Ngủ Với Cậu Cùng Bàn

Trên bàn ăn, Khang Tiểu Ngư cắn cắn đũa, vụng trộm liếc nhìn Lục Trầm Hòa ngồi ở đối diện cô. Lục Trầm Hòa ăn xong, buông bát đũa xuống thì Khang Tiểu Ngư cũng vội vàng buông bát đũa xuống, nhìn Lục Trầm Hòa, nói: " Anh rể, em có chuyện muốn nói với anh."

"Nói đi. "

"Cái này.... Anh có biết Kha Tước sao?"

" Biết, là một đại minh tinh." Lục Trầm Hòa gật đầu.

Khang Tiểu Ngư nở một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không nghĩ tới, anh rể lại biết cậu ấy... "

"Không mấy năm nay em luôn thích nghe bài hát của cậu ta sao? Album một cái cũng không thiếu." Lục Trầm Hòa nói.

Khang Tiểu Ngư ngẩn ra, hóa ra anh rể vì cô mới biết Kha Tước...

Khang Tiểu Ngư cắn cắn môi: "Cái này... Kha Tước đang học ở Trung Học Minh Nhã, hơn nữa lại học cùng lớp với em."

Lục Trầm Hòa có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Khang Tiểu Ngư một cái.

"Cậu ấy gần đây muốn ra một album mới, sau đó muốn em đi quay chụp mv... " Khang Tiểu Ngư dè dặt nói, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lục Trầm Hòa: "Vốn là nói ngày mai đi, không nghĩ tới lúc từ giáo đường trở về vừa vặn gặp được cậu ấy, thế là đi luôn. Vừa nãy ở bên ngoài, anh rể thấy chiếc xe kia đó chính là xe của Kha Tước. Cậu ấy lái xe đưa em về! A... Hôm nay đi thử âm, ngày mai muốn đi quay chụp. Cái này... Anh không phản đối chứ?"

Khang Tiểu Ngư lại vội vàng bổ sung: "Anh rể, không phải em đi khônh công. Em quay nói quay chụp mv người mẫu cũng phải có mấy ngàn thù lao."

Lục Trầm Hòa thở dài, chưa nói chuyện này, ngược lại nói: " Em cầm mấy tờ đơn xin việc là có việc gì xảy ra?"

"A?" Khang Tiểu Ngư không rõ chân tướng. Cô nỗ lực nghĩ, mới nhớ ra bản thân cầm tờ thông báo tuyển dụng trở lại, thời điểm cô thu thập sách vở, hình như nó để trên bàn học... "

"Em... " Khang Tiểu Ngư cúi đầu: "Em là muốn lợi dụng thời gian không đi học tìm một việc làm kiếm tiền để sinh hoạt."

Khang Tiểu Ngư ngữ khí có chút chột dạ.

"Tiểu Ngư, em còn có một năm nữa là thi cao đẳng. Chương trình học trong trường cũng rất căng thẳng, anh không hy vọng em giành thời gian để đi tìm một công việc để làm. Nếu em muốn kiếm tiền, có thể để đến khi thi vào đại học. Đến lúc đó, anh không phản đối. Nhưng không hy vọng em bỏ phí thời gian làm mấy việc này, anh có thể cùng em đọc sách, cái nào khó hiểu có thể hỏi anh."

Lục Trầm Hòa chỉnh lại từ ngữ, hỏi lại: "Chúng ta không phải là người một nhà sao?"

Khang Tiểu Ngư cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng là... Nhưng là em chỉ là muốn thử năng lực làm việc của mình một chút. Không nghĩ phiền toái gì cũng làm ảnh hưởng đến anh... Vài năm này, nhưng phiền toái em đem lại cho anh đã rất rất nhiều rồi...! "

Nói xong, Khang Tiểu Ngư vành mắt có chút đỏ.


Tuy rằng cô biết tất cả điều bởi vì chị cô, nhưng là cô thật tâm cảm kích Lục Trầm Hòa. Bốn năm này ở nhà anh, tiền học phí tất cả điều do anh chi trả. Trong lòng cô có chút xấu hổ. Nhất là bây giờ chị cô đã mất, cô càng ngượng ngùng vì những phiền toái của mình ảnh hưởng đến anh. Làm cho anh vì cô mà chi trả học phí lớn, còn làm phiền anh hơn mười giờ điều đến chở cô tan học về nhà. Cô thật sự lo lắng những thứ này làn ảnh hưởng đến sinh hoạt của anh. Khang Tiểu Ngư cảm thấy rất áy náy.

Lục Trầm Hòa lùi một bước, nói: "Như vậy đi, nếu em cảm thấy mình phải dùng nhiều tiền, có thể cứ tạm thời yên ổn học tập, chờ em tốt nghiệp rồi trả anh, thấy thế nào?"

