Ngự Y Dữ Thần Y
Một ngày dương quang xán lạn, thái y đi ngang qua ngự hoa viên, vô tình gặp thái phó, thái phó cười tủm tỉm, giữa ngày đông giá rét phe phẩy chiết phiến trong tay, cười đến mức thái y toàn thân lông tơ dựng đứng.
“Ai nha, nghe nói quốc cữu vài ngày nay không có vào triều.” Thái phó vừa nói vừa cười khanh khách: “Cũng không biết là mắc phải bệnh gì”
Việc này Thái Y sớm đã biết, quốc cữu gia mấy hôm nay cáo ốm không vào triều, hoàng đế cử mấy thái y tới xem bệnh cho hắn, hết thảy đều bị hắn chặn ở ngoài cửa không cho vào.
Nguyên nhân bên trong, Thái Y rất là minh bạch nha.
Thé nhưng Thái Y nghĩ hoài không ra chính là, vì cái gì mà Thái Phó lại trưng được ra cái mặt hiểu rõ nội tình đó, con cáo già náy rốt cục đã biết được cái gì?
“Ý Thái Phó là…” Thái Y cẩn cẩn dực dực quan sát sắc mặt Thái Phó, đáng tiếc hồ ly vốn thâm tàng bất lậu, chỉ cười rồi lại cười.
“Thái Y y nghệ siêu quần, tới xem bệnh cho hắn, nói không chừng lập tức chuyển biến tốt lên.” Thái Phó cười cười nói.
“Thái Phó, ngươi biết thật nhiều nha.” Thái Y âm u nhìn lại.
“Nga, vậy sao, ha hả…” Thái Phó đưa quạt lên che mặt, cười đến thập phần “khuê tú” (dáng cười của tiểu thư khuê các)
“Thái Phó”
“Kiến quá thái tử điện hạ”
Thái tử là trưởng tử của hoàng thượng, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, cũng đã có được phong thái thiếu niên khí phách bừng bừng cùng tư thế oai hùng ngạo thị.
“Thái phó, không phải đã đến giờ lên lớp?” Thái tử chắp tay mà đứng, tuy rằng còn trẻ, cũng đã có khí phách của bậc đế vương.
“Giờ học của điện hạ thần đâu dám quên, đi thôi.” Thái Phó đối với thái tử nở nụ cười thâm trường ý vị, cùng thái tử rời đi.
Thái Y tay chân co giật, cố hít thở một ngụm khí trong lành, cuối cùng hạ quyết tâm, ngày mai từ chức
Cái địa phương quỷ quái này không thể lưu lại, kiểu gì cũng chết sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...