Bạch tuộc cực to bị nướng đến cháy "xì xèo", không cần dùng dầu, mỡ của nó cũng đã vô cùng đầy đủ, dưới sức nóng của lửa, con bạch tuột đỏ hồng bị nướng đến co rút lại, bên trong biến thành màu đỏ, phảng phất hương vị hấp dẫn kì lạ.
Cù Hiểu Tinh lay lay thanh gỗ, cũng không biết hắn đã nuốt bao nhiêu nước bọt rồi.
Lạc Cẩm Tang bên cạnh cũng nhìn chằm chằm bạch tuộc, không ngừng hối thúc: "Có thể ăn rồi chứ? Có thể ăn rồi chứ? Vì sao vẫn chưa thể ăn hả?"
Cù Hiểu Tinh xoay đầu nhìn Trường Ý đang chăm sóc cho Kỷ Vân Hòa, y đã đút nàng ăn Hải Linh Chi, khí nóng toàn thân Kỷ Vân Hòa giảm đi rất nhiều, chỉ là nàng vẫn chưa tỉnh lại, cho nên Trường Ý một mực gác bên cạnh nàng.
Cù Hiểu Tinh thăm dò hỏi: "Cái kia, tôn chủ, người chăm sóc hộ......chăm sóc Vân Hòa cả ngày rồi, chi bằng ăn chút thức ăn trước đi?"
Trường Ý lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Có thể ăn rồi." Lời y vừa dứt, Lạc Cẩm Tang lập tức rút trường kiếm bên người, xiên một miếng thịt lên trên kiếm mình, vội vàng thổi phù phù, liền nuốt xuống bụng.
"A......Thơm quá!" Lạc Cẩm Tang ợ một tiếng "Quá ngon! Rốt cuộc ở đâu lại tìm được con mực to này! Sao lại thơm như thế!"
Cù Hiểu Tinh cũng không chờ đợi nữa mà cắt một miếng, nhai nhóp nhép, ăn đến vô cùng vui vẻ, trong miệng vẫn hàm hồ đáp: "Đúng vậy, đúng vậy, con mực này quá quá ngon."
"Không phải mực, là hải yêu."
Trường Ý nhàn nhạt nói một câu, hai người đang ăn ngon lành đột nhiên ngừng ăn, thần sắc thoáng cái trở nên đờ đẫn: "Hải yêu?" Lạc Cẩm Tang ngây người, "Yêu quái?"
Cù Hiểu Tinh cũng ngây ngốc: "Loại biết nói chuyện?"
Hai người nhìn Trường Ý, y gật đầu: "Ừ."
Cù Hiểu Tinh: "......"
Lạc Cẩm Tang: "......"
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn miếng thịt bóng bẩy thơm phức trong tay mình, thần sắc thoáng cái đều xám xịt: "Là yêu quái."
"Đang sống."
"Biết nói chuyện......"
"Chúng ta có phải là ăn người rồi không......"
Hai người rơi vào nỗi kinh sợ không thể áp chế của bản thân, bắt đầu không ngừng thì thầm.
Tâm tư Trường Ý cũng không đặt trên hai người họ.
Y chỉ nhìn Kỷ Vân Hòa hôn mê chưa tỉnh, đầu mày khẽ nhíu lại, theo lý mà nói, sau khi ăn Hải Linh Chi, hỏa độc đã hóa giải, nàng nên tỉnh lại rồi, nhưng tại sao......
Tiếng ồn ào bên ngoài cùng ánh nhìn của Trường Ý, A Kỷ đều không cảm nhận được.
Sau khi hôn mê vì lửa thiêu đốt, nàng liền rơi vào một mảng hỗn độn.
Dường như rơi vào trong một lò luyện, nàng bị khóa trong đống dung nham, da thịt toàn thân không ngừng bị thiêu đốt, toàn thân đều bị tan chảy, da bị lóc ra, thịt cũng thối nát, cả người hóa thành một mảng mơ hồ.
Mà trong cảm giác thiêu nóng khó chịu này, nàng khăng khăng không rên lên một chữ nào, bởi vì đôi môi dường như cũng bị lửa hun tan chảy, dính chặt vào nhau, làm sao cũng không thể há miệng ra.
Chỉ có một đạo hàn khí bỗng truyền vào trong, nàng mới cảm thấy yên tĩnh một chút trong cơn nóng rực này.
Không biết ở trong hỗn độn bao lâu, nàng cảm thấy đôi môi mình bị ai đó cậy ra, một vật thanh lạnh tiến vào trong miệng, chảy xuống cổ họng, luồng khí lạnh mang theo vị đắng dọc theo cổ họng chảy qua lồng ngực, thậm chí tiến vào dạ dày, sau cùng dần dần tan ra đường ruột, hóa giải cơn đau đớn thiêu đốt tứ chi nàng.
Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy thoải mái.
Lửa nóng hệt như trong lò luyện dần dần lui đi, lúc này nàng mới để ý đến thế giới xung quanh mình.
Nàng phát hiện bản thân đang trôi lơ lửng trong không trung, bàn chân trần không chạm đất, sau khi lửa nóng bên dưới biến mất, nàng mới phát hiện dưới chân mình cư nhiên là một đám mây trắng, gió thổi qua vành tai, giọng nói của một nữ tử bỗng vang lên bên tai nàng.
"Kỷ Vân Hòa."
Đột nhiên nghe thấy ba chữ này, A Kỷ chợt ngạc nhiên.
Nàng quay đầu, muốn tìm người nói lời kia.
"Kỷ Vân Hòa......."
Nhưng giọng nói này chỉ thuận theo tiếng gió truyền đến.
A Kỷ đối với ba chữ này có cảm giác quen thuộc không tên, mỗi lần nghe thấy, tim nàng đều nảy lên một nhịp.
"Ta gọi là A Kỷ." Nàng mở miệng.
Đối với đám mây trắng lơ lửng trước mặt, khàn giọng hỏi, "Kỷ Vân Hòa là ai?"
"Là ngươi."
Lại là một trận gió quét qua, lần này A Kỷ đuổi theo âm thanh này, lập tức quay đầu, rốt cuộc đứng trên đám mây cực xa có thân ảnh của một bạch y nữ tử.
Nàng nhíu mày nhìn nàng ta, cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra cái gì: "Ngươi lại là ai?"
"Trữ Tất Ngữ." Người nọ đứng ở xa xa, thân ảnh thoát ẩn thoát hiện, giọng nói như gần như xa, "Tìm về kí ức của ngươi." Nàng ta nói "Tìm về kí ức của ngươi."
"Tại sao?" A Kỷ tiến về hướng người đó, mặc kệ nàng tiến về trước như thế nào, nữ tử nọ vĩnh viễn ở xa xa, dường như bất kể nàng chạy đi như thế nào, đều không thể đứng bên cạnh nàng ta vậy.
Thân ảnh nàng ta thấp thoáng trong mây trắng, che phủ thân người mình: "Sức mạnh của ta, có thể cho ngươi......"
"Sức mạnh gì? Ngươi nói rõ đi, ngươi tại sao lại biết chuyện của ta? Ngươi......"
A Kỷ vẫn tiếp tục đuổi theo trước, nhưng đột nhiên, nàng cảm thấy trên trán chợt lạnh, cảm giác da thịt mình bị kéo ra từ đám mây trắng kia.
A Kỷ lập tức mở mắt.
Trước mắt là ánh ban mai của ngày mới xuyên qua căn nhà gỗ đổ nát, phủ lên trước mắt nàng một mảng mông lung.
Xung quanh yên ắng, trên mái nhà nát vẫn còn nghe thấy tiếng chim non hót ríu rít, bay lượn ngang qua.
Nàng nâng bàn tay mềm oặt vô lực của mình, cầm lấy khăn vải băng đắp trên trán xuống.
Nàng nhìn thử xung quanh......
Đây là ở đâu?
Nàng xoay người nhìn sang bên cạnh, người cá tóc bạc đang chống cằm, im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi bên giường nàng.
Nàng muốn ngồi dậy nhưng vừa động khẽ, người cá liền mở to mắt, đến khi ánh mắt dời sang người nàng, cảm giác mông lung vừa tỉnh dậy rất nhanh liền biến mất, y nhìn nàng, chăm chú nhìn vào mắt nàng, dường như muốn moi ra thứ gì đó từ trong kia.
Lại giống như......muốn khảm sâu nàng vào trong mắt y.
Chỉ cần nhắm mắt, sẽ đem hình bóng nàng khóa sâu trong tâm trí mình.
A Kỷ gãi đầu, có chút không hiểu mọi chuyện đang xảy ra, bị người cá nhìn chằm chằm như thế, nàng có chút không thoải mái dời mắt đi, mở miệng hỏi: "À......Ừm......Dung nham đâu? Khống chế được chưa?"
