Lương Tiểu Nhu đã lánh sang một bên thủ thế với người đàn ông kia.
Vừa rồi theo bọn họ đi với khu phòng VIP của câu lạc bộ, cô nhìn thấy Phương Phi và một người đồng nghiệp khác của MBA không có đi vào, mà là đợi ở bên ngoài. Cô vốn cũng muốn đợi ở bên ngoài, nhưng trực giác nói cho cô biết, ở đây chắc chắn có chuyện gì đó không đúng.
Làm một người cảnh sát, trực giác của cô luôn rất chính xác.
Cho nên cô mặc kệ Đinh Đinh can ngăn, lợi dụng lúc Phương Phi và mấy người bảo vệ ở ngoài không chú ý, trong tíc tắc đã lẻn vào. Sau đó lại không bị Đới Quý và Simon phát hiện, lén lút đi theo phía sau bọn họ. Vừa nãy, cũng là cô sớm cảm giác được ở khúc cua phía trước tràn ngập sát khí, mới có thể sớm đi đến trước đúng lúc kéo Đới Quý ra.
Đối với cô mà nói chuyện này quá dễ dàng, lúc tiếp nhận đào tạo trong trường cảnh sát, khả năng đuổi theo dấu vết và khả năng chống theo dõi của cô đều được xếp hạng đầu. Sau đó bởi vì biểu hiện nổi bật mà được đưa đến gia nhập đội ngũ tinh anh rồi gắn liền với một năm huấn luyện tàn khốc.
Kỹ năng của Lương Tiểu Nhu cũng thuộc nhóm những người khá nhất, khả năng so với Mã Lạc Xuyên thì kém hơn một tí, nhưng chắc chắn cũng không thể đánh giá thấp. Thậm chí xét toàn bộ Hongkong, cũng thuộc dạng khá tốt.
Nhưng hiện tại, trong lòng cô lại vô cùng kinh ngạc. Kỹ năng của tên mặc đồ đen từ đầu đến chân này đặc biệt tốt, đôi mắt cũng rất lạnh lùng. Khi cô nói lên thân thận cảnh sát của mình thí hắn vẫn rất bình tĩnh, chân cũng không run, thậm chí càng ra đòn hiểm hơn.
Thật đúng là một tên sát thủ điên cuồng!
Chuyện này ngược lại kích thích được cái tính luôn không chịu thua của Lương Tiểu Nhu, khiến cho cô không nghĩ đến trước tiên nên gọi điện thoại xin hỗ trợ, cũng không lo lắng đến đối phương có dao hoặc có lẽ còn có súng, trong khi cô không có bất kì món vũ khí nào, điều này đối với cô mà nói là rất bất lợi. Chỉ là, Lương Tiểu Nhu một khi đã xúc động lên thì cái gì cũng không quan tâm.
Lương Tiểu Nhu đưa tay đỡ một quyền của tên này, sau đó đáp trả lại bằng một cú đá mạnh, đá thẳng vào mặt của hắn. Hắn khom người xuống, vẫn rất nhẹ nhàng lách mình tránh được. Giơ lên con dao vừa nãy không có đâm trúng mục tiêu, nhanh chóng đâm qua. Lương Tiểu Nhu thấy tình thế không tốt, dùng sức nhảy lên lên, đạp vào bức tường bên cạnh, thế đòn bẩy đá xoáy, một cước đá bay con dao găm trong tay hắn. Con dao của hắn bị đá rơi xuống, hắn liền phản ứng rất nhanh nhẹn, một quyền đánh thẳng về phía Lương Tiểu Nhu.
Người của Lương Tiểu Nhu còn ở giữa không trung, linh hoạt lộn ngược về sau, tránh được cú đấm này, xoay chân đá về phía sau, đá vào sau gáy người đàn ông này. Tốc độ của hắn dừng lại, xoa xoa phía sau gáy của mình. Mà lúc này Lương Tiểu Nhu cũng rơi xuống đất, có một cái nhìn khiêu khích nhìn về phía hắn.
