Tiểu sư thúc là một tiểu mỹ nhân.
Mỹ nhân mà, lúc cười rộ nên thực mê người.
Tiểu sư thúc rất hay cười, thế nhưng không phải là gương mặt cười mi nhãn loan loan ôn nhu mạch mạch trong kí ức ngày bé của Giáo Chủ. Mỗi khi tiểu sư thúc cười rộ lên, khóe mắt hơi hơi nheo lại, cùng đuôi lông mày khẽ nhếch, tất cả đều toát ra vạn chủng phong tình.
Chỉ có đôi khi, lơ đãng ở một góc khuất mà cười, mới đúng là bộ dạng trong trí nhớ năm xưa.
“Tiểu sư thúc.” Giáo Chủ nhìn tiểu sư thúc ngồi một mình ở trên lan can hành lang, dựa vào cây cột, ngửa cổ uống rượu, quan ngoại vào tháng ba trời giá rét vô cùng, trên người y lại chỉ có một kiện áo trắng đơn, tóc dài thả rối tung, ngồi nơi này uống rượu.
Nhìn thấy Giáo Chủ, y đối hắn vẫy vây tay, ý bảo hắn tới uống rượu cùng.
“Trời rất lạnh, về phòng uống đi.: Giáo Chủ nhíu mày nói.
Tiểu sư thúc lắc đầu, nhẹ gọng bâng quơ: “hắn đã chết.”
Giáo Chủ biết y đang nhắc tới ai, thế nhưng chỉ có thể trầm mặc.
“Rốt cục đã chết.:” Tiểu sư thúc ngẩng đầu nhìn vào khoảng không vô tận, mỉm cười: “Hai mươi năm, chúng ta rốt cục đã có thể giải thoát rồi.”
Giáo Chủ đứng bên người y, nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, trước kia có hắn, về sau có ta.”
Tiểu sư thúc nghiêng đầu, cười, mở rộng cánh tay, gió thổi tung tay áo y, thực khiến cho người ta có loại cảm xúc phiêu nhiên, tưởng chừng y sẽ tan biến vô tung vô ảnh.
Giáo Chủ tiến lên, cúi người ôm lấy y, hơi thở ấm áp phả vào lồng ngực khiến cho hắn cảm thấy vừa vui mừng lại bất an khôn tả, hắn vẫn luôn luôn sợ một ngày nào đó sẽ đánh mất người này.
Cho dù hắn vô cùng cường đại, ở trước mặt yêu nhân, lại vẫn yếu đuối như thường.
Hắn sợ mất đi y.
“Tiểu sư thúc. Đừng lại rời bỏ ta.” Giáo Chủ thấp giọng nói.
“Sẽ không đâu.”
“Ta yêu người.”
“Ngu ngốc, là ngươi.”
(anh Giáo Chủ gọi tiểu sư thúc là “nâm”, hàm ý kính trọng ý. Anh sư thúc bảo gọi “nhĩ” là được rồi, cho nó thân mật.)
Giáo Chủ không có thấy, giờ phút này Tiểu sư thúc nở nụ cười, ôn ôn đưa tình, mi nhãn loan loan.
——————-
Vô tình thấy được miệng vết thương trên cổ tay tiểu sư thúc.
Không phải vết cắt, vết sẹo lồi lõm nham nhở thoạt nhìn tựa hồ như là vết cắn.
Lần đầu tiên nhìn thấy vết thương này, hắn ngạc nhiên lôi kéo tiểu sư thúc vặn hỏi, năm đó hắn mới mười tuổi.
Tiểu sư thúc không trả lời, yên lặng lắc đầu, vuốt ve tóc hắn, trong đôi mắt kia cứ như cả hàng nghìn hàng vạn bi thương đang tích tụ, cuối cùng, y chỉ thở dài sâu kín rồi xoay người rời đi.
Bóng dang kia tịch mịch liêu lạc, đến cực điểm.
“Không xóa được nó đi sao:?” Giáo Chủ đau lòng vuốt ve cổ tay tiểu sư thúc, hỏi.
Tiểu sư thúc khẽ lắc đầu.
Giáo Chủ nhíu mày, mỗi lần nhìn đến miệng vết thương này, trái tim hắn sẽ lại run lên, chuyện tình năm đó hắn có phái người đi thăm dò qua, còn nhó rõ thời điểm hắn biết rõ được chân tướng, điên cuồng , thống hận không thể giết chết nam nhân kia, chính là tiểu sư thúc vẫn thủy chung không nhắc đến.
Quá khứ chung quy vẫn chỉ là quá khứ, y dù có lưu luyến, cũng không thể quay đầu lại được.
Giáo Chủ cởi xuống dải lụa dùng để buộc đầu, thắt lên cổ tay Tiểu Sư thúc, Tiểu sư thúc mỉm cười nhìn hắn loay hoay, cũng không ngăn lại.
“Không cần tiếp tục nhớ nữa.” Giáo Chủ nói
“Hảo.”
Giáo Chủ nâng cổ tay tiểu sư thúc lên, cách một tầng dây lụa, hôn xuống.
Nhất vẫn định tình, tình định chung sinh.
(một nụ hôn đính ước, tình đã định cả đời)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...