Nàng không để ý, cho nên không biết, sau khi nàng dời mắt mở miệng nói chuyện, ánh sáng trong đôi mắt lam băng ấy tức thời ảm đạm đi.
Trường Ý chớp mắt, cũng thất vọng dời mắt đi.
A Kỷ xoay đầu, lúc này nhìn thấy ở đây vẫn còn hai người nữa, đó là một nam một nữ, nam tử đó nàng chưa từng gặp qua, nhưng nữ tử này xem như có quen biết, trước đây ở phương nam, nàng cùng Cơ Trữ chính là bị nàng ta cùng Khống Minh hòa thượng bắt đưa về cõi Bắc.
Chỉ là hai người này đang bục trên đất, thần sắc có chút xám xịt, dường như chịu phải công kích trầm trọng nào đó vậy, sau khi nàng mở miệng nói chuyện, họ cũng không xoay đầu nhìn nàng.
"Ách......" Nhìn hai người quái dị này, tình cảnh quái dị này, khắp người A Kỷ đều cảm thấy không thoải mái, "Đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây? Ngươi......Các ngươi sao cũng ở đây?"
"Đây là biển băng." Người cá rũ mắt, cuối cùng trầm giọng đáp lời nàng "Nàng bị khí nóng của dung nham Điện Hỏa tổn thương đến tâm mạch, cần có Hải Linh Chi để giải trừ hỏa độc."
A Kỷ chớp chớp mắt, nhìn Trường Ý: "Đa tạ tôn chủ rồi."
Khóe môi Trường Ý bỗng mím chặt.
Y không đáp lại, động tĩnh của cuộc đối thoại giữa hai người, rốt cuộc cũng đánh thức hai kẻ bên cạnh đang chìm trong thế giới của mình.
Hai người xoay đầu qua nhìn thấy Kỷ Vân Hòa, đôi mắt chán chường lập tức sáng lên.
Lạc Cẩm Tang bò qua trước, vội ôm A Kỷ: "Vân Hòa! Tỉ cuối cùng tỉnh rồi! Tỉ không biết đâu! Trong lúc tỉ ngủ, người cá này đã làm chuyện gì! Y bắt bọn ta ăn thịt người!"
Cù Hiểu Tinh bên cạnh cũng đỏ hoe mắt gật đầu: "Đúng, ăn thịt người, không......kì thực là ăn thịt yêu quái, nhưng là yêu quái biết nói chuyện, cũng không khác ăn thịt người là bao......Buồn nôn quá, nhưng cuối cùng cũng gặp được hộ pháp......Không phải, rốt cuộc cũng gặp được người rồi, rốt cuộc! Rốt cuộc......"
A Kỷ nhìn Cù Hiểu Tinh đang kích động bên cạnh, lại nhìn thần sắc cô đơn của người cá, mặt đầy hoang mang.
Nếu nàng nhớ không lầm, trước đây......lúc nàng nhìn thấy nữ tử này, nếu không phải bị nàng ta ẩn thân đánh lén, nàng cũng không bị bắt đến cõi Bắc rồi? Một giấc vừa tỉnh, tại sao lại khác biệt lớn như vậy......
Chưa đợi nàng nghĩ ra nguyên nhân, một màn trước khi hôn mê chợt hiện lên đầu nàng, nàng dùng sức mạnh của chín chiếc đuôi, chống đỡ kết giới, bảo vệ người cá......
Chín chiếc đuôi!
A Kỷ vô thức sờ mông mình.
Không có đuôi, nhưng mà, nàng vừa sờ mặt mình......
Toi rồi, nàng khôi phục dung mạo thật của mình rồi.
Người cá nọ......!
A Kỷ lập tức nhìn sang người cá, giờ đây cũng có thể lý giải vì sao nàng vừa tỉnh dậy, ánh mắt phức tạp đầy thâm ý kia của người cá......nhưng mà......
Nàng đẩy Lạc Cẩm Tang trước người ra: "Ờ, là thế này." Nàng nghiêm túc nhìn nàng ta nói "Ta có lẽ là người mà các ngươi quen biết, nhưng ta......không nhận ra các ngươi."
Lạc Cẩm Tang cùng Cù Hiểu Tinh lập tức ngẩn người.
A Kỷ lại xoay đầu nhìn người cá bên cạnh, trầm mặc một lúc, lại thở dài: "Xin lỗi, liên quan đến quá khứ, ta đều quên rồi."
Bàn tay trong hắc bào của Trường Ý siết chặt thành quyền, nhưng giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh: "Ta biết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...