Cô ả này thật khó giải quyết. Đây là suy nghĩ lúc này ở trong lòng sát thủ. Hắn là một tên sát thủ, sống cho tới nay chỉ là lấy tiền giết người, đối với cái chức danh cảnh sát này, cũng không phải như những kẻ xấu khác mà thấy sợ hãi. Nhưng đây là năm đầu tiên, kỹ năng tốt như cô gái này thật sự rất hiếm thấy, hơn nữa, bộ dạng của cô gái này có vẻ như rất nóng nảy, rất dể dàng bị xúc động. Hiếm khi gặp được đối thủ như vậy, có vẻ như rất thú vị.
Lương Tiểu Nhu cảnh giác nhìn hắn vặn cổ tay, hai mắt vốn rất thờ ơ lại dấy lên thứ ánh sáng khát máu, đã hiểu được hắn muốn dốc hết sức. Trong lòng Lương Tiểu Nhu không nắm chắc được mình có bao nhiêu phần trăm chiến thắng nhưng cũng không có lấy một chút sợ hãi. Chỉ đứng đó, cảnh giác ứng phó, lấy bất biến ứng vạn biến*.
*Hiểu sơ là lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động.
Hắn quát nhẹ, vọt tới trước người cô lại mạnh mẽ trượt xuống quét một chân qua. Lương Tiểu Nhu lập tức nhảy về hướng bên phải, lách nình tránh né. Hắn giống như đã sớm đoán được cô sẽ nhảy qua bên phải, đưa tay tóm ngay mắt cá chân của cô kéo mạnh xuống. Lương Tiểu Nhu bất ngờ mất cảnh giác, bị hắn kéo xuống, nhưng trước khi cô ngã xuống đất đã nhanh nhẹn xoay người, an toàn đáp xuống mặt đất. Hắn hừ một tiếng, nhanh chóng nhảy lên, đấm thẳng vào mặt cô. Lương Tiểu Nhu nghiêng đầu tránh né, một tay nắm vào cổ tay hắn. Hắn thu nấm đấm lại, chuyển sang dùng tay trái đánh đến. Lương Tiểu Nhu ngửa người ra sau, đá một cước, hắn lùi lại phía sau một bước, né được cú đá này, nhấc chân quét vào vùng eo Lương Tiểu Nhu. Cánh tay phải Lương Tiểu Nhu chắn ở trước ngực, nâng chân uốn gối, chặn chân của hắn lại, ngay lập tức vặn về phía trước, bắt lấy cánh tay trái của hắn bẻ quặt lại giữ ngay eo.
Lương Tiểu Nhu thở hổn hển, hơi đắc thắng nhìn hắn. "Anh ngoan ngoãn chịu trói đi." Nói xong, tay phải đè hắn lại, tay trái cho vào túi lấy cái còng tay, còn nhín chút thời giờ quay đầu lại nhìn Đới Quý và Simon. Lại nhìn thấy trong mắt hai người có cái gì đó rất đáng sợ, trong lòng cô thầm nói không ổn rồi. Vừa mới quay đầu, đã thấy hắn thoát được tay cô, tay trái móc từ trong ống quần ra một khẩu súng, đang nhắm ngay cô.
Vào lúc chỉ mảnh treo chuông, có một vậy thể bay qua, cắt bị thương cổ tay của hắn. Hắn bị đau, khẩu súng rơi xuống đất, một bóng người nhanh chóng xẹt đến, nhặt khẩu súng trên đất lên, cũng nhặt vật thể vừa mới ném tới, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, là con dao của hắn khi nãy bị Lương Tiểu Nhu đá văng.
