Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Nhưng cô lại không nói lên lời, chỉ trả lời qua loa lấy lệ: "Tôi cũng không biết.... "

Kha Tước còn định hỏi lại, J tỷ đã kêu người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Hôm nay quay chụp cực kì thuận lợi, thời điểm trở lại phòng làm việc, mọi người nói nói cười cười. Ôn Thế Gia vội vàng theo đi từ phòng nghỉ ra, nhìn về phía những người này.

Cô đầu tiên là nhìn sắc mặt của J tỷ, lại thấy tâm tình J tỷ vô cùng tốt vừa đi vừa quay đầu lại nói chuyện với Kha Tước. Ôn Thế Gia hơi nhíu mày, cô đối với J tỷ cũng hiểu biết đôi chút, xem ra quay chụp vô cùng thuận lợi.

Ôn Thế Gia lại vội vàng tìm trong đám đông thân ảnh của Khang Tiểu Ngư, phát hiện Khang Tiểu Ngư đi phía sau J tỷ, cô ấy không giống như những người khác cười cười nói nói mà cả đường điều trầm mặc, trên mặt không có một biểu tình gì.

Khang Tiểu Ngư đã thay đồ, mặc lại quần áo của mình, giày cao gót cũng thay đổi.

Ôn Thế Gia nhíu mày, chẳng lẽ cô dự kiến sai rồi?

J tỷ đi đến trước mặt Ôn Thế Gia, kinh ngạc hỏi: "Sao cô lại còn chưa về?"

Ôn Thế Gia nở nụ cười đầy ngọt ngào, bán manh: "J tỷ, chỉ là em muốn luyện hát thêm một lúc."

J tỷ nhìn về phía Ôn Thế Gia nhiều hơn một lúc: "Đứa nhỏ này... "

Ôn Thế Gia trên mặt vẫn duy trì bộ dạng tươi cười, ngọt ngào làm nũng: " Em chăm chỉ một chút, muốn phá được được giới hạn của bản thân... "

Nhưng ở trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa.

Càng là loại người như thế này, hàng ngày có cả trăm ngàn minh tinh vây quanh thì càng thích nịnh bợ, mà có câu nói nào thẳng thắn, chân thật thì đến tai cũng chi là những lời nói vô cùng chối tai.

Thậm chí trong lòng còn hung hăng trợn mặt trắng, hừ một cái: Làm giá cái gì chứ, không phải chỉ là người được công ty đặt lên làm lão tổng thôi sao.

Ôn Thế Gia trở lại phòng nghỉ của bản thân, trên mặt nụ cười ngọt ngào lập tức biến mất. Cô căm giận đi đến sofa, ngồi xuống ôm cánh tay hơn dỗi.

Người đại diện Bạch Bạch nhìn thấy thế, hỏi: " Lại là có chuyện gì đấy?"


Ôn Thế Gia tức giận nói: "Còn có thể như thế nào! Tôi hiện tại vô cùng hối hận vì đã kí ở cái công ty này. "

Bạch Bạch cười cười, thờ ơ lắc đầu:" Cô đừng có vội, hiện tại với tuổi này cô là một ngôi sao nhỏ trong giới điện ảnh, kịch bản cũng toàn nhận mấy cái loại tầm thường, nhưng không cần sốt ruột, giữ vững hình tượng, đến thêm hai năm là sẽ tốt lên thôi."

"Vậy Kha Tước vì sao lại không phải là ngôi sao nhỏ trong giới điện ảnh?" Ôn Thế Gia lập tức hỏi.

"Đừng cùng cậu ta so đo, cậu ấy là con lai, vẻ ngoài liền dễ dàng làm cho người ta xem nhẹ tuổi tác. Minh tinh nam với nữ điều bất đồng, đối với fan nữ mà nói. Tuổi lớn là đại thúc, tuổi còn nhỏ là đệ đệ, ngôi sao nhỏ tuổi giống như con của mình. Còn với nữ thì lại khác, mười lăm mười sáu tuổi chỉ là một tiểu cô nương, fan nam cũng không có quá cuồng nhiệt. Cho nên cô đừng vội. Hơn nữa, cậu ta không phải vì tuổi trẻ mà lâm vào hố sâu, ngược lại lại càng ngày càng nổi. Ngoại hình là một phương diện, thực lực càng quan trong hơn. Cô không phát hiện cậu ta hiện tại không tiếp nhận kịch bản nữa hay sao? Mà chuyên tâm làm âm nhạc. Vậy cô? Cô cũng có thể phát đĩa nhạc? "

Ôn Thế Gia có chút chột dạ. Cô không hiểu lắm về âm nhạc. Nhưng mà miệng vẫn nói: "Cô nói muốn bảo trì hình tượng. Nhưng làm thế nào để bảo trì? Chỉ bằng mấy vai diễn nhỏ nhoi?"

