Thuận Đức công chúa đã đi rồi.
Trăm hoa được rải trên đường không quá nửa ngày đã héo tàn, hương hoa biến thành mùi thịt ôi.
Thời tiết mùa xuân, rơi xuống một cơn mưa rào, muỗi hoành hành quanh cả ngự yêu cốc, khiến mọi người khổ không chịu được.
Thi thể của Lâm Thương Lan cũng không thể giấu được nữa, Lâm Hạo Thanh không lâu sau cũng công bố tin tức về cái chết của lão.
Tin tức vừa truyền ra, cả ngự yêu cốc đều kinh ngạc, tất cả mọi người đều chưa có sự chuẩn bị.
Đối với đa số ngự yêu sư trong cốc, Lâm Thương Lan không phải là một lão hồ ly có đôi mắt âm hiểm, mà là lão cốc chủ cả đời tâm huyết vì ngự yêu cốc mà hi sinh.
Bọn họ nhìn thấy biểu tượng của ngự yêu cốc vì Lâm Thương Lan.
Nên mặc dù lão đã già rồi, cơ thể suy nhược, cũng bắt đầu tự tìm cho mình kẻ kế thừa nhưng mọi người vẫn luôn tôn trọng lão, hơn nữa họ luôn tin rằng lão sẽ sống mãi ở đây.
Thậm chí đến cả Kỷ Vân Hòa cũng cho rằng, lão hồ ly này sẽ không dễ chết đi.
Nhưng mà lão cũng đã chết rồi.
Lâm Hạo Thanh nói lão bệnh chết, nhưng cự tuyệt tất cả những người muốn nhìn thi thể lão, đến đêm khuya liền dùng lửa thiêu thi thể lão.
Kỷ Vân Hòa lại cho rằng đó không phải là một cách làm thông minh, nhưng nàng cũng không nghĩ được cách làm nào tốt hơn.
Vết thương trên cổ Lâm Thương Lan vô cùng rõ ràng, nói rõ nguyên nhân cái chết của lão, chỉ có lửa thiêu, mới có thể thiêu thành tro bụi, mặc kệ người ta nói loạn.
Cho nên rất nhiều người không tin tưởng Lâm Hạo Thanh.
Bọn trưởng lão trong ngự yêu cốc bắt đầu đi tìm Khanh Thư, yêu phó của cốc chủ cả đời chỉ trung thành với một mình lão, bọn họ trong lúc này lại đi tin tưởng yêu quái mà cả đời chê bai, tin hơn cả huyết mạch của cốc chủ.
Nhưng làm thế nào có thể tìm được Khanh Thư.
Cốc chủ đột nhiên bệnh chết, yêu phó cũng biến mất, cho nên dù Lâm Hạo Thanh có cường biện thế nào cũng không thể chế ngự lời đồn đãi trong cốc.
Đây điều là những phiền phức với hắn, Kỷ Vân Hòa cũng không quá quan tâm.
Nàng vốn không có hứng thú với vị trí cốc chủ, mong muốn của hắn cùng với mong muốn của nàng, khi không có ngoại lực áp bách, vốn là nam viên bắc triệt.
Nàng sống trong tiểu viện của mình, mỗi ngày chỉ buồn rầu vì một chuyện.
Không phải vì giải dược tháng sau, cũng không phải là thời hạn cuối cùng để thuần phục người cá của Thuận Đức công chúa.
Nàng chỉ buồn vì không có cách thuyết phục Trường Ý, khiến y tự rời khỏi.
Sau ngày nàng bị Thuận Đức công chúa đánh, nàng cũng không đến ngục giam nữa, nàng không muốn khiến cho Trường Ý đi sâu vào mối quan hệ giữa hai người, nàng muốn để cho y từ từ quên nàng, ý nguyện này của nàng mạnh đến nỗi, thậm chí trong lúc mơ, nàng cũng mơ thấy Trường Ý trốn khỏi ngục giam.
Y sẽ đẩy cửa phòng nàng ra nói với nàng “Kỷ Vân Hòa, ta nghĩ kĩ rồi, nàng sẽ sống cuộc sống của nàng, ta sẽ sống cuộc sống của ta, ta sẽ trở về biển cả, ta sẽ không ngốc ở đây nữa đâu.”
Sau đó này sẽ vui mừng vỗ tay, vui vẻ tiễn y, đi cùng y đến sơn môn, vẫy tay tiễn y rời khỏi.
Nàng nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của y, trong lòng vui đến muốn nhảy cẫng lên.
Nhưng khi trời sáng, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, nàng tỉnh lại, Trường Ý vẫn chưa đến tìm nàng.
“Ta sẽ không rời khỏi.”
Y nói chắc nịch như vậy.
Không định để cho bất kì ai làm lung lay.
Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể khiến y rởi khỏi đây nhỉ...!
Nàng toàn tâm toàn ý nghĩ về vấn đề này cho đến khi hai trưởng lão ngự yêu cốc đến tìm nàng.
Là hai trưởng lão già nhất.
Hai lão già này không phải là có năng lực mạnh nhất trong ngự yêu cốc, thậm chí họ còn không lợi hại bằng Cù Hiểu Tinh, nhưng thời gian bọn họ ở ngự yêu cốc là lâu nhất.
Sau khi Lâm Thương Lan đột nhiên qua đời, theo quy định của ngự yêu cốc, phải để các trưởng lão chủ trì hình thức nhậm chức của tân cốc chủ.
Nhưng bọn họ không định làm việc này.
Đại trưởng lão nhìn thấy Kỷ Vân Hòa liền trực tiếp nói: “Bọn ta hoài nghi, là thiếu cốc chủ động thủ với cốc chủ.”
Trong lòng Kỷ Vân Hòa nói, đúng vậy, các người hoài nghi không sai.
Nhưng nàng không nói gì, không động thanh sắc uống trà.
“Ngày Thuận Đức công chúa đến ngự yêu cốc ta, có ngự yêu sư trước khi mời cốc chủ, theo lời của kẻ đó, người đáp lời trong phòng cốc chủ là thiếu cốc chủ.”
Đúng vậy, trong phòng còn có nàng.
Kỷ Vân Hòa tiếp tục uống trà.
“Mà sau đó, Thuận Đức công chúa vừa đi, thiếu cốc chủ lập tức công bố cốc chủ bệnh nặng mất đi.” Nhị cốc chủ tiếp lời “Hắn thậm chí không cho bất kì kẻ nào đến nhìn thi thể, trực tiếp thiêu thân thể.
Tất cả mọi hành vi cử chỉ đều vô cùng quái lạ.”
“Cho nên hai vị trưởng lão đến đây tìm ta, là muốn ta đại diện mọi người đứng ra, chỉ trích thiếu cốc chủ?”
Hai vị trưởng lão nhìn nhau: “Bọn ta muốn ngươi làm cốc chủ.”
Kỷ Vân Hòa đặt tách trà xuống, ngón tay lướt qua chiếc tách một vòng: “Vì sao vậy?” Nàng rốt cuộc quay đầu nhìn về hai vị trưởng lão, “Ngự yêu cốc chỉ nhỏ thế này, đều là những con thú bị giam, ai làm vua thú, có gì không giống ư?”
Nàng và Lâm Hạo Thanh, một kẻ giết Lâm Thương Lan, một kẻ giết Khanh Thư, đều cùng một mẻ.
Kỷ Vân Hòa cười nói: “Các người hoài nghi Lâm Hạo Thanh là đại nghịch bất đạo, vạn nhất, ta cũng không khác gì thì sao?”
Cơ hồ không nghĩ nàng sẽ đáp như thế, hai vị trưởng lão đều ngẩn người.
“Mặc dù ta bây giờ bị giam ở tây nam, nhưng ta tuyệt không nhận kẻ giết cha là chủ.
Hộ pháp, lúc cốc chủ còn sống, đã nói qua, ai có năng lực thực hiện ba nguyện vọng của Thuận Đức công chúa, người đó sẽ trở thành cốc chủ ngự yêu cốc.
Mà nay, người trong cốc đều biết người cá ỷ lại ngươi thế nào, ngươi dùng thật tâm đối đãi, khiến cho người cá cam tâm tình nguyện đi theo Thuận Đức công chúa, nếu không...”
“Được rồi.” Nghe xong lời trưởng lão, nàng lập tức đứng dậy “Hai trưởng lão tự an bài chuyện của mình là được rồi, ta có chuyện, không phiền mọi người hao tâm.”
Thần sắc của nàng đột nhiên lạnh xuống, hai trưởng lão nhìn thấy, nhíu mày không vui: “Kỷ Vân Hòa, ta nể tình ngươi nhiều năm qua vì ngự yêu cốc làm không ít việc, nên mới đến thuyết phục ngươi, cơ hội lần này, người khác cầu mà không được.
Ngươi bây giờ, là có ý gì?”
Kỷ Vân Hoa có chút trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn trưởng lão “Không có ý gì, chỉ không muốn chơi cùng các người mà thôi.”
Nàng cảm thấy nàng mệt rồi.
Tranh mệnh rồi, đấu cũng mệt rồi, Thuận Đức công chúa đã đi, nàng trừ nghĩ đến việc khiến Trường Ý rời khỏi, cũng không có nguyện vọng khác nữa.
Hoặc là sinh mệnh nàng thật chỉ có thể thế thôi, không thể rời khỏi ngự yêu cốc này, cũng không thể trốn thoát xiềng xích của số mệnh.
Nàng không tranh, không giành, cũng không đấu nữa, đưa Trường Ý đi, nàng chỉ còn chưa đến một tháng để sống, nên như thế nào sẽ làm như vậy.
Nhìn thấy nàng như vậy, hai vị trưởng lão phẫn nộ vô cùng, tức đến chỉ để lại một câu: “Cốc chủ bao năm qua, đã uổng phí bồi dưỡng ngươi rồi.” Nói xong xoay người rời đi.
Nàng nhếch môi trào phúng cười khẽ: “Thật là đa tạ sự bồi dưỡng của cốc chủ rồi.”
Mắt nhìn hai vị trưởng lão rời khỏi, nàng lại ngồi xuống, tiếp tục uống trà của mình, nghĩ chuyện đưa Trường Ý đi.
Đột nhiên bên nàng khe khẽ xuất hiện một cơn gió mát, nàng ngẩng đầu, Lạc Cẩm Tang đã ngồi đối diện nàng, thân ảnh dần xuất hiện, chầm chậm biến thành thực thể, nàng ta thở hồng hộc ngồi xuống, cũng không khách khí với nàng, ngẩng đầu rót một bình trà, nói: “Ai, vội vàng trở về, thật mệt chết ta rồi.”
Kỷ Vân Hòa lười nàng ta một cái: “Còn biết phải về a? Khống Minh hòa thượng không còn chuyện gì rồi?”
“Hừ! Đừng nhắc đến gã hói chết tiệt kia nữa, ta gấp gáp chạy đi cứu hắn, hắn còn chê bai ta, nói ta vụng tay vụng chân, mặc kệ hắn đi, để hắn tự chạy nhảy đi.” Lạc Cẩm Tang nhìn nàng cười rạng rỡ “Ta về giúp tỉ trộm thuốc, chẳng qua, nghe Lâm Thương Lan chết rồi, lúc ta đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vừa rồi hai lão già kia đến tìm tỉ chuyện gì vậy?”
Nghĩ đến những ngày Lạc Cẩm Tang không ở đây, nàng cười cười: “Tìm ta là tân cốc chủ.”
“A? Chuyện tốt a! Tỉ đáp ứng rồi hả?”
“Chưa.”
“Vì sao vậy?”
“Không muốn xen vào.”
“Nhưng tỉ không phải muốn cứu người cá sao? Tỉ làm cốc chủ, không phải quang minh chính đại thả người cá kia ư?”
Lạc Cẩm Tang nghĩ mọi chuyện đều rất đơn giản, nhưng lời này của nàng ta lại nhắc Kỷ Vân Hòa, cho dù làm cốc chủ cũng không có biện pháp quang minh chính đại, nhưng đem người cá ra khỏi ngự yêu cốc, hiện đang có một cách làm quang minh chính đại.
Nàng búng vào mi tâm của Lạc Cẩm Tang: “Muội cũng chưa tính là vô dụng lắm.”
Nàng đứng dậy, Lạc Cẩm Tang vội gọi nàng: “Trà còn chưa uống xong a, tỉ muốn đi đâu vậy hả?”
“Tìm Lâm Hạo Thanh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...