Bóng người cầm súng ngắm ngay vào tên đàn ông này, nói với giọng lạnh lùng: "Cảnh sát, đứng im, anh còn cử động nữa tôi sẽ nổ súng!" Sau đó, đứng thẳng người, giọng nói quen thuộc lại vang lên với Lương Tiểu Nhu, đồng thời còn mang theo giọng điệu chế giễu quen thuộc: "Đồ ngốc, lần sau cô đi bắt người có thể để ý một chút xem hắn ta có súng hay không?"
"Mã Lạc Xuyên..."
Lương Tiểu Nhu sửng sốt một lúc, cuối cùng, lại được cô ấy cứu mạng nữa.
Nếu vừa nãy cô ấy không có đúng lúc chạy tới đánh rớt khẩu súng trong tay tên đó, thì có lẽ hôm nay cô thật sự sẽ bỏ mạng ở đây. Lần trước cũng như thế, mà lần này cũng lại vậy, tuy rằng rất thích trưng ra mặt lạnh như tiền, nhưng lại luôn có thể cứu cô trong thời khắc nguy hiểm nhất. Mà bây giờ cô nghe cái giọng dù lạnh lùng lại đầy châm chọc này lại phảng phất giống như tiếng gọi của Chúa.
Chẳng lẽ, cô ấy thật sự chính là thiên thần hộ mệnh của mình sao?
Cho tới bây giờ Lương Tiểu Nhu luôn vô cùng khinh bỉ loại tâm trạng của nữ sinh này, nhưng sau khi được người trong lòng cứu thêm một lần nữa lại không thể không có suy nghĩ như vậy.
Có lẽ, cô có thể nhân cơ hội này yêu cầu lấy thân báo đáp...
Mã Lạc Xuyên vẫn chỉa súng vào tên sát thủ lợi hại kia, không dám lơ là một chút nào. Trong phạm vi tầm nhìn để ý Lương Tiểu Nhu, phát hiện cô ấy đang ngẩn người. Hình như mỗi lần cứu cô ấy, cô ấy đều ở yên một chỗ không biết là ngẩn ngơ cái gì. Mã Lạc Xuyên khẽ thở dài, bây giờ không phải lúc đánh người, ở đây còn có một tên sát thủ, ở trong còn có hai người bị tình nghi, giải quyết những việc này mới là điều quan trọng nhất.
Có điều, cô đúng là đánh giá thấp mức độ ngu ngốc của đồ ngốc ấy rồi.
Vừa mới nãy cô bị đồng nghiệp cảnh sát giao thông cảnh cáo nguy hiểm do phóng xe như bay, đặc biệt là khi cô nhìn thấy tin nhắn của Phương Phi, dưới sự căng thẳng cực độ, càng lái xe với tốc độ tối đa. Chờ đến khi chạy vào cổng câu lạc bộ, tìm thấy Phương Phi và Đàm Viễn ngồi xổm canh giữ ngay trước cửa khu VIP, với Lâm Thinh Thinh tránh ở cách đó không xa, mới biết được không chỉ có nhóm người Đới Quý đi vào, mà ngay cả Lương Tiểu Nhu cũng đi vào.
Thở dài, nỗi lòng như mắc kẹt trong cổ họng, Mã Lạc Xuyên không màng đến sự ngăn cản của Phương Phi, chỉ giao phó nếu mười phút sau cô còn chưa ra thì gọi tổng bộ xin hỗ trợ, sau đó cũng bước đi vào trong.
Một đường vội vã đuổi theo, nhìn thấy có một người đàn ông đang chỉa súng vào đồ ngốc ấy, không chút do dự, cô phóng con dao mới vừa nhặt được vào cổ tay của hắn. Lúc nhìn thấy hắn làm rơi khẩu súng, còn đồ ngốc ấy vẫn an toàn không bị tổn hại gì, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn thừa nhận, lúc nhìn thấy cô ấy bình an ngẩn ngơ trước mắt mình, lòng cô vẫn luôn căng thẳng mới có thể thả lỏng được.
Lúc này Mã Lạc Xuyên không hề biết là trong đầu Lương Tiểu Nhu có suy nghĩ từ ương ngạnh chuyển sang muốn lấy thân báo đáp, nếu không chắc cô sẽ cảm thấy đau đầu hơn.
"Ê." Mã Lạc Xuyên lạnh lùng gọi lên, gọi người nào đó không biết trôi dạt nơi đâu trở về. "Đón lấy." Tay cô vẫn bất động, dùng chân móc con dao lên, đá về phía Lương Tiểu Nhu. Lương Tiểu Nhu phản ứng nhạy tiếp được. Từ trong ánh mắt của Mã Lạc Xuyên ý nói Lương Tiểu Nhu đi qua phía Đới Quý và Simon.
Mã Lạc xuyên áp giải sát thủ đi phía trước, tên này thấy sự tình không thích hợp, bị súng của Mã Lạc Xuyên dí ở phía sau đỉnh đầu nên tuân theo đi một đoạn đường. Chờ tới lúc đi đến bên cạnh Lương Tiểu Nhu, hắn đột nhiên dùng bả vai chèn mạnh về phía Lương Tiểu Nhu. Lương Tiểu Nhu không kịp phản ứng, bị huýt ngã về phía sau, Mã Lạc Xuyên vội vàng đỡ lấy Lương Tiểu Nhu. Tên sát thủ nhân cơ hội này đập vỡ kính, nhảy qua cửa sổ chạy thoát.
Lương Tiểu Nhu ngã vào vòng tay Mã Lạc Xuyên, cảm thấy hai tay Mã Lạc Xuyên đang đỡ mình, đôi mắt long lanh đang nhìn về phía mình, mặc dù vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng đồng thời cũng không giấu được vẻ quan tâm, mặt đỏ lên.
Đây là vòng tay của băng sơn, mềm mại, thật thoải mái quá đi...
Đến khi nghe được âm thanh của kính bị phá vỡ mới bất ngờ có lại phản ứng, Lương Tiểu Nhu nhảy ra khỏi vòng tay Mã Lạc Xuyên, mặt còn chưa hết đỏ, lao về phía cửa đuổi theo tên sát thủ đó.
Mã Lạc Xuyên liền giữ cô lại, thờ ơ nói: "Quên đi, hắn ta chỉ là một tên sát thủ mà thôi, hơn nửa kỹ năng cũng rất lợi hại, cho dù cô đuổi theo cũng không chắc chắn có thể đánh nỗi hắn. Bây giờ chuyện quan trọng nhất với chúng ta vẫn là Đới Quý bọn họ."
Lương Tiểu Nhu cảm thấy đầu óc của mình thật sự lộn xộn, khi nãy cứ luôn phản ứng chậm, mà bây giờ cũng thế, tầm mắt ngừng trên cánh tay Mã Lạc Xuyên đang đè lại cánh tay mình, đầu càng thêm choáng váng.
Có thể là, định lực của mình quá kém, vừa gặp phải sắc đẹp đã bị mê hoặc?
Được rồi, nếu đối tượng đó là băng sơn này thì mình đành miễn cưỡng chấp nhận thôi...
Mã Lạc Xuyên không nghe được lời phản bác như trong dự kiến, ngẩng lên khó hiểu nhìn hai má Lương Tiểu Nhỏ đỏ ửng, cả người giống như con rối gỗ, cảm thấy rất kỳ lạ. Chỉ là lúc này cũng không có suy nghĩ nhiều, cầm súng đi tới trước mặt Đới Quý và Simon, khuôn mặt vô cảm lại mang theo khí thế nghiêm nghị mà nói: "Đới Quý, Simon, chúng tôi nghi ngờ các người có liên quan đến một vụ buôn bán ma túy, mời hai người về Sở Cảnh sát hợp tác điều tra. Các người hiện tại có thể không cần phải nói, nhưng những lời các người nói sẽ được ghi lại và trở thành bằng chứng trước tòa."
