"Sao? Anh nói Madam Mã không phải hung thủ tấn công Vương Chính Hồng?" Lương Tiểu Nhu kinh ngạc hỏi Cao Ngạn Bác, người vừa mới kéo cô ra khỏi phòng thẩm vấn.
"Đúng vậy. Bên anh đã điều tra ra. Dấu vân tay ngón cái của Madam Mã lưu lại trên phần tay cầm của cây gậy bóng chày. Tư thế như vậy tuyệt đối không phải là động tác tấn công, mà là cầm gậy đưa cho người ta." Cao Ngạn Bác nhìn vẻ mặt vẫn còn nửa tin nửa ngờ của Lương Tiểu Nhu, cười an ủi. "Nhiều khi vị trí xuất hiện vân tay còn quan trọng hơn cả vân tay nữa. Huống hồ Madam Mã cũng đã nói cây gậy này là do cô ấy tặng cho Vương Chính Hồng. Vật chứng và khẩu cung đều trùng khớp. Có lẽ Madam Mã vô tội."
Anh vỗ vỗ vai cô, "Bây giờ chứng cứ thay đổi, hướng điều tra cũng phải thay đổi theo."
Lương Tiểu Nhu thở dài, "Em biết rồi."
Cô chậm rãi đi tới phòng thẩm vấn, mở cửa. "Xin lỗi Madam Mã, tôi không còn gì để hỏi. Cô có thể đi. Cám ơn."
Đúng như Tiểu Nhu nghĩ, trên mặt Mã Lạc Xuyên hiện lên nét cười lạnh lùng châm chọc. "Mới đó Tổ Trọng án đã làm sáng tỏ chuyện này rồi sao? Hiệu suất làm việc cũng cao lắm, vất vả rồi." Mã Lạc Xuyên nói xong đứng lên, bước ra phòng thẩm vấn. Lúc đi lướt qua Lương Tiểu Nhu, cô kề vai nói nhỏ: "Nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn Sếp Cao chứ nhỉ."
Lương Tiểu Nhu trợn mắt, không dám tin nhìn hướng người kia rời đi. Đây là ý gì?
Cao Ngạn Bác cầm tài liệu đi tới, thấy Tiểu Nhu vẫn đứng ở cửa ngẩn người không nhúc nhích, cảm thấy hơi lạ. Anh quơ quơ tay trước mặt cô, "Tiểu Nhu, sao vậy?"
Lương Tiểu Nhu khôi phục tinh thần, "Không có gì."
"Anh tan sở rồi, cùng đi ăn tối đi?"
Nghe vậy, Lương Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn anh. Bên tai lại vang lên câu nói của Mã Lạc Xuyên lúc đi qua cô, đột nhiên Tiểu Nhu cảm thấy có chút phiền lòng. Cô thấp giọng nói: "Em còn có việc, không đi được." Lời còn chưa dứt, cô đã xoay người rời đi.
Cao Ngạn Bác nhún vai, vẻ mặt không hiểu.
Trở về nhà, Lương Tiểu Nhu gặp cậu em Tiểu Cương và Thinh Thinh đều ở đây. Hai người ngồi đối diện, cùng nhìn chằm chằm một đĩa thịt hun khói Tây Ban Nha, lâu lâu lại nói rì rầm gì đó.
"Hai đứa không lo ăn đi, ngồi nhìn làm gì?" Lương Tiểu Nhu rót cho mình một ly rượu vang, ngồi xuống, nhìn hành động của hai người này cảm thấy khó hiểu. Không lẽ tụi nó muốn nghiên cứu xem trên thịt hun khói có lông dài hay không?
"Em thích ăn nhất là thịt hun khói Tây Ban Nha, nhưng mà em lại sợ mập. Lỡ em ăn nhiều quá bị mập ra, anh Sâm không chịu cưới em thì phải làm sao?" Lâm Thinh Thinh nhéo nhéo mặt, nhìn như cực kì rối trí.
