Trên môi nàng mang theo nụ cười, kéo tay y, tản bộ dưới ánh trăng sáng.
Lúc này, bên ngoài cửa khẩu ngẫu nhiên có tiếng khóc của trẻ con, vốn dĩ gặp được Trường Ý nàng cảm thấy rất vui mừng, nhưng tâm trạng giờ đây lại trầm xuống vài phần.
Trường Ý nhìn thấy nàng chợt nhíu mày, liền hỏi: "Chuyện biên quan không thuận lợi ư?"
Kỷ Vân Hòa lắc đầu: "Chuyện bài bố kết giới không có vấn đề gì, những người Lâm Hạo Thanh chọn quả thực vô cùng lợi hại, nhưng những dân tị nạn! ! quá nhiều rồi, tập trung ở ngoài cửa khẩu, cũng không phải là biện pháp, mỗi ngày cho năm trăm người vào, con số này vừa đề ra, ngoài cửa khẩu liền nhanh chóng xuất hiện giao dịch tiền bạc cùng sinh mạng, hơn nữa ngày xuân dần ấm lên, trong đám người này có bệnh truyền nhiễm! ! cũng thật đáng lo ngại.
"
Trường Ý thoáng trầm mặc: "Chuyện xảy ra quá đột ngột, quy định cho người vào trong vẫn chưa hoàn thiện, ngày mai ta sẽ suy nghĩ chuyện này trước.
"
Kỷ Vân Hòa nắm lấy tay y, nhìn bàn tay trắng bệch của y, vết thương bị đóng sương trước kia khiến da thịt y vẫn còn hơi khô, da thịt cũng xuất hiện những vệt xanh không bình thường.
Nàng đau lòng sờ tay y: "Thật là làm khổ cá đuôi to chàng rồi.
"
Trường Ý ngược lại khẽ cười: "Ta rất lợi hại, không cực khổ.
"
Y vừa nói câu này, nàng còn chưa kịp cười thì đột nhiên nghe tiếng Trường Ý rên khẽ.
Kỷ Vân Hòa ngạc nhiên nhìn y, chỉ thấy khí lạnh bên môi Trường Ý càng nhiều hơn, cơ thể y vô thức vặn vẹo, tức thì, giống như có băng bao phủ gương mặt y, khiến cho lông mao trên mặt từng sợi đều kết thành sương.
"Trường Ý!?" Kỷ Vân Hòa kinh hãi, lại không dám dùng lửa hồ để giúp y sưởi ấm, chỉ đành quay đầu gọi, "Cù Hiểu Tinh!"
Cù Hiểu Tinh lập tức từ không xa chạy về, vừa trông thấy Trường Ý biến thành thế này, liền run rẩy tìm trong ngực áo, lấy ra một lọ thuốc, lấy ra hai ba viên dược màu đen: "Khống Minh nói sau khi y biến thành thế này, ăn thuốc này! !.
"
Kỷ Vân Hòa vội cầm thấy đan dược, muốn bỏ vào trong miệng Trường Ý nhưng hàn băng khiến hàm răng y cắn chặt lại, cả người bắt đầu run cầm cập.
Kỷ Vân Hòa không trì hoãn nữa, bỏ thuốc vào miệng mình, sau đó phủ lên môi Trường Ý, dùng lưỡi mình tách miệng y ra, sau đó cho thuốc vào, lúc này Trường Ý mới có thể nuốt được thuốc.
Đan dược trôi xuống bụng, sau khoảng nửa nén hương, toàn thân Trường Ý mới ấm dần lên.
Kỷ Vân Hòa dìu y, để y dựa vào người mình, nàng ném ra một đoàn lửa hồ đen, nhiệt độ của ngọn lửa khiến chóp mũi nàng phủ một tầng mồ hôi, nhưng độ ấm thế này mới có thể khiến cho sương tuyết trên mặt Trường Ý dần dần tan chảy.
"Y sao rồi? Khống Minh nói thế nào?" Trường Ý nhắm mắt nghỉ ngơi, Kỷ Vân Hòa hỏi Cù Hiểu Tinh bên cạnh, nhưng nhìn thấy hắn gấp đến độ cúi đầu, giọng nàng trở nên nghiêm trọng "Thành thật nói, không được giấu ta.
"
"Thì! ! thi triển thuật pháp quá độ! ! "
"Y hôm nay không phải hoàn toàn không sử dụng thuật pháp sao?"
"Là! ! Là trước kia! ! "
"Trước kia không phải đã trị khỏi rồi sao?" Kỷ Vân Hòa nghiêm túc hỏi "Trước đó trong lúc ta được đưa từ Kinh Sư về đã hôn mê một ngày, ngày đó y bị sao? Trước đó Lạc Cẩm Tang nói với ta rằng y không ổn lắm, rốt cuộc là không ổn thế nào?"
Nhìn thấy thần sắc của Kỷ Vân Hòa, Cù Hiểu Tinh càng thêm hoảng loạn, mà lúc này người cá vẫn đang hôn mê, hắn rốt cuộc cắn chặn răng nói: "Vốn dĩ là thi triển thuật pháp quá độ! ! Người cá tu theo thuật pháp hệ thủy, hàn khí trong người không rút đi, liền! ! liền từ từ đều kết thành băng! ! "
Kỷ Vân Hòa nhíu mày: "Cái gì gọi là đều kết thành băng?"
"Xương và máu trong cơ thể! ! đều sẽ dần dần kết thành băng! ! "
Kỷ Vân Hòa sững sờ, nhìn Trường Ý trong vòng ôm mình.
Cù Hiểu Tinh thở dài: "Là người cá! ! Bất luận thế nào cũng không để bọn ta nói cho người biết! ! "
"Tại sao?" Kỷ Vân Hòa có chút thất thần hỏi "Y! ! sẽ! ! sẽ chết sao?"
"Sẽ bị đông lại! ! "
Bị đông lại? Huyết dịch sẽ bị khí lạnh trong người đông lại, xương cốt cũng bị đông cứng, da thịt bị băng phong, cuối cùng biến thành một khối băng ư? Hệt như trước kia y băng phong thi thể nàng lại, toàn thân bị hàn băng bao phủ?
"Có thể cứu được không?"
"Khống! ! Khống Minh nói vẫn chưa biết! ! " Cù Hiểu Tinh thở dài "Kì thực hôm nay mọi người đều không muốn ta đưa y đến, nhưng người cá nói! ! Bởi vì thời gian hiếm hoi, cho nên không muốn lỡ mất.
Lúc y rời khỏi thành cõi Bắc còn phải uống thuốc, nhưng không nghĩ đến! ! "
Kỷ Vân Hòa trầm mặc, nàng nhắm mắt lại, bàn tay bên người cũng dần siết chặt thành quyền.
Nàng sao có thể không hiểu Trường Ý đang nghĩ gì chứ, nàng hiểu rõ bởi vì thời gian gần hết rồi, cho nên tất thảy đều mang một ý nghĩa khác.
~Wattpad: Rosenychungchung~
Tim bổn tọa đau quá:(.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...