Editor: Moriuchi Eira
Lục Tâm Noãn nói năng lộn xộn như muốn phát tiết cái gì đấy.
"Nhưng em cũng là người vô tội......!Khi đó...!thật sự không còn cách nào khác mà......"
"Mẹ vẫn luôn tự trách mình, em đã đưa mẹ đi giải khuây những hai tháng để mẹ đỡ dằn vặt hơn.
Bây giờ vì để trả nợ mà mẹ mới phải bất đắc dĩ đến công ty của chú làm thêm, lương rất thấp......"
Lục gia ở Vu Thành cũng được coi là một gia tộc có tiếng tăm, năm đó dựa vào việc buôn bán mở nhà xưởng, nay đã phát triển thành một trong mười thế gia giàu có bậc nhất Vu Thành.
Nhưng phú quý tới đâu thì gia đình chú hưởng, còn chi thứ nhất bọn họ đến người bình thường còn không bằng.
Muốn mượn tiền nhà chú để trả nợ sao? Nằm mơ.
Thứ duy nhất bọn họ được hưởng ké chắc cũng chỉ có thân phận là người Lục gia thôi.
"Dù gì chúng ta cũng là người một nhà mà...!"
Lục Miên hư hư thực thực nghe thấy tiếng nức nở, cô khẽ nheo mắt.
Cô đã làm gì đâu, sao Lục Tâm Noãn lại khóc rồi?
Lục Miên không hiểu lắm, kiên nhẫn của cô có giới hạn, chợt nghĩ đến cái gì đó, cô cong miệng cười tà khí.
Cô đang cười, một nụ cười tàn nhẫn khiến người nhìn không khỏi lạnh sống lưng.
Tựa như mùa đông băng giá nơi Bắc cực đầy gió và nắng, nhìn thì rất ấm áp, nhưng thực chất lại lạnh đến thấu xương.
"Đừng khóc nữa." Lục Miên lật lật sách nhìn Lục Tâm Noãn: "Bị mẹ nhìn thấy, tôi sẽ xui xẻo."
"..." Lục Tâm Noãn không ngờ rằng Lục Miên sẽ nói thế, cô ta cắn môi, sắc mặt đỏ lên.
Cô ta đã tận tình khuyên bảo các kiểu, diễn kịch mệt gần chết, ai dè chưa diễn xong đã bị Lục Miên phá nát, cuê một cục.
"Ăn cơm thôi!"
Tiếng Phó Mạn gọi xuống ăn cơm vô tình làm giảm bớt sự xấu hổ của Lục Tâm Noãn.
Cô ta lau nước mắt, chạy được mấy bước rồi nói vọng lại: "Chị hãy nghĩ cho mẹ tí đi! Nhanh nhanh còn xuống ăn cơm!"
Trên bàn bày biện ba đĩa thức ăn và một bát canh.
Ngoài ra còn có hai cái hamburgers...
Một bàn ba người ăn, cũng được coi là nhiều đi.
Ba Lục - Lục Tri Trai không ăn tối ở nhà.
Lục Miên, Lục Tâm Noãn lần lượt ngồi xuống.
Bầu không khí...!lại âm u quỷ dị.
Hamburger được đưa đến trước mắt Lục Miên, Phó Mạn xoa tay nói: "Đây là món con thích nhất, mẹ đã làm hai cái, con thử ăn xem.
Cái này so với ở ngoài thì sạch sẽ hơn nhiều, cùng giàu dinh dưỡng hơn nữa."
Lục Miên không thèm khách khí, cô cầm một cái hamburger, thong thả ăn.
Vốn dĩ cách ăn hamburger không được đẹp cho lắm, nhưng khi cô ăn lại đẹp đẽ đến lạ, khóe miệng không may còn bị dính một miếng salad, lại tựa như bức tranh được người ta tỉ mỉ vẽ thành.
Cô im lặng khi ăn, không nói một lời nào hết.
Phó Mạn hạ miệng, tâm sự nặng nề, cảm xúc phức tạp.
Bà gian nan nhìn về ghế chủ vị, đáy mắt mang theo sự u oán không cam lòng.
Con gái lớn không lo không được, ngay cả chồng cũng làm bà lo lắng.
Lục Tri Trai quản lí một nhà xưởng tồi tàn ở nơi xa, mười ngày nửa tháng may ra mới về nhà được một lần.
Mà ông ta cũng có muốn về nhà đâu.
Cuộc hôn nhân của Lục Tri Trai và Phó Mạn đã rạn nứt từ lâu, cuộc sống nghèo khổ có nhiều nỗi lo, hai người đã sớm muốn ly hôn rất nhiều lần.
Nhưng Phó Mạn cảm thấy ly hôn rất mất mặt, bà kiên quyết không đồng ý, lôi qua kéo lại mới không ly hôn.
Từ đó về sau, Lục Tri Trai rất ít khi về nhà, đối xử với bà cũng rất lạnh nhạt.
Ngay cả khi biết tin Lục Miên được cứu về bình an, ông ta cũng chưa từng về.
Phó Mạn là một phụ nữ có xuất thân tầm thường nên bà có tư tưởng hết sức bảo thủ, vô cùng coi trọng danh dự.
Cuộc hôn nhân dù có cay đắng cỡ nào thì bà vẫn nhẫn nhục chịu đựng, cắn răng mà nuốt vào bụng.
Thật may mắn làm sao, bà còn có Lục Tâm Noãn...
Chờ Tâm Noãn tốt nghiệp cấp ba, thi vào đại học trọng điểm, gả cho một gia đình tốt thì sẽ không ai dám coi khinh bọn họ nữa.
Còn con gái lớn......
Phó Mạn nhớ tới cuộc điện thoại chiều nay, bà không khỏi đau đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...