Hiệu suất của cõi Bắc rất cao, có lẽ vì mọi người đều đi đến từ gian khổ, cho nên trong lúc khó khăn ập đến, bọn họ rất nhanh liền lộ ra bản năng sinh tồn của mình, Khống Minh đã bắt đầu an bài mọi người di tán ra ngoài thành, một bộ phận tiến về bắc, một bộ phận hướng nam, chia nhau mà đi, bất luận nơi nào có sự cố, người của cõi Bắc cũng không bị tiêu diệt toàn bộ.
Mà hơn trăm người biết thuật hệ thủy cũng rất nhanh tập hợp trước mặt A Kỷ.
"Các vị, dung nham nóng chảy trong núi, tôn chủ dùng thuật pháp ngưng tụ thành tường tuyết ngăn giữa sườn núi với cõi Bắc, nhiệm vụ bây giờ là không để dung nham phá hủy thành cõi Bắc, dung nham nóng chảy, sức mạnh của mọi người không bằng tôn chủ, cho nên ngàn vạn lần phải cẩn thận, tuyệt đối không được tiến vào trong, chúng ta đi lần này không phải là thay tôn chủ chế ngự dung nham mà là hỗ trợ y bảo hộ thật tốt cõi Bắc."
"Vâng!"
A Kỷ ngự gió, mọi người theo sau nàng, đi về hướng bức tường tuyết.
Mà trước tường tuyết, hắc bào cùng mái tóc dài của người nọ bị gió thổi phần phật, bên tai y chỉ còn tiếng gió, âm thanh gì cũng không nghe thấy.
Muốn duy trì bức tường tuyết to thế này, chế ngự dung nham đang không ngừng trào ra, Trường Ý không thể thả lỏng một giây nào, y rót vô số yêu lực của mình vào trong bức tường tuyết phía trước, khí nóng cùng áp lực va chạp khiến y cảm nhận được đau đớn mãnh liệt.
Y nhắm mắt, trong tiếng ồn bên tai, y dường như lại tiến vào một nơi cực kì yên tĩnh, dưới đáy hồ kia, có một người đang bị băng phong nằm đó.
Trường Ý biết, sức mạnh của đất trời cường đại thế nào, hành động này của y là cửu tử nhất sinh, nhưng kì thực, sâu thẳm trong nội tâm y lại có một khe hở u tối, y mong đợi khoảnh khắc này, chờ đợi giây phút tử vong ập đến.
"Ầm ầm" một tiếng, dung nham bên dưới mãnh liệt bạp phát, xông thẳng lên không trung, nhắm vào bức tường tuyết của Trường Ý mà bổ đến, băng tuyết hòa lẫn cùng dung nham, vô số hơi nước bốc lên, nhiệt độ của hơi nước cũng đủ làm bị thương con người.
Trường Ý không lui nửa phần, càng rót nhiều yêu lực vào trong, băng tuyết tứ phương tám hướng càng nhanh chóng ngưng tụ, nào nghĩ đến bức tường tuyết bị dung nham va chạm vẫn chưa kịp hình thành, lại một luồng khí nóng lao đến, hai luồng dung nham nhỏ vụn xuyên qua tường tuyết, nhiệt độ giảm đột ngột khiến dung nham hóa thành đá vụn cứng rắn sắc bén, một hòn quét qua gò má Trường Ý, một hòn va thẳng vào lồng ngực y.
Trường Ý chỉ cảm thấy khí tức hỗn loạn, tường tuyết xung quanh dần dần sụp đổ, y áp chế khí huyết thiêu đốt bên trong lồng ngực muốn trào ra, gắng gượng dùng sức chống đỡ, bỗng gió to nổi lên, sau lưng truyền đến cảm giác lành lạnh.
Đôi mắt lam băng của Trường Ý vừa chuyển sang đằng sau, sau đó......dần dần mở to mắt.
Mười trong số trăm người khoác y phục quân sĩ cõi Bắc từ đằng sau vội đến, trong tay bọn họ ngưng tụ pháp lực, ánh sáng pháp lực hệt như hòa thành một đường, liên kết hướng về tường tuyết trước mặt, từng đường từng đường một, bọn họ dùng sức mạnh của mình hỗ trợ Trường Ý chống đỡ bức tường cực to này.
Bọn họ đứng sau lưng Trường Ý, lơ lửng giữa không trung, dùng sức mình giúp y chống lại lần dung nham bạo phát kịch liệt nhất.
Đồng tử màu lam của Trường Ý khẽ động, chỉ nhìn thiếu nữ tóc đen từ sau lưng quân sĩ ngự gió đến, nàng đang chỉ huy một quân sĩ sau cùng, bay lên trên tường tuyết, chống đỡ trên vị trí cao nhất của nó.
Dung mạo của thiếu nữ có ba phần tương tự Kỷ Vân Hòa, mà thần sắc này lại hệt như thần sắc của nàng.
"Chốc nóng chốc lạnh này thực sự khiến người ta khó chịu quá, mùi còn rất khó ngửi......" Nàng buồn bực nhìn Trường Ý, "Những quân sĩ khác đều đi giúp bá tánh di tán rồi, ta chỉ có thể gọi những người biết thuật pháp hệ thủy này đến."
Là nàng gọi đến......
A Kỷ đang nói, bỗng chân núi tuyết phía trước chợt rung chuyển kịch liệt, dung nham lần nữa xông thẳng lên trời! Tường tuyết bị đè đến không thể rung chuyển, mấy trăm người đều chịu một đòn công kích nặng nề, có người tâm mạch bị thương không thể ngự gió tiếp, thân thể mất sức rơi xuống bên dưới.
A Kỷ vừa nhìn thấy, lập tức thân hình khẽ động, trong không trung đuổi theo xuống dưới, vẫn chưa kịp ôm lấy người kia, người kia đã bị một người khác tiếp được.
A Kỷ ngẩng đầu vừa nhìn, người đến cư nhiên là Lô Cẩn Viêm.
"Lão tử cũng đến!" Sau lưng Lô Cẩn Viêm, xà yêu bay lên trước, chiếc đuôi lơ lửng giữa không trung đánh vào sau gáy Lô Cẩn Viêm, "Ai, đuôi bị trơn, xin lỗi nha."
"Con mẹ nó ngươi cố ý! Đợi lão tử đấy!"
A Kỷ kinh ngạc nhìn hai người, sau lưng họ còn có trăm ngàn người đến.
Có ngự yêu sư, có yêu quái, có quân sĩ cõi Bắc, còn có người chưa gia nhập vào quân đội cõi Bắc, bọn họ vội chạy đến, dùng thuật thủy hệ mà mình có tiến lên, còn người không biết thuật thủy hệ lại tận lực truyền sức mạnh của mình cho người biết thuật thủy hệ.
"Tòa thành này là của bọn lão tử!" Lô Cẩn Viêm lớn giọng hô "Không thể tùy tiện ném cầu lửa vào nhà của bọn lão tử được!"
Mọi người cao giọng hô, tiếng hô rung chuyển cả núi sông.
Ánh mắt của A Kỷ quét qua mọi người, cuối cùng rơi trên người ở giữa bọn họ, rơi xuống bóng lưng màu đen ấy.
Nàng bay lên phía trước, dừng bên cạnh Trường Ý, vươn tay ra, muốn đem sức mạnh của mình truyền cho y, nhưng khoảnh khắc lòng bàn tay chạm lên sau lưng y, A Kỷ bỗng có chút nghi hoặc.
Thần sắc nghiêm túc của Lâm Hạo Thanh bỗng hiện trong đầu nàng.
Nàng kì thực vẫn luôn nghĩ đến, nếu người cá biết nàng chính là người y cần tìm sẽ như thế nào? Nàng phải đối diện với y ra sao? Trong khi nàng......vốn dĩ không có kí ức của người trước đây.
Nếu nàng của trước đây không giống với nàng của hiện tại, nàng nên ứng xử thế nào với người cá này.
Trong khoảnh khắc thất thần ấy, mặt đất kịch liệt rung chuyển, tần suất cực nhanh, khí nóng xung quanh trào lên, mọi người đều cảm thấy không ổn, ngưng thần khẩn trương, một tiếng ầm ầm trầm thấp từ dưới núi truyền lên, dung nham không bắn tung tóe nữa, mà bao phủ khắp ngọn núi, dung nham bị giữ lại trên sườn núi tức thời dọc theo ngọn núi chảy xuống.
Đường dung nham đang chảy xuống chính là cổng thành thành cõi Bắc! Nơi đó vẫn còn một đống to bá tánh chuẩn bị di tán ra cổng thành!
Dung nham đỏ tươi như máu, người trong không trung lập tức chấn kinh.
Trường Ý là người phản ứng lại đầu tiên, y thu lại pháp thuật, A Kỷ lập tức hiểu ý y, nàng liền hô to trong không trung: "Thu pháp thuật! Để tường tuyết đổ xuống! Chặn lại dung nham!" Giọng nàng đem theo yêu lực, truyền vào tai từng người.
Mọi người liền nghe theo thu tay.
Tường tuyết cực lớn tựa như một bức rèm, từ trên trời xung xuống dung nham trên đường.
Hơi nước nóng rực bốc lên khiến mỗi người trong không trung có cảm giác như toàn thân rơi vào một xửng hấp, thậm chí không thể dùng pháp thuật để hộ thân.
Nhưng trong lúc mọi người vẫn đang ở không trung đợi hơi nước tan đi, đang nghĩ phương án tiếp theo để không gián đoạn thời gian, thân hình Trường Ý vừa chuyển liền lao xuống dưới: "Xuống chặn bên dưới."
Y để lại bốn chữ.
Y vừa động, người phản ứng nhanh lập tức đuổi theo, chẳng qua phút chốc, người trên không đều đuổi theo xuống dưới.
Xuyên qua từng tầng khí trắng nóng rực, dung nham đỏ tươi lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Trường Ý chắn ở chân núi.
Cắn nát ngón cái, dùng máu để tế, tạo thành kết ấn, vô sống chùy băng cắm trên mặt đất ngăn chặn dung nham tiếp tục chảy xuống.
Cuối cùng Trường Ý tạo thành một bức từng băng dựng trước mặt mình, pháp lực trong tay y rót vào trong bức tường băng này, càng dâng càng cao, tựa như lần nữa muốn ngăn cản toàn bộ dung nham.
Hiểu ý của y, vô số người sau lưng rót pháp lực vào trong tường băng.
Nhưng dung nham quá nhiều.
Dung nham dần dần phủ lên tường băng, lớp dung nham bên dưới ngưng tụ thành đá, dung nham phía trên không ngừng thiêu đốt, đừng nói ngăn chặn dung nham, chỉ nói trọng lượng của đống nham thạch trên bức tường băng cũng khiến cho những người hỗ trợ phía sau càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi.
Không thể ngăn chặn được nữa......
A Kỷ ở trên không đưa mắt nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy hướng bắc ngự yêu đài có một mặt băng kiên cố ở giữa đảo.
Nàng lập tức nổi lên ý định.
Mượn núi sông để đối phó với sức mạnh của núi không, không phải tốt nhất sao? Chỉ cần để dung nham này dẫn vào trong hồ nước, mượn mặt hồ to này còn không đủ để chứa dung nham sao.
Nàng lập tức bay xuống, đứng bên Trường Ý: "Nhanh lên! Đem bức tường băng của ngươi chuyển về hướng bắc ngự yêu đài.
Bên đó có hồ! Trong hồ có thể chứa được dung nham! Cũng có thể cứu được thành cõi Bắc!"
Trường Ý nghe xong, lập tức ngẩn người, xoay đầu nhìn A Kỷ.
A Kỷ không rõ tất thảy: "Nhanh lên!"
Trường Ý không động, dường như đang cố sức chống đỡ áp lực nặng nề trên đỉnh đầu.
Tình cảnh này, hệt như trong lòng y.
A Kỷ đang giận dữ trách mắng bên tai y, một bên khác, y dường như đã chìm xuống đáy hồ u tối nọ, bên trong hồ nước, Kỷ Vân Hòa đang an nhiên nằm dưới đáy hồ.
Thế giới bên ngoài đang phân tranh, tất thảy đều không liên quan đến nàng......
Trường Ý cảm thấy trong lòng chấn động, y mở mắt, đôi mắt lam băng không còn trong vắt, hốc mắt y đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ nghe y quát thấp một tiếng, pháp lực trong tay xuất ra.
Tường băng liền chuyển hướng, quay về phía dốc núi, hóa thành một đường cong, dẫn dung nhanh đi về hướng hồ băng.
"Buông tha cho ta đi, Trường Ý."
Bên tai cơ hồ có người thở dài bên tai "Buông tha cho ta đi."
Đúng vậy, Kỷ Vân Hòa, y lập tức phải thả nàng đi rồi.
Lúc sống không giữ lại được, chết......
Cũng không thể giữ lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...