Khang Tiểu Ngư đôi mắt đo đỏ nhìn anh.

Lục Trầm Hòa trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói: Tiểu Ngư, tuy răng chị em đã mất. Nhưng cô ấy vĩnh viễn vẫn sống trong lòng chúng ta không phải sao? Cho dù cô ấy đã mất, chúng ta cũng vĩnh viễn là một người một nhà không phải sao? Em kêu anh một tiếng anh rể, anh sẽ luôn coi em là em gái mà chăm sóc cho em."

Bỗng dưng nhớ tới Khang Tiểu Linh, Lục Trầm Hòa trong cổ họng hơi ngạnh, anh đem cảm xúc áp chế xuống, nói: " Hai chị em em từ nhỏ ở tại cô nhi viện, sau này Khang gia lưu lại chị em, chị em sống chết không đồng ý, bởi vì luyến tiếc em. Cho đến khi Khang gia thỏa hiệp cho em theo cùng, cô ấy mới bằng lòng đi vào Khang gia. Đối với chị em mà nói, em là người quan trọng nhất trên đời. Cho nên, từ nay về sau em cũng là người quan trọng nhất của anh. Anh sẽ thay thế chị em chăm sóc em thật tốt! "

Nước mắt trong mắt Khang Tiểu Ngư lã chã rơi xuống. Cô liều mạng lấy tay lau đi, bởi vì chị không thích cô khóc, anh rể cũng nói làm người phải kiên cường, không thể dễ dàng khóc.

Nhưng mà nước mắt sao lại nhiều như vậy chứ, cô lau mãi mà vẫn không hết.

Cô gật đầu, liều mạng gật đầu.

" Tiểu Ngư ngoan, đừng khóc." Lục Trầm Hòa mở miệng, dỗ dành cô. Anh đứng lên, cầm khăn giấy đi đến trước mặt Khang Tiểu Ngư lau nước mắt cho cô.

Khang Tiểu Ngư khóc một hồi lầu, nước mắt mới không ngừng rơi. Cô nhẹ nhàng thở ra, nói với Lục Trầm Hòa: "Anh rể, em biết rồi. Em sẽ cố gắng học tập, sẽ không phân tâm nữa."

"Ừ. " Lục Trầm Hòa nở nụ cười: "Đây là chưa đánh đã khai. Chắc hẳn gần đây lên trường cũng không chú tâm nghe giảng."

Khang Tiểu Ngư mím môi, đứng lên thu dọn bàn ăn.

Lục Trầm Hòa dựa vào bàn ăn nhìn bóng lưng Khang Tiểu Ngư rửa bát, nháy mắt sinh ra ảo giác, hình như là Khang Tiểu Linh đã trở lại, đang đứng kia vụng về rửa bát.

Lục Trầm Hòa ánh mắt hơi hốt hoảng, anh dời mắt đi, đè nén cảm xúc lại, đi vào trong phòng bếp nói: "Không cần em làm việc này, trở về học tập đi."

Khang Tiểu Ngư do dự một lúc, mới gật đầu: " Vâng, em đi làm đề."

Khang Tiểu Ngư mới đi khỏi phòng bếp. Lục Trầm Hòa cong eo rửa chén, đưa lưng về phía Khang Tiểu Ngư nói: "Chuyện quay chụp mv nếu không ảnh hưởng đến học tập, em muốn đi thì đi. Nhưng là không phải bởi vì kiếm được mấy ngàn thù lao mà bởi vì thích mới làm. Anh nhìn ra em rất thích đại minh tinh kia."

Khang Tiểu Ngư lập tức bày ra bộ mặt vui vẻ, miệng cười thật to: "Hôm nay nhất định em sẽ làm thật nhiều đề."

Cô vui vẻ chạy về phòng, đưa mắt nhìn về phía Lục Trầm Hòa, ánh mắt cam đoan: "Anh rể, lần thi học kì đầu tiên, em nhất định làm bài thật tốt! Không, sau này mỗi một cuộc thi điều phải đạt điểm tốt nhất."


Lục Trầm Hòa "A" một tiếng, cười: "Anh rể chờ đợi tin tức của em."

Khang Tiểu Ngư trở về phòng, nhìn trên giá sách lấy ra một quyển Tiếng Anh, nghiêm cẩn mỗi một trang đọc lý giải. Cô vừa xem xong tám trang, điện thoại liền vang lên.

Nhìn trên màn hình lóe ra: " Mẹ" hai chữ *,Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, mới nhận cuộc gọi.

*Ở Trung Quốc từ mẹ được viết thành 妈妈- Có hai từ.

"Mẹ."

"Không ảnh hưởng đến việc học tập của Tiểu Ngư chứ?"