Nhìn cô bé kia khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay, Lương Tiểu Nhu cười cười, tỏ vẻ bó tay luôn. Cô quay sang hỏi cậu em hiếu động, "Còn em? Sao cũng không ăn?"
"Món thịt hun khói Tây Ban Nha này là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà em đã làm. Em sợ ăn xong không còn nữa. Thấy tiếc quá đi." Lương Tiểu Cương vừa nói giọng shota* vừa như muốn dán mặt vào đĩa thịt, dạt dào cảm xúc thâm tình chân thành.
*shota: một khái niệm trong truyện tranh Nhật Bản, chỉ các bé trai.
"..." Mệt hai đứa này, một đứa thích giả loli*, đứa kia muốn làm shota. Sao không sáp thành một đôi luôn đi!
*loli: tương tự shota, chỉ các bé gái.
Lương Tiểu Nhu hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới "đôi trẻ dở hơi" này nữa. Mà kể ra thì nhờ hai người này nhộn nhạo nãy giờ, những chuyện phiền lòng trước khi về nhà cũng nhẹ đi không ít. Cô duỗi người, dựa vào ghế sa lông, một mặt thưởng thức rượu vang, mặt khác lại trầm ngâm suy tư điều gì.
Rối rắm xong một hồi, Lâm Thinh Thinh vẫn quyết định cứ ăn rồi tính sau, mập ốm gì đó đều như mây trôi, dù sao A Sâm cũng không dám chê mình. Cô vui vẻ lấy nĩa xiên một miếng thịt, đang đưa tới miệng thì khóe mắt chợt nhìn đến Tiểu Nhu. Chị ấy đã ngồi im lặng một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc. Cô buông nĩa hỏi: "Chị Tiểu Nhu, vẫn đang suy nghĩ vụ án kia sao?"
"Hở?" Lương Tiểu Nhu nhấp một ngụm rượu, "Ừm. Hiện tại đã tra ra vụ Vương Chính Hồng và Madam Mã không có liên quan, có nghĩa là manh mối này đã mất rồi. Còn vụ bartender Trần Tử Thành, chị đã điều tra 13 người cùng anh ta chơi đánh trận hôm đó, họ cũng rất trong sạch, không có khả nghi. Ngoại trừ một cô nói là nghe được tiếng ù ù đau tai, những người còn lại đều không vấn đề gì, không biết có liên quan không."
"Liên quan tới chị đó." Lương Tiểu Cương đang say sưa nhìn ngắm đĩa thịt hoàn mỹ, đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu không rõ đầu đuôi.
"Gì chứ?" Lương Tiểu Nhu không hiểu.
"Nè nha, là ai kêu ba đi Bắc Kinh chơi? Là ai ở trước mặt ba hứa sẽ chăm sóc thật tốt thằng em này đây? Cuối cùng thì sao?" Lương Tiểu Cương đứng dậy ngồi vào bên người Tiểu Nhu, cánh tay dài ôm cổ cô, đầu dựa vào, mặt làm bộ ai oán. "Không phải tất cả đều là em làm sao? Nấu cơm nấu canh, giặt đồ cho chị, lại còn lau nhà nữa. Nếu không liên quan tới chị thì liên quan tới ai đây?"
Lương Tiểu Nhu cảm giác toàn thân nổi da gà. Thanh niên 24 tuổi rồi mà mở miệng ra nói là y như đứa bé không được cho kẹo vậy. Bộ thật sự muốn làm shota siêu cấp đáng yêu sao trời! Nhưng mà phải công nhận Tiểu Cương nói cũng có lí. Dạo trước do ngại ba cô cứ hỏi hoài chuyện Ngạn Bác, Tiểu Nhu mới dụ dỗ ông đi thăm nhà họ hàng ở Bắc Kinh cho đỡ buồn. Hình như cô cũng có nói là sẽ chăm sóc cho Tiểu Cương đàng hoàng. Ai dè lại xảy ra quá nhiều vụ án, cô bận như vậy làm sao có thời gian làm bảo mẫu đây, chưa kể đối tượng còn là đứa em không chịu lớn này!
Cô đẩy đầu Tiểu Cương ra, làm vẻ mặt chịu không nổi. "Được rồi được rồi, chị biết lão yêu quái nhà ta vất vả rồi." Cô dùng sức nhéo nhéo mặt cậu. "Mấy chuyện còn lại để chị làm đi."
"Chờ một chút." Tiểu Nhu đang đứng dậy định đi vào phòng bếp thì bị Thinh Thinh gọi lại. Cô ấy lấy điện thoại di động ra. "Cho hai người chơi cái này."
"Em sẽ phát một đoạn âm nha." Một lát sau, Thinh Thinh cười cười bí hiểm nhìn hai người còn lại, "Thế nào, có nghe được gì không?". Thấy hai người đều ngẩn ngơ nhìn mình, mặt cô ấy lại càng vui vẻ. "Em mở lại một lần nha, cho hai người thêm một cơ hội."
"Sao sao, nghe ra chưa?"
"Gì chứ, tôi chỉ nghe được tiếng ù ù." Lương Tiểu Cương phẩy phẩy tay.
"Chị chẳng nghe được gì, chỉ thấy hơi đau tai." Lương Tiểu Nhu lắc đầu, "Rốt cuộc em vừa mở cái gì vậy?"
Lâm Thinh Thinh vỗ vỗ tay. "Haha, không tệ nha Tiểu Cương. Điều này chứng minh hai người chúng ta là dưới 25 tuổi. Chỉ có người trẻ tuổi mới nghe được tiếng chuông tần số cao này. Tôi mới vừa tải về đó, người lớn tuổi không có nghe được đâu. Thế nào, có phải rất hay không?"
Tiểu Nhu một chút cũng không thấy cái này có gì hay ho! Cô hung hăng liếc Thinh Thinh một cái, rảnh quá không có chuyện gì làm ha! Mà kể cũng lạ, tại sao hơn 25 tuổi lại không nghe được? Cô nhìn lướt qua cậu em.
"Tai người nhạy cảm nhất với âm thanh có tần số khoảng 2000 đến 5000 Hz. Tiếng chuông này có tần số khoảng 8000 đến 10000 Hz, cho nên không phải ai cũng nghe được." Không hổ là chị em ruột, vừa gặp ánh mắt của chị, Tiểu Cương liền hiểu ý mà giải thích cặn kẽ. "Tùy theo tuổi tác cũng như số lượng tế bào lông tơ trong ốc tai, mỗi người đều có phản ứng khác nhau đối với loại âm thanh cao tần này. Cũng có một số người giống như chị vậy, lúc nghe thấy những âm thanh này sẽ có cảm giác đau tai..."
Đau tai? Tiếng ù ù? Lương Tiểu Nhu chợt nhớ tới một tình tiết quan trọng. "Khoan đã." Cô kéo tay Tiểu Cương, cắt ngang một tràng thao thao bất tuyệt. "Chị nhớ hình như trong số những người cùng chơi đánh trận với nạn nhân Trần Tử Thành, có một cô họ Lưu cũng đã nghe thấy tiếng ù ù đau tai. Không lẽ vụ này có liên quan tới âm thanh cao tần?"
"Đúng rồi." Lâm Thinh Thinh cũng nhớ ra, cô đã từng làm xét nghiệm ADN cho cô Lưu này. "Chúng ta có thể cho cô ấy làm thí nghiệm, thử xem âm thanh cao tần lúc đó cô ấy nghe được là tiếng gì."
Lương Tiểu Nhu để điện thoại di động xuống, "Chị đã gọi cho Thẩm Hùng." Cô nở nụ cười tự tin, ánh mắt sáng ngời. "Nếu như thuận lợi, chúng ta lập tức có thể biết được đáp án."
Hết Chương 7
Cám ơn em nha, Tuyết Thiên Tầm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...