8 giờ tối, Lương Tiểu Nhu mặc áo gió màu be, mang theo Lâm Thinh Thinh đúng giờ có mặt ở Straight café. Tối nay không phải cuối tuần, nhưng người ở đây vẫn đông như mọi khi. Bọn họ đi ngang qua sàn nhảy sôi động náo nhiệt, theo sự hướng dẫn của phục vụ đi vào một căn phòng đã đặt trước, đã có một nhóm người tới sớm ở trong đó.
Đây là một phòng khá lớn, ghế sofa dài hình chữ L, hai bên là sofa nhỏ vừa phải, đã có nhiều người ngồi đó. Nhìn thấy bọn họ, Thẩm Hùng vội vàng kêu lên: "Cô tới trễ rồi nha Madam, đến đây, mau đến đây phạt một ly!"
"Gấp cái gì? Tôi tới đúng giờ mà, là do anh tới sớm quá thôi."
Tầm mắt quét qua một vòng, không có phát hiện bóng dáng của đại băng sơn, Lương Tiểu Nhu cảm thấy có chút bực mình, cho nên đối mặt với Thẩm Hùng vui vẻ cười nói cũng có chút tức giận mà trả lời.
Thẩm Hùng rụt cổ lại, sao lại cảm thấy Madam hôm nay như có mùi thuốc súng nha, mặt cũng ục xuống. Chậc chậc, thật khủng khiếp mà, anh ta vẫn là nên ngồi ở một góc mà uống rượu thôi.
"Chị hai, lại đây ngồi." Lương Tiểu Cương vừa nhìn thấy chị của mình, nhếch môi cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cậu vẫy tay với Lương Tiểu Nhu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Chờ Lương Tiểu Nhu ngồi xuống rồi, cậu liền lập tức nhào tới, thân thiết làm nũng với cô. "Chị hai, đã lâu chị không có về nhà, cả ngày ba đều nhắc chị, em sắp bị ba làm phiền đến chết rồi. Trước đó chị còn bận việc, mấy nay đã không còn vụ án gì rồi, chị mau trở về tiếp ba đi." Cậu suy nghĩ thêm một chút, lại nói bổ sung: "A, còn có em nữa."
Lương Tiểu Nhu đối với đứa em trai vô lại thích đùa giỡn này thật đúng là hết cách. Chạm phớt qua cánh tay đều nổi da gà, mặt cô vô cảm trả lời: "Về tiếp ba không thành vấn đề, có điều, sao chị lại phải về vì em?" Cô liếc mắt nhìn Tiểu Cương, "Thấy chán đời thì làm ơn kiếm bạn gái đi, OK?"
Lương Tiểu Cương vừa cúi đầu lấy tay chọt chọt, "Người ta còn chưa có sẵn sàng. Hơn nữa, chị hai đành lòng đưa em đi ra ngoài vậy sao?"
Lương Tiểu Nhu càng nghĩ càng muốn ói máu ở trong lòng, lúc nhỏ thấy vẫn là một đứa trẻ bình thường, sao càng lớn càng không bình thường vậy nè? Ôi, thật đúng là tiếc cho cái vẻ ngoài đẹp trai của nó. Lương Tiểu Nhu lắc đầu, cảm thấy đứa trẻ này đúng là vô vọng. Quay lại tham gia vào phạm vi nói chuyện phiếm những của người bình thường khác.
Phía bên phải của ghế sofa, Thinh Thinh và Cổ Trạch Sâm vẫn tình tứ như chốn không người, Lương Tiểu Nhu lại bị hết hồn, thầm nghĩ nên tránh xa bọn họ một chút; trên ghế soda dài, ba vị FA của Tổ Trọng án nhiệt tình uống rượu chơi bài, cô tự nhiên cũng không có hứng thú; mà Nhiễm Nhiễm và nữ tinh anh Dung Duyệt của Tổ Pháp chứng bận say sưa nói về tạp chí thời trang mỹ phẩm đều là những chủ đề luôn luôn hot với nữ sinh, giữa lúc này giống như cũng rất khó chen vô.
Lương Tiểu Nhu cầm đồ uống từ trên bàn lên, không chút để ý mà hút lên uống, đột nhiên như vậy liền cảm thấy có chút cô đơn.