Khang Tiểu Ngư nhìn nhìn quyển sách mở trên bàn, nói: "Không ảnh hưởng đâu ạ, con vừa mới làm xong đề, chuẩn bị đi nghỉ ngơi."

"Vậy là tốt rồi. Mẹ gọi cho con là có chuyện muốn nói, tiền học kỳ và sinh hoạt đã cho người gửi qua. Mấy ngày hôm trước có chút việc trì hoãn, mới không gửi được, có ảnh hưởng gì đến con không?"

Khang Tiểu Ngư sửng sốt, vội vàng nói: "Không có! Không có! Con vẫn còn tiền để sinh hoạt, đến trường không phải tiêu gì... "

"Vậy là tốt rồi." Điện thoại bên kia nhẹ nhàng thở ra, "Học phí không thấp,giao con cho anh rể, đã nợ anh rể rất nhiều tiền. Nếu sinh hoạt phí không đủ hoặc muốn mua tư liệu để học tập, con cứ gọi điện thoại cho mẹ."

Khang Tiểu Ngư nắm chặt điện thoại trong tay, chịu đựng sự khó chịu muốn khóc, nỗ lực cười nói: "Con biết, con biết. Nếu có yêu cầu gì nhất định sẽ gọi cho mẹ."

"Đúng rồi, Tiểu Ngư có phải đã rất lâu rồi vẫn chưa đi mua quần áo mới? Ngày mai về nhà, mẹ cùng con đi mua quần áo. "

Khang Tiểu Ngư buột miệng thốt ra: "Không cần đâu, còn có rất nhiều quần áo."

Điện thoại bên kia lâm vào trầm mặc.

Khang Tiểu Ngư lại vội vàng nói: "Mẹ, ngày mai còn có chút việc, đã hẹn xong rồi. Để cuối tuần sau con trở về thăm mẹ với ba có được không?"

Khang Tiểu Ngư dè dặt cẩn trọng nói.

"Được, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con là tốt rồi. Nói xong rồi, cúp máy nhé. Phải học tập thật tốt, có biết không?"


"Vâng, nhất định."

Treo điện thoại, Khang Tiểu Ngư nắm điện thoại trong tay thật lâu không buông ra. Kỳ thực mẹ đối với cô cực kì tốt, lúc cô và chị vẫn chưa chuyển ra ngoài, chi phí ăn mặc điều là do mẹ cung cấp. Cho dù sau này chuyển ra ngoài, hai chị em Khang Tiểu Ngư có hai tiền học phí điều là mẹ chi trả. Chính là sau này có điểm ngoài ý muốn, nhất là Khang Tiểu Ngư đi học ở trường học tư nhân,học phí rất nhiều. Trong nhà cũng không phải là nhà có nhiều tiền, Lục Trầm Hòa mới trực tiếo gánh tiền học phí của Khang Tiểu Ngư lên người mình. Dù sao lúc trước bản thân Khang Tiểu Ngư muốn học chung tiếp, là Lục Trầm Hòa cực lực đưa cô đến Trung học Minh Nhã.

Cho dù phụ mẫu có đối với Khang Tiểu Ngư tốt như thế nào, Khang Tiểu Ngư khi đối mặt với bọn họ điều luôn dè dặt cẩn trọng. Nhất là ở Khang Hành vừa về nhà.

Hình như đối đãi như vậy không thuộc về cô, sợ mất đi, lại luyến tiếc.

Nhân tổng là như thế, càng thiếu cái gì lại càng để ý cái đó.

Khang Tiểu Ngư mân khởi khóe miệng, cửa sổ thủy tinh trước bàn học lộ ra một khuôn mặt thật to, tươi cười. Cô đã so với nhất nhiều người đã là may mắn, không phải sao?

Bỗng nhiên nhớ tới một chuyện gì đó, Khang Tiểu Ngư đi vào trong phòng khách, hôm nay mặc áo khoác dài sờ sờ vào trong túi, lấy ra quả bóng bay, một lần nữa trở về phòng, dè dặt cẩn trọng đem nó vào trong vở, thu vào ngăn kéo.



Sáng sớm hôm sau, Khang Tiểu Ngư rất sớm đã đi xuống. Cô lo lắng đánh thức Lục Trầm Hòa, rồi đi rửa mặt. Cô đứng trước gương, cẩn thận đánh giá bản thân mình trong gương.

Có phải hay không cần hóa trang?

Nhưng cô sẽ không a~!

Không đúng... Hẳn là ở chỗ quay chụp đã có chuyên gia trang điểm cho cô hóa trang đi?

Vậy hôm nay cô lên mặc gì?

Ngày hôm qua là vì vựa vặn mặc lễ phục của phù dâu, đối với màn anh nhưng mà lại thích hợp. Nhưng hôm nay cô lên mặc gì? Tuy rằng hôm qua nói với mẹ bản thân có rất nhiều quần áo, kỳ thực cả ngày điều mặc đồng phục, làm gò có cái nào đẹp mắt.

Khang Tiểu Ngư đang do dự, điện thoại đặt trên bàn trà bỗng rung lên. Khang Tiểu Ngư vội vàng đi qua lấy di động, do Kha Tước gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô rằng xe đã đến.

Khang Tiểu Ngư "Ai u" một tiếng, làm gì có thời gian so đo mặc quần áo gì, tùy tiện mặc một chiếc quần jeanr, áo lông màu trắng cùng áo khoác, rồi chạy chậm xuống lầu.

Khang Tiểu Ngư một hơi chạy xuống dưới lầu, liếc mắt nhận ra xe Kha Tước. Cô chạy chậm đến chỗ xe, cửa xe nhìn thấy cô đến mà mở ra. Khang Tiểu Ngư có chút kinh ngạc, nhìn Kha Tước ở trong xe, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Làm sao mà cậu cũng đến rồi?"

"Tiện đường." Kha Tước đem bánh mì và sữa đậu nành trong tay đưa cho Khang Tiểu Ngư: "Sớm như vậy, hẳn là chưa ăn sáng đi."

"Cám ơn... " Khang Tiểu Ngư cầm lấy sữa đậu lành, một tay cầm ống hút cắm xuống nhưng cô cắm hai lần cũng không phá được, đầu ống hút lại cong.

Khang Tiểu Ngư nghe thấy người bên trong - Kha Tước nở nụ cười, Khang Tiểu Ngư cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

"Đưa tớ đi." Kha Tước tiếp nhận sữa đậu lành trong tay cô, dễ dàng đem ống hút cắm vào, rồi một lần nữa đưa cho cô.


"Cám ơn... "

"Kha Tước cau mày, bỗng nhiên ở gáy cô vỗ nhẹ nhẹ một chút, cười nói: "Cô gái này, sao lại khách khí như vậy."

"Cũng không có... " Khang Tiểu Ngư cúi đầu hút một ngụm sữa đậu nành.

Vô cùng ngọt, là cô không có hưởng qua ngọt.

Khang Tiểu Ngư trong lòng cộng lại, cũng không biết bí quyết của nhà bán sữa đậu nành...



Đến phòng làm việc, Kha Tước trực tiếp đem Khang Tiểu Ngư giao cho Tiểu Mẫn. Bảo Tiểu Mẫn đưa cô đi hóa trang và trọn trang phục.

Khang Tiểu Ngư đi theo tiểu Mẫn về hướng phòng hóa trang, cô quay đầu liếc mắt nhìn Kha Tước đang đứng cùng một chỗ với một nữ ca sĩ. Khang Tiểu Ngư ở trên tivi gặp qua cô gái này, người này tự xưng là tiểu sư muội của Kha Tước.

Khang Tiểu Ngư nhìn lên mặt nữ ca sĩ nhiều một lát, thật xinh đẹp.

Cô nghĩ nghĩ, nữ ca sĩ kia gọi là gì ấy nhỉ? À... Giống như là Ôn Thế Gia.

Thợ hóa trang chỉ trang điểm sương sương cho Khang Tiểu Ngư, đem tóc cô đang cột đuôi ngựa thả xuống,rủ trên vai. Lúc thợ hóa trang đưa trang phục cho Khang Tiểu Ngư, cô có sửng sốt một chút.

Đó là bộ áo ngủ màu trắng.

Tuy rằng có mặc quần dài cũng không lộ. Nhưng Khang Tiểu Ngư là có chút ngoài ý muốn.

Khang Tiểu Ngư thay xong trang phục, đi theo tiểu Mẫn vào studio, đập vào mắt, chính là một chiếc giường lớn.

"Đi lên đi." Đang xem chụp ảnh, J tỷ quay đầu nhìn cô một cái.

Khang Tiểu Ngư vừa đã nge tiểu Mẫn nói, hóa ra J tỷ là đạo diễn. Cô đi qua, quy củ nói một tiếng: "Chào J tỷ.", sau đó cố lấy dũng khí hỏi: "Em phải làm gì ạ?"

J tỷ nâng cằm, ánh mắt nhìn ra chỗ giường lớn: " Lên giường nằm ngủ, Kha Tước đến sẽ kêu em rời giường."



"

Chương khá dài, edit có hơi lâu. Vốn là định hôm qua sẽ đăng nhưng lại không đủ thời gian edit. Bình thường là một tuần hai chương nhưng tuần sau tớ phải thi nên chưa biết được. 😊

Ủng hộ tớ nha các cậu. Cần lắm những lời động viên 😊😊


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui