Kỷ Vân Hòa gọi hai người ngồi xuống bàn trà nhỏ.
Thanh vũ loan điểu hiếu kì đánh giá ngọn nến trên bàn nàng, ngữ khí của Lạc Cẩm Tang hệt như cơn mưa to làm ngập bể, sau đó tràn ra khắp nơi.
Nàng ta kéo tay Kỷ Vân Hòa hệt như mẫu thân già đang đau lòng vì nữ nhi vậy, Kỷ Vân Hòa không dễ gì mới an ủi nàng xong, nàng lại bắt đầu rơi nước mắt, ôm lấy Kỷ Vân Hòa khóc, nói bản thân một đường đến đây gặp Kỷ Vân Hòa có bao nhiêu cực khổ.
"Từ khi biết tỉ bị giam ở đây, muội liền muốn đến gặp tỉ......" Lạc Cẩm Tang hu hu khóc, nói hai câu lại xoay đầu nhìn tấm bình phong kia một cái, lập tức thấp giọng, thì thầm bên tai nàng:
"Muội đã tốn rất nhiều tiền để mua chuộc, cũng từng cứng đầu, mặt dày đến đây nhưng đều không thành công.
Sau cùng gã lừa trọc Khống Minh kia lại nói với muội, bảo muội đừng lãng phí tâm cơ đi tìm tỉ nữa, hắn nói tỉ gần chết rồi.
Muội tức đến không chịu nổi, đánh hắn một trận, lại chạy đi cầu nàng ta......" Lạc Cẩm Tang không khách khí chỉ về Thanh Cơ đang nghiên cứu ngọn nến kia: "Nàng ta cũng vô dụng! Còn gọi là thanh vũ loan điểu gì chứ! Một chút dùng được cũng không có!"
Thanh Cơ buồn cười nhìn nàng ta: "Tiểu nha đầu nhà ngươi, còn dám lưu loát chê ta vô dụng." Dung mạo của nàng ta rất giống Tuyết Tam Nguyệt, đột nhiên khiến cho Kỷ Vân Hòa cho rằng, đây là cuộc trùng phùng từng bỏ lỡ giữa ba người trong tiểu viện Hồ Tâm này, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn thêm lần nữa, ánh mắt cùng thần thái của nàng ta là thứ Tuyết Tam Nguyệt chưa từng có.
Thanh Cơ nhìn Lạc Cẩm Tang: "Mấy ngày trước ta không phải cũng giúp ngươi cầu xin rồi sao, người cá kia không đáp ứng để người khác đến xem tâm can bảo bối của y, ta còn có cách gì chứ."
Môi Kỷ Vân Hòa giật giật, nhỏ giọng thì thầm: "Tâm can bảo bối......" Mà lời thì thầm này của nàng lại rơi vào trong tiếng oán trách của Lạc Cẩm Tang.
"Ngươi đánh y! Với yêu lực này của ngươi, còn sợ gì chứ!" Lạc Cẩm Tang ai oán "Ngươi nhìn đi, y làm gì xem tỉ ấy là tâm can bảo bối chứ, nếu là tâm can bảo bối, còn có thể gầy thế này sao!" Lạc Cẩm Tang kéo cánh tay của Kỷ Vân Hòa lắc lắc "Ngươi nhìn tay này! A? Lại nhìn khuôn mặt này! A? Còn tóc nữa! Tâm can bảo bối nhà ai có thể nuôi dưỡng thành như vậy?"
Kỷ Vân Hòa cười rồi cười, kéo Lạc Cẩm Tang lại: "Ta là một kẻ bị giam giữ, trong miệng hai người, ngược lại như là đến làm khách vậy."
Lạc Cẩm Tang nhìn nàng, khóe môi khẽ động, im lặng nửa ngày mới nói với nàng: "Vân Hòa, ta trước giờ không tin y sẽ là một kẻ xấu."
Kỷ Vân Hòa trước nay cho rằng chưa từng hối hận hoặc ủy khuất với việc sáu năm trước nàng làm, bởi vì chuyện này là việc nàng muốn làm cho nên nàng nguyện ý đảm đương hậu quả.
Nàng một mực đều cho rằng bản thân đã nghĩ thông rồi.
Cho đến thời khắc này, nghe Lạc Cẩm Tang nói, nàng đột nhiên thấy tim mình khẽ dao động.
Nhưng nàng vừa quét mắt nhìn về bình phong, lại rũ mắt, cuối cũng chỉ nhìn Lạc Cẩm Tang cười khẽ, không đáp lại câu kia của nàng: "Nói về ta làm gì chứ, ta sáu năm nay vẫn hệt như vậy, còn muội thì sao, sáu năm nay muội làm gì? Chịu bao nhiêu khổ, lại học được bao nhiêu bản lĩnh rồi?"
"Muội......" Lạc Cẩm Tang liếc nhìn bên ngoài bình phong, "Đây là một chuyện nói ra rất dài dòng......"
Lúc này, nha hoàn trong phòng đã quét dọn sạch sẽ, tất cả đều lui ra, người bên ngoài bình phong đột nhiên mở miệng: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi nên đi rồi."
Trường Ý hạ lệnh đuổi khách.
"Aiz, đợi đã, Thanh Cơ ngươi cũng đến rồi, nhanh chóng giúp Vân Hòa nhà ta xem thử." Lạc Cẩm Tang nói "Ngươi tuy rằng không phải đại phu, nhưng dù sao cũng sống nhiều năm vậy rồi, lỡ có biện pháp thì thế nào."
Dứt lời, Trường Ý quả nhiên trầm mặc.
Thanh Cơ nhếch môi: "Vậy cứ để ta xem thử." Nàng ta nắm lấy cổ tay nàng, mày lập tức nhíu lại.
Lạc Cẩm Tang khẩn trương nhìn Thanh Cơ: "Sao rồi?"
"Khống Minh hòa thượng của ngươi nói nàng vẫn có thể sống được bao lâu?"
"Cuối tháng."
Sắc mặt Thanh Cơ nghiêm túc gật đầu: "Theo ta thấy, có một biện pháp có thể cứu được."
Ba cặp mắt lập tức rơi trên người nàng ta, Thanh Cơ đứng dậy, trái phải xem xét, ánh mắt dừng trên người Lạc Cẩm Tang, nhanh như cắt, Thanh Cơ từ bên hông của Lạc Cẩm Tang rút ra một cây chủy thủ chỉ vào cổ họng của Kỷ Vân Hòa.
Lạc Cẩm Tang lập tức kinh hô: "Aiz! Làm gì vậy!?"
Trường Ý cũng tức khắc đứng sau lưng Kỷ Vân Hòa.
"Thân thể này của nàng ta, chết đi là giải thoát."
Lạc Cẩm Tang lớn tiếng: "Ta gọi ngươi đến để cứu người, ngươi đang làm gì vậy!"
"Ra ngoài." Trường Ý cũng quát lên.
Duy chỉ Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế như chuyện không hề liên quan đến mình, cười cong mắt, liên tục gật đầu: "Thật hợp ý ta, thật hợp ý ta."
Lạc Cẩm Tang càng giận: "Vân Hòa tỉ nói gì chứ! Dù sao vẫn còn một tháng mà!"
Trường Ý lại hung dữ trừng mắt nhìn Lạc Cẩm Tang: "Đều ra ngoài!"
Một tiếng quát mắng này, hai người kia đều bị đuổi ra ngoài.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế cười một mình, khiến gương mặt cười đến đỏ bừng: "Nha đầu Lạc Cẩm Tang này, đi đến đâu chỗ đó liền có tiếng cười.
Cũng không biết làm sao có thể trở thành bạn bè với thanh vũ loan điểu......"
Trường Ý đuổi hai người kia đi rồi, sắc mặt vừa thối vừa cứng rắn, xoay đầu nhìn thấy nàng đang cười tủm tỉm, sắc mặt kia mới khẽ hoãn lại đôi chút.
Nàng nhìn y: "Trường Ý, ngươi sau này để bọn họ đến thăm ta được không?"
Nghe yêu cầu này của nàng, thần sắc trong mắt y chợt lạnh xuống, y trầm mặc một lúc, lập tức không nói lời nào, xoay người rời đi.
Kỷ Vân Hòa cho rằng y không đồng ý, y trước giờ đều không thèm để ý đến yêu cầu của nàng.
Kỷ Vân Hòa quen rồi, cho nên cũng không để trong lòng, nàng chỉ là tùy miệng nhắc chút mà thôi.
Nhưng nàng không nghĩ đến, sáng hôm sau, mặt trời chưa mọc, sương lạnh bên ngoài vẫn còn đọng lại, dưới lầu liền truyền đến tiếng bước chân.
Bước chân nhanh nhẹn, giẫm giẫm đạp đạp, khiến tinh thần người khác được gọi đến tỉnh táo lên.
Cửa phòng kia vừa "kẽo kẹt" một tiếng, bị người khác đẩy ra, nhưng không có ai tiến vào trong.
Không lâu sau, cánh cửa kia tự động nhè nhẹ khép lại.
Chân của một người khẽ đi trên nền, sàn gỗ dưới nền phát ra âm thanh.
Trường Ý vừa đi không bao lâu, nói là ra ngoài giải quyết sự vụ.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên giường, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên bên người xuất hiện bóng một người, Lạc Cẩm Tang ẩn thân từ từ hiện hình.
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn nàng, Lạc Cẩm Tang cười hi hi ngồi bên giường nàng, lại nhiệt tình ôm nàng một cái: "Vân Hòa, bất ngờ không, muội lại đến tìm tỉ rồi."
Kỷ Vân Hòa khẽ nhíu mày: "Không ai cản muội sao?"
"Ai cản được muội chứ." Lạc Cẩm Tang cười nói "Đâu ai nhìn thấy muội đâu!"
"Vậy sao trước đây muội ẩn thân, vì sao vẫn không thể thành công tiến vào?"
"Phải ha." Lạc Cẩm Tang kì lạ gãi đầu "Trước đây đều sẽ bị cấm chế ngoài đảo Hồ Tâm cản lại, hôm nay không có cấm chế a."
Kỷ Vân Hòa cười, nhưng không đem lời trong lòng nói ra: "Sáng sớm muội đến tìm ta, quấy rầy giấc ngủ của ta, là muốn làm gì?"
Lạc Cẩm Tang lấy bao phục ra, mở bao phục nói: "Tỉ xem, đây là lúc đầu tỉ muốn rời khỏi ngự yêu cốc, nên nhờ muội giữ lấy bộ tách trà cổ này, muội vẫn giữ đến tận bây giờ."
Kỷ Vân Hòa cúi đầu vừa nhìn, lần nữa gặp lại vẫn cũ, những kí ức đã qua nhất thời ùa về trong tim, tuy chẳng có kí ức tốt đẹp nào để lưu giữ cả, nhưng đột nhiên nhớ đến, vẫn có mấy phần hoài niệm.
Nàng nhận lấy bộ tách trà, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cẩm Tang, cảm ơn muội."
Lạc Cẩm Tang gãi gãi đầu: "Chỉ là bộ tách trà mà thôi, không cần cảm ơn, chỉ cần giữ gìn chúng, thực sự quá khó khăn rồi."
Nàng nghe xong, có chút buồn cười nhìn nàng ta: "Một bộ tách trà không đáng tiền, còn có người cố ý muốn đập vỡ chúng sao?"
"Đúng vậy!" Lạc Cẩm Tang giận dữ nói, "Chính là con lừa trọc Khống Minh kia! Sáu năm trước không phải tỉ rời đi sao, sau đó muội đem theo bộ tách trà này, hệt như trước đây đi tìm hành tung con lừa trọc đó, nhưng lần này thực sự tìm rất lâu, sau khi muội tìm được hắn, hắn không chỉ đem theo Cù Hiểu Tinh mà muội nhờ hắn bảo vệ, còn cứu cả người cá."
Nghĩ đến đêm trăng ấy, một kiếm trước vực kia, tim nàng vẫn như cũ dao động.
"Gã lừa trọc kia nói hắn trên sông vớt người cá lên, lúc ấy người cá sắp chết rồi, y hoàn toàn không có khát vọng sống tiếp, trong lời độc thoại của hắn nghe ra là bị......" Lạc Cẩm Tang dừng một chút "Bị tỉ sở hại.....Muội đương nhiên không tin rồi, nhưng gã lừa trọc kia lập tức tin ngay, sau khi người cá hồi phục xong, gã lừa trọc không biết từ đâu lại biết tất cả, giận đến muốn đập vỡ bộ tách trà, nói muội đem chúng đi chính là đang giúp kẻ ác làm việc."
"Ha." Lạc Cầm Tang cười lạnh "Bộ tách trà này vẫn đang yên đang lành, chúng có làm sai gì đâu mà đập vỡ chúng chứ.
Còn nữa, tỉ sao có thể là người ác được!"
Kỷ Vân Hòa cười ra tiếng, vừa sờ tách trà vừa nói: "Đúng vậy, đập vỡ một bộ tách trà thì trút được giận gì chứ, nếu ta là Khống Minh hòa thượng, bây giờ vốn dĩ phải đem ta giết đi."
"Tỉ lại nói bừa rồi!" Lạc Cẩm Tang trách nàng một câu, nói tiếp "Lúc ấy ta giúp tỉ giải thích rồi.
Trước khi muội rời khỏi ngự yêu cốc, chẳng phải tỉ đã nói với muội sao, muốn muội đem bộ tách trà này đi, ở ngoài kia đợi tỉ, sau đó Lâm Hạo Thanh sẽ nhường vị trí cốc chủ cho tỉ sao.
Lúc ấy, tỉ sẽ lợi dụng vị trí cốc chủ thả người cá đi."
Kỷ Vân Hòa nghĩ nửa ngày, ồ, hóa ra nàng nói như vậy.
"Nhưng gã lừa trọc lại mỉa mai muội, nói lời này kì lạ như vậy, nghĩ sao cũng không thông, hắn nói đến muội tỉ cũng gạt, nói tỉ là người xấu."
Nàng sờ tách trà: "Muội thì sao? Muội đáp thế nào?"
"Muội mắng hắn một trận, sau đó rời đi."
Kỷ Vân Hòa cười đến lắc đầu: "Muội mắng hắn một trận, vẫn có thể đi nơi đâu?"
"Đi tìm Tuyết Tam Nguyệt a!" Lạc Cẩm Tang nghĩ đến chuyện năm đó, cảm xúc vẫn như cũ kích động "Lúc ấy muội biết tỉ áp giải người cá không thành công, bị triều đình bắt, bị giam trong phủ quốc sư, gấp đến muội muốn nhảy dựng lên, vừa khéo gã trọc giận muội rồi, muội một mình dọn dẹp đồ đạc, xuất phát." Nàng ta vỗ vỗ tách trà trong tay Kỷ Vân Hòa "Trách sau này gã lừa trọc nhân lúc muội không ở đây mà đập vỡ đồ của tỉ, muội liền đem chúng giao cho Cù Hiểu Tinh, bảo hắn phải giấu cho thật kĩ, đem đến cõi Bắc, đợi muội trở về.
Tỉ xem, chúng vẫn nguyên vẹn đấy."
"Cù Hiểu Tinh cũng đang ở ngự yêu đài phải không?"
"Ừm, đúng vậy, sáu năm trước hắn một mực đi theo Khống Minh hòa thượng, bây giờ đang ở ngự yêu đài cũng có quan chức rồi.
Hắn cũng muốn gặp tỉ, chính là người cá kia, đêm qua để muội đến đảo Hồ Tâm nhưng không để hắn vào, muội thấy, chắc là cảm thấy Cù Hiểu Tinh là thân nam tử, cho nên không để tỉ gặp hắn nhỉ."
"Cù Hiểu Tinh lớn hơn chút, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thiếu niên."
"Sáu năm rồi, tiểu thiếu niên cũng trưởng thành rồi."
Kỷ Vân Hòa lắc đầu cười: "Sau đó thì sao? Muội tìm được Tuyết Tam Nguyệt chưa?"
"Trước kia tỉ ấy được thanh vũ loan điểu đưa đi, sau đó muội nghe nói, thanh vũ loan điểu xuất hiện qua ở cõi bắc, cho nên muội đi về hướng bắc, đến khi vào trong bắc, nhưng đất bắc quá rộng, muội trong tuyết nguyên lạc đường, thực sự tuyệt vọng đến cực điểm.
Nhưng......" Nói đến đây hai má Lạc Cẩm Tang khẽ đỏ lên, nàng ta có chút không tự nhiên ho khen, xoay đầu nói.
"Đại khái là ý trời gì đó, gã lừa trọc kia cũng xuất hiện ở tuyết nguyên, hắn cứu muội."
Kỷ Vân Hòa cười hỏi, "Ồ, tuyết nguyên mênh mông, cô nam quả nữ, cùng chung hoạn nạn?"
"Đúng vậy, sau đó muội bất cẩn ngủ cùng hắn."
Tay nàng chợt run, bộ tách trà sáu năm được bảo quản kĩ lưỡng, một chiếc tách lúc này rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh, tựa như đột nhiên nghe thấy chuyện lớn vậy.
Kỷ Vân Hòa há miệng, nhưng một chữ không nói.
Lạc Cẩm Tang ngược lại đau lòng đến độ ngồi xổm xuống: "Aaa! Tách trà, tách trà, tách trà a!"
Kỷ Vân Hòa đặt những chiếc tách còn lại trên giường, kéo nàng ấy lên: "Muội làm gì hắn rồi?"
Lạc Cẩm Tang trầm mặc một lúc, thành thật đáp: "Ngủ với hắn."
"Vậy muội bây giờ với hắn, với hắn......"
"Vẫn hệt như trước vậy."
"Hả!?" Kỷ Vân Hòa bỗng cảm thấy, bản thân không thể chết như vậy được, nàng phải tra hỏi Khống Minh hòa thượng này, hỏi hắn có nên chết trước hay không......
"Aiz ya, tuyết nguyên mênh mông, mặt đất rất lạnh, muội mượn dương khí của hắn, làm ấm thân thể, cũng đâu phải làm sai chuyện gì đâu......"
Nếu......nếu nói như vậy......ngược lại là Lạc Cẩm Tang chiếm tiện nghi người ta rồi.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...