Dường như tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có mình cô ở đây. Cô đã sớm biết hôm nay Ngạn Bác chắc chắn không tới, nói muốn tham gia Hội thảo khoa học Pháp chứng rất quan trọng gì đó. Lúc nhận được cú điện thoại này, cô cũng không cảm thấy có gì thất vọng, chỉ ôn tồn đáp lại anh một tiếng. Gần đây, giống như càng lúc càng xa cách với Ngạn Bác. Sau đêm hôm đó, bọn họ cũng rất ít liên hệ, có đôi khi mấy ngày cũng không có gọi điện hay nhắn tin, cũng không có cảm giác khó chịu hay thất vọng. Cũng có thể nói, cô đang trốn tránh anh, không biết nên có tâm trạng và thái độ như thế nảo để đối mặt với anh, đối mặt với bạn trai của mình. Có lẽ, cả hai đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại một chút.
Có lẽ, có gì đó sai rồi.
Mà bây giờ cô ngồi ở đây, lại không thể gạt đi sự thất vọng và lo lắng ở trong lòng mình.
Thùng Thùng.
Cửa vang lên tiếng gõ, Lương Tiểu Nhu lập tức tràn đầy hi vọng mà ngẩng đầu lên nhìn qua, một gương mặt rất bình thường đi vào, là người phục vụ. Không đợi cảm giác thất vọng này dâng trào, phía sau liền có hai người đi theo vào.
Phía trước là một cô gái tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn rất có sức sống, nụ cười cũng rất tươi sáng. Phía sau là một người con gái, trên mặt không có biểu hiện gì, đôi môi mỏng khẽ mím lại, mặc áo sơ mi đen bên trong, cột dây thắt nơ ngang eo, áo khoác màu trắng ở ngoài. Hai màu trắng đen cơ bản phối hợp với nhau mặc trên người cô ấy lại tạo nên một sắc thái khiến người ta khó có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, quần jeans màu đen ôm sát đường cong đôi chân thon dài của cô ấy, thong thả đi tới, tóc dài phấp phới, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Thẩm Hùng huýt sáo, Lương Tiểu Nhu ngẩn ngơ từ lúc nhìn thấy cô ấy liền tỉnh táo lại, âm thầm oán trách: Tối nay mặc đẹp như vậy để làm gì?
Vẻ ngơ ngác của Lương Tiểu Nhu không kịp giấu đi đã bị Mã Lạc Xuyên thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng thật hài lòng về biểu hiện của cô ấy, coi như không uổng công cô đặc biệt ăn diện trước khi đi. Mã Lạc Xuyên luôn luôn rất kiêu ngạo, cũng lười biếng chào hỏi với người khác, trực tiếp lặng lẽ đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lương Tiểu Nhu, thoải mái tựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Kẹt xe trên đường, xin lỗi đã tới trễ."
"Không sao, không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới không lâu." Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Tiểu Nhu đã cảm thấy có cái gì đó không ổn, sao lại có cảm giác như đang nói giúp cho cô ấy?
Mã Lạc Xuyên gật đầu, đột nhiên quay qua, nói bằng giọng rất thấp: "Nè, nhìn lại hôm nay tôi giúp cô, nói cho tôi nghe vì sao cô sợ chích đi."
Người này! Lương Tiểu Nhu không nói gì mà trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, sao còn lôi chuyện này ra nói. Cứ tưởng hôm nay cô ấy giúp cô là vì lương tâm cô ấy đã phát hiện ra rồi, nào biết là cô ấy giữ ở trong lòng đến giờ.
Lương Tiểu Cương ở bên cạnh nghe được, cũng nhào qua, nháy mắt ra hiệu với Mã Lạc Xuyên, "A, nghe nói hôm nay chị hai cuối cùng cũng đi khám sức khỏe? Là Madam Mã lôi chị đi phải không? Madam cô không biết đâu, chị của tôi cái gì cũng không sợ, chỉ có sợ chích thôi. Lúc nhỏ, chỉ nghe cần nói dẫn chị ấy đi bệnh viện chích, sẽ sợ mà khóc lên, còn trốn ở chỗ mà ba sẽ không tìm thấy. Ha ha, sau này vì không muốn đi bệnh viện, chị ấy liền liều mạng rèn luyện thân thể, để bây giờ biến thành Super Saiyan* rất ít bị bệnh, mạnh mẽ y như Tiểu Cường** vậy... Ây da... chị hai, sao chị lại đánh em?" Lương Tiểu Cương đang nói chuyện hăng say thì xoa xoa đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn bà chị của mình.
