Chuẩn bị đủ thuốc trợ tim nhũn chưa mọi người =))
Wattpad: Rosenychungchung
Kì thực biên giới của cõi Bắc cách ngự yêu đài không xa, trước đây các ngự yêu sư đóng quân ngoài thành cõi Bắc, sự tấn công này trực tiếp đem đến áp lực cực lớn cho cõi Bắc.
May mà Trường Ý và Kỷ Vân Hòa đã thuyết phục bọn họ ở tiền tuyến, mới có thể bảo vệ cõi Bắc bình yên vô sự.
Sau đó, chờ thế cục ổn định, cõi Bắc liền mở rộng biên giới của mình nam tiến một trăm dặm, triều đình bấy giờ đã không đủ sắc ngăn chặn sự bành trướng xuống nam, hơn nữa bá tánh cũng toàn lực ủng hộ hành động lần này của cõi Bắc.
Sau đó, vùng đất được thành cõi Bắc nam tiến một trăm dặm bắt đầu tự xây tường thành biên giới của mình, cứ cách một khoảng lại xây một cửa khẩu, từ đông sang tây, tổng cộng có mười hai cửa khẩu.
Cõi Bắc vừa bành trướng phạm vi thế lực, vừa chuẩn bị phương tiện phòng vệ, khi có quân địch đánh đến, cũng có thể lập tức đối phó, không để họ có thể trực tiếp tấn công vào trong thành.
Mà giờ đây, mọi người đều không nghĩ đến, sau khi biên phòng của cõi Bắc vừa xây dựng xong, chuyện đầu tiên cần đề phòng lại là dân tị nạn đến từ phía nam.
Thuận Đức đã giết đệ đệ ruột của mình, tự lên ngôi vua, văn võ bá quan trong triều đều từ chức, mọi người đều gặp nguy hiểm.
Kinh Thành đại loạn, cường hạo ở địa phương cũng nhân cơ hội này, vơ vét khắp nơi, các nơi xảy ra loạn chiến, đánh nhau không ngừng, đất nước rộng lớn là thế, nhưng chỉ có cõi Bắc hoang vu lạnh lẽo mới có thể thu nạp bá tính.
Kỷ Vân Hòa đưa người ngựa đến biên giới, chỉ huy ở cửa khẩu hướng cực đông, nơi ấy có nhiều dân tị nạn nhất,, bọn họ cần ưu tiên bài bố kết giới ở nơi này.
Có kết giới rồi, cõi Bắc càng thuận tiện quản lý người ra vào, cũng có thể áp chế bạo loạn.
Mà tình huống ở cửa khẩu biên giới còn loạn hơn so với tưởng tượng của nàng.
Sau khi người được Kỷ Vân Hòa và Lâm Hạo Thanh chọn ra xây xong nền móng, nàng liền một mình đi một vòng quanh đám dân tị nạn bên ngoài cửa khẩu.
Vô số dân tị nạn tập trung đông đúc trước cửa khẩu, đã dựng đủ loại lều trú, điểm tương đồng là không có chiếc lều nào không bị rách.
Đám trẻ con vô tư, chui qua chui lại trong những chiếc lều đổ nát, hệt như lúc vẫn còn ở trên đồng chơi đến hi hi ha ha.
Mà người lớn đều đang mặt mày u sầu, không ít người còn bị bệnh, đi qua rất nhiều lều trú nghe được tiếng ho húng hắng.
Đi ngoài cửa khẩu suốt nửa ngày, thần sắc của Kỷ Vân Hòa liền trở nên cực kì nặng nề.
Nàng biết rõ hơn ai hết, Trường Ý đang phải chống đỡ bao nhiêu sinh mạng trong cõi Bắc, mỗi ngày một cửa khẩu cho phép năm trăm người tiến vào, đã là cực hạn, thậm chí là vượt qua cả cực hạn.
Nhưng chỉ tính ở nơi nàng đi dạo qua, mỗi ngày đã có hơn ngàn người đến đây, một ngày cho năm trăm người vào trong, vốn không giải quyết được vấn đề dân tị nạn, người ngoài cửa khẩu ngày một nhiều hơn, tình hình cũng ngày càng phức tạp.
Cõi Bắc vốn dĩ dùng hình thức rút thăm, người rút được thăm đỏ liền có thể vào trong, nhưng không nghĩ đến, có người vì tranh giành thăm đỏ, giành đến đánh nhau, thậm chí xảy ra án mạng.
Còn có người ngụy tạo thăm đỏ, để lừa gạt lương thực trong tay dân tị nạn.
Còn có kẻ tụ tập thành một đoàn người, ngày ngày đến giành thăm đỏ, nhưng không thèm vào thành mà bán lại với giá cao, đòi ngân lượng, đòi lương thực.
Thậm chí còn đòi lục phủ ngũ tạng của con người, đám người này muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Trăm người nghìn mặt, vạn chủng nhân tâm*, Kỷ Vân Hòa nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà kinh hãi.
(*ở đây muốn ghi là lòng người đủ loại, nhưng không biết hay không, với lại không chuẩn nghĩa nên tớ để nguyên văn)
"Thế cục khó khăn, thủ đoạn cùng cực." Sau khi Kỷ Vân Hòa vào trong cửa khẩu, đêm đầu tiên, chỉ đành hạ lệnh, "Ai trong lúc này dám ăn bánh bao thịt người, làm tình thế thêm rối loạn, bắt được kẻ nào, dù là người, là yêu hay là ngự yêu sư, đều giết chết không tha."
