Lương Tiểu Nhu chở Mã Lạc Xuyên đến nhà của mình, vừa lái xe vừa suy nghĩ.
Lạc Xuyên tối này có vẻ rất lạ, theo tình hình thì buổi tụ họp của gia đình chị ấy chắc đã không diễn ra thành công, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó làm cho chị ấy buồn và tức giận. Là ông Mã đã không đến? Hay là, lại gặp người đàn bà đáng sợ bữa trước?
Đúng vậy, cả biểu hiện lẫn khí tức phát ra trên người đều giống y đúc đêm đó, khác biệt là lần trước cô ấy đẩy cô ra; còn lần này, cô ấy lại đang chờ cô.
Lạc Xuyên ngồi xổm bên một góc đường, chân mày nhíu lại, làm như đang chịu đựng một cái gì đó rất khổ sở; hai tay ôm lấy chính mình, giống như là rất lạnh. Phải rồi, bây giờ đã là tháng 12, lại đang vào giữa đêm, sao có thể không lạnh cho được? Nhìn thấy Mã Lạc Xuyên như vậy, lòng Lương Tiểu Nhu giống như bị cái gì đó xoắn lại, xoắn thành một nắm.
Trong lòng rất sốt ruột, miệng hỏi rồi lại bị Mã Lạc Xuyên che lại, rõ ràng là cô ấy không muốn nói. Nếu cô ấy không muốn nói, thì cô sẽ không hỏi lại. Quan trọng nhất là chỉ cần cô ấy ở bên cạnh cô là đủ rồi. Sau đó thì biểu hiện của Mã Lạc Xuyên... lại đặc biệt kì lạ...
Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Nhu không khỏi quay đầu qua nhìn Mã Lạc Xuyên.
Lạc Xuyên dựa vào ghế, áo khoác phủ lên người, một tay chống má cạnh sát cửa kính, nghiêng nửa đầu, bình thản nhìn bên ngoài, trong đôi mắt vẫn như phảng phất vẻ mệt mỏi. Dường như cảm giác được cô đang nhìn, Lạc Xuyên xoay nhẹ má qua, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười nhợt nhạt, "Em đang nhìn lén tôi?"
Lần này thì cười tươi hơn rồi, vẻ mỏi mệt ảm đạm giữa chân mày tức thì như phai nhạt đi nhiều.
Lương Tiểu Nho đỏ mặt, ngoài miệng vẫn cãi lại: "Nhìn lén gì chứ? Nhìn chị thì em còn cần nhìn lén à? Rõ ràng là em nhìn công khai mà!"
Mã Lạc Xuyên gật đầu, "Ừ, quả thật không cần." Rồi lại khẽ nhíu mày, "Tôi nhìn đẹp không?"
Tiếng rất nhỏ, đôi mắt trầm lắng như lóe sáng, dường như phảng phất mang theo một vẻ đẹp tiềm ẩn đánh úp cô.
Lương Tiểu Nhu giật mình, vô thức trả lời: "Đẹp..." Từ từ ngả người về phía Mã Lạc Xuyên, muốn hôn cô ấy một chút. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ưỡn thẳng người lại, ngồi thẳng lưng, nghiêp túc tập trung lái xe.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Cô đừng có quên là cô còn đang lái xe đó!
Trong lòng Lương Tiểu Nhu đổ mồ hôi lạnh như đện, ai đó lại đang rù quến người ta...
Bên tai hình như truyền đến tiếng cười rất nhỏ của ai đó, nhẹ nhàng lại nhu hòa mà đi vào tai cô, truyền thẳng vào trong tim cô.
Đúng thật là mình vẫn thích nhất dáng vẻ này của chị ấy.
Đưa Lạc Xuyên trở về căn hộ chung cư nhỏ của mình. lúc Lương Tiểu Nhu đi ở tầng trệt khu nhà mình mới ngẩng đầu chú ý, trong nhà đúng là không có đèn, tối đen như mực. Nói vậy thì Đinh Đinh thật sự không có ở nhà? Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu thì sao Lương Tiểu Nhu lại cảm thấy mỗi một nơi sâu thẳm trong lòng mình bắt đầu trở nên bồn chồn?
Lắc lắc đầu, Lương Tiểu Nhu và Mã Lạc Xuyên cùng nhau đi thang máy lên tầng 17, đi đến cửa nhà thì lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cả quá trình, tinh thần của Mã Lạc Xuyên hoàn toàn kiềm chế lại, lặng lẽ ở sau lưng cô, cô nắm tay cô ấy vẫn còn thấy rất lạnh.
Lương Tiểu Nhu tự mắng mình, giờ là lúc nào mà trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ không đàng hoàng như vậy? Cô vột dắt cô ấy đi vào phòng, mở hệ thống sưởi, để Lạc Xuyên ngồi trên ghế sô pha, tự mình đi pha một tách trà nóng đem để vào trong tay cô ấy.
"Sao rồi, còn lạnh không?"
Mã Lạc Xuyên lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ nhưng bởi vì đây là của Lương Tiểu Nhu mà Mã Lạc Xuyên lại sinh ra một cảm giác quen thuộc và an tâm. Cô ấy âm thầm quan sát nhà của cô, ấm áp sạch sẽ, phong cách chủ đạo khá hiện đại, đơn giản lại toát lên sự kiêu ngạo. Rất giống Tiểu Nhu.
Rất nhanh, bầu không khí ấm áp đã lan tỏa khắp phòng, bản thân luôn co rúm cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Tay cầm tách trà nóng, bên cạnh là là những lời lo lắng quan tâm của Lương Tiểu Nhu, hơi nước nóng chậm rãi lượn lờ về phía trước, như mây khói mịt mờ muốn đi vào trong mắt Mã Lạc Xuyên.
Mã Lạc Xuyên ngước mắt lên cười, "Thật ấm áp."
Thật ấm áp, thật sự rất ấm áp.
"Thật chứ?" Lương Tiểu Nhu vẫn có chút nghi ngờ lời nói của Mã Lạc Xuyên, đưa tay đến chạm vào lưng cô ấy, cảm giác được sự ấm áp mới gật đầu, chân mày đang nhíu lại thả lỏng ra.
Mã Lạc Xuyên hơi suy nghĩ nhìn cô, "Lời tôi nói em cũng không tin?" Cô vừa định nói tiếp, cô ấy đột nhiên lại thở dài.
"Tối nay ông ta không đến."
Nói xong, Mã Lạc Xuyên dựa đầu lên vai Lương Tiểu Nhu, trong giọng nói bình thản lại kéo theo một chút phẫn uất cùng không cam lòng.
"Sao lại như vậy?" Lương Tiểu Nhu quàng tay qua vai Mã Lạc Xuyên, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mượt mà rũ xuống vương trên vai, nhẹ nhàng trả lời lại.
"Hôm nay không phải chị đặc biệt đi mua bánh kem ông ấy thích ăn nhất sao? Dì còn chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, sao ông ấy lại không đến? Có phải là có chuyện gì trì hoãn lại hay không?"
"Có ích gì đâu chứ." Mã Lạc Xuyên lạnh lùng nói, "Chuẩn bị nhiều hơn nữa ông ta cũng sẽ không đến. Hôm nay Mã Lạc Khê từ Mỹ về, ông ta tự nhiên sẽ ở lại nhà mình."
Mã Lạc Khê...? Tên rất giống với Lạc Xuyên. "Mã Lạc Khê là...?"
"Là con gái của ông ta và Biện Lâm, hay là nói, cũng là em gái của tôi." Mã Lạc Xuyên vô cảm trả lời, nhưng lại không hề lạnh lùng, hình như Mã Lạc Xuyên ấy chỉ không thích Biện Lâm, chứ cũng không phải rất ghét người tên Mã Lạc Khuê kia, thậm chí còn thừa nhận cô ấy là em của mình.
Lương Tiểu Nhu 'Ồ' một tiếng, ngón tay quấn quanh sợi tóc của Mã Lạc Xuyên, "Vậy sau này em nhất định phải gặp em ấy."
Mã Lạc Xuyên khịt mũi, "Sao lại muốn gặp nó?"
"Nếu em ấy là em gái của chị, thì em muốn nhìn xem em ấy và chị lớn lên có giống nhau hay không, tính tình có phải cũng lạnh lùng y chang nhau vậy không, liếc mắt một cái đã đóng băng đến chết?" Lương Tiểu Nhu nén cười.
"À, tính nó cũng không lạnh giống như tôi, lúc nhỏ tôi có gặp nó mấy lần, có vẻ rất hoạt bát vui vẻ, không giống như mẹ nó. Nó cũng thường xuyên đeo tôi, tôi rất ít khi để ý tới nó, nó cũng không để tâm. Sau đó vào năm tôi 10 tuổi thì nó đi Mỹ, nó lúc ấy chắc mới 6 tuổi. Nghĩ lại tuổi nó còn nhỏ như vậy đã phải qua Mỹ đi học, cũng không phải chuyện dễ dàng gì." Mã Lạc Xuyên như nhớ lại chuyện gì, vẻ mặt liền dịu xuống.
Lương Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, xem ra Lạc Xuyên đối với Mã Lạc Khê cũng không phải thật sự là ghét, cô hỏi như vậy cũng thành công dời sự chú ý của mình đi.
Nhưng mà cô nghĩ đến cô bé đó cả ngày đi theo sau Lạc Xuyên luôn được biết đến với cái mặt lạnh lùng, đã cảm thấy lạnh ớn người. Lắc đầu lặng lẽ thở dài, có câu: chuyện không phải ngày một ngày hai mà thành*, có lẽ Lạc Xuyên khi còn bé đã rất lạnh nhạt, cô bé đó đúng là đáng thương mà.