*Super Saiyan: Siêu Xay-da (7 viên ngọc rồng)
**Tiểu Cường: con gián.
"Em nói nhiều vậy không thấy mệt à?" Rút tay lại, ánh mắt Lương Tiểu Nhu liếc qua như nói "Em nói thêm một câu nữa thì nhất định phải chết". Lương Tiểu Cương vừa nhìn thấy, tay liền để trên miệng làm động tác như đang kéo dây khóa lại, ý nói hiểu rồi, chắc chắn không dám nói nữa, sau đó gia nhập vào đội quân hùng hậu uống rượu của Thẩm Hùng.
Ngược lại, Mã Lạc Xuyên nghe những gì Lương Tiểu Cương vừa nói, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, vẻ mặt không tin nhìn Lương Tiểu Nhu, sau đó khóe miệng vô thức mà giật giật, bộ dạng nín cười nín muốn nội thương luôn.
"Ê! Cô thôi ngay cho tôi đi!" Lương Tiểu Nhu đỏ mặt, tiện tay cầm lấy cái gối ném qua.
Mã Lạc Xuyên nhanh nhẹn bắt được, lại tiện tay ném đi. A, hình như là ném trúng đầu ai đó rồi, bởi vì cô nghe được ở trong một góc sáng sủa nào đó phát ra tiếng kêu đau. Có điều, cô cũng chẳng có để ý làm gì, cô quan tâm là chuyện khác cơ.
Mã Lạc Xuyên nhìn xung quanh, không có nhìn thấy cái người như mình dự kiến, tuy rằng kết quả này làm cho cô khá hài lòng, nhưng vẫn có chút nghi ngờ. "Sao vậy? Sếp Cao không đến à?"
"Cô rất hi vọng anh ấy đến sao?" Sắc mặt Lương Tiểu Nhu không tốt mà hỏi lại.
Biểu hiện của Mã Lạc Xuyên thật tự nhiên, nghe như vậy thì nâng cằm lên, "Anh ta không phải bạn trai của cô sao? Cho nên vấn đề ở đây không phải là chuyện tôi hi vọng hay không hi vọng."
Lương Tiểu Nhu đơ ra, vừa rồi đầu óc nóng nảy, cũng không biết tại sao lại trả lời như vậy.
Đúng vậy, Ngạn Bác là bạn trai của cô, phải là cô hi vọng anh đến mới đúng, nhưng tại sao chỉ vì một câu hỏi của cô ấy về anh, thì cô đã xúc động mà nói ra như vậy. Cô là đang ghen sao?
Quan trọng nhất, ghen vì ai đây?
Tâm trạng rối bời nên Lương Tiểu liền khui một chai bia, để bia trước mặt Mã Lạc Xuyên, giọng điệu gay gắt, "Đừng nói nhảm, uống đi uống đi!"
Chân mày Mã Lạc Xuyên giật giật, nhưng cũng không nói thêm gì, cầm lấy một chai để uống, trong mắt lóe lên cảm xúc không thể gọi tên.
Lương Tiểu Nhu cũng khui thêm một chai khác, đối với cảm xúc thay đổi xoành xoạch của bản thân mà bất mãn, nhưng cũng không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có được ở chung ở Mã Lạc Xuyên, vì thế vừa uống vừa suy nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện gì đó.
So với góc yên tĩnh không tiếng động này của hai người, Phương Phi ở bên kia có thể nói là trò chuyện vô cùng vui vẻ hào hứng. Mặc dù mới vừa nãy không biết ở đâu có cái gối ném trúng vào đầu, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô ấy.
Phương Phi cười tủm tỉm nhìn hai người con gái xinh đẹp đối diện, một người là dạng trí tuệ trưởng thành, một người là dạng dịu dàng hiền lành, nói chuyện với hai người làm Phương Phi cảm thấy rất vui vẻ, ha ha, chỉ biết đi theo thần tượng đến đây một chuyến đúng là lựa chọn đúng đắn!
"Chị Dung Duyệt, chị nói nhà hàng HaiDiLao* ăn rất ngon sao? Lần sau nhất định phải dẫn em theo nha!"
*HaiDiLao là chuỗi nhà hàng lẩu của Tứ Xuyên được thành lập vào năm 1994, có rất nhiều chi nhánh ở các thành phố lớn. HaiDiLao là viết tắt của HaiDiLao Food Co., Ltd., Tứ Xuyên.
"Ok, không thành vấn đề." Từ Dung Duyệt mỉm cười gật đầu.
Phương Phi lại chuyển hướng sang một người khác, cười càng lố hơn. "Nhiễm Nhiễm, tôi biết gần đây có một bộ phim hay đáng coi, có rãnh cũng đi xem đi."