Đêm đầu tiên ở biên quan, nàng không ngủ được, nằm trên nóc nhà của một căn nhà gỗ đơn sơ trong cửa khẩu, ngắm nhìn trăng sao sáng rực trên nền trời, nhất thời lại có chút hoang mang, không biết thế cục của thiên hạ này vì sao lại bỗng nhiên trở nên hoang đường như thế này.
Cũng không biết đêm nay, Trường Ý ở trong thành cõi Bắc, có thể ngủ ngon giấc hay không......
Nàng nhắm mắt, thôi động sức mạnh của ấn ký, muốn biết vị trí của Trường Ý, nhưng đột nhiên cảm nhận được, ấn ký đầu kia đang gần trong gang tấc.
Kỷ Vân Hòa vội mở mắt, lập tức ngồi dậy, nhìn xuống dưới liền trông thấy một người mặc hắc bào, tóc bạc đang đứng bên dưới, không phải là Trường Ý, thì còn là ai?
Bỗng nhiên nhìn thấy người mình mong nhớ, trong lòng nàng thầm dậy sóng, lại có vài phần cảm giác động lòng.
"Cá đuôi to......" Nàng thì thầm gọi.
Trường Ý bên dưới ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt y tuy trắng bệch, hơi thở quanh chóp mũi vẫn thở ra sương trắng lạnh lẽo, nhưng trong đôi mắt xanh lam kia lại chứa đầy tình ý ấm áp, hệt như ánh nắng tháng ba, có thể hồi sinh vạn vật.
"Nhớ nàng rồi." Trường Ý mở miệng, chất giọng trầm thấp, mê hoặc lòng người chỉ có người cá mới có, "Không chịu nổi."
Sáu chữ này, phút chốc, Kỷ Vân Hòa mới biết, hóa ra sợi dây trong tim nàng cư nhiên có thể vì hành động đơn giản thế này mà không ngừng dao động.
Nàng trở người, lập tức từ trên nóc nhà nhảy xuống, không nói lời nào liền ôm lấy Trường Ý.
Da thịt tiếp xúc, tim kề tim, hai người đều nhắm mắt đắm chìm trong sự va chạm chân thực từ chiếc ôm này.
Người Trường Ý lạnh lẽo, mà người Kỷ Vân Hòa lại nóng rực, một lạnh một ấm, truyền nhiệt cho nhau, lấp đầy lẫn nhau.
"Ta thực sự trở nên không giống với ta nữa rồi." Nàng trong lòng Trường Ý hít một hơi thật sâu "Trước đây liều mạng muốn thoát khỏi tất cả xiềng xích bên cạnh, hận không thể một mình cô độc sống đến già, mà nay vừa mới một ngày không gặp chàng, cư nhiên lại trở nên bám người như vậy......"
Kỷ Vân Hòa khẽ đẩy Trường Ý ra, cùng y kéo dãn khoảng cách, liền quan sát thần sắc trên mặt y: "Trường Ý, chàng thật quá lợi hại, hiển nhiên khiến ta bắt đầu muốn bị trói buộc rồi."
Trường Ý gật đầu: "Thế ta thực sự là rất lợi hại."
Kỷ Vân Hòa cười rộ lên: "Chàng trước giờ thật không khiêm tốn."
"Ừ......Cái kia......" Bên cạnh truyền đến một tiếng gọi yếu ớt, Kỷ Vân Hòa lúc này mới chú ý đến bên cạnh còn có một người đứng đó, Cù Hiểu Tinh ngượng ngùng nhìn hai người "Ta có cần, về trước không?"
"Cần." Trường Ý thẳng thắn nói "Chẳng qua, lát nữa ta cũng về, ngươi đừng đi quá xa, đợi ta một chút."
Cù Hiểu Tinh lập tức như được khai ân, vội vàng trốn đi.
"Chàng bảo Cù Hiểu Tinh đưa chàng tới ư?"
"Ừ, không thể sử dụng thuật pháp, ta đã từng hứa với nàng rồi."
Kỷ Vân Hòa nghe xong, trong tim lại cảm thấy ấm áp, nàng nhón chân, vươn tay xoa đầu Trường Ý: "Cá đuôi to của ta thật ngoan."
Trường Ý khẽ cười, chăm chú nhìn nàng, cho đến khi nàng thu tay về: "Ta chỉ có thể ở đây một lúc, trong thành cõi Bắc vẫn có rất nhiều việc cần giải quyết."
Kỷ Vân Hòa rất muốn khuyên y chú ý đến sức khỏe của mình, đừng bận như thế nữa, nhưng nghĩ đến chuyện ngoài cửa khẩu vẫn còn rất nhiều dân tị nạn, còn có tình huống của cõi Bắc, cuối cùng tất cả lời muốn nói đều dừng bên khóe môi, nuốt ngược về, nàng nắm tay Trường Ý bảo: "Ta sẽ cố gắng nhanh chóng xử lý xong chuyện của biên giới.
Ngày mai, chàng đừng đến đây nữa.
Khoảng thời gian này, phải nghỉ ngơi nhiều chút mới tốt."
"Có thể nhìn thấy nàng mới là tốt nhất."
Kỷ Vân Hòa bật cười: "Cá đuôi to, chàng quả nhiên thật biết nói lời tình tứ."
Trường Ý lại nghiêm túc đáp: "Đây chỉ là lời thật lòng mà thôi."
Trên môi nàng mang theo nụ cười, kéo tay y, tản bộ dướiánh trăng sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...