*Câu gốc "băng đống tam xích phi nhất nhật chi hàn" (冰冻三尺非一日之寒): băng dày ba thước ko phải cho một ngày lạnh, ý chỉ bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên nhân sâu xa, ko phải trong chốc lát mà có thể hình thành.
Nghĩ như vậy, cô lại thật sự càng muốn gặp Mã Lạc Khê.
"Nè, lúc tôi đang nói sao em lại thất thần?" Mã Lạc Xuyên vẫn dựa lên vai cô, véo mặt cô, đôi mắt nhướng lên, nheo mắt nhìn cô.
"Hữ?" Lương Tiểu Nhu cúi xuống nhìn Mã Lạc Xuyên, ánh mắt rất ngây thơ, cô đâu có thất thần?
"Còn nói không có?" Mọi suy nghĩ đã thể hiện hết qua đôi mắt Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên cười khẽ, muốn mạnh tay chút lại không đành, chỉ cảm thấy sự mềm mại mịn màng của làn da dưới ngón tay. Hai ngón tay véo lấy như muốn trượt đi, không muốn buông ra, ngón tay di chuyển lên trên, lại từ từ nhẹ nhàng vuốt ve.
"Vừa lắc đầu vừa cười, như vậy còn dám nói không thất thần?"
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng, lại còn thêm vài phần phong tình quyến rũ. Lương Tiểu Nhu cảm giác được tay Mã Lạc Xuyên từ từ chạy trên mặt mình, giống như đang phác họa bộ dáng của cô, rõ ràng là rất dịu dàng, những nơi ngón tay đi qua lại như để lại dấu vết hữu hình, gợi ra những gợn sóng lăn tăn trong tim cô.
Cuối cùng, dừng lại ở đôi mắt cô.
"Nhắm mắt lại." Mã Lạc Xuyên mở miệng, giọng nói trầm ấm lại phảng phất mang theo ma lực mê hoặc người khác.
Lương Tiểu Nhu nghe theo lời, lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó lặng im lại mang theo mong đợi.
Nhắm mắt lại, thính giác và xúc giác cũng nhạy cảm hơn. Cảm giác được vai hơi bị đè xuống, sau đó nghe thấy tiếng ma sát nhẹ nhàng của vải quần áo. Rồi lại ngửi thấy một mùi hương lạnh lùng quen thuộc từ từ đến gần, càng lúc càng gần, gần hơn nữa, rốt cuộc, mang theo hơi thở của ai đó đến trước mặt.
Như Lương Tiểu Nhu dự tính, cô nhoẻn miệng cười, chuẩn bị đón nhận nụ hôn này.
Chỉ là...
Một cái chạm mềm mại vào má, còn chưa hưởng thụ đủ đã rời đi ngay, bên tai vang lên tiếng ai đó cười chọc ghẹo.
"Tôi đi tắm."
Lương Tiểu Nhu mở mắt ra, nhìn về phía phòng tắm, xoa má mình, nhoẻn miệng lên cười.
Hóa ra mình đã bị chị ấy đùa giỡn rồi. Nhưng sao trong lòng mình lại hạnh phúc đến như vậy?
Mã Lạc Xuyên tắm xong đi ra, trên người vậy mà lại mặc đồ ngủ của cô, tỏ vẻ rất tự nhiên, sau đó cô ấy bước về phía phòng ngủ của cô một cách cực kì chính xác.
Lương Tiểu Nhu ngăn Mã Lạc Xuyên lại, chỉ vài bộ đồ ngủ trên người cô ấy, "Chị này...?"
"Thế nào?" Mã Lạc Xuyên xoay một vòng trước mặt cô, "Tôi cảm thấy rất hợp đó."
"Nhưng, đây là đồ ngủ của em..." Lương Tiểu Nhu vẫn nói lắp bắp không rõ ràng. Cái chị này, Sao làm quen nhanh vậy! Với lại, chị ấy tìm đâu ra đồ ngủ của mình vậy! Đây hình như là lần đầu chị ấy đến nhà mình mà!
"Không lẽ em muốn tôi mặc áo ngủ của Tiểu Lâm?" Mã Lạc Xuyên nhướng mày nhìn cô.
"..."
Được rồi, cô đó giờ ở trước mặt cô ấy có bao giờ thắng được đâu.
Thanh tra Lương Tổ Trọng án nghiêm mặt lại xám xịt thầm oán cầm lấy một bộ đồ ngủ khác của mình đi vào phòng tắm để tắm.
Cô không muốn thừa nhận, băng sơn Xuyên mặc áo ngủ của cô thật đúng là đẹp chết đi được!
Hết Chương 60
Đã nghĩ ra pass cho chương sau rồi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...