Vu Nhiễm trợn tròn mắt, tôi với cô thân lắm sao? Nhiễm Nhiễm là để cho cô gọi à? Chỉ là, cô phát hiện mình đối mặt với nụ cười rạng rỡ gần trong gang tấc này lại không thể nói ra lời từ chối quá đáng, chỉ có thể mơ hồ nói: "Để xem sao đã."
Còn nữa, cô nói chuyện thì nói đi, mặt gần sát như vậy để làm gì! Đừng có làm như trước nay thân lắm có được hay không?
Phương Phi phát huy tinh thần ương bướng của mình 100%, cô vận dụng hết tất cả tế bào não của mình, đùa giỡn, làm nũng, thiếu mỗi lăn lộn thôi, lộn xộn một lúc sau, ngay cả tâm trạng của Vu Nhiễm cũng bị nụ cười ấy thâm nhập và thu hút, dần dần buông xuống gò bó, ba người cùng nhau cười đến bò lăn bò càng, rất vui vẻ
Lương Tiểu Nhu lại rơi vào trong cảm xúc tự khinh bỉ chính mình, cô vô cùng chán ghét bản thân mình như vậy. Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm xúc tưởng chừng như không thay đổi của cô lại biến đổi xoành xoạch, hình như cũng đặc biệt trở nên đa sầu đa cảm hơn. Giống như đêm nay vậy, vốn đang rất chán chường, nhưng chờ cô ấy tới rồi, thì có vẻ tốt hơn nhiều; nhưng câu hỏi vừa nãy của cô ấy, lại làm cho tâm trạng của cô kém đi. Vậy là không được! Cắn môi tự nói với bản thân, cái kiểu con gái nhút nhát e thẹn như vậy sao có thể là mình, trong khi mình kiêu ngạo mạnh mẽ như thế?! Mình của ngày hôm qua đâu, con người tự do, tự tin quyết đoán kia đâu? Giống như từ lúc nào đó đã dần dần biến mất.
Nhưng, có vẻ như... không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cô thất vọng nắm nắm tóc, hít sâu rồi thở một hơi, muốn nhổ ra tất cả sự buồn bực.
"Tâm trạng của cô không tốt sao?"
Lương Tiểu Nhu nhướng mắt lên, Mã Lạc Xuyên lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách sâu hun hút.
Câu hỏi này cô không có trả lời ngay, cúi đầu lại uống một hớp bia, một lát sau mới trả lời: "Không có."
"Không có sao? Mã Lạc Xuyên chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu, "Là bởi vì tôi sao?"
Cái đồ hoang tưởng này lại tới nữa! Lương Tiểu Nhu phản xạ có điều kiện liền ngẩng đầu lớn tiếng vặn lại: "Đừng có nằm mơ! Làm sao lại có thể bởi vì cô!"
Mã Lạc Xuyên gật đầu, giọng điệu thẳng thừng lại mang theo chút chế nhạo. "Ừm hữm, tốt rồi, cuối cùng cũng đã trở lại bình thường."
Thì ra là đang khiêu khích mình? Chẳng lẽ khi nãy chỉ một cái chớp mắt đã bị cô ấy nhìn ra tâm trạng mình không tốt? Cho nên mới thông qua cách khích tướng này để cô trở lại bình thường? Nên nói là khả năng quan sát của cô ấy tốt, hay là sự tập trung tốt đây? Lương Tiểu Nhu đảo mắt, nhưng thấy cô ấy dùng cái giọng nghiêm trọng như vậy để chọc cô, lại nhịn không được mà cười thầm ở trong lòng. Ừ, hình như tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Sau đó lại tự khinh bỉ bản thân thêm một lần nữa, Lương Tiểu Nhu mang theo tâm trạng cam chịu lại bắt đầu khá lên, tiếp tục cùng Mã Lạc Xuyên nhốn nháo, đấu võ mồm như mọi ngày.
"Hôm nay cô ăn mặc yêu nghiệt như vậy để làm gì? Muốn rù quến ai à?"
"Cô đó."
"...Cô còn có thể vô lại hơn nữa không?"
"Có thể, nói cho tôi biết lúc nhỏ chích có phải lần nào cũng khóc giàn giụa hết không?"
"Cút."
Hết Chương 33
Tuần này mình có chút chuyện nên tiến độ hơi chậm, chả biết mai làm nỗi thêm 1 chương cho TQT không nữa T-T
Chế Mã sắp xài mỹ nhân kế dòi =)) chọi oi *lăn lộn*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...