Ôn Thế Gia càng nghĩ càng tức giận: "Đi, ghét bỏ tôi thanh âm không tót, không cần tôi đệm hát thì không nói

Thế nào mà ngay cả quay chụp mv cũng không cho tôi quay? Tôi càng không hiểu, mặc kệ như thế nào tôi với một nữ sinh trung học điều tốt hơn? Kha Tước là vừa giúp đỡ bạn học tạo lên hiện tượng lạ vừa nâng cao độ hot của mình?"

Bạch Bạch rất muốn nói cho Ôn Thế Gia, vị trí mà Kha Tước đang đứng đã không cần thiết phải dựa dẫm vào bất kì người nào để nâng độ hot lên, Kha Tước hiện tại chỉ chú ý đến chất lượng của tác phẩm phải được tốt nhất. Nhưng Bạch Bạch lại nghĩ lại, Ôn Thế Gia là tiểu công chúa cao ngạo, sẽ không đem lời thật lòng mà nói ra. Cô nói: " Vấn đề này tôi đã nghĩ qua. Thế Gia cô có nghĩ bây giờ tạm dừng việc quay phim, trở lại trường học để học?"

"Học?" Ôn Thế Gia mày nhăn lại: "Học vó ích gì, đọc sách có ích gì? Có thể giúp tôi nhận thêm vai diễn hoặc quảng cáo?"

Bạch Bạch dùng ánh mắt bao dung nhìn Ôn Thế Gia, nhẫn nại giải thích: "Cho dù là Kha Tước, cũng tạm thời không diễn nữa, đi đến trường học để học. Cô ở tuổi này có thể xoát một chút hảo cảm từ những bạn học,dù sao học sinh học nghệ thuật thi cao đẳng điểm không quá cao, vượt qua trúng tuyển mấy chục điểm có thể coi là học bá. Lúc trước Kha Tước từ chối đóng phim,lại quay về trường học không phải là để xoát hảo cảm sao? Không bằng cô cũng đi đi. Hơn nữa.... Không phải là muốn cọ Kha Tước để thêm nhiệt sao? Có thể chuyển đến trường học của cậu ta đi."

"Ai muốn cọ nhiệt độ với hắn? Tôi mới không hiếm lạ... "Ôn Thế Gia chột dạ nhỏ giọng than thở.

Bạch Bạch cười cười không vạch trần.

Ôn Thế Gia suy nghĩ trong lòng, rất nhanh đã đứng lên, ánh mắt sáng ngời, giống như thấy hy vọng. Bừng bừng khí thế nhìn Bạch Bạch, nói: "Tôi chuyển đến trường của cậu ta học, thậm chí chuyển tới lớp của cậu ta đi. Khi thời điểm fan chụp cậu ta, nói không chừng có thể dính thêm tôi nữa.... "

Ôn Thế Gia càng nghĩ càng cao hứng nhưng nàng rất nhanh suy sụp mặt, không vừa ý nói: "Bạch tỷ, cô đã quên tôi cùng Kha Tước không cùng một cấp."

"Cao nhất vẫn là cao nhị đối với cô khác nhau ở chỗ nào? Dù sao cô điều sẽ không... "


"Đúng đúng đúng!" Ôn Thế Gia vui vẻ: "Dù sao điều sẽ không, niệm cao nhất vẫn là thờ ơ cao nhị! Còn có thể tự dưng nhảy lớp! Như vậy càng giống học bá!"

Ôn Thế Gia đứng lên, càng không ngừng đi tới đi lui, trong đầu ảo tưởng về sau ở trường lên làm như thế nào.

Bạch Bạch một thân im lặng, ngồi trên sofa,nhìn tới nhìn lui Ôn Thế Gia đang đi đi lại lại. Cô nhìn thấu, Ôn Thế Gia có danh tiếng, có ngoại hình. Đáng tiếc.... Song thương không quá đủ. Ở cái vòng luẩn quẩn này, có thể may mắn có thể đứng lên cao nhưng muốn duy trì, vẫn là có chút khó khăn. Bạch Bạch lại an ủi bản thân,Ôn Thế Gia hiện tại mới mười lăm tuổi, có lẽ qua vai năm sẽ đỡ hơn.



Kha Tước tự mình đưa Khang Tiểu Ngư về nhà. Tài xế đem xe ở tiểu khu của Khang Tiểu Ngư thì dừng lại. Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước, hỏi: "Toàn bộ quay chụp đã xong rồi có phải không?"

"Cũng không sai biệt lắm. Hậu kỳ khả năng sẽ yêu cầu lại sửa mấy đoạn trong màn ảnh, nhưng không vội. Đến cuối tuần đi lọc âm là được rồi."

Khang Tiểu Ngư nhớ tới mình đã đáp ứng với mẹ rằng cuối tuần sẽ về nhà, vội vàng hỏi: "Là thứ bảy hay là chủ nhật? Tôi có một yêu cầu? Muốn một ngày rút ra để làm chuyện của bản thân."

"Một ngày là được, cậu cứ ấn định thời gian đi. " Kha Tước nói.

Khang Tiểu Ngư nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Tôi về nhà đây."

Kha Tước gật đầu.

Khang Tiểu Ngư cười cười, đẩy cửa xe đi xuống. Kha Tước ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Khang Tiểu Ngư, nhìn cô mới vừa vừa xuống xe liền run lập cập.

"Tiểu Ngư." Kha Tước cũng đi xuống dưới.

"Hả?" Khang Tiểu Ngư xoay người lại, nhìn Kha Tước. Đã 8 giờ nhiều, bầu trời đã là một mảnh đen kịt. Xa xa đèn đường rọi xuống làm sự tối tăm, cô đơn trở lên sáng lạn hơn. Ánh mắt Kha Tước làm nổi bật ra một loại nhan sắc khác.

Kha Tước lấy ra trong xe áo lông vũ đưa cho Khang Tiểu Ngư, nói: "Trời lạnh, mặc. "

Khang Tiểu Ngư nhìn Kha Tước đưa đến trắng áo lông vũ màu trắng, cô không tiếp nhận mà chỉ cười cười, nói: "Tôi đã đến của của tiểu khu rồi, rất nhanh sẽ đi đến nhà, không cần đâu."


"Vậy cũng được." Kha Tước thu tay, "Ngày mai gặp."

"Ngày mai gặp......" Khang Tiểu Ngư xoay người, đi vào tiểu khu. Đi được một đoạn, cô quay đầu lại, nhìn xe của Kha Tước rời đi. Cô cứ đứng đó, nhìn xe của Kha Tước chạy dọc theo ngoại lộ của tiểu khu,đi đến cuối rồi quẹo vào, thẳng đến nhìn không thấy nữa, Khang Tiểu Ngư mới thu hồi lại tầm mắt.

Cô buông con mắt xuống, bỗng nhiên trong lòng lại thấy hơi mất mát.

Hôm nay việc quay chụp đối với cô mà nói, giống như một giấc mộng. Cô thật sự ảo tưởng chính mình là cô gái trong phim kia, cho nên mới có thể diễn ra một cách chân thật như vậy.Chính là quay chụp đã kết thúc, cô vẫn là cô. Ngày mai mọi sự đều sẽ khôi phục như bình thường lui, cô vẫn là một cô gái của Minh Nhã Trung Học. An an tĩnh tĩnh Khang Tiểu Ngư.

Khang Tiểu Ngư hít vào một hơi, nói với chính mình sẽ đem chuyện ngày hôm nay hoàn toàn quên mất. Ngày mai đi học, muốn làm ra vẻ cái gì cũng chưa phát sinh và thái độ khi đối mặt Kha Tước sẽ giống như mọi khi.

Khang Tiểu Ngư khóe miệng lại cười rộ lên, xoay người về nhà.

Nàng mới vừa quay người lại, liền kinh sợ.

"Khang, Khang Hành?"

Khang Hành mặt tối sầm, đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm Khang Tiểu Ngư.

