cười, nhưng mà, Thang Mộ thật sự không phải là cô gái giỏi che giấu, mà bản thân Jarrett lại vô cùng nhạy cảm với chuyện của tỷ tỷ mình.

Trong lúc mơ hồ, hắn tựa như có vẻ đã nhận ra gì đó.

Đang ở thời khắc Thang Mộ gặp đại nguy cơ hết sức căng thẳng, một tình huống đột nhiên xảy ra, tạm thời cứu vớt nàng.

Lần này nơi bọn họ dừng lại là thành thị lớn, thật lâu không nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa, Thang Mộ tự nhiên muốn kiến thức một phen, không yên lòng để nàng đi một mình, Jarrett cũng đi theo ra ngoài. Sau khi sảng khoái chơi mấy ngày, vì muốn mua vài vật phẩm mà bên ngoài không bán nên Jarrett đi vào Hiệp hội ma pháp sư, lại ngoài ý muốn nhận được một phong thư.


Bản thân hắn thì không vui mừng gì, nhưng mà rất dễ nhận thấy, Thang Mộ hết sức mừng rỡ -- không ngờ Jarrett còn có bạn có thể viết thư cho hắn -- rất vui mừng có được hay không!

Các ma pháp sư trong Hiệp hội có vật phẩm Ma Pháp Trận để truyền tin lẫn nhau, khi một Ma Pháp Sư dùng vật chứng minh thân phận của mình -- một huy hiệu được phếch bởi chất liệu đặc biệt, thì vật phẩm hoặc là phong thư của hắn ở Hiệp hội ma pháp sư sẽ thông qua đường truyền, lập tức chuyển những thứ này đến chỗ hắn đang ở, hắn chỉ cần đưa ra thứ chứng thân phận thì đến nhận lấy là được, so chuyển phát nhanh ở hiện đại còn tiện lợi hơn, tên nhà quê Thang Mộ thật quá ngưỡng mộ rồi.

"Oa, lại là thư hồng nha!" Đứng xem Thang Mộ tăng máu gà, nếu như mới vừa rồi nàng chỉ là một phần tò mò thôi, hiện tại cũng trở thành ‘18 phần’.

Màu hồng = tình yêu ngọt ngào như mật = tuyệt đối không thể nghi ngờ là con gái gửi tới!

Hình như nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì, Jarrett nhìn chữ ký trên lá thư một cái, rồi sau đó nhếch miệng lên cười tươi: "Thật đáng tiếc, tỷ tỷ, người gởi thư là một người đàn ông."

"= 皿 =!" Cái gì!

Thang Mộ theo bản năng muốn kích động, sau lại nghĩ, kích động gì?

Ít nhất, nàng hiện tại rất xác định, đệ đệ mình . . . . . . Là người yêu người khác phái, mặc dù cách xác định làm cho người ta có chút khổ sở qaq

Phản ứng không bình thường của nàng rõ ràng lập tức làm Jarrett kỳ quái nhìn qua, Thang Mộ lập tức hiểu, cho dù có biết rõ thì thế nào, hiện tại nàng phải tiếp tục kích động như trước kia! Kích động! Chuyện nàng biết Jarrett thích. . . . . . Chuyện này tuyệt đối không thể cho Jarrett biết!

"Tên đó là ai!" Thang Mộ tiếp tục giữ vững trạng thái hăng máu gà, chỉ hận mình không cách nào làm ra vẻ mặt phù hợp , "Là ai lá gan lớn như vậy? Muốn tỷ đi tìm giết hắn không?"

". . . . . ." Jarrett không nói mà mở thư ra, rồi sau đó cười một tiếng, "Là thiếp mời dự hôn lễ ."

". . . . . . Hả?"

Thang Mộ theo bản năng nhận lấy lá thư mà đối phương đưa tới, phát hiện bên trong quả nhiên là chứa thiệp mời, dùng giấy ma pháp đặc biệt để chế tạo thành, trên thiệp hiện lên sóng gợn mờ ảo không ngừng biến đổi, trên đó rõ ràng viết thời gian cùng địa điểm kết hôn và cả hai nhân vật chính.

Không nói được mình là vui vẻ hay là thất vọng, Thang Mộ mấp máy môi, rồi sau đó chú ý tới một điểm kỳ quái --


"Đợi chút. . . . . . Jarrett, đệ xem tên cô dâu, chúng ta không phải rất quen thuộc sao?"

"Catherine. . . . . ." Thang Mộ lầm bầm nhớ tới cái tên này, bừng tỉnh nhớ ra, "Đây không phải là mối tình đầu của đệ sao?"

". . . . . ." Jarrett không nhịn được muốn cãi lại, "Tỷ tỷ, không nên tùy tiện nói chuyện hư ảo không tồn tại này!"

Thang Mộ bởi vì chột dạ nên vô thức rụt đầu, lập tức chuyển đổi đề tài: "Tên chú rễ ngược lại chưa nghe qua -- Hulbert Ansell, bằng hữu của đệ?"

"Đã từng cùng nhau vượt qua nguy hiểm."

"A hả? Là người thế nào?"

"Rất đáng ghét!"

". . . . . ." Đệ trả lời còn chưa tới một giây đâu? Hơn nữa, rất ít khi nghe được Jarrett nói ra lời nói tuỳ tiện này, Thang Mộ hí mắt -- có gian tình!

Như vậy, mặc kệ là vì chú rễ, hay là tân nương, nàng đều phải đi nhìn một chút!

"Cùng đi tham gia hôn lễ đi! Jarrett!"

". . . . . . Nếu như là nguyện vọng của tỷ tỷ người. . . . . ."

Rất dễ nhận thấy, Jarrett không cách nào cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của tỷ tỷ mình, vì vậy, hai người quyết định buông ngựa xe, rồi sau đó ngồi Truyền Tống Trận trong hiệp hội ma pháp sư, nhanh chóng đi tới thành thị nơi cử hành hôn lễ-- Tân Carl.

Đây là Cực Đông của đại lục, một thủ đô giáp biển của một quốc gia cực kỳ nhỏ, quốc gia này tổng cộng chỉ có một thành phố, hơn nữa thay vì nói là giáp biển, không bằng nói hơn nửa quốc gia được biển bao quanh, chỉ có một con đường thông đến đại lục, nghe nói Quốc vương Đệ Nhị của quốc gia này vì để tạo niềm vui cho Vương hậu, ở hai bên con đường này trồng đầy hoa Lam Linh, để cho người yêu mỗi sáng sớm rời giường đều có thể xuyên qua song cửa sổ thấy thảm hoa tươi kéo dài vô tận này.

Loại hoa này cũng không hiếm thấy, cũng không dễ trồng, bởi vì nó chỉ ở nơi có khí hậu ấm áp mới có thể nở rộ, một khi nhiệt độ hơi lạnh sẽ gặp lập tức héo tàn chết đi; Vì để cho hoa nở bốn mùa, Quốc vương dốc hết quốc khố, ở trên đường khắc đầy Ma Pháp Trận, lấy vô số ma tinh làm nhiên liệu, xây dựng ra vườn hoa Thiên đường nơi nhân gian này.


Cho nên, con đường kia, cho dù là ở quốc gia Tân Carl vốn nổi tiếng bằng cảnh sắc tuyệt đẹp này, cũng là nơi tham quan số một số hai.

Ở trên là từ [Giới thiệu về các quốc gia du lịch kinh điển nổi tiếng của đại lục Quang Minh (tặng kèm đĩa)], giá 35 ngân tệ.

"Thật là đến không uổng công." Thang Mộ đứng ở biên giới, cầm chặt bộ sách, cảm khái tự đáy lòng nói, "Nhìn đi, trong này còn nói, đây là địa điểm kết hôn và thiên đường tình yêu mà các cô gái tha thiết mơ ước . . . . . . Thật tuyệt quá!"

"Tỷ tỷ cũng muốn kết hôn ở chỗ này sao?"

"Dĩ nhiên. . . . . ." lời nói vừa thốt lên Thang Mộ lập tức bị tỉnh hồn lại, sống chết vòng vo chuyển hướng, "Không phải! Hừ, kết hôn gì chứ ta không có hứng thú đâu."

"Vậy tỷ tỷ hứng thú cái gì?"

"Thiêu cháy hết mấy tên dám ở trước mặt ta ra vẻ hôn nhân hạnh phúc!" 《= hỏng bét, giống như không cẩn thận nói ra tiếng lòng của gái ế, hic.

". . . . . ." Jarrett trầm mặc một lát, rồi mở miệng, "Đệ sẽ giúp tỷ, tỷ tỷ."

". . . . . . Này! Không nên tùy tiện nói ra mấy lời đáng sợ như vậy đâu! Ta chỉ là tùy tiện nói một chút thôi!" Thang Mộ nắm lấy hai vai đệ đệ mình lắc lắc nói: " mau bảo đảm với tỷ là sẽ không làm đi!"

"Khụ!"

Bị hai người bỏ rơi rất lâu, vệ binh ho khan một tiếng thật lớn, đầu đầy mồ hôi, hai người kia là có lai lịch gì? Phần tử khủng bố của Đại lục sao? Không được! Nhất định không thể để bọn họ nhập cảnh!

"Xin lỗi hai vị, bởi vì hôn lễ của công chúa sắp cử hành cho nên biên giới tạm thời không mở cửa."

Cho nên, đi nhanh đi! Nơi này không hoan nghênh các ngươi, loại người tâm tư đen tối này đâu!

"Thật là trùng hợp, chúng ta đúng là đến tham gia hôn lễ đó!"

". . . . . ." Vệ binh vuốt mặt, "Hôn lễ của Công chúa không phải ai cũng có thể tham gia, nếu như không có thiếp mời. . . . . ."

Sau đó? Sau đó hắn nói không được nữa.


Bởi vì, hắn thấy rất rõ ràng, cô gái đáng sợ mới vừa rồi chính miệng nói muốn phóng hỏa khắp nơi, đang đưa cho hắn thiệp mời, hơn nữa. . . . . . Còn là thiếp mời cao cấp số lượng cực ít.

Là ai ?

Là ai đã dẫn sói vào nhà?

Trong lòng Vệ binh gầm thét lần thứ trăm ngàn.

Thế nhưng, Thang Mộ tất nhiên không nghe được tiếng hét thảm thiết này, nàng thấy đối phương không nói chuyện nữa, liền cho là mình đã được cho phép nhập cảnh, vì vậy nghênh ngang kéo tay đệ đệ mình vượt qua ranh giới lãnh thổ.

"Đợi. . . . . ." Vệ binh theo bản năng đưa tay muốn giữ nàng lại, lại đột nhiên giật mình ngay tại chỗ.

Không phải là không muốn động, mà là không thể động.

Hắn mất đi năng lực điều khiển thân thể.

Rồi sau đó, hắn thấy, chàng trai mặc Ma Pháp Bào tuấn mỹ kia nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái.

Chỉ liếc mắt một cái, đã làm cho lưng hắn lập tức ướt đẫm!

Một giây sau, thân thể của hắn khôi phục lại bình thường, mà cô gái hắn vốn định bắt giữ, cũng hoàn toàn rời khỏi phạm vi tay hắn.

Vệ binh ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng lưng hai người, hồi tưởng ánh mắt vừa rồi, nếu như hắn không nhìn lầm -- đó là cảnh cáo.

Kẻ này thật là đáng sợ.

Hắn vô thức run rẩy, người đáng sợ như vậy, đến đây làm gì?

Chẳng lẽ là vì công chúa?

Không được! Phải lập tức bẩm báo với quốc vương bệ hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui