Sau đó, Thẩm Hùng lầm bầm: "Mọi người sao lại chia ra nói chuyện thế kia, như vậy không có vui.", "Party thì phải chơi cho đúng nghĩa chứ." v...v.., ương ngạnh lôi kéo mọi người chơi trò chơi với nhau.
Nếu chơi trò chơi thì Lương Tiểu Nhu cũng không có ý kiến gì, nhưng quyết định cuối cùng thông qua nhất trí lại là trò Kings*! Cái trò tồi tệ thấp kém như thế mà, Lương Tiểu Nhu đối diện cả một dàn tinh anh của Sở Cảnh sát tỏ vẻ thật sự hết nói nỗi.
*Kings (game) là trò chơi rút bài, có nhiều cách chơi tùy theo người chơi quy định. Thông thường người rút được lá vua (hay còn gọi là lá già) sẽ được quyền yêu cầu người khác làm gì đó theo ý mình.
Ngay từ đầu cô đã muốn nhẹ nhàng từ chối, nhưng lại bị cái nhìn khiêu khích của Mã Lạc Xuyên làm nhen nhóm lên tinh thần chiến đấu, Lương Tiểu Như vỗ xuống bàn, hứ, chơi thì chơi, sợ ai hả!
Cái trò Kings này là trò chơi kinh khủng không có hồi kết, Cổ Trạch Sâm cũng không dám để cho vị hôn thê thân yêu của mình chơi, lỡ như bị người ta giở trò lưu manh thì phải làm sao. Nhưng rõ ràng là Lâm Thinh Thinh lại thể hiện ra rất có hứng thú, đối vối mấy hành động ám chỉ của bạn trai cũng coi như không thấy, tỏ ra hào hứng tham gia trò chơi.
Vì thế, mọi người ở trong phòng, sáu nam năm nữ, hoặc có biểu hiện hứng khởi, hoặc lộ ra nụ cười quỷ dị, từng người một bắt đầu rút bài.
Mấy vòng đầu mọi người còn chơi nhẹ nhàng, không có ra hình phạt quái đản nào, ai rút được lá vua, cũng chỉ đưa ra mấy hình phạt thông thường như uống rượu hay nằm ngửa lên ghế đại loại vậy. Nhưng càng về sau, ánh mắt mọi người dần dần bắt đầu có gì không đúng rồi, càng lúc càng hào hứng hơn.
Lương Tiểu Nhu bĩu môi, dựa vào sự hiểu biết của cô với đám này, cái đuôi xấu xa đã đến lúc lộ ra rồi đây.
Y như rằng, sự thật chứng minh, khả năng tiên đoán của Lương Tiểu Nhu rất chính xác. King của vòng mới là thằng em ngu ngốc của cô, Lương Tiểu Cương vui vẻ tuyên bố: "Số 4 làm cô gái ngây thơ tựa vào ngực số 6, còn nói với số 6 tôi yêu bạn." Sau đó lập tức ngẩng lên dùng ánh mắt lấp lánh chờ mong nhìn mọi người.
Khóe miệng Lương Tiểu Nhu giật giật, thằng em mình lại làm trò ngớ ngẩn rồi, hay là do gần đây đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều? Mấy chiêu trò mắc ói này mà nó cũng nghĩ ra cho được. Theo phản xạ mà mở bài nhìn, thở phào, may mắn, không phải cô.
Mọi người vừa nhe những lời Lương Tiểu Cương nói, tất cả bắt đầu tập trung tinh thần cao độ, ngay cả lỗ tai cũng đều vểnh lên, nhìn xem là ai xui xẻo trúng chiêu.
Chỉ có hai người Thẩm Hùng và Tiểu Thắng là mặt mày ủ dột, liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương như nói "Không phải là cậu chứ hả" thì cùng lúc lật bài: Thẩm Hùng số 4, Tiểu Thắng số 6. Thẩm Hùng kêu rên: "Tiểu Cương, có phải cậu hay không, bắt một người đàn ông cao to như tôi làm cái chuyện thế này còn không bằng giết tôi đi."
Thẩm Hùng là theo chủ nghĩa đàn ông chuẩn điển hình, bắt anh ta làm "cô gái ngây thơ" đúng là có chút khó khăn, chưa kể đến đối phương cũng là đàn ông, mọi người nghĩ xem, cảm thấy cảnh này thật sự làm cho người ta vô cùng chờ mong.