Khang Hành một "Hừ" một tiếng, xoay người bước đi. Khang Tiểu Ngư vội vàng chạy chậm vài bước đuổi theo, đi theo Khang Hành ở phía sau. Cô định mở miệng nói chuyện, lại là khi nhìn Khang Hành mặt tối sầm, đành phải đem lời nói nuốt xuống, trầm mặc không lên tiếng mà đi phía sau.

Mở cửa nhà, hương khí lập tức xông vào mũi.

Khang Tiểu Ngư hướng tới phòng bếp liếc nhìn xung, vui vẻ nói: " Anh rể, anh lại làm cá!"

"Hai người đi xem TV một lát đi, rất nhanh sẽ được ăn cơm." Lục Trầm Hòa đang vội, đầu cũng không ngẩng lên.

"Tuân mệnh!"

Khang Tiểu Ngư vui vẻ mà đi rửa sạch tay, thời điểm trở lại phòng khách,đã thấy Khang Hành ngồi ở sô pha, sắc mặt vẫn như cũ âm u. Khang Tiểu Ngư do dự một chút, đi qua đi ngồi bên cạnh Khang Hành.

"Anh, Anh đến đây lúc nào thế? Thật khéo nha, vừa lúc ở dưới lầu lại gặp được!"

Khang Hành vừa nhìn Khang Tiểu Ngư liếc mắt một cái, bỗng nhiên đứng lên, đi nhanh ra ngoài.


Hắn đi tới cửa, một bên là động tác vô cùng thô lỗ mà đổi giày, một bên tức giận nói: "Tôi về nhà!"

Khang Tiểu Ngư đứng lên, mờ mịt mà nhìn cánh cửa bị Khang Hành đóng sâpn lại.

"Lại làm sao vậy......" Khang Tiểu Ngư bất đắc dĩ thì thầm.

Lục Trầm Hòa đem cá để xuống, đặt ở trên bàn cơm, nói: "Anh em cả buổi chiều ở lại đây, lại còn không chịu lạnh xuống dưới lầu chờ em về. Gọi điện thoại cho em cũng không nghe máy."

Khang Tiểu Ngư ngây ngẩn cả người, không phải ở dưới lầu trùng hợp gặp,là Khang Hành đứng dưới lầu chờ cô? Về phần điện thoại tại sao lại không nghe máy, đó là bởi vì cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến quay chụp nên đã để điện thoại theo chế độ im lặng.

"Anh của em mang cho em cái gì đó đặt ở trong phòng đấy. "

Khang Tiểu Ngư vội vàng đi vào trong phòng. Trên bàn học có một bộ quần áp mới, một cái túi sách mới, mấy quyển vở. Đặt ở trên cùng là sách luyện tập tiếng Anh, là môn cô yếu nhất. Mà ở trang sách còn có mấy trăm tiền, tựa như là sợ Khang Tiểu Ngư nhìn không thấy, cố ý lộ ra một góc hồng hồng.

Khang Tiểu Ngư lập tức xoay người chạy đến ban công, đem cửa sổ đẩy ra, nhìn bốn phía xung quanh. Rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh của Khang Hành.

Cô lên tiếng gọi: "Ca! Ca!"

Khang Hành để hai tay trong túi áo, cúi đầu đá hòn đá nhỏ ở ven đường, nghe thấy giọng của Khang Tiểu Ngư, khóe miệng hơi gợi lên. Anh ho nhẹ một tiếng, đem mặt mày hớn hở thu hồi lại, mới lười biếng xoay người, nhìn Khang Tiểu Ngư đứng ở cửa sổ.

Khang Tiểu Ngư liều mạng hướng về phía anh vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Ca, trở về ăn cơm đi."

Khang Hành lập tức nhíu mi, không kiên nhẫn hét lên: "Đem cửa sổ đóng lại."

Không biết trời đang rất lạnh hay sao? Nhỡ chẳng may bị đông lạnh thì làm sao bây giờ.

**

Cái chương này nó dài dã man ấy. Nên ta sẽ chia làm hai nhé. Vốn dĩ là không muốn như vậy đâu. Nhưng mà đợi làm xong chương này các bạn sẽ đợi lâu quá. Bởi vì có những bạn ủng hộ nên ta mới ngoi lên ấy.

Cám ơn các bạn nhiều 😊😊

Vẫn câu nói cũ. Có bạn nào hứng thú với edit truyện không??

Vote ủng hộ đi!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui