Một ngày tranh đấu ấy, trong hồi ức của Kỷ Vân Hòa, trở nên thập phần mơ hồ.
Nàng chỉ nhớ được một chút bắt đầu và phần kết thúc không toàn diện, nàng biết lúc mình hướng đại quốc sư mà giết đến, đã đối mặt với linh lực cực lớn biến hóa thành áp lực, cơ hồ như muốn xé rách mỗi tấc cơ thịt trên người nàng, đè gãy mỗi tấc xương nàng.
Nhưng nàng vẫn xông lên, mùi máu tanh cùng sát ý cường liệt đầy ắp trong lồng ngực, cơ hồ khiến nàng không thể khống chế được.
Nàng không có vũ khí, lại giống như một yêu quái thực thụ, dùng móng tay sắc bén cùng máu thịt trong người mà xông lên.
Trận chiến ấy, kết quả cuối cùng là nàng thua.
Nàng ngã dưới tay áo của đại quốc sư, bại dưới kiếm của hắn.
Ngón tay nàng bám lấy tay áo vân sa màu trắng của đại quốc sư mà kiếm hắn lại chỉ ngay cổ họng nàng.
Nhưng hắn chưa giết nàng, mà là nàng tự hôn mê bất tỉnh.
Thảm bại.
Cơ hồ nàng chỉ cần động ngón tay một khắc cũng tự nghĩ được kết quả này.
Đại quốc sư là kẻ nào chứ, từ trăm năm trước, là tôn giả từ thời thịnh vượng của ngự yêu sư, lúc ấy hắn đã đứng trên đỉnh cao của các ngự yêu sư rồi.
Huống chi là đến tận bây giờ...
Đại quốc sư bao nhiêu tuổi không ai hay biết, nhưng trăm năm qua, dung mạo chưa từng thay đổi, mọi người biết thân thể cùng tu vi của hắn đều đã đạt đến hóa cảnh, không thể phán đoán ra.
Thiên hạ này, e rằng không có ai có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng ngày tranh đấu ấy vẫn còn có rất nhiều chuyện nàng không nhớ ra.
Mà những chuyện nàng không nhớ được Cơ Thành Vũ đều đã kể lại cho nàng nghe rồi -- khi nàng bị đại quốc sư bắt về, lúc nhốt trong ngục giam của phủ quốc sư, hắn đã nói với nàng.
Hắn nói đêm đó nàng cùng đại quốc sư chiến đấu, khiến cho núi đá rơi vụn xuống bờ vực, gió mây chuyển màu, yêu khí trên người nàng quyện vào gió đêm, lướt đến vực sâu không thấy đáy, thổi khắp thiên hạ.
Ngự yêu cốc phía nam, Kinh Sư hoàng đô phía bắc, cùng ba nơi ngự yêu khác, tất cả đều có thể cảm nhận được.
Thế gian đều nói, thiên hạ lại xuất hiện thêm một yêu quái cường hãn giống như thanh vũ loan điểu, có người nói đó là động tĩnh lúc người cá trốn đi gây ra, cũng có người bảo là thanh vũ loan điểu trước đây đã cứu người cá, cả hai hợp lực mà thành.
Lời đồn trong gian hồ, cái này so với cái kia càng rời xa nguyên bản.
Mà triều đình cũng không ra mặt nói gì.
Bởi vì đại quốc sư, hạ lệnh cho Cơ Thành Vũ, chuyện đêm đó, không được nói với bất kì ai.
Hắn muốn Kỷ Vân Hòa trở thành một bí mật.
Một bí mật bị nhốt trong phủ của hắn.
Kỷ Vân Hòa không biết vì sao hắn lại muốn nhốt nàng ở đây, Cơ Thành Vũ cũng không biết.
Nhưng dù là vì lí do gì, nàng đều cảm thấy bây giờ thế này so với kết cục xấu nhất mà nàng từng nghĩ vẫn tốt hơn nhiều.
Ít ra đại quốc sư nhốt nàng cũng không hành hình, vẫn chưa đem nàng trói lại, thậm chí đến cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng.
Thật là tốt hơn nhiều so với Trường Ý ban đầu bị giam trong ngự yêu cốc rồi.
Kỷ Vân Hòa cũng không hiểu vì sao, mà nàng cũng lười phải nghĩ.
Bây giờ nàng có rất nhiều chuyện đều lười nghĩ đến, bao gồm cả ngày kia, vì sao bản thân lại mọc ra chín cái đuôi, bao gồm chuyện vì sao đại quốc sư đem nàng giam lại mà không giết nàng.
Nàng mỗi ngày chỉ hiểu một chuyện...
Tháng này, thời gian cần ăn "giải dược" ngày càng đến gần rồi, mà bây giờ không nói đến giải dược, đến Lâm Hạo Thanh nàng cũng không gặp được mặt.
Nàng chỉ chờ chết mà thôi.
Trong khoảng thời gian nàng chờ chết, chỉ quan tâm một chuyện, chuyện này lúc Cơ Thành Vũ mỗi ngày đến đưa thức ăn cho nàng, nàng đều hỏi một lần.
Hôm nay Cơ Thành Vũ lại đến, đem theo thức ăn vào trong ngục, nàng vừa nhận vừa hỏi: "Hôm nay bắt được người cá chưa?"
Nàng ngày ngày đều hỏi câu này, Cơ Thành Vũ nghe xong có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn thành thật đáp: "Vẫn chưa bắt được."
Sau đó nàng bắt đầu ăn thức ăn của mình.
Nàng ước tính thời gian, đã nhiều ngày như vậy, Trường Ý dù là bò thì cũng đã bò từ trên bờ đến biển lớn rồi.
Ở dưới biển, chính là thiên hạ của y, cho dù là đại quốc sư hay tiểu quốc sư, không lí nào vẫn có thể trong biển sâu mà mò y về được.
"Hôm nay lại không có thịt a." Nàng nghe được tin tức khiến bản thân yên tâm rồi nên bắt đầu nhìn thức ăn của mình "Quốc sư phủ các ngươi, thiên hạ chí tôn, thế mà thức ăn trong ngục còn thua cả ngự yêu cốc bọn ta đó."
"Sư phụ thích ăn chay." Cơ Thành Vũ nhìn nàng, có chút bất lực "Ngươi vì sao thích ăn mặn như thế?"
"Phần lớn người có song mạch đều thích ăn chay, ta cũng không ngoại lệ, nhưng từ sau ngày đó, ta cũng không biết vì sao, ngày ngày đều mong muốn ăn thịt."
Cơ Thành Vũ nghe xong, trầm mặc xuống.
Bộ dáng hôm đó của nàng, có thể cả đời đều in sâu trong đầu hắn.
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng Kỷ Vân Hòa đã biến thành yêu quái, thậm chí có thể cùng đại quốc sư đánh nhau một trận kịch liệt, nhưng vì sao lại qua một đêm đó, bây giờ lại biến trở về không khác gì một người bình thường.
Vẫn còn có song mạch, vẫn còn có linh lực, vẫn là một ngự yêu sư bình thường...
Nàng kéo ra một hộp thức ăn, nhìn thấy một mảng xanh mượt, thực sự không có khẩu vị, nên cũng buông đũa xuống, "À nói đến thương thế của Chu Lăng tiểu tướng quân đã khỏi chưa? Hôm đó thực tại là có chút gấp, hạ thủ không biết nặng nhẹ, e rằng đã đánh đau hắn."
Nói đến đây, Cơ Thành Vũ khe khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu: "Hắn thực sự bị thương rất nặng."
"Sẽ chết ư?"
"Chưa đến nỗi đó, may mắn là hôm ấy có huyền thiết giáp hộ thể, ta cũng kịp thời bảo hộ tâm mạch cho hắn, thương mặc dù nặng nhưng khoảng nửa năm sẽ không còn vấn đề gì.
Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Cơ Thành Vũ bất lực cười: "Chu Lăng dù sao cũng là biểu đệ của Thuận Đức công chúa, từ nhỏ đã cùng công chúa lớn lên, võ công trước giờ chưa từng thua người cùng lớp, được công chúa vô cùng thương yêu, lần này bảo hộ người cá không thành, làm việc không thuận lợi, bị công chúa chỉ trích một trận, nên ngày ngày buồn bực, e là đối với thương thế của hắn không tốt."
Nàng nghe đến bốn chữ Thuận Đức công chúa thì khẽ nhíu mày.
"Không tìm được người cá, Thuận Đức công chúa có thể rất tức giận."
Cơ Thành Vũ nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu: "Vô cùng tức giận."
"Có giận lây cả ngự yêu cốc không?"
"Không có, sư phụ nói với công chúa rằng là ngươi đem người cá trốn đi, công chúa nay lệnh cho tân cốc chủ ngự yêu cốc Lâm Hạo Thanh của các ngươi đi bắt ngươi về.
Vẫn chưa giận lây."
Kỷ Vân Hòa nghe xong cười cười: "Cơ thiếu công tử, ngươi nói xem, đại quốc sư bọn ngươi sao lại dối trên lừa dưới (nguyên văn 瞒上瞒下 [man thượng man hạ]) nhốt ta lại, rốt cuộc là vì gì nhỉ?"
"Bởi vì hiếu kì."
Bốn chữ hồi đáp này, không phải là đến từ Cơ Thành Vũ, đại quốc sư toàn thân bạch vân sa từ cửa ngục bước vào.
Cơ Thành Vũ nghe xong, lập tức quỳ một chân xuống đất, hành lễ gọi: "Sư phụ."
Đại quốc sư "ừ" một tiếng, lập tức quay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa, ánh mắt ở trên người nàng lướt nhanh một vòng, lập tức nhìn hai cái xuống hộp thức ăn một ngụm cũng chưa ăn trong tay nàng, hỏi: "Muốn ăn thịt sao?"
Kỷ Vân Hòa ngẩn người, không nghĩ đến đường đường đại quốc sư, lần đầu gặp mặt cư nhiên lại hỏi vấn đề nghiêm túc như thế này.
"Ừ.
Thức ăn phủ quốc sư các ngươi quá nhạt rồi." Nàng ngược lại cũng không sợ, thẳng thắn không kiêng kị (nguyên văn 直言不讳 [trực ngôn bất húy]) mà mở miệng nói: "Không có thịt, dầu cũng không nốt, thực sự ăn không trôi."
"Ngày mai chuẩn bị cho nàng ít thịt." Đại quốc sư quay đầu dặn dò Cơ Thành Vũ nhưng ngữ khí này giống như đang dặn dò hắn đem chút thịt cho chó ăn.
"Dạ." Cơ Thành Vũ cũng đáp lại phi thường nghiêm cẩn.
Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn đại quốc sư, khoảng cách gần hơn ngược lại không thấy sợ, giống như đại nhân vật này chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.
"Đại quốc sư, ngươi bắt ta đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Đại quốc sư đánh giá nàng một lúc, đột nhiên nhếch miệng cười châm biếm: "Nghĩ thử xem, trong nhân gian này lại có người, đang chơi trò mới lạ gì (nguyên văn 玩什么新奇的花样)"
Hắn cúi người, cách nàng gần thêm một chút.
Trên mặt hắn thu lại nụ cười lạnh, nhất thời khiến cho nàng cảm thấy như đang chạm vào băng lạnh.
Ánh mắt của...đại quốc sư này, dường như không có chút cảm xúc nào, hắn nhìn nàng, hệt như thực sự xem nàng như một miếng thịt vậy, lãnh đạm mà tê liệt.
Suốt nhiều năm qua, sự lạnh băng của thân phận khi vị trí cao...
{Nguyên văn là:
来自多年以来,身处高位的......!(dịch sát nghĩa là: [nhiều năm qua, thân ở vị trí cao của...])
冰冷。[lạnh băng]
Mà nếu ghi như vậy rất quái lạ, nên tớ đành phải chuyển lại theo ngữ pháp tiếng Việt để vẹn không làm mất nghĩa của tác giả mà cũng không làm cho mạch văn ngắt quãng}.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...