Lương Tiểu Cương nháy mắt một cách vô tội: "A, anh Hùng, em không biết là anh, xin lỗi nha. Nhưng mà...", Tiểu Cương đổi giọng, "Để không phụ sự mong đợi của mọi người, anh vẫn nên làm đi."
Thẩm Hùng nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh sáng lên, da đầu có chút ngứa ngáy. Anh ta chuyển hướng sang Lương Tiểu Nhu xin giúp đỡ: "Boss..."
Lương Tiểu Nhu lắc đầu, khó mà mở miệng nói giúp thằng em ngốc của mình. "Đúng rồi, Thẩm Hùng, nếu không làm thì phạt ba ly. Tôi biết anh uống cũng khá lắm, nhưng mỗi người chỉ có ba cơ hội từ chối, nếu tôi nhớ không lầm, lúc nãy anh đã dùng hết hai lượt, nếu lần này lại dùng...", có chút gian ác mà ngập ngừng, "Ai biết được lát nữa còn có hình phạt nào khủng khiếp hơn thì sao?" Giọng điệu tràn đầy chọc ghẹo, khóe môi cũng không thể nén cười.
"Được rồi, tôi làm là được chứ gì!" Thầm Hùng quyết tâm, biểu hiện hung tợn như khi bắt kẻ xấu làm "cô gái ngây thơ" mà tựa vào trong ngực Tiểu Thắng, nói "Tôi yêu cậu" bằng cái giọng khàn khàn, sau đó nhanh chóng rút lui khỏi vòng tay của Tiểu Thắng, còn hung dữ trợn mắt lên liếc Tiểu Thắng.
Tiểu Thắng kêu lên thật oan quá đi, anh ta cũng đâu có muốn. Nghĩ thử xem một anh chàng đẹp trai phong độ rạng ngời ai gặp cũng thích, thế mà lại bị đội trưởng của bọn họ còn thô kệch hơn cả khỉ đột nói tôi yêu cậu, dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ không thấy vui vẻ. Cuối cùng còn bị liếc, ôi, tối nay thế nào cũng gặp ác mộng cho coi!
Tâm trạng của mọi người sau khi trải qua chuyện này càng hào hứng hơn, hùa vào chơi. Nửa tiếng sau, tình hình càng lúc càng gây cấn hơn, hình phạt ngày càng biến thái khiến cho người ta càng tức sôi máu. Cho nên, số lần mọi người sử dụng lượt bỏ qua cũng nhiều, có nhiều người dùng đến hai lượt thậm chí là ba lượt.
Vòng mới vừa rút bài xong, Phương Phi liền vui vẻ hào hứng hoan hô lật bài mình lên, "Ta đa! Tôi là King nha!" Không buồn suy nghĩ cô đã muốn tung ra hình phạt mà cô đã nghĩ sẵn từ sớm rồi, "Số 9 và số 3 nhảy sexy (dance) với nhau!"
Lâm Thinh Thinh lật bài của mình, "Tôi là số 9." Sau đó ngoảnh lại nhìn xung quanh, không nhìn thấy vẻ mặt ai oán phiền muộn của bác sĩ Cổ ngồi bên cạnh, tỏ ra vô cùng chờ mong.
Có người thầm thở dài, "Tôi là số 3." Sau đó trong lúc mọi người muốn rớt mắt nhìn thì đứng dậy, đi đến chỗ trống giữa phòng.
Mọi người nhìn chằm chằm bóng dáng cao gầy kia không rời mắt, mà ngay cả ánh mắt của Lương Tiểu Nhu cũng hoàn toàn bị hấp dẫn, không phải là Mã Lạc Xuyên sao! Sau đó bắt đầu mừng thầm trong bụng, ha ha, rốt cuộc cũng đến phiên cô ấy, lại còn là sexy dance, cái này, cũng đáng để xem. Hơn nữa, chắc chắc là bạo hơn so với Thẩm Hùng! Sự phấn khởi của Lương Tiểu Nhu hoàn toàn được gợi lên, vốn đang tựa vào ghế sofa liền thẳng người, mắt cũng không chớp.
Mọi người cũng nghĩ như vậy, chỉ thấy tất cả mọi người không nhìn thấy cô dường như cũng đang chăm chú nhìn Mã Lạc Xuyên. Phương Phi càng kích động không kiềm chế được, oa, là thần tượng của mình nha, thần tượng phải nhảy, còn là sexy dance! Cơ hội này đúng là đợi ngàn năm mới có một lần! Em bé Tiểu Phương kích động liền làm đổ hết đồ uống.
Lâm Thinh Thinh cũng vẫn ngơ ngác, nhìn người đã từng là thần tượng ở trước mặt bây giờ là đại băng sơn huyền thoại nổi tiếng nhất trong Sở Cảnh sát đứng đó, nghĩ đến chút nữa nhảy với cô ấy, trong một lúc nói không nên lời.
Mã Lạc Xuyên đợi một lúc, nhìn thấy Lâm Thinh Thinh cũng không có ý đứng dậy, bạn trẻ này lần trước gặp không phải cũng là một người rất can đảm sao, tại sao bây giờ lại như biến thành thỏ trắng nhỏ vậy? Chẳng lẽ là do ở cùng một chỗ với đồ ngốc kia quá lâu mà bị đồng hóa? Mà, khoan đã, đồ ngốc đó từ lúc nào lại biến thành thỏ trắng nhỏ? Hình như vẫn thích hợp làm chó lông xù hơn, ừ, đúng vậy, là thế rồi. Tự đặt tự cấp thuộc tính cho Lương Tiểu Nhu xong xuôi, Mã Lạc Xuyên không nói gì, tiến lên kéo Lâm Thinh Thinh, thì thầm vào tai cô: "Cứ theo tôi là được rồi."
Lâm Thinh Thinh ngẩn người, sau khi có lại phản ứng thì Mã Lạc Xuyên đã bắt đầu nhảy theo nhạc. Theo phản xạ, đuổi theo bước nhảy của Mã Lạc Xuyên.
Ngửa mặt lên, uốn cong lưng, âm nhạc cuồng nhiệt, bước nhảy năng động, Mã Lạc Xuyên bắt đầu phiêu theo nhạc nghiêm túc nhảy. Một màn sexy dance này của hai người giống như chỉ có một mình Mã Lạc Xuyên biểu diễn, kết hợp với gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của cô, thế nhưng lại làm cho người ta sinh ra một cảm giác mâu thuẫn rối ren lại hòa hợp khác thường giữa băng và hỏa.
Mọi người đều xem đến ngẩn ra, hoàn toàn không thể tin Thanh tra Mã bình thường kiêu kì lạnh lùng lại có thể nhảy gợi cảm và nóng bỏng đến thế.
Lương Tiểu cũng nhìn đến ngẩn ngơ, ánh mắt càng lưu luyến rời đi. Vừa lúc Mã Lạc Xuyên đang hất tóc, mái tóc đen dài óng ả được hất ra sau lưng, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách, nhìn thế nào cũng thấy có chút hương vị quyến rũ người khác. Lương Tiểu Nhu nuốt nước miếng, gương mặt ngay lập tức như bị thiêu đỏ một mảng lớn.
Chúa ơi, cô không có nhìn lầm chứ, mặt than đang quyến rũ người khác?!! Ngày mai mặt trời sẽ mọc từ phía Nam đi!!!
Nhưng, cái loại cám dỗ cấm kị này... Mã Lạc Xuyên giờ phút này đã trở nên tỏa sáng khiến cho người ta không thể nào không đặt hết toàn bộ sự chú ý lên người cô ấy.
Điệu nhảy kết thúc, Mã Lạc Xuyên thở có chút dồn dập ngồi lại bên cạnh Lương Tiểu Nhu, Phương Phi đã chảy nước miếng, Thẩm Hùng và Thạc Tử vẫn còn trở lại bình thường, còn có một đám người vây quanh, hai mắt của Phương Phi đong đầy tình yêu: "Madam, Madam nhảy thật sự quá đẹp* quá cool!"
*Từ chính xác ở đây là 'suất', hiểu theo nghĩa đẹp trai hay tuấn tú.
Mã Lạc Xuyên thờ ơ nhìn Phương Phi, trả lời một cách không mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo: "Cũng tàm tạm."
Đây là thần tượng đó nha, cool hết chỗ nói! Phương Phi ngồi xổm trong góc tiếp tục mờ mắt hâm mộ.
Dùng ánh mắt để đẩy lùi những người không quen vây xung quanh muốn xin số điện thoại, Mã Lạc Xuyên ghé sát vào Lương Tiểu Nhu, nét mặt điềm tĩnh, giọng điệu cũng có chút tự hào, "Thế nào, tôi nhảy cũng được chứ?"
Đầu óc Lương Tiểu Nhu vẫn còn mắc kẹt trong sự rung động còn chưa có quay về, mơ mơ màng màng mà trả lời: "Ò... Xem cũng được lắm..."
Hết Chương 36
Bữa làm phiên ngoại xong tính chạy trốn luôn rồi, ây gù =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...