Khiến cô lần thứ hai cảm thấy bất ngờ là Đới Quý vẫn luôn luôn cười nhạo cảnh sát vô dụng thì lần này lại biểu hiện vẻ mặt vô cùng phức tạp và nói: "Tôi về Sở Cảnh sát với các người." Sau đó thì dẫn theo cháu trai tự nguyện đi theo hướng dẫn của Phương Phi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua Lương Tiểu Nhu vẫn đang giữ nguyên trạng thái.
Động tác này của Đới Quý tuy làm rất kín kẽ, nhưng vẫn bị khả năng quan sát siêu tốt của Mã Lạc Xuyên bắt được.
Mã Lạc Xuyên nheo mắt lại, có chuyện gì xảy ra mà mình không biết sao?
Nhưng mà, bây giờ còn có một việc cũng rất quan trọng.
"Lương Tiểu Nhu."
Lương Tiểu Nhu đi cuối cùng, rụt cổ lại, đây không phải lần đầu tiên cô ấy gọi tên cô, nhưng sao lại cảm thấy ba chữ này lại đang ẩn chứa sự tức giận vậy? "Chuyện gì?"
"Tôi xin cô từ nay về sau có thể cân nhắc trước khi bản thân lại quyết định muốn can thiệp vào hay không, OK?" Mã Lạc Xuyên cau màu nhìn Lương Tiểu Nhu, cảm thấy giọng nói của mình khó có thể kiểm soát được bình thường.
Hiện tại tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, cô nghĩ lại mới cảm thấy sợ. Nếu vừa nãy cô không tới kịp lúc, hậu quả sau đó... sẽ không thể tưởng tượng được! Nhưng tới bây giờ, đồ ngốc này vẫn còn có thể ngẩn ngơ?! Rốt cuộc cô ấy có đầu óc hay không đây?!
Nhiệt huyết của mình vậy mà lại đổi lấy đối đãi như thế này, cho dù là Lương Tiểu Nhu đã làm sai nhưng đến lúc nóng nảy rồi thì cái gì cũng không thừa nhận, cô thẳng cổ, nhìn chằm chằm Mã Lạc Xuyên, giọng nói the thé chướng tai: "Tôi không có can thiệp vào, tôi chỉ làm hết nghĩa vụ một người cảnh sát của tôi mà thôi! Bảo vệ người dân là trách nhiệm của tôi!"
Được lắm, còn muốn cãi với cô, còn cảm thấy bản thân có lý?
"Hôm nay cô gặp phải kẻ thù lại không có gọi cho tổng bộ trước để xin hỗ trợ mà là bốc đồng lựa chọn tự mình đấu với hắn, cô làm cảnh sát là như vậy sao? Đây là nghĩa vụ của cô ư?!"
"Chuyện này đúng là tôi có hơi bốc đồng lỗ mãng, nhưng tình huống lúc đó quá khẩn cấp, cũng không có thời gian gọi điện, tôi cảm thấy tôi không có làm sai!" Lương Tiểu Nhu tức đến đỏ mắt.
"Cô..." Mã Lạc Xuyên cũng bị tức muốn hộc máu, chỉ tay về phía cô cả buổi, muốn nói cũng không thành lời, cô nên nói gì đây, chẳng lẽ nói là do cô lo lắng cho cô ấy. Hi vọng sau này cô ấy có thể thông báo, cô ấy đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa? Mấy lời không tốt cô cũng không nói được, cho nên cuối cùng chỉ có thể hất tay bỏ đi.
Lương Tiểu Nhu càng tức đến giậm chân, thề sau này không bao giờ quan tâm chuyện của Mã Lạc Xuyên nữa.
Hết Chương 42
Sau này chắc chỉ nên làm mấy bộ bánh bột lọc đi tới đi lui trong nhà, trong công ty, chứ không làm đấm đá túi bụi nữa =,=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...