Ngự Tỷ Quyết Đấu

"Nếu tôi xin lệnh khám xét, phá hết tường nhà anh, với số hàng của anh, không biết sẽ ngồi bao nhiêu năm tù đây?"
"Trời, Madam, có cần tuyệt tình như vậy không?"
Ánh mắt Đông ghe tàu đỏ lên, manh động nhổm dậy lại bị Thẩm Hùng và Tiểu Thắng đè xuống. Hắn nhìn vào giữa hai bên lông mày của Mã Lạc Xuyên tràn đầy lạnh lùng cao ngạo, lại nhìn khuôn mặt chính khí của Lương Tiểu Nhu, thu hồi lại thái độ trêu tức trên mặt, hỏi hai người: "Các người muốn biết cái gì?"
Nghe câu này, Lương Tiểu Nhu theo bản năng ngẩng đầu nhìn Mã Lạc Xuyên, muốn biết nên là do ai thẩm vấn sẽ thích hợp hơn. Tuy rằng đây là vụ án mà Tổ Trọng án tiếp nhận, nhưng thực tế Mã Lạc Xuyên là Thanh tra cao cấp Đội điều tra ma túy đối với mấy chuyện này sẽ quen thuộc hơn, để cô ấy hỏi nói không chừng sẽ có thêm nhiều manh mối hơn.
Cô vừa ngẩng đầu, lại đúng lúc đối diện một đôi mắt màu hổ phách lấp lánh như nước hồ sâu, sâu kín lóe lên khiến cho người ta nhìn không thấy ánh sáng.
Cô ấy...... cũng đúng lúc đang nhìn cô? Lương Tiểu Nhu ngẩn ra, nhanh chóng di chuyển tầm mắt sang một bên. Ánh sáng trong đôi mắt ấy, cô có thể đọc được, là để cô ấy hỏi sao? Mà cô, tại sao lại hiểu vậy?
"Chúng tôi muốn biết đêm hôm Vương Chính Hồng chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thuốc lắc của Vương Chính Hồng có phải do anh đẩy cho ảnh không? Có phải các người ăn chia không đều, cho nên anh mới giết ảnh?" Tập trung tinh thần, Mã Lạc Xuyên nghiêm túc hỏi Đông ghe tàu.
"Tôi không có giết ảnh! Madam cô đừng vu khống tôi!"

"Cảnh sát đã tìm được bả tà hủ dính trên ghế xếp trong nhà của Vương Chính Hồng, chỉ có xưởng tà hủ bên cạnh nhà anh mới có thể làm ra bả tà hủ này, chúng tôi có thể khẳng định đêm hôm đó anh có đến nhà của Vương Chính Hồng." Lương Tiểu Nhu vẫn nhìn chằm chằm Đông ghe tàu, giọng nói chứa đựng sự nghi ngờ.
"Phải, tối hôm đó tôi có đến nhà ảnh." Đông ghe tàu gục đầu xuống. "Hôm đó ảnh gọi điện nói có việc muốn bàn với tôi, tôi mới tới đó để gặp ảnh. Tôi có dùng ghế xếp đánh ảnh, nhưng không có đánh chết ảnh." Nhìn thấy Lương Tiểu Nhu vẫn trưng ra vẻ mặt nghi ngờ, hắn ta không thể không nóng ruột nói: "Phải, tối đó tôi đến chỗ ảnh để thu tiền thuốc lắc. Nhưng ai ngờ ảnh không chịu trả tiền cho tôi, còn nói hàng của tôi kém chất lượng, lại nói có người uống vào xảy ra chuyện. Ai biết ảnh nói thật hay giả, tám phần nghĩ là không muốn trả thù lao. Sau đó cải vả qua lại, tôi mới đánh nhau với ảnh. Tôi thừa nhận tôi thật sự đã dùng ghế xếp đánh ảnh vài cái, nhưng ảnh không có chết. Tôi còn bị ảnh đánh đến hộc máu, trên người toàn là vết thương. Cô xem, cô xem đi!"
Lương Tiểu Nhu liếc qua thấy hắn đang kéo tay áo lên, cô dựa lưng vào ghế, khuôn mặt bình tĩnh. "Tôi không có hứng thú với chuyện này. Huống hồ, Vương Chính Hồng đã chết, bây giờ chết không đối chứng, anh muốn nói gì chẳng được."
Đông ghe tàu cúi xuống đanh mặt lại, nóng nảy kêu lên: "Madam, tôi thật sự không có giết người, các người phải tin tôi. Đêm đó tôi từ nhà ảnh đi ra, đi đến một tiệm tạp hóa mua đồ, kế đó tới quán bar do bạn tôi mở. Không tin, các người có thể đến hỏi bạn của tôi đi."
"Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra sau." Lương Tiểu Nhu vừa mới nói xong, Mã Lạc Xuyên vẫn luôn im lặng trong quá trình thẩm vấn nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Chúng tôi tìm được một kg hàng trong bao tử của Vương Chính Hồng, chứng minh được trước khi ảnh chết ảnh đã chuẩn bị làm một vụ làm ăn lớn. Ảnh chết đi chắc chắn sẽ có ai đó được hưởng lợi. Có khi nào là đối thủ của các người làm không?" Cô giống như lơ đãng hỏi.
Trong đầu Đông ghe tàu chợi lóe lên một suy nghĩ, hắn nhìn về phía Mã Lạc Xuyên. "Cô muốn nói Dũng đá hả?"

"Tôi không có nói, là anh nói thôi." Mã Lạc Xuyên nhíu mày, trên mặt vẫn toát ra vẻ lạnh lùng.
"Madam, tôi tưởng đâu cô cũng nghi ngờ Dũng đá giết chết Vương Chính Hồng, bộ không phải sao?" Đông ghe tàu kịp thời phản ứng, thì ra vị Madam này tính gài bẫy để mình tự nói.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, ánh mắt vô tình: "Tôi đang hỏi anh, không phải là anh hỏi tôi."
Thẩm Hùng tự biết làm việc thất trách trong lúc này đang tỏ ra ngoan ngoãn lại nhìn về phía Thanh tra cao cấp Đội điều tra ma túy đang mỉm cười lạnh lùng, nghe đồn cũng nhạy bén không thua kém gì Sếp của mình, trong lòng không khỏi phát run. Hóa ra, đây cũng là một vị Boss đen tối không thể chọc vào. Ặc, sao mà cười cứ thấy giống y người nào đó đây?
Thẩm vấn Đông ghe tàu xong, Lương Tiểu Nhu mang theo Thẩm Hùng, Tiểu Thắng cùng với Vu Nhiễm mới tới, Mã Lạc Xuyên thì mang theo Phương Phi, hai đội cùng một lúc đi xuống lầu. Sau đó, chia thành hai bên, đứng lại.
Mã Lạc Xuyên thản nhiên đi tới trước mặt Lương Tiểu Nhu, khóe miệng nhếch lên: "Xem ra chúng ta cùng có chung suy nghĩ, đầu óc của Madam Lương thật không tệ. Chúng ta đúng là ăn ý nha."
"Dĩ nhiên, tôi dù sao... Khoan đã, ai ăn ý với cô!" Lương Tiểu Nhu tỉnh ngộ lại thở dốc kêu lên: "Tôi tự nghĩ đến, liền lập tức chạy tới."

"Lập tức?" Mã Lạc Xuyên lập lại, trên mặt xuất hiện cái nhìn không thể giải thích. Ánh mắt của cô dán ở trên đầu Lương Tiểu Nhu, gật đầu đồng ý nói: "À, đã thấy. Đúng thật là lập tức. Có thể có một cảnh sát bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến phá án thật sự là may mắn của người dân Hongkong chúng ta."
Cái gì? Theo ánh mắt của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu sờ soạng trên đầu, lại lấy xuống được một cái cài tóc bằng bạc. Đây là? Lương Tiểu Nhu há hốc miệng. Cái này không phải là vương miện cài tóc mà lúc nãy Thinh Thinh đã cài giúp cô sao? Sao mà nó còn ở trên đầu cô? Chắc là khi nãy vội vàng đi đến đây đã quên tháo xuống. Nhưng người này, cũng không cần khiêu khích châm chọc như vậy đi?
Trên mặt Lương Tiểu Nhu lúc thì trắng xanh lúc thì đỏ lên, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Tại sao, tại sao ở trước mặt cấp dưới của mình mà phạm sai lầm như vậy?!
Nhìn sắc mặt của Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên âm thầm cười ở trong lòng, vẫy tay, bày ra khuôn mặt tảng đá sở trường của cô: "Thật ngại, tôi đi trước." Cô gọi Phương Phi, hai người nghênh ngang mà đi.
Bỏ lại một đám người Tổ Trọng án, có người nghiến răng nghiến lợi, có người thì sắc mặt cứng đờ lại, có người ghi hận ở trong lòng. Vu Nhiễm cắn môi dưới, nhìn sắc mặt Sếp của bọn họ đen kịt có thể liều mạng với Bao Chửng. Có điều, Madam Mã thật đúng lợi hại, có thể làm cho Sếp luôn trưng ra cái mặt nghiêm túc phải nổi trận lôi đình, cái này giống như trong truyền thuyết vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Nghĩ đến đây, Vu Nhiễm lại ngước lên nhìn theo hướng nhóm người của Madam Mã đang rời đi, lại phát hiện cái cô tóc ngắn không biết tên gì theo sau Madam Mã còn chưa đi xa nhưng lại xoay người làm một cái mặt quỷ với cô...?
Quả nhiên, bọn họ cũng không phải thứ gì tốt lành!
*********
Bên trong văn phòng của Đội Điều tra ma túy, sự nghiêm túc của ở đây là hoàn toàn khác biệt với sức sống năng động của Tổ Trọng án, bầu không khí tràn ngập không chỉ một mà là nhiều hơi thở trầm ổn hướng nội. Bố trí nhân sự cũng không có khác biệt so với Tổ Trọng án, Thanh tra là nữ, thuộc cấp có ba nam hai nữ. Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp nghe đội trưởng Vệ Tư Tín báo cáo kết quả điều tra mấy ngày qua.

"Kể từ khi Simon cháu trai của Đới Quý nộp tiền bảo lãnh cho Đông ghe tàu tại ngoại, tình hình của Đới Quý và Dũng đá càng thêm căng thẳng. Đầu tiên là hai quán Karaoke của Dũng đá bị càn quét, kế đó có người tới đâm chém gây rối trong phòng tắm sauna của Đới Quý, tối hôm qua nhà hàng cao cấp của Đới Quý lại bị người ta phóng hỏa, tóm lại là trả thù lẫn nhau hỗn loạn vô cùng."
"Như trong dự liệu." Mã Lạc Xuyên ngồi ở ghế chủ tọa cúi xuống liếc nhìn tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Bây giờ điều tôi muốn biết nhất chính là rốt cuộc ai đã giết Vương Chính Hồng?"
"Không cần biết là ai làm cũng sẽ không chạy thoát, một là bị người ta thủ tiêu, hai là bị chúng ta bắt về."
"Đúng ra là muốn đánh sập tập đoàn buôn lậu ma túy Malaysia hợp tác với Đới Quý, không ngờ Dũng đá cũng sắp bước một chân vô." Vệ Tư Tín cao lớn khỏe mạnh cười ha hả, "Cũng tốt, để cho bọn chúng đối đầu tự tàn sát lẫn nhau, hahaha."
Các đồng nghiệp bên cạnh cũng hoàn toàn đồng ý, "Cũng phải, cho dù là bên nào trong bọn chúng bị hạ gục, đối với chúng ta cũng đều là chuyện tốt."
Mã Lạc Xuyên âm thầm nhếch khóe miệng, hàm chứa ý cười kỳ lạ. "Có người làm việc giúp cho chúng ta, chúng ta cũng đỡ phải cực khổ hơn. Cho dù bên còn lại là Đới Quý hay là Dũng đá, cũng sẽ hợp tác với bên Malaysia. Chỉ cần chúng nhận được vụ làm ăn lớn, chúng ta sẽ liên kết với Interpol bắt người." Cô nhìn lướt qua mọi người, nhướng mày. "Hôm nay, chúng chắc chắn sẽ có hành động."
Hết Chương 13
Ráng qua mấy chương đầu, gần hai mươi mấy thôi là hai chế bắt đầu dễ thương. Hai chế chưa manh nha đã thấy nhen nhóm CP phụ =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui