Ngự Yêu Ngự Giao Ký FULL


Trong đại điện triều đình hiu quạnh ở Kinh Sư, khắp nơi đều phủ đầy bụi, Thuận Đức đi chân trần đứng ở giữa đại điện bụi bặm.
"Là lá la......" Nàng ta ngân nga, tâm trạng vô cùng vui vẻ bước nhanh trên mặt đất, cho đến khi sắp đến long ỷ ở nơi cao nhất, bỗng đột nhiên xoay người lại, nhìn về đằng sau giơ tay lên, "Chu Lăng, mau qua đây."
Ngón tay Thuận Đức liền xuất hiện một sợi dây màu xanh.

Sợi dây đó nối với mi tâm của một người sau lưng nàng ta.

Chu Lăng đã bị đại quốc sư giết chết cư nhiên lại "sống" lại rồi!
Hắn vẫn mặc áo giáp sắt, đi về hướng Thuận Đức.

Chỉ là vẻ mặt của hắn cứng đờ, trên mặt xám xanh không có chút sinh khí nào, sợi dây giữa mi tâm kết nối với ngón tay của Thuận Đức công chúa, nàng ta cử động đầu ngón tay, hắn liền tiến lên trước một bước.

Da thịt trên cánh tay hắn lóe lên ánh sáng xanh nhạt, vẫn luôn thuận theo sợi dây của Thuận Đức, ngồi lên trên long ỷ bám đầy bụi.

Thuận Đức nhìn Chu Lăng, khóe môi cong lên, cười rạng rỡ: "Ngươi xem, cả triều đình này đều là của bổn cung rồi." Nàng nói, "Bổn cung để ngươi ngồi, ngươi có thể ngồi, bổn cung muốn ai ngồi, người đó đều ngồi được."
Nàng ta vừa nói vừa cử động một ngón tay khác, Cơ Thành Vũ bước ra theo sợi dây kết nối với ngón tay nàng ta.

Hệt như Chu Lăng, da thịt trên người hắn cũng lóe lên ánh sáng xanh, ánh mắt ngây ngốc, mi tâm gắn với một sợi dây xanh.

"Bổn cung nhớ, trước đó các ngươi không phải là bạn thân của nhau sao, anh trai hắn phản lại phủ quốc sư, đi làm hòa thượng, hắn ở trong phủ quốc sư bị kì thị, vẫn là ngươi giúp hắn.

Sau đó, ngươi cứu bổn cung, cũng bị hủy dung, những người khác đều sợ ngươi, nhưng hắn lại ngày ngày đến thăm ngươi.

Tình cảm giữa hai ngươi hệt như huynh đệ, hoàng vị này cùng nhau ngồi đi."

Thuận Đức nói xong, ngoắc ngoắc ngón tay, điều khiển Cơ Thành Vũ ngồi xuống hoàng vị.

"Như thế thật tốt." Khóe môi Thuận Đức cong lên, nụ cười quỷ dị khiến người khác ớn lạnh, "Người trong thiên hạ này, đều nghe lời như thế thì tốt biết mấy."
Nàng ta xoay người đi ra ngoài điện, bàn chân trần giẫm lên cát bụi.

Kinh thành trở thành chốn hoang vu.

Xác chết nằm la liệt và cây cối đổ rạp trên đất chứng tỏ nơi này rõ ràng vừa trải qua một trận kinh hoàng trước đó.

Thuận Đức hít sâu một hơi, nàng ta đưa tay, sợi dây màu xanh lập tức kéo xuống, một con quạ đen bị bắt vào trong tay Thuận Đức: "Nào, ngoan, mau nói cho bổn cung biết, ở bên cõi Bắc, đã có những tin tức gì rồi? Ta cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong đội rối gỗ của mình, giờ là lúc đưa bọn họ ra ngoài dạo chơi rồi......"
......!
Sau khi Lâm Hạo Thanh báo tin Thuận Đức công chúa đáng sợ đã đi lên cõi Bắc, sự trù bị của cõi Bắc càng lúc càng khẩn trương hơn.

Ngày giúp biên ải cuối cùng của biên giới làm xong nền móng, Kỷ Vân Hòa lúc này cũng ở ngoài quan ải mà gặp được cố nhân từ kinh thành trốn đến – Cơ Trữ.

Trải qua màn sóng gió chập trùng này, thiếu niên non nớt đã thành thục không ít, ban đầu hắn rời khỏi cõi Bắc, quay về Kinh Sư, trong mắt vẫn mang theo sự mông lung về tương lai cùng với sự hoài nghi về chính mình, mà bây giờ, Kỷ Vân Hòa nhìn không ra loại cảm xúc này trong mắt hắn nữa rồi.

Trong thời gian ngắn ngủi, hắn vào cõi Bắc lần hai, sau cái chết của Cơ Thành Vũ, tiểu đệ tử của phủ quốc sư này hình như đột nhiên trưởng thành rồi.

"A Kỷ." Cơ Trữ vẫn gọi nàng như thế, "Thuận Đức công chúa đã điên rồi......Ả ta dùng pháp thuật điều khiển rất nhiều con rối, sau đó lại dùng nó để giết người......Người trong kinh thành...." Nói đến đây, vẻ mặt của Cơ Trữ vẫn có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi, "Đều chết cả rồi.

Bọn họ......Đều bị biến thành con rối chịu sự điều khiển của Thuận Đức......"
Kỷ Vân Hòa thoáng trầm mặc, nàng nghiêm túc hỏi: "Khoảng bao nhiêu người?"
"Đếm không hết......"

"Nàng ta có thể khống chế bao nhiêu?"
"Có thể khống chế hết......Những con rối này......Lên đến hàng nghìn hàng vạn, đều nghe lời của nàng ta.

Ta không dễ gì mới từ Kinh Sư trốn về đây......"
Mắt thấy Cơ Trữ nhắc đến chuyện này, cả người đều bắt đầu phát run, Kỷ Vân Hòa vỗ vai hắn, trấn an: "Trước tiên đừng nghĩ đến nữa, ngươi cứ ở lại cõi Bắc điều chỉnh tâm lý lại......"
"Ta còn dẫn theo một người bạn đến." Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt phản chiếu ánh sáng sáng rực nhìn Kỷ Vân Hòa nói, "Hi vọng có thể giúp được mọi người......" Cơ Trữ nghiêng người, để nàng nhìn thấy người đằng sau, Kỷ Vân Hòa chợt ngây người......!
Lúc này, trời chạng vạng tối, hoàng hôn rực rỡ trên nền trời, sau khi Kỷ Vân Hòa làm xong nền móng cuối cùng của kết giới, lửa hồ đen phủ xuống trận pháp, thắp lên cây cột lửa hồ chọc trời.

Ở vành lửa hồ đen, lan ra ánh lửa vàng rực, tạo thành bức tường lửa kiên cố không thể xâm phạm ở phía nam cõi Bắc.

Nắng chiều tắt, đêm tối dần dần bao phủ đêm đen rực sáng của cõi Bắc.

Kỷ Vân Hòa đứng sau bức tưởng lửa, nhìn hai người trước mặt vẫn mặc quần áo của phủ quốc sư, nói: "Ta đưa hai người vào thành cõi Bắc." ......!
Bức tường lửa của kết giới cõi Bắc cao chọc trời, ở tường thành chỉ có một cổng lớn bằng sắt có thể mở ra.

Chẳng qua bao lâu, sau khi tất cả những nhân vật quan trọng của cõi Bắc đều đang ở đại điện hội nghị, cuối cùng cũng ra lệnh cấm dân tị nạn vào cõi Bắc.

Mười mấy cửa khẩu hướng nam cõi Bắc vừa đóng chặt, nhất thời ngoài biên giới đều vang lên tiếng khóc ai oán.

Bấy giờ, Trường Ý vẫn chưa thật sự tỉnh lại, y vẫn luôn hôn mê.

Khống Minh cho người cố giấu tin Trường Ý hôn mê để tránh làm loạn lòng quân.


Những người nhìn thấy Cơ Trữ, từ trong miệng hắn biết được một tin tức quan trọng—— nham thạch bạo phát ở cõi Bắc trước đây, có lẽ là khắc tinh của Thuận Đức.

Ngũ hành của Thuận Đức là mộc, nàng ta hút sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư đều là thuộc hệ mộc.

Hỏa khắc mộc, mà nham thạch Điện Hỏa càng là viêm hỏa đứng đầu thiên hạ, có thể thiêu rụi vạn vật.

Sau khi Kỷ Vân Hòa biết được chuyện này liền dẫn Lâm Hạo Thanh và Khống Minh ra ngoài thành cõi Bắc.

Lúc dung nham Điện Hỏa phun trào, Trường Ý đã dùng pháp thuật ngưng tụ thành tường băng, ngăn chặn dung nham chảy vào trong thành cõi Bắc.

Dung nham sau khi gặp lạnh, liền trở thành khối đá đen ở trên dốc núi, trở thành vành đai bảo vệ sườn núi, xung quanh sườn núi gập ghềnh xuất hiện một vành đai dài vô tận.

Trước đó Trường Ý đã cho người tạo thêm vũ khí lên đó để phòng vệ.

Lâm Hạo Thanh sau khi thăm dò nham thạch trên núi, đôi mắt lập tức sáng rực lên: "Những viên đá này ngưng tụ từ dung nham Điện Hỏa, chế thành vũ khí có lẽ có thể khắc chế được đám con rối do Thuận Đức dùng pháp thuật ngưng tụ."
Khống Minh gật đầu: "Ta lập tức về cho người lên lấy nham thạch thạch chế tạo thành vũ khí."
"Trên núi cõi Bắc có thể vẫn còn có dung nham Điện Hỏa nhỉ?" Lâm Hạo Thanh hỏi.

"Ừ.

Sau khi dung nham dâng trào trước đó, ta từng sai người lên núi thăm dò, trên núi có một cái miệng núi lửa, trong đó vô cùng nóng rực, từ bên ngoài nhìn vào vẫn thấy dung nham đang sôi sùng sục."
Lâm Hạo Thanh đưa tay bắt lấy nham thạch Điện Hỏa, hắn nhìn Kỷ Vân Hòa: "Muội và dung nham này, có lẽ chính là cơ hội xoay chuyển của thiên hạ."
Ba người ở trên núi thăm dò vị trí của dung nham.

Cách miệng núi lửa chứa dung nham sôi sùng sục kia kia tầm mười trượng, bọn họ liền cảm thấy vô cùng oi bức, da thịt cơ hồ bị thiêu đến bị thương.

Trên đỉnh núi tuyết tuyết đọng quanh năm không tan, nhưng trên miệng núi lửa này, toàn bộ đều là nham thạch bị nung đến khô nút, đừng nói là tụ tuyết, đến cả cây cỏ cũng không thấy đâu.


Khống Minh và Lâm Hạo Thanh không chịu nổi khí nóng, bị ép ngừng cách mười trượng, Kỷ Vân Hòa dùng lửa hồ hộ thân, nàng nói với hai người họ: "Ta đi vào miệng núi lửa thăm dò đã, xem thử địa hình."
Hai người không hề hoài nghi, đứng yên tại chỗ lẳng lặng chờ nàng.

Thân ảnh Kỷ Vân Hòa dần dần biến mất trong sương khói dày đặc.

Nàng đi đến bên cạnh dung nham Điện Hỏa, khí nóng thiêu đốt khiến nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng mỗi khi nàng nghĩ đến cơ thể sắp bị ngọn lửa này nung chảy, trong lòng nàng lại có một luồng ý lạnh bảo vệ tim mạch.

Cảm giác này có chút quen thuộc với Kỷ Vân Hòa, ban đầu, nàng bị dung nham Điện Hỏa làm bị thương, Trường Ý đưa nàng đến biển băng chữa trị, lúc nuốt hải linh chi, chính là cảm giác này.

Nàng khẽ xoa lồng ngực.

Nàng vẫn nhớ, trước đó, lúc ở trong biển băng, khi Thuận Đức bắt Trường Ý về kinh thành, nàng nuốt một hải linh chi, sau đó kiên quyết rời khỏi biển băng.

Sau đó, hải linh chi đối với cơ thể nàng cũng không có ảnh hưởng gì, nàng cơ hồ đã quên đi chuyện này, mà lúc này, hải linh chi vẫn đang bảo vệ nàng ư......!
Kỷ Vân Hòa phì cười, cả đời này của nàng, thật sự được biển cả bảo vệ không ít nhỉ.

Đưa tay sờ lấy viên trân châu đang đeo trên cổ, nàng nhìn xuống dung nham Điện Hỏa bên dưới, dung nham cuộn trào lộ rõ sức mạnh của tự nhiên.

Sức mạnh cực đại này, nàng thậm chí không đỡ nổi một đòn công kích nhỏ.......!
Nàng ngồi xổm xuống, dùng ngón tay, lẳng lặng vẽ một trận pháp xuống miệng núi lửa.

......!
~ Wattpad: Rosenychungchung ~
Ps: Đã quá lâu mị không xuất hiện rồi, từ hôm nay sẽ up lại truyện đều đều, lâu rồi không dịch nên dịch xíu mà lâu ơi là lâu luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui